Huyền Thiên

Chương 775: Kiến hôi, chính là kiến hôi!




Bằng vào thần niệm cường hãn của Đoạn Ngọc Nhan, tâm thần Dương Thiên Lôi vận chuyển nhanh chóng, thế như chẻ tre hóa giải từng đạo cấm chế!

Vẻn vẹn chỉ vài phút đồng hồ liền xuyên phá toàn bộ cấm chế!

- Giết!

Mắt thấy cấm chế Cửu Âm Tuyệt Địa cũng nữa không thể ngăn trở Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan, Quỳ Tiên Tử cùng Âm Tiên Nhân từ sớm đã độn xuất ra bên ngoài Cửu Âm Tuyệt Địa, cùng với mười mấy tên cao thủ vừa mới tới, vây chặt phạm vi bên ngoài Cửu Âm Tuyệt Địa.

Nhưng vào lúc này Quỳ Tiên Tử bỗng nhiên phát ra một tiếng quát khẽ!

Một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng, xé rách hư không mà đến, trực tiếp chém về phía mặt đất nham thạch cứng rắn!

- Ầm ầm...

Sơn băng địa liệt, đá vụn bay tán loạn!

Kiếm quang kinh khủng kia, dĩ nhiên trực tiếp bổ ra một cái rãnh sâu tầm nghìn trượng!

Ở trong Vô Thiên Dương Thiên Lôi đã khó gặp được địch thủ, thế nhưng giờ khắc này, một kiếm của Quỳ Tiên Tử khiến cho Dương Thiên Lôi ngây dại!

Đây cũng không phải lực lượng Dương Thiên Lôi có thể chống lại!

- Phá.... Truyện Sắc Hiệp

Ngay vào lúc cấp bách này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên ôm ngang eo hắn kéo vào trong lòng, bảy luồng ánh sáng nhũ bạch sắc trong sát na bao phủ Dương Thiên Lôi ở bên trong, đồng thời phát ra một tiếng quát khẽ, phóng thẳng lên trời, nghênh đón kiếm quang!

- Đoạn Ngọc Nhan, bó tay chịu trói đi, ngươi cho rằng các ngươi có thể thoát được sao?

Sắc mặt Quỳ Tiên Tử trắng nhợt, thân hình lui vội về sau vài dặm, lớn tiếng rống lên.

- Vèo vèo...

Ngay khi nàng vừa nói, Âm Tiên Nhân cùng đám cao thủ vừa tới ào ào từ bốn phương tám hướng vây quanh Đoạn Ngọc Nhan cùng Dương Thiên Lôi vừa phá đất mà ra, thần niệm cùng pháp lực bàng bạc vây chặt lấy hai người!

- Tiền bối, lấy tốc độ nhanh nhất giết ra ngoài!

Giờ khắc này, thấy thế cục xung quanh, Dương Thiên Lôi tựa hồ nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên lớn tiếng nói. Tuy rằng hắn không phải là đối thủ của đám cao thủ cấp bậc này, nhưng từ số lượng quầng sáng tỏa ra từ trên người chúng hắn có thể đoán ra được trong nháy mắt, tu vi đám người này không bằng được Đoạn Ngọc Nhan. Chuyện trọng đại như vậy, Tiếu gia làm sao ngay cả một cao thủ thất trọng thiên cũng không có, ngược lại để cho Quỳ Tiên Tử chỉ huy ở đây được?

Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng Dương Thiên Lôi lại biết, đây đối với bọn họ đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một!

- Thuấn Sát Cửu Dương Kiếm!

Vốn tưởng rằng sau khi ra ngoài phải đối mặt với Tiếu Phách hoặc là cao thủ cảnh giới cao hơn mình, nhưng không nghĩ tới cục diện lại là như vậy, Đoạn Ngọc Nhan đâu thể do dự, khẽ quát một tiếng, toàn thân hư không biến mất, hóa thành một đạo thuần dương kiếm khí, thuấn tức ngàn dặm, kiếm thế thao thiên!

Tốc độ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng của Dương Thiên Lôi, cho dù Dương Thiên Lôi thi triển Đại Thuấn Di Thuật cũng không thể làm được vậy!

