Huyền Thiên

Chương 836: Đầu voi đuôi chuột




Chu Vĩ Đào không xuất thủ, chỉ siết chặt nắm đấm.

Ngay trong sát na hắn siết chặt nắm đấm, trong sáu người với nhãn thần tràn đầy âm ngoan, từ lúc xuất hiện đã bao vây mọi người chính giữa, đột nhiên có người động thủ!

Bịch…

Một cú song phi Thương Quyền Đạo rất tiêu chuẩn, tốc độ cực nhanh lăng không đá về phía Dương Thiên Lôi, tư thế cực đẹp, lực đạo mười phần, để rất nhiều đồng học xung quanh nhịn không được bộc phát kinh hô, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nhất là một ít nam sinh càng thấy nhiệt huyết sôi trào. Đánh nhau vốn là cuộc chơi hợp mắt nhất, mà cuộc đánh nhau vô cùng đẹp giống y hệt phim ảnh sao có khả năng nhàm chán? Rất nhiều người kìm lòng không được tưởng tượng chính mình hóa thân thành vị cao thủ Thương Quyền Đạo kia, huyễn tưởng chính mình có thể đá ra được một cú song phi tràn ngập lập lượng lại phi thường đẹp mắt như thế này.

Mà Dương Thiên Lôi bình tĩnh dị thường, giống như thanh tùng ngạo nghễ mà đứng, ngay trong sát na cao thủ Thương Quyền Đạo sắp đá vào chính mình mới đột nhiên ra một cước, không có thanh âm, càng không có bất cứ dấu hiệu nào, nhưng một cước của hắn lại vô thanh vô ức, giống như vô ảnh cước, trống rỗng bịch một tiếng va chạm cùng một chỗ với cước của đối phương, nhanh, ngoan, chuẩn!

Bịch bịch…

Người vừa mới cho rằng chính mình dễ dàng đắc thủ, nhất thời văng ngược trở về với tốc độ càng nhanh hơn, bịch bịch một tiếng đánh vào mặt tường cách hơn ba thước, tẽ ngã xuống dưới đất, toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhưng nhiều năm huấn luyện thành bản tĩnh băng lãnh khiến hắn không hề phát ra một tiếng kêu đau đớn nào, ngược lại càng âm ngoan hơn:

- Cùng tiến lên!

Trong nháy mắt khi Chu Vĩ Đào nhìn thấy Dương Thiên Lôi ra cước, nhãn thần co rút càng thêm lợi hại, trên nắm tay đã nổi rõ gân xanh, nhưng hắn vẫn duy trì trấn định như cũ, vẫn không nhúc nhích, thủ hạ của hắn bị đá văng đến mí mắt cũng không hề nháy lấy một cái, càng không hề quay đầu liếc mắt nhìn. Mà gia hỏa kia lên tiếng gọi mọi người cùng tiến lên, hắn không hề ngăn cản.

Vèo vèo vèo…

Theo thanh âm của gia hỏa kia, năm người còn lại nhất thời xuất thủ, bất quá lần này đám người bọn họ thay đổi hắn phong cách, không có thanh âm, chiêu thức đánh ra càng không phải là Thương Quyền Đạo, khí tức trên người bọn họ và chiêu thức liên thủ với nhau như dung hòa làm một, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng xé gió cực nhỏ.

Hiển nhiên, đây mới là thực lực chân chính của bọn họ.

Người xuất thủ thứ nhất cũng có thể coi như là nội gia quyền tiêu chuẩn, bọn hắn sao có khả năng không biết? Nhưng không tiếp thu loại trường hợp như thế này lại hội ngộ tới. Hơn nữa tuy rằng khí tức của Dương Thiên Lôi rất trầm ngưng, đích xác có phong phạm cao thủ, thế nhưng bộ dáng da, xương các loại bên ngoài căn bản không giống như người luyện quyền cước, nhiều nhất chỉ được xem như thiếu niên cường tráng, dùng một chiêu Thương Quyền Đạo đơn giản để ngụy trang thân phận công phu cũng đã đủ đá Dương Thiên Lôi lăn lóc rồi, thế nhưng hiện tại hắn đã khắc sâu hiểu rõ cái gì gọi là cái giá phải trả cho khinh địch rồi.

