Huyền Thiên

Chương 80: Gian phòng




- Ngươi cũng biết ước định lúc đầu của chúng ta sao?

Dương Hồng Toàn nghiêm mặt, rất tự nhiên ngồi lên vị trí chủ nhà, nhìn Mộc Thành Sâm nói:

- Ta nhớ rõ mấy năm trước, mỗi dịp lễ tết mừng năm mới, ta phái người đưa lễ tới nhà thông gia, nhưng đều bị người ta trả về mà. Chẳng lẽ ta lại nhớ nhầm sao?

- Việc này…

Mặt Mộc Thành Sâm đỏ bừng lên, trong lòng thầm mắng Dương lão thất phu. Năm đó nếu không phải cháu ngươi bỗng nhiên trở thành phế tài, ta làm vậy sao? Ta sao có thể thể gả cháu gái bảo bối của ta cho một tên phế tài được chứ? Đương nhiên nếu như không phải cháu gái bảo bối của mình không biết bị chạm dây thần kinh nào, dĩ nhiên mỗi ngày đều nhắc Dương Thiên Lôi, hơn nữa trong khoảng thời gian này bỗng nhiên thần thờ, ngẩn ngơ, ngay cả nằm mơ cũng đều hô tên Dương Thiên Lôi, mức độ quan tâm đến Dương Thiên Lôi đã vượt quá bình thường, đến nỗi muốn phát cuồng. Tuy rằng mỗi lần hỏi, Mộc Tử Vi đều nói hận tới nghiến răng nghiến lợi loại người này, nhưng là người từng trải, lão tất nhiên rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của Mộc Tử Vi là có ý nghĩa gì. Bằng không, lão đường đường là đệ nhị quân thần Đế Quốc Cát Ương cũng sẽ không tự hạ mình mà đến đây nhắc lại việc hôn nhân này. Dù sao trước đây lão cũng là người không đúng.

- Sao nào? Chẳng lẽ nói ngươi trước đây không phải là cự tuyệt? Vừa trả lễ vừa đoạn tuyệt với nhà chúng ta?

Dương Hồng Toàn tiếp tục nói móc. Hai người vốn là hai võ tưởng bình thường trên triều vẫn hay tranh cãi, lúc này có thể bức Mộc Thành Sâm thành như vậy, khiến trong lòng Dương Hồng Toàn vô cùng đắc ý. Lão thất phu! Có phải thấy cháu nội ta một lần nữa quật khởi, trong lòng hối hận phải không? Nếu không phải cháu gái ngươi xem ra cũng xứng đôi với Tiểu Lôi, lão tử ta đã trực tiếp đá bay ngươi ra khỏi cửa rồi.

- Đúng đúng đúng! Lão Dương! Lão quả nhiên lợi hại, vừa đoán liền trúng à! Hai người chúng ta vốn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khẩu vị cũng không sai biệt lắm. Cho nên, ta không nghĩ qua là, hai chúng ta chọn lễ vật cũng như nhau. Ha ha ha…

Mộc Thành Sâm không hề cảm thấy vô sỉ nói, phảng phất như chuyện đó đúng là như vậy, đồng thời vừa nói vừa đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi đang vừa kích động vừa kính nể im lặng đứng đó.

- Đây là Tiểu Lôi sao? Không tồi! Không tồi! Cùng với Tiểu Vi nhà ta quả thực là một cặp trời sinh.

Đồng thời, vừa nói Mộc Thành Sâm vừa vươn tay vuốt vuốt lên đỉnh đầu Dương Thiên Lôi, cực kỳ sủng nịnh.

Chỉ là, mới được phân nửa liền bị Dương Thiên Lôi đẩy ra không chút nể tình. Vừa rồi nghe lão gia hỏa này và gia gia đối thoại, Dương Thiên Lôi mơ hồi hiểu được chuyện gì xảy ra. Hình như chính mình bị gia gia chỉ phúc vi hôn, bất quá xem ra có vẻ như đối phương đã từng đổi ý. Nói thật, nghe hai người đối thoại, trong lòng Dương Thiên Lôi đối với lão nhân vô liêm sỉ này tương đối bội phục. Bất quá, bội phục thì bội phục, cũng không có nghĩa là Dương Thiên Lôi sẽ chào đón thân gia từ trên trời rơi xuống này.

Nếu là Dương Thiên Lôi trước đây thì cũng thôi đi, nhưng chính mình bây giờ là thanh niên tốt, có lý tưởng, có văn hóa, chủ trương tự do yêu đương, chống lại xã hội ép duyên, sao có thể đáp ứng chuyện tình sai lầm như vậy được? Hơn nữa, nếu như để Tử Hàm muội muội biết, nàng còn không thương tâm chết sao?

