Huyền Thiên

Chương 789: Tú hoa châm, phong bế động, kiên ngạnh thân




Rốt cục trong nháy mắt khi nàng hoàn toàn phá vỡ được nó, thấy vẻ mặt Dương Thiên Lôi bỉ ổi đang vuốt ve bộ ngực của mình, dưới cơn giận dữ e thẹn, liền trực tiếp đánh Dương Thiên Lôi bay ra xa!

Đoạn Ngọc Nhan cũng hiểu rõ Dương Thiên Lôi đang muốn cứu mình, nhưng mà hắn sờ đâu không sờ, sao cứ nhất quyết phải sờ vào chỗ này chứ?

Đương nhiên Đoạn Ngọc Nhan cũng không muốn làm Dương Thiên Lôi bị thương, bằng không lấy thực lực cửu trọng thiên đại viên mãn lúc này, Dương Thiên Lôi tuyệt đối không đỡ được nửa đòn.

- Thiên Hỏa Tiên Lô vốn là pháp bảo thuần dương, tinh khiết đến mức tận cùng! Mà cấm chế phong ấn của Thiên Hỏa Tiên Lô đồng dạng là chân nguyên cực dương! Nếu như ta đoán không sai, nhất định là thuộc tính thuần dương của nàng dưới tình huống vô ý thức đã hấp thu rèn luyện Chân nguyên cực dương ẩn chứa bên trong cấm chế, từ đó giúp cho nàng dương cực sinh âm.

Dương Thiên Lôi nói.

- Làm sao có thể đơn giản như vậy? Sư phụ ta đạt tới dương cực đã bao nhiêu năm, nhưng thủy chung vẫn không thể nào lĩnh ngộ được sự ảo diệu của dương cực sinh âm, ta... Ta sao có thể bất tri bất giác lĩnh ngộ rồi đột phá như vậy được?

Đoạn Ngọc Nhan khó hiểu nói.

- Đây... Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ đó là đại cơ duyên thuộc về nàng...

Dương Thiên Lôi nói.

Đoạn Ngọc Nhan cùng Dương Thiên Lôi cũng không thể hiểu vì sao lại xuất hiện tình huống này, chỉ có thể gán công lao cho đại cơ duyên. Nhưng trên thực tế, nguyên nhân thực sự chính là vì Tiếu Phách đã len lén lưu Cực Âm Chân Nguyên ở trong cơ thể Đoạn Ngọc Nhan, chứ nếu chỉ riêng thân thể thuần dương của Đoạn Ngọc Nhan, tuy rằng cũng có thể hấp thu rèn luyện Chân nguyên cực dương của Thiên Hỏa Tiên Lô, nhưng muốn đột phá đến âm dương hỗ chuyển, đạt tới thân thể cửu âm cửu dương là tuyệt đối không có khả năng!

- Vậy... Ngọc Nhan, những lời ta vừa nói nàng có nghe được không?

- Nói cái gì?

- Chính là Kim Cô Bổng gì gì đó...

Nhất thời vẻ mặt Đoạn Ngọc Nhan đỏ bừng, mặc dù đối với những thứ tiếng lóng này của Dương Thiên Lôi cũng không hiểu lắm, nhưng liên hệ những lời Dương Thiên Lôi nói lại, nàng cũng loáng thoáng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Bộ ngực Đoạn Ngọc Nhan phập phồng bất định, hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi nói:

- Vậy ngươi muốn làm gì bây giờ?

- Nàng ta không phải là nàng, ta chỉ đàng cố hết sức... Cứu nàng ta vậy!

Dương Thiên Lôi nói xong liền nhìn về phía Huyễn Diệp vẫn y như pho tượng không hề nhúc nhích.

Khí tức của Huyễn Diệp vẫn chậm rãi yếu dần đi, hiển nhiên, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, thần niệm, pháp lực kể cả linh hồn lạc ấn của Huyễn Diệp dưới sự phong ấn của cấm chế cực dương cũng dần dần bị hủy diệt.

Nghe thấy Dương Thiên Lôi nói vậy, Đoạn Ngọc Nhan vốn đã có phần không muốn Dương Thiên Lôi trở thành đệ tử Vân Mộng các, nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi mất mát, nhất là khi nhìn thấy Huyễn Diệp tuy rằng đen kịt trong suốt, nhưng lại không mảnh vải che thân, trông vô cùng sống động, nàng lại càng cảm thấy tâm loạn như ma. Bộ dạng Huyễn Diệp lúc này chính là bộ dạng của nàng vừa rồi, mình không chỉ bị Dương Thiên Lôi nhìn thấy hết, lại còn bị sờ mó nữa...

Đoạn Ngọc Nhan muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng được, sau khi phát ra thần niệm quan sát Huyễn Diệp một phen, liền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang độn về phương xa.

Cấm chế huyền ảo cường đại, cho dù nàng hiện đã đề thăng tới cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn nhưng cũng không thể nào phá giải nổi.

- Này, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, ta sẽ có trách nhiệm với nàng! Nghĩ thông một chút...

