Huyền Thiên

Chương 348: Hiện




Lâm Tâm Di, tiểu nha đầu to gan lớn mật lại cuồng nhiệt đó, một cái cưỡng hôn đã khiến cho hắn kích thích ghê gớm rồi, nhưng giờ này khắc này, so với cái kích thích hiện tại thì thực không thể nào bằng được!

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!

Mặc dù cái chăn đã che hết hai người, nhưng giờ phút này, Lâm Tâm Di đang đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi, những chuyển động của thân thể mềm mại trong không gian nhỏ hẹp ấy, Dương Thiên Lôi hai mắt đang trợn to hết cỡ, hắn có thể nhìn được trong bóng đêm, há có thể không thấy rõ được sao?

Kiều đồn với tiểu nội khố đang ở trước ngực hắn, có thể thấy được dưới nội khố khẽ nhô lên một màu đen của khu rừng sâu kín. Khẽ liếc mắt qua, là có thể thấy được bờ ngực căng tròn đang phủ xuống, cùng với…

Trong thời khắc khiến lòng người vô cùng say đắm này, trong đầu Dương Thiên Lôi bỗng hiện lên một câu thơ:

Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều

Thu tẫn Giang Nam thảo vị điêu.

Nhị Thập Tứ Kiều minh nguyệt dạ

Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu.

(Bài này của Đỗ Mục, tên là "Ký dương châu hàn xước phán quan." Ai muốn xem dịch nghĩa thì cứ GG là ra.)

Núi, cỏ, tiêu, cho tới giờ phút này, Dương Thiên Lôi mới chính thức lĩnh ngộ hàm nghĩa sâu xa ẩn chứa và "khắc sâu" trong câu thơ này, nhất là một từ "Xuy" ( thổi ), lại giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho ý cảnh trong bài thơ được đẩy lên tới đỉnh cao vun vút, cao như ngọn Chô Mô Lung Ma! ( Everest )

Bao quanh là mềm mại trơn mượt, linh hoạt mà nhu nhuyễn, đầu lưỡi thơm tho, giống như là một vòng mềm quấn chặt… Khiến Dương Thiên Lôi kìm lòng không đậu mà phát ra từng tiếng rên trầm thấp.

Nhưng sự sảng khoái của tiểu đệ đệ xa xa không bằng sự kích thích tâm lý, Dương Thiên Lôi không cách nào hình dung được bản thân mình lúc này cảm thấy thế nào, hắn chỉ biết, giờ phút này dục hỏa tích lũy bao nhiêu ngày trong đan điền hắn, kể từ khi cùng với Tử Hàm muội muội thân ái ăn trái cấm xong, lại cùng triền miên với sư phụ, trăn trở quay cuồng, kể ra thì cũng không được bao nhiêu… Càng không có một lần buông thả thực sự, khiến cho dục hỏa tích lũy càng lúc càng nhiều, tới bây giờ, đã hoàn toàn bùng cháy hết.

Lâm Tâm Di từ trúc trắc ban đầu đến thuần thục sau này, động tác theo tiếng rên rỉ và phản ứng thân thể của Dương Thiên Lôi mà phát sinh ra một chút biến hóa.

Mút mút nhả nhả, đồng thời vuốt ve nhè nhẹ, thi thoảng lại mơn trớn bên ngoài một chút, đầu lưỡi khẽ lướt, dạo chơi trên "đầu súng viên đạn", khiến Dương Thiên Lôi kìm không được mà phát ra từng tiếng rên trầm thấp, hai tay hắn đã sớm không nhịn được mà thỉnh thoảng vuốt ve kiều đồn láng mịn trơn bóng, ngập tràn vẻ hấp dẫn của Lâm Tâm Di, đôi khi lại đưa tay tới trước, cảm nhận đôi bờ săn chắc, tròn trịa mà mềm mại kia.

Lúc sau, Lâm Tâm Di đã cùng sử dụng cả tay lẫn miệng, tốc độ cũng theo sự chỉ huy của Dương Thiên Lôi mà trở nên càng lúc càng nhanh.



Suốt nửa canh giờ, đến lúc Dương Thiên Lôi về đích, thân thể non mềm của Lâm Tâm Di cũng đã run rẩy kịch liệt, mặc dù nàng không có thực sự hưởng thụ, nhưng cùng cộng hưởng tâm linh với Dương Thiên Lôi, nàng thế mà cũng đồng thời đạt đến cao trào. Trên tiểu nội khố màu hồng sớm đã ướt mèm một mảng.