- Tiểu Vi là ai? Không biết! Ta không nhận ra.

Dương Thiên Lôi nhếch miệng, rất không khách khí hỏi.

- Ngươi không biết Tiểu Vi là ai? Không phải chứ? Trong "Tỷ thí người mới" chẳng phải ngươi cùng Tiểu Vi đã tỉ thí qua rồi sao?

Mộc Thành Sâm kinh ngạc hỏi.

- "Tỷ thí người mới"? Tiểu Vi?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.

- Lão đại, người lão ta nói chính là Mộc Tử Vi!

Phong Mã Ngưu kéo Dương Thiên Lôi nhỏ giọng nói.

- Mộc Tử Vi?

Dương Thiên Lôi cả kinh, nhất thời nghĩ đến cô nàng thiếu chút nữa làm mình muốn chết, đồng thời cũng bị chính mình thiếu chút nữa bóp vỡ thỏ ngọc đến thất điên bát đảo. Trách không được cô nàng vừa thấy mình liền như cừu nhân thấy nhau, trách không được khi mình ăn bánh bao, mặt nàng lại đỏ như vậy. Nguyên lai còn có tầng quan hệ này a… Bất quá, cảm giác cái đó không lớn a, còn không bằng bánh bao nữa. Tuy nhiên, điều này có thể lý giải được, dù sao nàng cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi mà thôi.

- Chính là con cọp cái nhỏ kia a, ta còn tưởng là ai. Nhưng dù sao, cuộc hôn nhân trẻ thơ này, ta kiên quyết không đồng ý!

- Dương Thiên Lôi!

Đúng lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, Mộc Tử Vi mặt mũi đỏ bừng vọt đến. Trong lòng nàng vô cùng tức giận a. Nàng không hiểu gia gia phát chứng thần kinh gì, bỗng nhiên lôi kéo mình đến Dương gia, đã thế lại còn bắt mình ẩn ẩn núp núp ở một bên. Không nghĩ tới đề tài bọn họ đàm luận lại chính là chuyện giữa mình và Dương Thiên Lôi. Vừa nghĩ đến tên Dương Thiên Lôi chiến đấu cùng mình lần trước kia, nàng hận không thể chà đạp hắn tới chết, làm hại đôi thỏ ngọc của mình đau điếng tới mấy ngày. Thế nhưng lúc này lại chính tai nghe thấy cái tên khiến mình vô cùng gai mắt kia cũng kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân trẻ con này, trong lòng nàng vậy mà không có bao nhiêu chán ghét, ngược lại lại có chút ngượng ngùng, cho nên, nàng vốn muốn nhảy ra ngăn cản, cuối cùng lại nhịn xuống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Lúc đầu, khi nghe gia gia cùng Dương Thiên Lôi nói chuyện, tim nàng còn đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, thật không nghĩ đến câu nói đầu tiên của Dương Thiên Lôi khiến nàng triệt để bạo phát.

- Ách…Ngươi muốn làm gì?

Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện trốn ra sau bàn. Đối với cô nàng nóng tính này, ký ức Dương Thiên Lôi vẫn còn y nguyên. Nàng chính là thân thể ba thuộc tính cấp năm a. Mặc dù hiện tại Dương Thiên Lôi vẫn có thể đánh bại nàng, nhưng sợ rằng vẫn phải tốn khá nhiều công phu tay chân, hơn nữa nói không chừng còn phải trả một cái giá thật lớn. Đương nhiên, nếu lại có thể một lần nữa thi triển chiêu thức "Bắt nãi long trảo thủ" thì tình hình có thể khả quan hơn. Bất quá, hiện tại, cho Dương Thiên Lôi thêm mười lá gan hắn cũng không dám làm như vậy.

- Ngươi mới là cọp mẹ! Không đúng! Lão hổ già! Lão hổ già đáng ghét! Ai muốn ngươi đồng ý? Ta còn không đồng ý đây này!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Vi đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm nói.

- Phụt!

Hai lão già Dương Hồng Toàn, Mộc Thành Sâm trợn tròn mắt, mà những lời Mộc Tử Vi nói càng khiến hai lão gia hỏa trực tiếp phun nước bọt.

- Đúng rồi đó! Ngươi điêu ngoa, tùy hứng như vậy, ai dám lấy ngươi chứ? Quyết định như vậy đi!

Dương Thiên Lôi rất sảng khoái nói:

- Gia gia, còn có Mộc trưởng bối, hai người thấy đấy, cả hai chúng ta đều không ai muốn, hai người cũng không cần phải bận tâm việc này nữa, phải không?

