- Mẹ, có chuyện gì vậy…
Có lẽ nghe được tiêng kêu sợ hãi của mẹ mình, một thiếu nữ từ trong cửa hàng đồ cổ bước ra, người còn chưa xuất hiện liền lên tiếng hỏi, chỉ là khi nàng nhìn thấy Dương Thiên Lôi đứng ngoài cửa, cũng phát sinh một tiếng kinh hô. Chỉ bất quá tiếng kinh hô của thiếu nữ này hiển nhiên không phải là sợ hãi, bởi vì trong nháy mắt, trong tay nàng đã cầm lấy một ống tuýt chèn cửa, hung hãn trừng mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
- Tống Hiểu Phân!
Thấy thiếu nữ vừa mới đi ra, Dương Thiên Lôi không biết phải giải thích như thế nào nhất thời buông lỏng tâm thần, trực tiếp hô lên một cái tên. Thiếu nữ này không phải là Tống Hiểu Phân đại danh đỉnh đỉnh toàn bô trường học hay sao? Thành tích đứng đầu toàn khóa, hoa hậu học đường, chỉ cần bất cứ thành tích nào trong hai hạng thành tích này đều đủ khiến mọi người không thể không nhìn nàng. Huống hồ thiếu nữ này còn nổi tiếng là mãnh nữ bưu hãn, thiếu nữ một mình một người đấu công phu với Ngưu Ma Vương cũng không nói chơi.
- Ngươi là ai?
Tống Hiểu Phân đã chuyển sang đứng trước mặt mẹ mình, nếu như không phải Dương Thiên Lôi trực tiếp gọi tên của nàng, sợ rằng ống tuýp nặng chừng mười cân (~5kg), dài nửa thước rưỡi (~50cm) này sẽ bắt chuyện với Dương Thiên Lôi rồi.
- Chúng ta là bạn học, không phải là cùng một ban. Hai người đừng hiểu lầm, ta chỉ bị bỏng mà thôi, vì vậy mới băng bó mặt…
Dương Thiên Lôi nói.
- Bỏng? Tôi biết rồi… Cậu chính là học sinh Dương Thiên Lôi cấp ba ban tám bị sét đánh kia đúng không?
Để Dương Thiên Lôi hơi ngoài ý muốn chính là, Tống Hiểu Phân dĩ nhiên biết chính mình, hơn nữa còn biết chính mình bị sét đánh.
Trên thực tế, hiện toàn bộ trường học sợ là không ai không biết chuyện Dương Thiên Lôi bị sét đánh, không nói toàn bộ trường học, cho dù là toàn bộ Hàm Thành cũng có rất nhiều người biết. Dù sao, bị sét đánh chính là tin tức lớn, hơn nữa bị sét đánh phỏng nặng tới như vậy dĩ nhiên không chết lại càng kỳ tích hơn. Đồng thời tục truyền Dương Thiên Lôi không muốn sống bỗng nhiên gặp được thần y các loại, đương nhiên trở thành đề tài bàn ra tán vào trong các quán trà quán rượu.
- Đúng vậy!
- Bộ dáng của cậu như vậy không dưỡng thương ở nhà cho tốt, đi ra dọa người sao? Mẹ của ta có bệnh trong người, nếu xảy ra chuyện tôi không để yên cho cậu!
- Tiểu Phân, mẹ không có việc gì, nha đầu con sao lại nói khó nghe với bạn học như vậy!
Lúc này nữ nhân trung niên phảng phất như hồi phục lại tinh thần, trực tiếp trách mắng Tống Hiểu Phân.
- Con không phải bạn học của hắn! Cà lơ phất phơ, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, bình thường hay rình coi các bạn nữ, thành tích đếm ngược cả năm cấp, đáng đời…
Đôi con ngươi thanh lãnh của Tống Hiểu Phân nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, không chút tình cảm chế nhạo, chỉ là nàng còn chưa nói hết, Dương Thiên Lôi liền vô thanh vô tức xoay người đi, không hề phản bác, thậm chí ngay cả nhãn thần cũng không biến hóa một chút, phản ứng nhàn nhạt như vậy thực ra khiến Tống Hiểu Phân có điểm kỳ quái, nhìn vào bóng lưng đầy băng gạc của hắn rời đi, không thể nói hết câu.