- Ầm ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên, một cao thủ Chí Cao Thần ngũ trọng thiên trực tiếp bị kiếm khí Đoạn Ngọc Nhan đánh chết!

Hầu như đồng nhất, từng đạo công kích kinh khủng đã đánh về phía Đoạn Ngọc Nhan đang ôm Dương Thiên Lôi, một luồng kiếm khí tung hoành, ào ào đánh tan công kích của đối phương tựa như gà đất chó sành, cùng lúc đó, thân hình nhanh chóng bay về phía xa, một bên chiến một bên lùi!

Khiến Dương Thiên Lôi thấy vui vẻ thoải mái, kinh hồn táng đảm, đồng thời nội tâm lại khó chịu không gì sánh được, đường đường một nam tử hán, đỉnh thiên lập địa, giờ khắc này, lại để một nữ nhân ôm trong ngực bảo vệ, việc này đối với thể diện Dương Thiên Lôi mà nói, quả thực là xấu hổ vô cùng! thế nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, chiến đấu cấp bậc này, căn bản không phải hắn có thể tham gia vào!

Đoạn Ngọc Nhan bị giam cầm vạn năm, tròn một vạn năm chưa từng động thủ, giờ khắc này, tựa như mãnh hổ xổng chuồng, phát huy Thuấn Sát Cửu Dương Kiếm đến mức tận cùng!

Thuấn Sát Cửu Dương Kiếm, chính là một trong tam đại tuyệt học của Cửu Dương Chân Tiên, chí cương chí dương, vô kiên bất tồi, chỉ cần một kiếm đánh ra, đơn giản trực tiếp, sắc bén cứng rắn, mà trọng yếu nhất chính là hai chữ "thuấn sát", tốc độ tuyệt luân!

Vẻn vẹn chỉ vài phút đồng hồ, Đoạn Ngọc Nhan đã mang theo Dương Thiên Lôi phi hành mấy vạn dặm, nhưng Quỳ Tiên Tử, Âm Tiên Nhân cùng mười tên cao thủ vẫn luân phiên không ngừng phong tỏa Đoạn Ngọc Nhan, hơn nữa sau khi bị Đoạn Ngọc Nhan giết chết một tên cao thủ, bọn chúng cũng không tiếp tục liều mạng cùng Đoạn Ngọc Nhan, mà chỉ liên thủ hình thành chiến trận, thi triển kế sách kiến cắn chết voi đến cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn, Đoạn Ngọc Nhan muốn đào tẩu cũng khó!

- Đoạn Ngọc Nhan, ngươi đừng mơ đào tẩu, phạm vi Cửu Âm Cung chúng ta rộng mấy ngàn ức dặm, ngươi thoát được sao? Tối đa nửa canh giờ nữa chủ nhân sẽ xuất quan, tính tình chủ nhân hẳn là ngươi đã rõ, nếu như bó tay chịu chói, may ra còn có thể cho ngươi chết thống khoái một chút!

Quỳ Tiên Tử âm lãnh không gì sánh được lên tiếng đe dọa.

Cửu Âm Cung, chính là do Tiếu Phách dùng thần thông vô thượng ngưng luyện tạo thành, khác xa so với đại thế giới chân chính, tu luyện giả ở trong đó muốn xé rách không gian trốn vào trong không gian hỗn loạn bỏ chạy, căn bản không có khả năng, trừ phi chạy ra khỏi phạm vi Cửu Dương Cung mới được!

Dựa vào tốc độ hiện nay, phải mất thời gian bao lâu?

Tình huống cơ bản Dương Thiên Lôi sớm đã hiểu rõ, nghe thấy Quỳ Tiên Tử nói vậy, trong lòng cũng trở nên lo lắng!

Hơn nữa Thuấn Sát Cửu Dương Kiếm của Đoạn Ngọc Nhan hiển nhiên là tiêu hao vô cùng lớn, nếu như thực sự không thoát khỏi đám người này quấy rầy, tình thế sẽ trở nên càng lúc càng nguy hiểm!

Nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi không dám không dự nữa, bỗng nhiên nói:

- Tiền bối, hãy phóng ra pháp lực, thần niệm cho ta mượn dùng một chút!

- Ngươi điên sao? Đây không phải là phá trận, mà là chiến đấu! Ta cho ngươi mượn thần niệm pháp lực căn bản cũng vô dụng!

Đoạn Ngọc Nhan trầm giọng nói.

- Ngươi cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, chúng ta chỉ có một con đường chết! Cho ta mượn thử xem sao? Phá trận tiểu vương tử, chẳng qua chỉ là một trong những danh hiệu của ta thôi! Đến đây đi!

Thanh âm Dương Thiên Lôi kiên định không gì sánh được, biết rõ nếu như Đoạn Ngọc Nhan cứ tiếp tục kiên trì tất sẽ thất bại, Dương Thiên Lôi không có lý do gì để tiếp tục chờ đợi nữa, bắt đầu điên cuồng đệ tự khí tức của mình, giãy dụa trong lòng Đoạn Ngọc Nhan.

- Ngươi...

Toàn thân Đoạn Ngọc Nhan run lên, tên vô sỉ Dương Thiên Lôi này dĩ nhiên lại dám chạm vào bộ ngực mềm mại của nàng, cho dù Đoạn Ngọc Nhan định lực thâm hậu, vẻ mặt cũng trở nên đỏ bừng, may mà không bị đám người Quỳ Tiên Tử thừa cơ công kích.

- Để ta thử xem! Đây là cơ hội duy nhất!

Dương Thiên Lôi không hề để ý tới dị trạng của Đoạn Ngọc Nhan, một lần nữa kiên định lên tiếng, thanh âm cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo!

Số phận của mình, phải do mình nắm giữ, chứ không phải là ngồi chờ chết!

- Thôi, dù sao cũng chết, ngươi muốn thử thì thử đi!

Đoạn Ngọc Nhan nói xong liền buông Dương Thiên Lôi ra, cùng lúc đó bắt đầu đem thần niệm pháp lực của mình cuồng bạo quán chú vào trong cơ thể Dương Thiên Lôi.

Trong nháy mắt, quanh thân Dương Thiên Lôi dường như nổ tung, pháp lực cùng thần niệm cuộn trào mãnh liệt cuộn trào mãnh liệt hoàn toàn vượt qua suy đoán của hắn!

- Kháo! Tiền bối, ngươi muốn ta bạo thể mà chết hả?

Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa tức nổ phổi, mượn pháp lực thần niệm của ngươi, cũng không phải muốn ngươi quán chú trực tiếp như vậy, hắn chỉ là một chỉ là nhất trọng thiên sao có thể chịu đựng nổi?

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Không có pháp lực cùng thần niệm cường hãn, dù thần thông của ngươi mạnh mẽ ra sao chăng nữa, cùng nhất định bị một chiêu đánh chết!

Đoạn Ngọc Nhan cũng phiền muộn nói.

- Thần niệm của ngươi hãy cảm ứng ta, hoàn toàn dung nhập vào ta! Ta muốn thôi động một ảo trận khổng lồ, thần niệm pháp lực của ngươi có thể hoàn toàn để ta điều khiển thì tốt!

Dương Thiên Lôi không kịp nhiều lời, mi tâm nhất thời bắn ra thất thải quang mang hùng hậu không gì sánh được, thần niệm pháp lực quanh thân thể cũng bắt đầu điên cuồng tuôn trào!

Không có bất kỳ thủ ấn pháp quyết!

- Cùng lên!

Dương Thiên Lôi lớn tiếng nhắc nhở Đoạn Ngọc Nhan!

- A!

Trong sát na, tâm thần hai người dung hợp cùng một chỗ, tuy rằng không thể nào hoàn toàn dung hợp thành một thể, nhưng Đoạn Ngọc Nhan cao hơn vài cảnh giới nên cũng có thể theo kịp sự vận chuyển của Dương Thiên Lôi!

Thông Thiên Cổ Thụ dung hợp vô số trận pháp ảo trận cường hãn, rốt cuộc cũng nhanh chóng sinh ra trên tay Dương Thiên Lôi!