- Ai nói ta không muốn? Ta hàng ngày đều nguyện ý!

Mộc Tử Vi nghe Dương Thiên Lôi nói, trong lòng càng xấu hổ và giận dữ, trong nhất thời căn bản cũng không kịp cân nhắc gì, dựa vào cái gì ngươi nói ta không muốn, ta liền không muốn? Ngươi càng không muốn, bản cô nương đây lại càng muốn.

- Kháo!

Dương Thiên Lôi chết lặng một hồi, bất quá lại nắm được tâm lý của cô nàng này, lần thứ hai nói:

- Ta cũng nguyện ý! Cả hai chúng ta đều nguyện ý! Nàng sau này là nàng tiểu tức phụ của ta!

- Xì! Không biết xấu hổ! Ai muốn làm tiểu tức phụ của ngươi? Ngươi nguyện ý, nhưng bản cô nương ta lại không đồng ý đấy!

Mộc Tử Vi cũng không chịu kém hét lên.

- Được rồi, được rồi! Đừng làm loạn! Chuyện này để sau hẵng nói.

Dương Hồng Toàn nhìn bộ dáng rất khả ái của Mộc Tử Vi, trong lòng quả thực rất thích. Hơn nữa, lão đương nhiên nhìn ra được, sở dĩ Mộc Tử Vi làm như vậy, sợ rằng ngay cả chính cô bé cũng không biết, đối với Dương Thiên Lôi đã có cảm giác hoan hỉ oan gia.

- Hừ!

Trên mặt Mộc Tử Vi lộ ra một tia đắc thắng, quay sang Dương Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, sau đó nói

- Gia gia, chúng ta trở về đi!

- Trở về? Trở về làm gì? Đoàn xe nhà chúng ta đã đến. Yến hội ngày mai ta sẽ đi cùng với Dương gia gia. Đã quyết định như vậy rồi!

Mộc Thành Sâm đáp.

Nhìn bộ dáng hai lão già này, Dương Thiên Lôi đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ là lúc này nói gì đi nữa cũng nên để cho Dương Hồng Toàn chút mặt mũi, dù sao người ta cũng là gia gia của mình đúng không? Quan trọng nhất là, ánh mắt mẫu thân nhìn về phía Mộc Tử Vi lại tràn đầy sủng ái. Chỉ bằng điểm ấy, Dương Thiên Lôi cũng không thể nói cái gì nữa. Dù sao đi nữa, mình và tiểu nữ tử điêu ngoa kia tuổi vẫn còn nhỏ. Tối nay nghĩ biện pháp rút lui an toàn là được.

….

Không bao lâu sau, Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Ngạo cũng từ Nội đường Hoàng gia trở về. Dương Hồng Toàn tập trung các thành viên chủ chốt trong gia tộc tới ăn một bữa cơm thật vui vẻ, thịnh soạn.

Bữa cơm này, hai lão già Dương Hồng Toàn và Mộc Thành Sâm ăn tương đối ngon miệng. Dương gia có ba người có được tư cách tham gia khảo nghiệm, hơn nữa, đứng về phía trận doanh của Dương gia còn có Phong Mã Ngưu, vậy là đủ bốn người. Dương Hồng Toàn có muốn không vui cũng không được. Mà Mộc Thành Sâm thì vì quyết định sáng suốt lôi kéo cháu gái mình đến đây mà âm thầm cảm thấy may mắn không ngớt.

Bất quá bởi vì yến hội ngày mai sẽ bắt đầu, mọi người đành phải kết thúc sớm.

Sau khi ăn xong, năm người Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Mộc Tử Vi cùng Dương Thiên Ngạo được sắp xếp ở tại viện đệ nhất của Dương gia, "Dương gia biệt viện".

Dương gia biệt viện vốn là khu vực mà Dương gia chuyên sử dụng cho việc tiếp đãi khách quý. Bình thường ngay cả dòng chính Dương gia cũng không có tư cách tiến vào. Kể cả hai người Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Ngạo vốn được Dương gia công nhận là hai nhân vật thiên tài cũng không ngoại lệ.

Lần này bọn họ được Dương Hồng Toàn sắp xếp ở chỗ này, đồng thời còn được tùy ý lựa chọn phòng của mình, hơn nữa còn có quyền ở lại vĩnh viễn, có thể tưởng tượng được địa vị của bọn họ ở Dương gia đã cao tới mức nào rồi.

- Nhị tỷ, Thiên Ngạo ca, chúng ta đi chọn phòng của mình đây, tam biệt!

Khi năm người đi tới Dương gia biệt viện, Dương Thiên Lôi mặt đỏ tới mang tai hầu như không thể đợi được mà đẩy nhị tỷ Dương Thiên Lệ cơ hồ đang dán sát trên người mình ra, bước tới bên cạnh Phong Mã Ngưu nói.

