Huyền Thiên

Chương 517: Nhật Thần Giáo




- Ah --

Sau khi một chứ "cút" lạnh lùng của Dương Thiên Lôi phát ra, Khương Nhất Lang bỗng nhiên miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngã lăn xuống đất, sau một lát, giống như nổi điên phát ra một tiếng hét thảm, hai tay ôm đầu, trực tiếp bay lên trời, kêu thảm ly khai, thậm chí chưa từng nhìn về phương hướng bọn người Mạnh Phàm Huy.

Tất cả mọi người đều bị một màn này làm sợ đến ngây người, đây là chuyện gì? Không người nào rõ, nhưng khi tất cả mọi người nhìn về phía Dương Thiên Lôi, gia hỏa vô sỉ này cũng bày ra bộ dạng kinh ngạc, phảng phất tự nhủ nói:

- Cái này con mẹ nó là thế nào chứ, ca chỉ hù dọa hắn một câu, đã điên rồi sao?

Trong tất cả mọi người, vốn chỉ có Võ Tinh Hồn mới có thể nhìn ra một tia huyền cơ, nhưng tiếc là gia hỏa đầy bị kịch bị mất đi nhục thân kia, đã được Mạnh Phàm Huy phái người đưa về Vô Cực Tinh Vực, thỉnh cao thủ trong gia tộc trở giúp hắn cải tạo nhục thân rồi.

Kỳ thật, Dương Thiên Lôi cũng thật không nghĩ đến cổ lực lượng kia lại có uy lực như thế. Dưới sự gia nhập của chín trăm ngàn sinh hồn, hơn nữa bị Lục Tự Chân Ngôn siêu độ, đã khiến Dương Thiên Lôi hoàn toàn nắm được cách vận dụng của loại năng lượng mới này, hơn nữa còn nghĩ ra hiệu quả trực tiếp nhất của loại năng lượng này chính là ảnh hưởng đến tinh thần của địch nhân, nhưng cũng không phải là thi triển với ai cũng được, chỉ có người tâm trí không kiên định hơn mình, hơn nữa thần niệm không cường đại bằng mình, mới có thể phát ra. Về phần loại năng lượng mà Võ Tinh Hồn nắm giữ, căn bản không cách nào làm được. Bởi vì, Võ Tinh Hồn là khống chế tà ác, cần phải hao phí cực lớn thần niệm của bản thân để không chế, do đó phát huy ra uy lực cường đại trong chiến đấu. Mà những sinh hồn bị Dương Thiên Lôi siêu độ, lại chính nghĩa, thành kính mà còn chịu toàn bộ sự điều khiển của Dương Thiên Lôi, căn bản không cần Dương Thiên Lôi phải hao phí bao nhiêu thần niệm, liền có thể phát huy ra uy lực khó có thể tưởng tượng được rồi.

Tâm thần công kích, công kích trực chỉ linh hồn lạc ấn!

Kẻ đa mưu Khương Nhất Lang, từ nay về sau phỏng chừng sẽ trở thành nhân sĩ não tàn chính thức rồi...

Trận đấu rốt cục chính thức bắt đầu.

Chỉ có đường đường chính chính chiến, không có không muốn sống mà liều.

Cuối cùng, Trần Thiến thuận lợi dành được danh hiệu tổng quán quân.

Người của Mạnh gia, Long gia vô cùng phiền muộn rời đi, ngay cả quay lại khách sạn cũng miễn đi. Mà bọn người Kỷ Tiêu Lam thì cao hứng bừng bừng vây quanh người Dương Thiên Lôi trở về Hỗn Loạn khách sạn. Bọn người Kỷ Tiêu Lam và Trần Thiến mặc dù có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Dương Thiên Lôi, nhưng trông thấy Vũ Văn Tinh Diệu đang ở đây, hơn nữa hai người tựa hồ đang có việc gấp, liền ước định với Dương Thiên Lôi buổi tối đến quán rượu hảo hảo chúc mừng một đêm, sau đó mỗi người trở về phòng mình.

Dương Thiên Lôi thì mang theo Phong Linh Nhi và Vũ Văn Tinh Diệu về tới gian phòng của hắn.

- Vũ Văn tiền bối, ngồi, thật không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây, ha ha! Tơi đây mua sắm sao?