- Nha đầu con nói chuyện thế nào vậy? Không phải làm thương tới tự tôn của người ta hay sao?
- Mẹ, con chỉ ăn ngay nói thực… A? Mẹ, con sai rồi không được sao? Con sai rồi…
Lời đối thoại của Tống Hiểu Phân và mẫu thân rõ ràng truyền vào trong tai Dương Thiên Lôi, bất quá trong lòng Dương Thiên Lôi không hề có một chút ba động nào, cũng không hề trách Tống Hiểu Phân chỉ trích chính mình rất vô lưu tình. Bởi vì nàng nói hoàn toàn là sự thực. Chính mình đã từng là người như vậy, là người khiến mọi người phải ghét bỏ, không tim không phổi, vô pháp vô thiên, đại ác không có, tiểu ác không gián đoạn.
Mặc dù là đám lưu manh cấu kết bang phát trên trường học lẫn xã hội đều không nguyện trêu chọc hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn và Ngưu Ma Vương khi đánh nhau, trong mắt người khác chính là người điên không muôn sống.
Người lành sợ lưu manh, lưu mạnh sợ người điên không muốn sống.
- Sợ ràng không ít người hi vọng ta thực sự bị sét đánh chết đi!
Tâm tình Dương Thiên Lôi không chút rung động, nhưng vẫn như trước có chút lắc đầu tự giễu, thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ tới bộ dáng vừa bưu hãn điêu man cùng với những lời nói không chút lưu tình của Tống Hiểu Phân, trong lòng Dương Thiên Lôi ngược lại cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn tựa hồ thấy được nhị tỷ bưu hãn Dương Thiên Lệ của chính mình, các nàng có khỏe hay không?
Vũ trụ hình thức ban đầu phát triển cần phải có thời gian bao lâu? Dương Thiên Lôi không biết, tuy rằng lúc nào cũng không cảm ứng được sự liên hệ giữa chính mình và vũ trụ hình thức ban đầu, nhưng hình ảnh đột nhiên nhớ lại trong nháy mắt kia lại để Dương Thiên Lôi rõ ràng, sợ rằng phải chờ hắn trở lại vũ trụ kia, Tam Thập Tam Thiên mới chân chính khôi phục.
Hay là, chỉ tại thời điểm kia, chúng nữ cùng với sinh linh trong Tam Thập Tam Thiên mới có khả năng sống lại.
Đồng tiền cổ, thái cực bát quái đồ.
Tuy rằng vừa rồi mới chỉ vào trong tiệm đồ cổ đợi một chút, nhưng cũng đã đủ giúp Dương Thiên Lôi thấy rõ mọi thứ. Mấy đạo linh khí thiên địa yếu ớt kia chính là từ mấy đồng tiền cổ và một thái cực bát quái đồ phát tán ra. Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn tiến vào trong các cửa hàng khác nhìn một chút, nhưng đúng như lời Tống Hiểu Phân vừa nói, bộ dáng của hắn hiện tại hoàn toàn là đang đi dọa người.
- Lớn lên xấu không phải là sai của ngươi, nhưng đi ra ngoài dọa ngươi thì ngươi không đúng rồi!
Dương Thiên Lôi nhịn không được nghĩ tới ngôn ngữ hài hước đã từng lưu hành một thời.
Sau khi rời khỏi con phố, Dương Thiên Lôi khngo hề dừng lại, trực tiếp bước nhanh về phía trường học.
- Uy uy! Dương Thiên Lôi, chờ một chút!
Ngay lúc Dương Thiên Lôi đi được không tới một trăm mét, phía sau liền truyền tới thanh âm của Tống Hiểu Phân, chốc lát đã chạy tới trước mặt Dương Thiên Lôi, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.
- Lời nói của ta tại cửa hàng có chút nặng, bất quá, ta nói chính là sự thực!
- Đây có thể coi như lời xin lỗi sao?
- Cậu nghĩ tôi sẽ xin lỗi với cậu? Chỉ là tội của cậu không đáng chết, ta không nên mắng cậu!