Khiến Đoạn Ngọc Nhan không nghĩ tới chính là, Dương Thiên Lôi lại hướng về phía nàng hét lớn.

Thân thể mềm mại của Đoạn Ngọc Nhan chững lại, vốn định xoay người phản bác Dương Thiên Lôi vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Đoạn Ngọc Nhan trốn ở góc tầng hai, tâm loạn như ma.

Rõ ràng là đã tấn chức được tới cảnh giới cửu trọng thiên mà mình tha thiết ước mơ, nhưng vào thời khắc này, trong lòng nàng lại không hề có bất kỳ chút vui sướng nào, nhất là nghĩ đến bây giờ Dương Thiên Lôi đang làm chuyện đó, càng khiến nàng không thể nào bình tĩnh nổi.

- Nàng có nhìn lén không nhỉ?

Sau khi Đoạn Ngọc Nhan rời đi, Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn thân thể đen kịt nhưng yểu điệu của Huyễn Diệp, trong lòng thầm nghĩ. Gã gia hỏa này ở trước mặt nữ nhân da mặt đã dày đến cảnh giới không thể tưởng tượng, hơn nữa còn có khuynh hướng để lộ ra sự hèn mọn của mình, trái lại lúc này hiện lên chút do dự. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc này Huyễn Diệp thật sự quá đặc biệt. Nếu như nói là người, chẳng bằng nói là pho tượng còn đúng hơn.

Dương Thiên Lôi làm sao để hoàn thành nhiệm vụ "cày đồng" đây?

Dùng mông mà nghĩ hắn cũng biết được, hình ảnh kia tất nhiên sẽ không có chút mỹ cảm gì, lại càng không có chút mê hoặc nào. Loại trò hề này nếu như bị Đoạn Ngọc Nhan nhìn thấy, vạn nhất lưu lại ám ảnh trong lòng thì làm sao bây giờ?

Dương Thiên Lôi cũng chỉ do dự chốc lát, liền phất tay tạo ra từng luồng sương khói, bày ra một tầng kết giới quanh thân thể.

Thẳng đến khi xác định mắt thường không thể nào nhìn thấu được, Dương Thiên Lôi mới thở phào một hơi.

Kỳ thực, tên gia hỏa này hoàn toàn là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Đoạn Ngọc Nhan sao có thể làm ra sự tình nhìn lén mà ngẫm lại còn khiến cho nàng cảm thấy thẹn thùng?

- Huyễn Diệp, mặc kệ nàng có nghe thấy hay không, ta làm gì cũng đều muốn cứu nàng. Về phần... Vạn nhất chỗ kia của nàng chẳng may bị thương nặng, nghìn vạn lần chớ có trách ta... Ta đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, chẳng qua... Nàng yên tâm, ưu điểm lớn nhất của ta chính là, nữ nhân có thể khiến cho ta cởi quần ra, chỉ cần nàng nguyện ý, đến khi ta mặc quần vào, tất nhiên sẽ có trách nhiệm với nàng...

Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn Huyễn Diệp lầm bẩm nói. Vừa nói móng vuốt hèn mọn đã chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng chạm đến thân thể xinh xắn nhưng yểu điệu lả lướt của Huyễn Diệp. Tuy rằng chỉ như một pho tượng cứng rắn, nhưng tiểu huynh đệ của Dương Thiên Lôi vẫn đứng lên như trước.

Không thể không nói, kỳ thực vào lần đầu tiên Dương Thiên Lôi thấy diện mạo chân chính của Huyễn Diệp, hắn đã vô cùng có "cảm hứng", hơn nữa "cảm hứng" này so với Đoạn Ngọc Nhan còn nhiều hơn. Cũng không phải tư sắc Huyễn Diệp cao hơn Đoạn Ngọc Nhan, mà đó là do ánh mắt của Huyễn Diệp.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vô luận tu vi có tinh thâm cỡ nào, cường đại cỡ nào, nhưng qua ánh mắt của một người có thể nhìn rõ được tâm linh của họ.

Tinh thuần, trong suốt, đây là cảm giác đầu tiên của Dương Thiên Lôi đối với Huyễn Diệp.

Mà ở sâu trong nội tâm Dương Thiên Lôi đối với loại ánh mắt tinh thuần trong suốt này có một loại thiên vị gần như biến thái.