Sau khi ba người vào phòng, Dương Thiên Lôi khách khí nói với Vũ Văn Tinh Diệu. Lúc ở dưới lôi đài, hai người chỉ đơn giản hàn huyên một chút, bởi vì nguyên nhân trận đấu nên cũng không nhiều lời lắm. Đối với tầm nhìn xa trông rộng của Vũ Văn Tinh Diệu, Dương Thiên Lôi vẫn rất hâm mộ, hơn nữa ban đầu khi còn chưa xác định được trận chiến giữa mình và Thương Huyền Bác có thể sống sót được hay không, hắn liền không chút do dự lộ ra vẻ ủng hộ Dương Thiên Lôi, thật ra khiến Dương Thiên Lôi rất cảm kích. Tuy rằng cũng có quan hệ đến việc Dương Thiên Lôi mang cho Tinh Diệu Thương Hội lợi ích cực lớn, nhưng tình huống ngay lúc đó, Vũ Văn Tinh Diệu dù không có ủng hộ hắn, cũng không có gì không hợp lý. Việc này đủ để chứng minh, Vũ Văn Tinh Diệu cũng không phải là một thương nhân chỉ chú trọng đên lợi ích trước mắt.

- Dương huynh đệ, hai chữ tiền bối, về sau cũng đừng nhắc đến nữa. Ngươi bây giờ đã là nhân vật truyền kì ở Thủy Nguyên Tinh, tu vị cảnh giới tuy rằng chưa bằng ta, nhưng ta cũng không phải là đối thủ của ngươi. Chúng ta cứ xưng là huynh đệ là được rồi.

Vũ Văn Tinh Diệu gấp gáp nói, ngay khi Dương Thiên Lôi muốn nói gì đó, liền nói tiếp:

- Dương huynh đệ, đồ vật ngươi nhờ ta đã tìm được!

- Đã tìm được?

Nghe được lời của Vũ Văn Tinh Diệu, Dương Thiên Lôi đứng phắc lên, hiển nhiên rất hưng phấn:

- Ở đâu?

- Cái này... Dương huynh đệ, ta tuy rằng đã tìm được, nhưng cũng không thu vào tay. Ngươi nên biết, loại đồ vật này, nếu như vô tình phát hiện, có thể mua được đến tay rất nhẹ nhàng, nhưng ngươi lại nhờ ta tìm... ta không thể không phát ra tin tức với tất cả các thế lực được...

Vũ Văn Tinh Diệu có chút khó khăn nói.

Dù sao đồ vật Dương Thiên Lôi nhờ hắn tìm, ngoại trừ có chút đặc biệt, chỉ sợ không có tu luyện giả nào coi trọng. Cho nên, mặc dù Tinh Diệu Thương Hội trải rộng toàn bộ Thủy Nguyên Tinh, mà ở Nguyên Thủy Tinh Vực cũng có không ít chi nhánh nhưng trong một thời gian ngắn cũng căn bản không thể nào tìm được. Cho nên, Vũ Văn Tinh Diệu chỉ có thể công bố tin tức này ra ngoài, thu mua với giá trên trời. Tinh Diệu Thương Hội có cử động lớn như thế, đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, tìm kiếm loại vật này. Hơn nữa, cũng biết loại đồ vật này có giá trị cực lớn, nếu không Tinh Diệu Thương Hội quả quyết sẽ không làm như thế.

- Ta hiểu!

Nghe được lời của Vũ Văn Tinh Diệu..., Dương Thiên Lôi lập tức rõ ràng nguyên do trong đó, nói:

- Đồ vật này đang ở trên tay ai? Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải thu mua về! Vô luận bao nhiêu, ta đều trả!

- Nếu như chỉ là đan dược, thì vô luận bao nhiêu, ta sớm thu hồi rồi. Giá cả ta đưa ra, bọn hắn không có gì dị nghị, nhưng lại có một điều kiện, bọn hắn phải biết rõ thứ này làm được gì!

Vũ Văn Tinh Diệu nói.

- A? Cái này đơn giản, ta nói cho bọn hắn biết là được! Bọn họ là ai?

- Nguyên Thủy Tinh Vực, Thương Viêm Tinh, đệ tam thế lực, Nhật Thần Giáo, giáo chủ Phạm Quang Nhật!

Vũ Văn Tinh Diệu nói.

- À?

Nghe được lời của Vũ Văn Tinh Diệu... khi Dương Thiên Lôi còn không có phản ứng thì Phong Linh Nhi bên cạnh vậy mà lại kinh hô một tiếng, đột nhiên bưng kín miệng của mình, trên mặt tựa hồ tràn đầy kinh ngạc, vội vàng nói:

- Sư đệ... Sư tỷ, không thoải mái, ta... Trở về phòng trước!

Dương Thiên Lôi kỳ quái nhìn về phía Phong Linh Nhi:

- Không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?

Dương Thiên Lôi nói xong liền kéo bàn tay nhỏ bé của Phong Linh Nhi, quan tâm mà phát ra một đạo năng lượng, trực tiếp thăm dò vào cơ thể Phong Linh Nhi, bất quá... Ngoại trừ trái tim có vẻ đập nhanh hơn một chút ra, cũng không có bất kỳ dị thường. Ngoại trừ lúc tu luyện xảy ra vấn đề, cường giả Thần Đạo tứ cấp đỉnh phong cảnh còn có lúc nào không thoải mái sao?