Lên tới đỉnh rồi, Lâm Tâm Di cả người run rẩy lại tiếp tục ngậm lấy tiểu đệ đệ Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng mút một cái, khiến thân thể Dương Thiên Lôi lúc này truyền đến trận trận dư âm của khoái cảm, run lên không dứt.

Tới Khi Dương Thiên Lôi sạch sẽ rồi, Lâm Tâm Di hồn thân ửng hồng tản mác ra vẻ dụ hoặc vô cùng mới xoay người bò lên trên ngực Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi sủng ái, đem nàng ôm chặt lấy, cảm nhận được đôi gò núi căng tròn của Lâm Tâm Di ép chặt lên ngực, cảm giác da thịt hoàn toàn tiếp xúc như thế này, thực khiến cho Dương Thiên Lôi thoải mái không thôi.

- Thúc thúc… Ngươi thích nhân gia không?

Lâm Tâm Di trên người chỉ còn một cái tiểu nội khố, đem thân thể mềm mịn nhu nhuyễn hoàn toàn dán chặt lên mình Dương Thiên Lôi, đôi mắt tròn xoe ngập tràn thần sắc mê ly khả ái, nhìn chăm chú Dương Thiên Lôi, hỏi.

- Thích… Tiểu nha đầu, thứ kia… Ngươi… Ngươi cũng nuốt sao?

Dương Thiên Lôi tâm lý có chút kỳ quái ôm Lâm Tâm Di, hai tay nhẹ nhàng quấn chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di, mắt nhìn vào đôi môi yêu kiều của nàng, dường như có chút rối rắm, hỏi.

- Đúng vậy… Thúc thúc… Người không vui sao?

- Khụ khụ… Thích, thúc thúc rất thích, vô cùng thích.



Hai canh giờ sau, Lâm Tâm Di lưu luyến không rời, cùng với vô cùng kích động, thấp thỏm rời khỏi phòng Tiêu Như Mộng, tạm thời cáo biệt Dương Thiên Lôi đang thần thanh khí sảng, nhưng vẫn chưa hề cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn.

Nam nhân, vẫn phải đại chiến anh dũng cùng với thích thú mê say chân chính, mới có thể thực sự phát tiết ra hoàn toàn. (ý là phải thực sự makelove mới sướng hoàn toàn…)

Ngọc nhân tiêu ( BJ) mặc dù phi thường ngưu xoa, hơn nữa cũng đặc biệt thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu một tia say mê thích thú ấy…

- Hô~~~

Dương Thiên Lôi nhìn Lâm Tâm Di quần áo chỉnh tề nhanh chóng ra khỏi phòng xong, mới nhẹ nhàng thở phào một cái, khóe miệng nở một nụ cười mỉm đầy ý vị, mặc dù lúc này, Dương Thiên Lôi có chút cảm giác không chân thực, thật cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại nhiệt tình như lửa, chủ động đến thế.

- Hình như có chút kỳ quái…

Dương Thiên Lôi khẽ lắc đầu, theo đạo lý mà nói, lần này cùng với Lâm Tâm Di phải giống như lúc với Tiêu Như Mộng và Trương Tử Hàm, thần công song tu vô thượng kia phải tự động vận khởi mới đúng chứ.

Nhưng khi nãy lại không tự động vận khởi gì.

Bản thân Dương Thiên Lôi cũng không có muốn vận khởi, vì người anh em này ngay từ đầu hoàn toàn muốn trần trụi hưởng thụ tình yêu chân chính, bởi vì hắn hiểu rõ trong cơ thể mình chất chứa quá nhiều dục hỏa, nếu như còn không có bạo xuất ra hết, cũng không biết sẽ xuất hiện tình huống gì nữa.

- Hẳn là do không có tâm linh giao hòa cùng với tiểu nha đầu… cho nên Âm Dương Niết Bàn kinh mới không có tự động vận khởi… Nhưng mà, dường như ca đã thích tiểu nha đầu này rồi a? Chẳng lẽ nàng không thật lòng thích ca? Cũng không hẳn a… Ta hiểu rồi!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên thông suốt mọi chuyện.

Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm có thể khởi động công pháp song tu vô thượng là bởi vì hai người chân chân chính chính giao hòa linh nhục, mới có thể theo khí tức của hắn dẫn dắt mà vận chuyển lại.

Mà lúc Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng khiến công pháp song tu tự khởi động lại khác biệt rất lớn, nhục thân hai người không trực tiếp giao dung với nhau, mà là về mặt tinh thần, nhưng hai người sở dĩ vẫn có thể khởi động công pháp, hẳn là vì trong cơ thể Tiêu Như Mộng có hàm chứa một chi của Âm Dương Niết Bàn kinh.