Sở dĩ Trương Tử Hàm ở trong chúng nữ có địa vị vững chắc nhất, một nguyên nhân là Tử Hàm muội muội thuần khiết là nữ nhân dầu tiên của hắn, mà một nguyên nhân khác chính là khí tức của Trương Tử Hàm tựa như một đóa hoa trắng muốt thuần khiết khiến cho người ta phải trìu mến. Hắn thích nhất là lúc đang ra sức cày cấy trên người Trương Tử Hàm, nàng mở lớn đôi mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt trong suốt thuần khiết đó đối với Dương Thiên Lôi có được lực mê hoặc trí mạng... Truyện Tiên Hiệp

Chạm đến thân thể đen kịt, óng ánh, nóng rực nhưng cứng rắn của Huyễn Diệp, thần niệm pháp lực của Dương Thiên Lôi bắt đầu chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể nàng, cảm nhận cấm chế do Chân nguyên cực dương ngưng tụ thành trong cơ thể nàng, phá trận tiểu vương tử, không không trận không thể phá. Nhưng đối với loại cấm chế từ trong ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn dung hợp tới tận thân thể, tâm thần, linh hồn lạc ấn này, cũng không phải hắn có thể phá giải được. Mặc dù hắn chỉ mất một lát liền nắm rõ trong tay loại cấm chế huyền ảo không gì sánh được này, nhưng căn bản lại không thể nào phá giải. Trừ phi hắn có thể khiến Huyễn Diệp tỉnh lại, để khiến tự mình phá giải, nhưng hiển nhiên điều đó cũng không thể làm được. Đồng dạng, Dương Thiên Lôi cũng vô pháp dùng sức để phá hủy.

Bởi vì, thứ nhất thần niệm pháp lực của Dương Thiên Lôi căn bản không có năng lực để phá hủy cấm chế này, thứ hai, cho dù Dương Thiên Lôi có năng lực phá hủy trận pháp này hắn cũng không dám làm, bằng không khi phá hủy trận pháp cũng chính là phá hủy đi tâm thần cùng linh hồn lạc ấn của Huyễn Diệp!

- Cứng quá... Hai cái bánh bao này, đẹp thì có đẹp, nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào...

Dương Thiên Lôi thì thào tự nói, đôi móng vuốt hèn mọn chậm rãi dạo quanh kiểm tra thân thể Huyễn Diệp, lúc ánh mắt nhìn về phía nơi riêng tư của Huyễn Diệp, lại càng thấy khốn khổ vô cùng.

Quá đáng, hai chân khép kín thế này thì sao mà làm được?

Càng đau đớn hơn chính là, khi hắn cắn răng sờ về phía bộ vị mấu chốt nhất, ngay cả tâm muốn khóc cũng có. Hai chân khép lại thì khép lại, nhưng thực quá là… Đến cả cửa động cũng đóng chặt a!

Đừng nói thương của ca không phải là Kim Cô Bổng, mà dù là Kim Cô Bổng có thể biến thành Tú Hoa Châm thì con mẹ nó cũng không thể nhét vào được. Mà dù có thể nhét vào, nhưng mà có cảm giác được không? Không có cảm giác, thân thể thuần âm của Huyễn Diệp sao có thể thức tỉnh, mà thân thể thuần âm không thức tỉnh, làm thế nào để phá vỡ cấm chế?

Mấu chốt nhất chính là, mặc dù thân thể Dương Thiên Lôi so với tu luyện giả phổ thông trâu bò hơn gấp trăm lần, nhưng hắn cũng không có biện pháp biến thần thương của mình thành tú hoa châm được! =.=

Dương Thiên Lôi kêu lên phiền muộn, tựa như khỉ ăn ớt, vò đầu bứt tai, xoa tay trợn mắt. Lực độ hai tay vuốt ve trên người Huyễn Diệp cũng càng lúc càng lớn.

Nhưng không hề thấy chút hiệu quả nào.

- Sát! Không đắn đo nữa, phải dùng sức thôi!

Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào nữa, chỉ có thể đi tới bước cuối cùng, cường ngạnh đánh vào!

- Ầm...

Một tiếng nổ lớn, pháp lực thần niệm trên người Dương Thiên Lôi ngưng tụ thành nhuyễn giáp, nhất thời hoàn toàn nổ tung, cả người trực tiếp trở thành trần như nhộng.

Dương Thiên Lôi lúng túng ghé vào trên thân thể tựa như pho tượng của Huyễn Diệp, loại bỏ tất cả những khó chịu trong đầu, tưởng tượng ra ánh mắt trong veo của Huyễn Diệp, cùng với tràng cảnh điên loan đảo phượng cùng Huyễn Diệp, "Dương tiểu nhị" cũng chen vào giữa hai chân Huyễn Diệp...

Cùng lúc đó, hắn cũng quên đi Huyễn Diệp vẫn là một pho tượng, nhẹ nhàng chậm rãi hôn lên đôi môi cứng rắn đen kịt mà lóng lánh của nàng.

Hắn ra sức hôn hít vuốt ve...

Theo thời gian trôi đi, dần dần cảm giác của Dương Thiên Lôi càng ngày càng chân thực, hắn bắt đầu không phân biệt nổi đây là ảo ảnh do bản thân nghĩ ra hay là cảm giác chân thật, thân thể bên dưới dường như thực sự trở nên mềm mại, đôi môi hắn hôn tựa hồ cũng dần dần hé mở, hắn cảm giác được cái lưỡi thơm tho ngọt ngào của Huyễn Diệp, hắn cảm giác được bộ ngực mềm mại co dãn của Huyễn Diệp, thậm chí còn cảm giác được hai điểm đỏ bừng kia cũng dần dần dựng lên và căng cứng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.