Trong lúc Dương Thiên Lôi có chút nghi hoặc, lại phát hiện ánh mắt của Phong Linh Nhi có chút trốn tránh mình, việc này khiến Dương Thiên Lôi lập tức ý thức được, đạo lữ của sư tỷ chẳng lẽ có quan hệ với Thương Viêm Tinh Nhật Thần Giáo?

- Sư tỷ, lát nữa phải tu luyện, ngươi đừng trở về. Tới phòng tu luyện trước đi!

Dương Thiên Lôi bất động thanh sắc nói.

Phong Linh Nhi tuy rằng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, trong nội tâm tâm thần bất định mà đi về hướng phòng tu luyện.

- Vũ Văn huynh, vậy ngay mai ngươi đi cùng ta tới Viêm Tinh, được không?

- Tốt, không có vấn đề. Ta không quấy rầy các ngươi nữa. Ngay mai chúng ta trực tiếp gặp nhau ở tinh không toại đạo của Hỗn Loạn Thương Hội đi!

Vũ Văn Tinh Diệu nhìn nhìn phương hướng phòng tu luyện, nhẹ giọng nói.

- Ngươi đang ở nơi nào?

- Ở chỗ của sư huynh ta, Sở Chính Vũ, hắn là người phụ trách tiêu thụ của Hỗn Loạn Thương Hội ở tinh cầu Số 1, ta đến đây cũng là vì tìm hắn mua chút đồ.

Vũ Văn Tinh Diệu nói.

- Vậy tốt rồi, buổi tối nếu ngươi có thời gian thì... cứ đến đây chơi, ta sẽ giới thiếu đệ tử của Kỷ gia, Trần gia và Triệu gia cho ngươi nhận thức!

Dương Thiên Lôi nói ra.

- À? Cái này... Cái này có được không? Ta chỉ là một tiểu nhân vật...

Vũ Văn Tinh Diệu lập tức cả kinh, nhưng lại trong ánh mắt lại mang theo một tia vui sướng. Vô Cực Tinh Vực, tam đại gia tộc trong ngũ đại gia tộc, mặc dù đối phương cũng không phải là đại nhân vật của tam đại gia tộc, nhưng có thể kết bạn, đối với sự phát triển của Tinh Diệu Thương Hội hoặc nhiều hoặc ít đều có giá trị khó có thể đánh giá.

- Không có gì. Ta rất quen thuộc với bọn hắn!

Dương Thiên Lôi nói. Đọc Truyện Online

- Đi, vậy thì xin đa tạ Dương huynh đệ rồi, ta đi trước!

- Ân.

Vũ Văn Tinh Diệu nói xong, liền ôm quyền với Dương Thiên Lôi, quay người rời đi.

Sau khi Dương Thiên Lôi đưa mắt nhìn Vũ Văn Tinh Diệu rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía phòng tu luyện, chậm rãi đi tới.

- Sư tỷ?

- À?

Lúc Dương Thiên Lôi vô thanh vô tức mà bước vào phòng tu luyện liền trông thấy Phong Linh Nhi tựa hồ đang ngẩn người, liền nhẹ giọng hô. Phong Linh Nhi cả kinh, vậy mà kêu lên:

- Sư đệ...

- Sư tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi Thương Viêm Tinh, không có vấn đề gì chứ?

- Sư đệ... Ta... Ta không đi được không?

- Phải đi. Ta muốn đi lấy một đồ vật trọng yếu. Sư tỷ, Thương Viêm Tinh, ngươi rất quen thuộc sao?

- Không quen...

Phong Linh Nhi xoắn xuýt nói, khuôn mặt nhỏ đã trở nên đỏ bừng, dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến Vũ Văn Tinh Diệu sẽ nói ra Thương Viêm Tinh, càng không thể tưởng được, nói ra Thương Viêm Tinh thì cũng thôi đi, còn là Nhật Thần Giáo nữa chứ!

Trông thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Phong Linh Nhi, Dương Thiên Lôi lại yên lòng, dù sao, thẹn thùng và sợ hãi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu là thẹn thùng, vậy thì càng chứng minh suy đoán của hắn, đạo lữ của Phong Linh Nhi, rất có thể đang ở Thương Viêm Tinh!

- Hắc hắc... Sư tỷ, ngươi vẫn chưa được đâu, lúc nói dối, tốc độ tim đập nhanh hơn gấp ba lần, huyết mạch tuần hoàn trên mặt tăng lên gấp sáu, ngươi xem, khuôn mặt xấu hổ này của ngươi còn hơn cả quả táo rồi...

Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ có chút nóng lên của Phong Linh Nhi, nói ra.

- Sư đệ... Chúng ta không đi được không?