Chỉ một đá đã hoàn toàn chết lặng, ngay cả đứng lên cũng không thể.

Mười giây!

Nhiều nhất trong thời gian mười giây Dương Thiên Lôi liên tục phát sinh năm thanh âm xé gió ngắn ngủi, không hề ra quyền, cũng không hề ra cước, chỉ có đơn giản nhất, trực tiếp nhất một chiêu Thiếp Sơn Kháo Bát Cực Băng va chạm mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Thế nhưng, năm người hoàn toàn ngã xuống mặt đất không dậy nổi.

Vẻ mặt kinh hãi.

Tất cả mọi người vây xem đều hiện rõ vẻ mặt kinh hãi, Ngưu Ma Vương và Lý Tuyết an tĩnh một cách thần kỳ lúc này cũng không tránh khỏi vẻ mặt kinh hãi.

- Hoa quyền tú cước, quá yếu, còn muốn tiếp tục sao?

Dương Thiên Lôi nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Vĩ Đào không hề nhúc nhích nói, kết quả giống như hắn dự liệu, Chu Vĩ Đào không hề nói nửa lời, trực tiếp xoay người, rất yên lặng rời đi.

Tuy rằng thân thể của hắn vẫn vững chãi như trước, nhưng hai quyền run rẩy mãnh liệt và biểu tình thiêu đốt lửa giận lại khiến tất cả mọi người vây xem nhìn về phía hắn cảm thấy một tia cô độc, thậm chí đồng tình, cho dù là nội tâm của Lý Tuyết cũng có một tia áy náy.

Dù sao hắn vốn có danh tiếng cực lớn, rất nhiều mặt đều xuất sắc, nổi tiếng, không hề có một tia ác tích, cho dù là hắn cực độ si tình đi nữa cũng chỉ là tại thời điểm Ngưu Ma Vương công kích mới xuất thủ phòng vệ, sau đó không còn nhúc nhích!

Một ít nữ sinh coi hắn trở thành thần tượng, nhìn bóng lưng nén lửa giận rời đi, thậm chí tràn ngập thương hại và đau lòng…

Sáu người trên mặt đất cũng gian nan đau khổ chống người dậy, bước theo sau, vẫn như trước không nói gì, nhưng lúc rời đi, nhãn thần nhìn ngược lại Dương Thiên Lôi độc ác âm ngoan vô cùng.

Đương nhiên, tất cả mọi người vây xem ngoài trừ cảm thấy khiếp sợ đối với "công phu" của Dương Thiên Lôi ra, không có nhiều hơn cái nhìn, đánh giá gì, dù sao trận xung đột này tựa hồ căn bản không có ai đúng ai sai, người vì tình mà xung động chỗ nào cũng có, chỉ cần không phát rồ, tất cả đều có thể chấp nhận…

Đã từng có những năm tháng tuổi thanh xuân, người nào chưa từng có thời khắc xung động vì tình?

Ngưu Ma Vương nhìn vào Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt lấp lánh quang mang kinh ngạc, hưng phấn, kích động vô cùng cường liệt.

Hắn không biết Dương Thiên Lôi ngưu bức như vậy từ khi nào, nhưng rõ ràng điều này chỉ trong phim mới có, "công phu" mà hắn ước mơ mộng tưởng vô hạn từ trước tới nay.

Nguyên bản chỉ là mộng tưởng, huyễn tưởng, căn bản không hề có hi vọng xa mời chính mình có thể trở thành tồn tại giống như vậy, hoặc có lẽ thấy tồn tại này chính là bệnh tâm thần "tẩu hỏa nhập ma"!

Hiện tại, đã từng là hư vô mờ mịt, lại trở thành đưa tay có thể chạm tới.

Mà người nọ chính là huynh đệ tốt nhất của hắn.

Sao có thể không kích động, có thể không hưng phấn?