Vốn đang có chút hổ thẹn trong lòng, cho rằng chính mình đã tổn thương tới Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân thấy biểu tình bình tĩnh của Dương Thiên Lôi hiện tại, nhất thời một phần hổ thẹn này biến mất hoàn toàn, trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói.
- Coi như cậu hiếu thuận!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói, nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi.
Bất quá lời nói của Dương Thiên Lôi lại khiến Tống Hiểu Phân hơi sửng sốt, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của Dương Thiên Lôi. Sao hắn biết được là mẹ của chính mình bắt mình tới xin lỗi? Hơn nữa hai lần đối diện với Dương Thiên Lôi, tuy rằng Tống Hiểu Phân không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng ánh mắt của Dương Thiên Lôi khiến nàng cảm thấy rất đặc biệt.
Con mắt là cửa sổ của tâm hồn, tuy rằng không thể hoàn toàn nhìn ra được phẩm hạnh của một người, nhưng ít nhất có thể biết được một hai…
Loại thiên chi kiều nữ giống như Tống Hiểu Phân đương nhiên chưa từng tiếp xúc với loại người như Dương Thiên Lôi. Nhưng đồng thời danh nhân phản diện Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân hoặc nhiều hoặc ít đã từng nghe nói qua sự tích
"anh hùng" của hắn, lấy phán đoán của nàng, cho dù Dương Thiên Lôi biết chính mình không dễ chọc, nhưng lúc đối mặt với lời chế nhạo của chính mình không nên không có một chút phản ứng như vậy mới đúng, điều này rất không bình thường.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzNàng cảm giác tựa hồ Dương Thiên Lôi không tôi ác tày trời giống như lời đồn đãi.
Rất nhanh, Tống Hiểu Phân một lần nữa bước tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, bất quá nàng không nói gì, chỉ bình tĩnh liếc mắt cái đầu bánh chưng của Dương Thiên Lôi.
- Cậu theo tôi làm gì?
Dương Thiên Lôi có điểm buồn cười hỏi.
- Ai đi theo cậu, tôi đi học, không đi đường này thì đi đường nào?
Tháng năm bắt đầu đến trường, ban cấp ba đều đã đổi thời gian thành chín giờ sáng, thể dục buổi sáng cũng hủy bỏ. Trường học làm như vậy là vì điều tiết sinh hoạt chung của học sinh, tạm thời khớp với thời gian thi vào trường đại học. Loại cách làm này hoặc nhiều hoặc ít có điểm đạo lý. Có thể giúp học sinh trong một đoạn thời gian ngắn thích ứng với trạng thái tinh lực dồi dào nhất, tới trường thi sẽ phát huy tốt hơn một chút.
Nghe Tống Hiểu Phân nói như vậy, Dương Thiên Lôi không buồn nhắc lại, vẫn như cũ không nhanh không chậm thả bước chân tiến về phía trước.
Rốt cuộc, sau khi hai người đi được vài phần chung, Tống Hiểu Phân nhịn không được, nói:
- Tính cách của cậu thực kỳ quái, hình như không xấu như trong lời đồn đãi, bằng không mà nói, hẳn là đã bị sét đánh chết, cũng không thể sống lại, còn gặp được thần y…
- Sai rồi! Người tốt không sống lâu, tai họa dài nghìn năm. Chính là bởi vì tôi xấu mới không bị sét đánh chết.
Dương Thiên Lôi nhìn thấy người đi đường đều quan sát chính mình, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân có Tống Hiểu Phân bên cạnh, không hề xảy ra hiện tượng mọi người đều vòng tránh thật xa.
- …
Tống Hiểu Phân thiếu chút nữa bị lời nói vô cùng bình tĩnh của Dương Thiên Lôi chẹn họng, một lúc sau mới nói tiếp:
- Thần y cậu gặp phải là bộ dạng như thế nào.
- Tóc bạc râu trắng, hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt, lòng bàn tay có thể phát sinh một cỗ điện lưu nong nóng gì đó.
Dương Thiên Lôi cảm ứng khí tức trên người Tống Hiểu Phân, có ý định nói.
- A? Nội khí ngoại phóng?