Chỉ là Phong Linh Nhi cũng không trốn tránh Dương Thiên Lôi, ngược lại trừng tròng mắt, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu, nói.

- Có quan hệ với hắn sao?

- Ta... Sư đệ, chờ đến khi ta đạt đến Thần Đạo lục cấp, cũng có thể là thất cấp, sư tỷ... Chủ động nói cho ngươi biết, được không?

- Đi thì khẳng định phải đi, bởi vì vật kia đối với ta rất trọng yếu! Ta phải nhanh chóng thu vào tay! Cùng lắm thì... Sư đệ ta mặc kệ chuyện của ngươi, vậy cũng không được sao? Ngươi cứ đứng trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, không đi ra là được.

- Không... Không được đâu... Ta và hắn... Chỉ cần ở trong vòng ngàn dặm... Cho dù trốn ở địa phương nào, cũng đều có thể cảm ứng được đối phương!

Phong Linh Nhi đỏ mặt nói.

- Yên tâm! Ta sẽ không để cho người khác cảm ứng được ngươi đâu, dù là ai cũng không có biện pháp! Tốt rồi, quyết định như vậy đi!

Dương Thiên Lôi quyết đoán nói.

Phong Linh Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Dương Thiên Lôi, rốt cục vẫn gật đầu. Có lẽ xuất phát từ sự tín nhiệm với Dương Thiên Lôi khiến cho nàng hơi an tâm một chút. Chỉ là, nàng không biết, Dương Thiên Lôi đã bắt được một tia manh mối, phải chờ đến khi Phong Linh Nhi tấn cấp đến Thần Đạo lục cấp, thất cấp tự mình đi giải quyết sao? Đạo lý nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng Dương Thiên Lôi đương nhiên hiểu rõ, nhưng chỉ là hắn chưa bao giờ thực hiện thôi. Hắn cũng không có kiên nhẫn để chờ đợi.

Hơn nữa, biểu hiện của Phong Linh Nhi khiến Dương Thiên Lôi ngày càng hiếu kỳ. Đạo lữ của nàng đến cùng là dạng người gì? Phong Linh Nhi vì sao nhất định phải đột phát đến Thần Đạo lục cấp, thậm chí thất cấp trong vài năm? Phong Linh Nhi nếu là vì đạo lữ mà không tiếc hi sinh bản thân, vậy thì tình cảm của các nàng phải kiên trinh không đổi mới phải chứ, vì sao ngày đó trong lúc say rượu lại nói ra lời khiến mình rùng cả mình như vậy?

Trong đó tất nhiên có ẩn tình rất lớn. Phong Linh Nhi đã sống chết không chịu nói, cũng không để cho mình hỗ trợ, lý do duy nhất chính là liên quan đến "danh dự". Đây là thứ mà Dương Thiên Lôi không coi trọng nhất, nhưng khi đạt được, lại đắc ý dị thường.

Dương Thiên Lôi mặc dù biết nếu mình cưỡng ép can thiệt, rất có thể sẽ xúc phạm đến Phong Linh Nhi, nhưng hắn vẫn có lòng tin rất lớn.

- Tốt rồi, sư tỷ, ngươi tu luyện Thái Cực đi!

Linh nhi nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi... có chút suy nghĩ viễn vong mà lên tiếng. Sau đó liền trì độn bắt đầu cởi quần áo.

- Ách

Ngay khi đạo bào của Phong Linh Nhi đã cởi ra, Dương Thiên Lôi lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn da thịt trắng nõn của Phong Linh Nhi, thiếu chút nữa đã chảy ra nước dãi, không kìm lòng được phát ra một chút âm thanh.

- À?

Phong Linh Nhi lập tức bừng tỉnh. Bỗng nhiên ôm lấy ngực mình, cứ như vậy mà mang nịt ngực và quần lót, thét lên chói tai trực tiếp vọt vào trong phòng tắm.

- Ha ha ha ha...

Nghe được tiếng cười to khoa trương của Dương Thiên Lôi, Phong Linh Nhi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nàng sao lại trì độn mà cởi quần áo như vậy chứ?

- Đại sắc lang, ngươi thật muốn đi lấy vật kia sao?

Đúng lúc này, thanh âm của Lăng Hi truyền vào trong óc Dương Thiên Lôi. Lăng Hi vẫn một mức lưu ý động tĩnh ở ngoại giới, đương nhiên thấy được một màn trì độn kia của Phong Linh Nhi, cũng cảm thấy rất buồn cười, mặc dù Dương Thiên Lôi không kìm lòng không được mà phát ra thanh âm thì Lăng Hi cũng muốn lên tiếng nhắc nhở, bất quá may mắn là Phong Linh Nhi đã kịp thời thanh tỉnh nên Lăng Hi mới không hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.