Khác với Ngưu Ma Vương, Lý Tuyết lại ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi, không hề cảm thấy hưng phấn, vui sướng bởi vì Dương Thiên Lôi trở nên cường đại, chỉ có một loại cảm giác xa lạ, một loại sợ hãi, một loại lo lắng…

Chỉ có nàng biết, sau khi Dương Thiên Lôi bị sét đánh trọng thương, căn bản không hề gặp phải thần y gì đó, mà là hồi phục lại như cũ một cách kỳ tích. Mặc dù Lý Tuyết không miệt mài theo đuổi công năng đặc dị mà Dương Thiên Lôi nói giỡn lúc đó, nhưng Lý Tuyết đã chứng kiến vô cùng rõ ràng tiến bộ thành tích học tâm vô cùng kinh người của Dương Thiên Lôi.

Đây đều là chuyện tốt!

Tựa như lời nói của Dương Thiên Lôi, hắn bị sét đánh thông suốt rồi.

Thế nhưng, giờ khắc này, Dương Thiên Lôi đã từng không ít lần vì chính mình để đầu rơi máu chảy lại có thể dễ dàng đánh ngã sáu cao thủ Thương Quyền Đạo quán như vậy, thần tình còn bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng, khiến sâu trong nội tâm Lý Tuyết tràn ngập một loại vị đạo không rõ, không thể nói thành lời, nàng thích Dương Thiên Lôi, xác thực mà nói là yêu Dương Thiên Lôi.

Yêu từ rất sớm, yêu rất sâu, cũng yêu rất lo lắng, bởi vì nàng không thể xác định, Dương Thiên Lôi có thể thực sự coi nàng như chị ruột của mình hay không, vì vậy nàng đã sớm thành thục hơn Dương Thiên Lôi rất nhiều, không dám đánh vỡ tầng quan hệ tình cảm chị em ấm áp giữa mình và Dương Thiên Lôi. Nàng đang đợi, chờ đợi Dương Thiên Lôi lớn lên, nàng muốn làm chỉ là yêu một cách thầm lặng, cho dù có một ngày Dương Thiên Lôi bỗng nhiên dẫn theo bạn gái tới gặp nàng nàng cũng không oán không hối hận, chỉ cần Dương Thiên Lôi vui vẻ. Phần tình cảm nàng luôn che giấu kia đã phát triển rất tự nhiên, hiện tại đã rõ ràng tất cả, nhưng lại vượt qua tưởng tượng của nàng.

Tới quá nhanh, quá đột nhiên, không phải là Dương Thiên Lôi vừa giả vừa thực làm trò vừa rồi, cũng không phải là Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bày ra năng lực kinh người kia, mà là tâm của Dương Thiên Lôi, tâm đối mặt với tranh đấu bạo lực nhưu vậy lại không hề tỏa một chút gợn sóng sợ hãi hay lo lắng…

Tâm như vậy, để Lý Tuyết bất an, sợ hãi, nàng tình nguyện để Dương Thiên Lôi không có năng lực này, hoặc là phẫn nộ, hoặc là kích động, hoặc là sợ hãi.

- Tuyết tỷ, lão Ngưu, chúng ta đi thôi, lúc khác nói chuyện!

Dương Thiên Lôi kéo tay Lý Tuyết nói. Hắn đương nhiên có thể cảm giác được biến hóa tâm tình của Lý Tuyết, chỉ là lúc này đây, chỗ này không phải là chỗ nói chuyện thích hợp, hơn nữa, tiếp tục ăn ở chỗ này hiển nhiên không có khả năng.

Lúc đi ra khỏi căn tin, ánh mắt của Dương Thiên Lôi tưởng chừng như không phá hiện ra, trong đoàn người vẫn chưa tản ra trước cửa căn tin, có vài đạo thân ảnh rất đặc biệt.

- Tuyết tỷ, tới ký túc xá của chị lấy hành lý trước, chúng ta đều tới nhà nghỉ.

Nhìn Lý Tuyết đang ngơ ngác, Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói.

- Thiên Lôi…

- Em biết chị nghĩ tới cái gì, đến nhà nghỉ sẽ nói cho chị biết tại sao, nghe em đi!

Dương Thiên Lôi nhìn vào Lý Tuyết nói.

Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Ngưu Ma Vương thực ra rất không tim không phổi cười khúc khích, vẻ mặt hưng phấn theo sát phía sau hai người, tựa hồ như không hề đặt vụ xung đột vừa rồi ở trong lòng, cũng không hề lo lắng đối phương sẽ trả thù.