Cho nên, nếu Dương Thiên Lôi muốn cùng Lâm Tâm Di khởi động Âm Dương Niết Bàn kinh mà nói, sợ rằng cũng chỉ có thể giao hòa linh nhục mới có thể khiến nó tự khởi động. Nếu không, thì cũng chỉ còn cách truyền thụ Âm Dương Niết Bàn kinh cho Lâm Tâm Di thì mới được. Nhưng công pháp này lại là một loại pháp tắc dung nhập vào trong não hải của Dương Thiên Lôi, căn bản không có tồn tại một phương thức tu luyện bất kỳ nào cả. Phảng phất cứ như là hắn trực tiếp kế thừa thứ thần thông này vậy. Cho dù muốn truyền thụ, cũng không phải là hắn lúc này có thể làm được.

Chỉ có sau khi tấn cấp Thần Đạo xong, dùng thần niệm trực tiếp rót vào trong não hải của đối phương, để cho đối phương tiếp xúc với công pháp, mới có thể có khả năng tự mình lĩnh ngộ.

Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Thiên Lôi mới yên lòng, nhìn vật màu lam trước ngực mà bất đắc dĩ lắc đầu. Bất kể Dương Thiên Lôi có hỏi như thế nào, Lâm Tâm Di khả ái thủy chung cũng không nói cho Dương Thiên Lôi biết thứ đồ này rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng ra sao. Trước lúc đi, còn tự mình đeo lên cổ Dương Thiên Lôi nữa.

Điều này khiến Dương Thiên Lôi có chút nghĩ hoài không ra.

Tháo xuống thì có chút cô phụ tâm ý tiểu nha đầu. Một tiểu nha đầu không giữ lại chút nào, làm ra chuyện thân mật với mình như vậy, lại trong suốt hơn hai ba canh giờ cố gắng chỉ vì muốn làm cho mình cảm thấy thỏa mãn nhất, Dương Thiên Lôi có thể cô phụ sao?

Nhưng mà không gở xuống, tất nhiên sẽ bị Tiêu Như Mộng thấy.

Dương Thiên Lôi khẽ thở dài một tiếng:

- Sớm muộn gì sư phụ cũng biết, cũng không cần phải giấu diếm làm gì. Không phải chỉ đeo lên cổ thôi sao? Xá gì chứ…

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi bước ra khỏi phòng, chậm rãi lên trên boong thuyền.

Thời gian lúc này đã về đêm.

Mặt trời như một vòng lửa đỏ dán chặt trên mặt biển, khiến cho biển cả mênh mông lấp lánh ánh hồng. Đã có một số ít Tu Luyện Giả lác đác quay lại. Dương Thiên lôi biết, Tiêu Như Mộng hẳn là một lát nữa cũng sẽ quay về, cho nên hiện giờ thân tâm hắn cũng tương đối vui vẻ, cũng không vội vàng tiến hành tu luyện, ngược lại lên trên boong thuyền thưởng thức cảnh hoàng hôn trên biển, đợi Tiêu Như Mộng trở về. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Còn Lâm Tâm Di thì đã lén về phòng của mình rồi. Tiểu nha đầu này cho dù có dũng cảm đối diện với Dương Thiên Lôi, nhưng nàng không có dũng khí để cho Tiêu Như Mộng biết mình lừa Tiêu Như Mộng mà quay trở lại. Càng không muốn để cho Tiêu Như Mộng biết, nàng sau khi trở lại còn vào phòng Tiêu Như Mộng, hơn nữa còn trực tiếp tiến hành bước thứ năm với Dương Thiên Lôi, thậm chí còn xa hơn bước thứ năm một chút.



Sau khi lên trên boong, Dương Thiên Lôi trực tiếp bước tới một góc trên boong, dựa vào lan can, vừa cảm thụ gió biển mát lạnh, thưởng thức cảnh biển lúc hoàng hôn, vừa đợi Tiêu Như Mộng trở về, tinh thần vô cùng thoải mái.

Một mình tu luyện Ngưng Đan Thiên hơn năm ngày, chẳng qua lần này khác hẳn so với phỏng đoán của Dương Thiên Lôi, vốn cho rằng sẽ đề thăng lên rất nhiều, nhưng lần này… Dương Thiên Lôi có thể khẳng định thực lực của mình đích thực là có tăng trưởng.

Nhưng buồn một nỗi là, Kim Đan mà hắn gian khổ lắm mới có thể ngưng luyện ra, sau khi thôi luyện ở Ngưng Đan Thiên thì chẳng những không có lớn hơn chút nào, mà ngược lại còn nhỏ hơn nữa!