Nghe được lời của Dương Thiên Lôi, nhất thời Tống Hiểu Phân biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
- Nội khí ngoại phóng chính là… Nói cậu cũng không hiểu! Cậu thực đúng là gặp quý nhân! Đó chính là cao thủ chân chính nha… Tôi, vì sao lại không được đây?
Trong ánh mắt Tống Hiểu Phân mang theo ước mơ nồng đậm.
- Có người nói cậu cũng học võ, rất lợi hại. Sư môn của cậu khẳng định có rất nhiều cao nhân đúng không?
Tống Hiểu Phân liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, đáp lời:
- Tôi cũng muốn như vậy! Được rồi, gặp lại!
Có chút bất tri bất giác, hai người đã nhìn thấy cửa lớn trường học, Tống Hiểu Phân và Dương Thiên Lôi bắt chuyện một tiếng, liền nhẹ nhàng chạy nhanh về phía trước, hiển nhiên nàng không muốn cùng Dương Thiên Lôi tiến vào trường học.
Bất quá, sau khi chạy được mấy mét, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Dương Thiên Lôi nói:
- Vừa rồi coi như xin lỗi cậu đi! Đại nạn không chết, hãy cải tà quy chính!
Lần này tới lượt Dương Thiên Lôi không nói gì.
Thời điểm nhìn thấy Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi đã tinh tường cảm ứng được trong đan điền của nàng có một cỗ năng lượng phi thường yếu ớt. Cỗ năng lượng kia có đẳng cấp rất thấp, ngay cả năng lượng ngũ hành bình thường nhất cũng không bằng. Nhưng Dương Thiên Lôi lại rõ ràng, Tống Hiểu Phân có thể bưu hãn như vậy chỉ sợ là năng lượng do cỗ năng lượng này ban cho nàng.
Vốn định dò xét một chút, biết đâu có thể có thu hoạch.
Nhưng lời nói của Tống Hiểu Phân để Dương Thiên Lôi biết, phía sau nàng hẳn là không có môn phái gì.
Vậy nàng làm cách nào tu luyện ra cỗ năng lượng kia?
Mặc dù đối với Dương Thiên Lôi lúc này mà nói căn bản không đáng kể, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
Không phải là có hứng thú đối với Tống Hiểu Phân, hắn đã không phải là người thiếu niên trước kia, không phải là thiếu niên triệt để rơi xuống vực sâu, nội tâm hèn mọn.
Con đường tu luyện đặc thù cần hắn phải không ngừng bước tới, bất luận một điểm vết tích gì đi nữa cũng không thể dễ dàng buông tha. Chỉ có như vậy hắn mới có thể không ngừng tới gần mục tiêu của chính mình, cởi ra ý ẩn suốt đời.
Trường cấp ba Hàm Thành.
Nhìn mấy chữ lớn quen thuộc kia, Dương Thiên Lôi dưới ánh mắt hiếu kỳ và chỉ trỏ của rất nhiều học sinh, vô cùng đạm nhiên bước về lớp học của chính mình.
Ban tám cấp ba.
Địa phương chịu tải ký ức suốt ba năm, nhưng lại không có bao nhiêu lưu luyến.
- Lôi Chấn Tử, lần này thực sự là Lôi Chân Tử rồi… Tên của hắn không phải là tự tìm sét đánh sao?
- Chậc chậc, bộ dạng như vậy còn dám tới trường học, ha ha, các ngươi nhìn, người này có phải bị sét đánh tới choáng váng đầu óc, bước tiến chậm rì rì kia, coi chính mình là lãnh đạo quốc gia?
- Khỏi thực nhanh, có người nói thương thế của hắn rất nặng, lúc này mới được vài ngày đã có thể đi học được rồi…
Dương Thiên Lôi còn chưa bước vào phòng học, trên hàng lang lớp học, lớp của hắn cũng được, lớp khác cũng được, những bạn học vừa mới tới đều nghị luận sôi nổi, có cười nhạo, có xem thường, có sợ hãi than, tuy rằng tất cả mọi chuyện đều truyền hết vào trong tai hắn, nhưng hắn lại không hề lưu ý dù chỉ một chút.