Tút… Tút… Tút… Nơi nào đó tại Hàm Thành, trong một gian phòng công sự một màu trắng bạc, giống như làm bằng sắt thép truyền tới tiếng tút… tút…

Tiếng điện thoại vang lên không ngừng, một người thanh niên có gương mặt cương nghị, nhìn bề ngoài không tới ba mươi tuổi, thoáng nhìn qua dãy số hiện lên trên điện thoại, khẽ nhíu mày, nhiệm vụ đơn giản như vậy chẳng lẽ còn xảy ra tình huống?

- Chu Vĩ Đào Chu gia và bạn học Dương Thiên Lôi của Vượng thiếu xay ra xung đột, xin chỉ thị của Ngưu lão!

Trong điện thoại truyền tới thanh âm vô cùng đơn giản trực tiếp, sau đó lập tức im bặt.

- Chờ!

Người thanh niên hơi kinh hãi, lập tức nói, rất nhanh bấm vài số trên điện thoại, sau đó buông điện thoại ra.

Đèn lỏ lóe lên, sau năm phút đồng hồ biến thành xanh, lại qua năm phút đồng hồ mới tắt. Tuy rằng người thanh niên không biết nội dung hội báo cụ thể của số 9 như thế nào, nhưng lại biết, tiếp theo hắn tất nhiên sẽ tuyên bố mấy mệnh lệnh.

Bởi vì Chu gia, cho dù Ngưu lão cũng không dám khinh thường.

Mới rời khỏi Hàm Thành không tới một ngày một đêm, vì sao lại xảy ra xung đột với Chu gia đây? Người thanh niên không giải thích được.

Nhưng hắn không hề nghi ngờ, việc này không phải là do Chu gia có ý định. Bởi vì không ai biết được thân phận của Vượng thiếu, cho dù là bản thân của Vượng thiếu và mẹ của hắn cũng không biết. Người biết được chỉ có Ngưu lão, cha của Vượng thiếu và mấy người bọn họ. Việc này tự nhiên là từ Dương Thiên Lôi gây ra.

Nhưng giao tình của Dương Thiên lôi và Vượng thiếu, bọn họ đều rất rõ ràng.

Người thanh niên không hề có thời gian dừng lại, cho dù tình huống nhiệm vụ của mỗi người hắn đều rất rõ ràng, nhưng rất nhanh xem lướt qua danh sách nhân viên đánh số trước 138.

- Tiểu Ngô!

Quả nhiên, vài phút đồng hồ sau, cánh cửa bằng sắt thép vô thanh vô tức mở ra, một thanh âm tràn ngập nguy hiêm, khí phách ngập trời để người thanh viên phải bịch một tiếng giậm chân nghiêm người cúi chào:

- Đến!

- Gọi cho 21, 24, 33 tới đợi lệnh!

- Rõ!

- Lập tức thông báo cho ba người, đến đê đô và lão Uông hội hợp!

- Rõ!

Cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Ngưu lão, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy, người thanh niên được gọi là Tiểu Ngô đều run run toàn thân, bất quá hắn không cảm thấy nhục nhã dù chỉ một chút. Bởi vì, có thể làm được điều này đã coi như vạn người không có một. Hắn có thể tư duy được bình thường, có thể nói ra lời quả thực vô cùng ưu tú. Cũng chỉ có người như vậy mới gánh chịu được sứ mệnh và công tác này. Cung kính nhìn theo Ngưu lão xoay người rời đi.

Tiểu Ngô rất nhanh phát ra chỉ lệnh.

Sau khi phát hết chỉ lệnh, hắn lại nhíu mày, tựa hồ nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. Chỉ cần nhìn số thứ tự 21, 24, 33 đã biết được là tinh anh trong tinh anh. Chỉ cần như vậy đã vượt qua được sự tưởng tượng của Tiểu Ngô, huống chi ngay cả "lão Uông" cũng xuất động?

Lẽ nào Vượng thiếu đã xảy ra chuyện?

Nhưng tựa hồ không đúng lắm, nếu như Vượng thiếu thực sự gặp chuyện không may mà nói, Ngưu lão sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.