Cho dù Dương Thiên Lôi khẳng định viên Kim Đan lúc này đã nhỏ hơn, so với lúc vừa mới được ngưng luyện ra thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến thực lực của hắn được đề thăng, nhưng mà ý nghĩa của nó cũng không khác trước là mấy, nếu hắn muốn thôi luyện đến Lục cấp Tiên Thiên mà nói, thời gian cần bỏ ra không thể nghi ngờ, nhiều hơn trước rất nhiều.

- Mộng Mộng!

Chừng nửa canh giờ sau, ngay khi thân hình Tiêu Như Mộng ngự Kiếm quang hạ xuống boong thuyền, Dương Thiên Lôi liền lập tức thất kinh, thân hình chớp lên một cái liền đã tới bên người Tiêu Như Mộng, vội vàng đỡ lấy nàng.

- Ngươi sao vậy?

Dương Thiên Lôi vô luận nghĩ thế nào cũng không ngờ đến, Tiêu Như Mộng lúc về lại có bộ dạng như vậy. Tiêu Như Mộng không chỉ sắc mặt tái nhợt, phảng phất đã tiêu hao hết pháp lực và thể lực, hơn nữa còn mặc Nhuyễn giáp Đạo khí. Như vậy có nghĩa là gì? Là nàng đã bị thương nặng, nàng không muốn để lộ về Nhuyễn giáp Đạo khí trước mặt người khác, nên lúc bình thường trở lại nàng thường cởi Nhuyễn giáp trên người ra.

- Tiểu Thiên, đừng lo…

Khiến Dương Thiên Lôi kỳ quái chính là ánh mắt Tiêu Như Mộng khi nhìn về phía hắn lại thoáng hiện nét vui mừng, không có chút uể oải nào giống như đang trọng thương cả, lại thấp giọng:

- Chúng ta quay về thôi.

- Ừm.

Dương Thiên Lôi đáp một tiếng, nhất thời nhấc bỗng Tiêu Như Mộng lên, thân hình thoáng cái đã biến mất khỏi boong thuyền, trở lại trong phòng Tiêu Như Mộng.

- Mộng Mộng, gặp phải nguy hiểm sao không báo cho ta biết?

Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng đã lộ vẻ suy yếu dị thường, nhưng vẫn cố nở nụ cười trên mặt, đặt nàng nằm gọn trên giường xong, dùng ánh mắt ân cần thăm hỏi. Trong lúc nói còn đồng thời lấy ra một viên Liệu thương đan mà Vu Nhân Kiệt cho, đặt vào trong miệng Tiêu Như Mộng.

- Thiên Lôi, khi lịch luyện chỉ cần còn có ba phần hy vọng thắng lợi thì không thể cầu cứu. Nếu không thì căn bản không cách nào phát huy tiềm lực của bản thân, khiêu chiến cực hạn của mình, ở bên bờ sinh tử mà lĩnh ngộ ra thiên địa pháp tắc. Nếu như động một chút là cầu cứu mà nói, vậy thì mất đi ý nghĩa thực sự của lịch luyện rồi.

Tiêu Như Mộng dịu dàng nói, thanh âm rất nhỏ nhẹ. Nhưng trong ánh mắt tuyệt mỹ lại hàm chứa một tia vui sướng, phảng phất không để thương tích ở trong lòng.

- Khụ khụ… Mộng Mộng nói đúng, chẳng qua là, ta vẫn có chút lo lắng cho ngươi, di? Mộng Mộng, khí tức trên người ngươi giống như là… có lĩnh ngộ?

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cảm ứng được khí tức của Tiêu Như Mộng mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại phát sinh ra một tia biến hóa vi diệu, cho dù là rất mỏng manh, nhưng Dương Thiên Lôi vô cùng quen thuộc Tiêu Như Mộng, rõ ràng cảm nhận được thứ biến hóa này. Biến hóa này chỉ có khi tâm cảnh đề thăng lên mới có thể sinh ra.

- Ưm.

Tiêu Như Mộng hoan hỉ gật đầu đáp. Kích động nói:

- Ta… Ta rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ảo diệu của Phá Đan thành Anh!

- Thật tốt quá, Mộng Mộng, ca trước tiên giúp ngươi chữa thương khôi phục xong, chúng ta sẽ hảo hảo ăn mừng! Há há!

Dương Thiên Lôi hưng phấn đáp.

Nhưng lúc này, Tiêu Như Mộng lại chợt thấy vật nhỏ đang đeo lủng lẳng trên cổ Dương Thiên Lôi, ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái. Vật này Tiêu Như Mộng biết là của Lâm Tâm Di đưa cho Dương Thiên Lôi, nhưng hôm nay vì sao Dương Thiên Lôi lại đeo lên cổ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.