Trong lòng Dương Thiên Lôi thật sự xoắn xuýt a. Nhị tỷ, nhị tỷ thân yêu của ta, tỷ có thể đừng mê hoặc như vậy được không? Ca đã rất nhẫn nại rồi, tỷ lại còn cố tình thế này nữa, ca làm sao có thể chịu được? Vừa ra khỏi đại môn, tỷ liền ôm chặt cánh tay ca. Ôm thì ôm được rồi, tỷ lại còn dán sát như vậy làm gì? Tỷ không biết hai tòa núi lửa nhún nhẩy của ngươi đã dán sát trên vai ca rồi sao? Tuy rằng ca chỉ mới mười một tuổi, nhưng trong nội tâm ca đã sớm là nam nhân trường thành rồi a!

- Chọn cái gì mà chọn? Đi cùng tỷ đi!

Dương Thiên Lệ không ngờ lại còn trực tiếp kéo Dương Thiên Lôi đang muốn chạy trốn lại, nói.

- Cùng tỷ làm gì?

Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt hồn xiêu phách lạc của Dương Thiên Lôi, trong lòng đột nhiên giật mình một cái.

- Tỷ đã chọn xong phòng tốt cho các đệ rồi!

Dương Thiên Lệ mỉm cười nói:

- Thiên Ngạo, huynh tự đi chọn phòng của mình đi! Gặp lại sau. Tiểu Vi, Tiểu Phong, hai người đi theo tỷ.

Dương Thiên Lệ trực tiếp gạt bỏ Dương Thiên Ngạo ra ngoài, lôi kéo Dương Thiên Lôi, mang theo hai người Mộc Tử Vi và Phong Mã Ngưu đi vào sâu trong biệt viện.

Nói là chọn phòng, nhưng thực ra lại là một biệt viện độc lập. Sau khi Dương Thiên Lệ đưa mọi người tới khi biệt viện cao nhất, chỉ vào một loạt các độc viện nói:

- Chúng ta ở đây có bốn phòng, phong cảnh đẹp nhất. Tiểu Phong, đây là phòng của đệ, sau này chính là chỗ ở của đệ tại Dương gia. Đệ mau vào tu luyện đi. Kỳ thí luyện sắp tới thật không đơn giản đâu. Cố gắng nỗ lực tu luyện cho tốt!

Dương Thiên Lệ quả đúng là đại tỷ dẫn đầu, chiếm luôn vai trò lão đại của Dương Thiên Lôi.

- A, tốt quá!

Phong Mã Ngưu cũng không khách khí, trực tiếp đáp. Sau khi nhìn lão đại một chút, phát hiện vẻ mặt lão đại tuy rằng phiền muộn nhưng không có phản ứng gì, liền thuận theo mà đi vào độc viện.

- Tiểu Vi, ba phòng còn lại, muội chọn trước một phòng đi.

- Để hắn chọn trước!

Mộc Tử Vi quệt miệng, hung hăng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi một cái, nói.

- Ha ha… Các ngươi là vợ chồng son, nhưng thật ra vẫn còn khách khí đó!

Dương Thiên Lệ mang theo một tia giảo hoạt, mỉm cười nói. Nàng vốn vô cùng khôn khéo, kỳ thật đã sớm nhìn ra hai người nhìn đối phương như cừu nhân nhìn nhau. Chính vì vậy, nàng mới cố ý trêu chọc một chút cho hai người xấu hổ.

- Không phải vậy! Nhìn thấy hắn liền buồn nôn, muội không muốn ở gần hắn. Cho nên để hắn chọn trước, miễn cho hắn chọn ở bên cạnh muội. Hừ!

- Kháo! Ca thấy ngươi lại muốn bóp nữa rồi!

Dương Thiên Lôi trực tiếp giương hai móng vuốt, làm một động tác "bắt nãi trảo long thủ", lập tức khiến Mộc Tử Vi giật mình. Cô nàng này bị dọa cho phát ngốc, vội vàng lấy tay che bộ ngực sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, tức giận đến giậm chân bình bịch, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

- Tiểu nữu, còn dám hung hăng càn quấy với ca? Cẩn thận ca bóp nát meo meo của ngươi!

Trong lòng Dương Thiên Lôi đắc ý nói. Bất quá bề ngoài tiểu ni tử này cũng thật đáng yêu, cái mông nhỏ nhắn, vòng eo mềm mại, khuôn mặt khả ái, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân. Bất quá, trẻ con vẫn là trẻ con a. Xem ra "Bắt nãi long trảo thủ" của ca đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.