Vượt qua bất kỳ trận pháp nào hắn từng dùng trước kia!

Bởi vì lúc này, thần niệm cùng pháp lực bản thân Dương Thiên Lôi chỉ là dẫn đường, chân chính ngưng tụ thành ảo trận lại là Đoạn Ngọc Nhan cảnh giới Chí Cao Thần thất trọng thiên!

Trong nháy mắt này, lấy Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan là trung tâm, ảo trận cuồn cuộn mênh mông, tựa như một quả pháo hoa nổ tung, không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng!

- Không tốt, ảo trận!

Quỳ Tiên Tử bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

- Phá -----!

- Mau phá!!!

Trong sát na, truyền đến vô số tiếng hét lớn.

Những tiếng nổ khổng lồ vang lên liên miên không dứt, thế nhưng, nhóm người Quỳ Tiên Tử lại khiếp sợ phát hiện, bản thân vẫn như cũ rơi vào trong ảo trận vô biên vô hạn, không gian tràn ngập năng lượng phong bạo kinh khủng, một mảnh hỗn loạn! Căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào, càng đừng nói là muốn thấy thân ảnh của Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan!

Chấn kinh không gì sánh được!

Đồng dạng, Đoạn Ngọc Nhan cũng kinh hãi đến mức không thể nào hình dung được, vô luận như thế nào thế nào nàng cũng không thể nghĩ ra, bản thân dĩ nhiên có thể phát huy ra ảo trận cường hãn như vậy, không sai, ảo trận này là nàng phát ra, bởi vì hết thảy thần niệm cùng pháp lực ngưng tụ trong ảo trận đều là của nàng!

Thế nhưng Đoạn Ngọc Nhan lại biết, đây hoàn toàn là do Dương Thiên Lôi dẫn dắt, mượn dùng thần niệm cùng pháp lực của nàng để bày bố!

Dương Thiên Lôi mấy ngày trước vẫn chỉ là Chân Thần Cảnh vì sao lại có thể nắm giữ ảo trận cường đại tới vậy?

- Còn ngây ra đấy làm gì nữa? Chạy mau!

Dương Thiên Lôi vừa nói, chủ động tiến vào trong lòng Đoạn Ngọc Nhan, ôm lấy nàng, hét lớn.

- Chạy!

Đoạn Ngọc Nhan trong khiếp sợ nhất thời tỉnh táo lại, bỗng nhiên ôm lấy Dương Thiên Lôi, liền biến thành một đạo lưu quang, thuấn tức vạn dặm!

- Nhanh!

- Nhanh nữa lên!

Dương Thiên Lôi lo lắng thúc giục, hai tròng mắt lấp lánh từng đạo tinh quang, tuy rằng tốc độ phi hành Đoạn Ngọc Nhan lúc này đã vượt qua nhận thức của Dương Thiên Lôi, nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng thúc giục!

Khoảnh cách mấy nghìn ức dặm, chỉ khi nào ra khỏi Cửu Dương Cung, bọn họ mới coi như tương đối an toàn, bằng không mà nói, chỉ cần Tiếu Phách xuất hiện trong nháy mắt, bọn họ liền không có nơi nào để lẩn trốn!

Đây là cơ hội duy nhất!

Dương Thiên Lôi hận không thể chắp thêm đôi cánh, chạy trốn bằng tốc độ nhanh nhất!

Thế nhưng, lúc này hắn chỉ có thể thúc giục Đoạn Ngọc Nhan nhanh hơn nữa!

Bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.

Hắn ở trong Vô Thiên tiếu ngạo đỉnh phong, nhưng khi tới đây, liền hoàn toàn mất đi ưu thế, hắn, chỉ là một con kiến hôi! Tuy rằng hắn có được năng lượng thần bí, Huyền Thiên Chân Kinh, nhưng vẫn như cũ chỉ là một con kiến hôi, chẳng qua chỉ là một con kiến hôi có tiềm lực vô hạn mà thôi! Nếu như không có Đoạn Ngọc Nhan, sớm đã bị người ta giết chết!

Tiềm lực, không phải là lực lượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.