Huyền Thiên

Chương 837: Minh ngộ




Tam Thập Tam Thiên băng diệt, Dương Thiên Lôi mở mắt trừng trừng nhìn đám người Lăng Hi, Trương Tử Hàm rời hắn mà đi.

Tại thời điểm hắn đồng quy vu tận với thủ lĩnh yêu nghiệt, Tiếu Kiến Nhân, Vô Thiên Vương, Dương Thiên Lôi đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa chân chính của đại đạo vô tình, người hữu tình.

Khi trở lại Địa Cầu, lần đầu tiên xuất thủ, hắn không sát phạt quả đoán trực tiếp giết chết đám người Chu Vĩ Đào, mà là khống chế lực lượng của chính mình, tạm thời kinh sợ bọn họ, khiến bọn họ phải rút lui.

Không phải Dương Thiên Lôi không muốn, mà là không thể.

Địa Cầu chung quy không phải Tam Thập Tam Thiên, là cố hương của hắn, là xã hội pháp chế và khoa học. Truyện Sắc Hiệp

Hắn đã từng đối với Địa Cầu không có một chút lưu luyến, thậm chí không có bất cứ tình cảm tốt nào, nhưng trở lại Địa Cầu, còn là quá khức, tâm cảnh khác nhau để hắn có cảm giác rất khác nhau.

Giết đám người Chu Vĩ Đào rất đơn giản, nhưng trừ phi giết sạch sẽ những người vô tội xung quanh nơi này, bằng không trong một xã hội pháp chế, hắn sẽ trở thành đối tượng phải tru diệt của cục công an, thậm chí quốc gia.

Vô pháp vô thiên, vi phạm vào nhân đạo, chuyện tình như vậy Dương Thiên Lôi sẽ không làm, huống chi còn có người bình thường như Lý Tuyết và Ngưu Ma Vương bên cạnh?

Đây là một loại ước thúc, ước thúc về tinh thần, tuy không phải là thần thông pháp tắc, nhưng Dương Thiên Lôi phải tuân thủ, chí ít phải biểu hiện tuân thủ bên ngoài, không thể khiến oanh động quá lớn.

- Tuyết tỷ, không cao hưng sao?

Dương Thiên Lôi bỏ lại Ngưu Ma Vương, kéo Lý Tuyết vào trong một gian phòng đơn vừa mới đặt cho Lý Tuyết, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, mở miệng nói.

- Thiên Lôi!

- Chị đừng nói, nghe qm!

Nhìn Lý Tuyết mở miệng, Dương Thiên Lôi lại ngăn cản nói:

- Tuyết tỷ, em biết chị lo lắng cái gì, sợ hãi cái gì. Thứ nhất, là lôi điện đã để cho em sở hữu năng lực người bình thường không có. Thứ hai, em sẽ không coi mạng người như cỏ rác, em sẽ trở thành thiếu niên tuân thủ tốt pháp luật Tuyết tỷ thích. Thứ ba, chúng ta đã đắc tội Chu Vĩ Đào như vậy, đồng thời không cho chị ở lại ký túc xá, bởi vì bọn họ căn bản không phải là người bình thường, mà là loại người coi mạng người như rác rưởi. Thứ tư, nghe được thứ ba, chị khẳng định sẽ hỏi em làm sao biết được, chị phải nghĩ lại thứ nhất. Thứ năm, chị khẳng định sẽ lo lắng sợ hãi, cũng nghĩ lại thứ nhất, bởi vì, năng lực em vừa mới biểu hiện ra bất quá là muối bỏ biển, mà em… Là biển cả. Vì vậy, chị hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Dương Thiên Lôi nói xong rất nhanh, Lý Tuyết nghe hiểu rồi, hơn nữa đích thực là Dương Thiên Lôi đã nói được suy nghĩ trong lòng của nàng, nhưng đáp án như vậy vẫn để nàng phát mộng như trước, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn không thể hấp thu.

Bởi vì quá thần kỳ, quá huyền ảo, quá hoang đường..

- Bị lôi điện đánh thương nặng như vậy, vì sao em lại không chết? Vì sao thành tích của em lại tiến bộ nhanh tới như vậy? Thành tích của Ngưu Ma Vương cũng vì sao tiến bộ cực nhanh? Vì sao các bệnh tật cũ của viện trưởng lại biến mất hoàn toàn? Tuyết tỷ, thế giới này xa xa không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Quá khứ, chúng ta chỉ là người bình thường, ánh mắt của chúng ta thủy chung chỉ dừng lại trong phạm vi của người bình thường, có rất nhiều chuyện, mặc dù xảy ra ngay trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta lại không thấy. Quá khứ, hiện tại, tương lai, thời không, người ngoài hành tinh, không gian bên ngoài, võ lâm biến mất, thần thoại cổ đại cùng với rất nhiều thứ khoa học hiện đại không thể giải thích được, tất cả đều chân chính tồn tại. Tựa như em hiện tại, bình thường em không bại lộ năng lực của bản thân mình, mà trên thế giới này khẳng định cũng sẽ có rất nhiều người bình thường không bại lộ năng lự của chính mình. Tuyết tỷ, chi tin hay không?

Thời điểm Dương Thiên Lôi nói xong lời cuối cùng, thân thể của hắn và Lý Tuyết dĩ nhiên chậm rãi trôi nổi bay lên. Lý Tuyết cảm nhận rất rõ ràng có một cỗ năng lượng chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể chính mình, để nàng thoát khỏi trói buộc của lực hút Địa Cầu.

- Thiên Lôi… Em… Chị tin, tin rồi…

- Ha ha…

Trên mặt Dương Thiên Lôi hiện lên nụ cười, chậm rãi hạ xuống, bỉ là biểu tình của Lý Tuyết kinh ngạc và không thể tưởng tượng ngắn ngủi, trong ánh mắt không hề có vẻ vui sướng, ngược lại mang theo thất lạc nồng đậm.

- Tuyết tỷ, chị mất hứng sao?

Dương Thiên Lôi không giải thích được hỏi. Lẽ ra, hắn đã biểu lộ nhiều như vậy, Lý Tuyết không nên lo lắng vì hắn mới đúng. Nhưng vì sao vẫn không vui?

- Thiên Lôi, em còn nhớ rõ bộ phim siêu nhân phi thiên hiệp chúng ta đã từng xem qua hay không?

Lý Tuyết nhìn vào Dương Thiên Lôi hỏi.

- Đương nhiên nhớ kỹ!

- Trong đó có một câu nói, người có năng lực càng lớn càng có trach nhiệm lớn hơn, chị chỉ muốn sống với em một chỗ, trải qua sinh hoạt bình thường, sinh hoạt người thường vô ưu vô lự… Chị không tình nguyện thấy em có loại năng lực này. Em biết mộng tưởng của chị là gì sao?

Nghe được Lý Tuyết nói, Dương Thiên Lôi rất thời nghĩ tới một ít lời Lý Tuyết đã viết trong nhật ký, nàng chỉ muốn làm người bình thường, cùng nhau giúp đõ tỏng lúc hoạn nạn, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau thành lập một gia đình ấm áp, có thể vui vẻ ở cùng một chỗ, bình thường tới già…

Rất đơn giản, rất thuần thúy mà thánh khiết.

Hạnh phúc, trong lòng mỗi mọt người đều có cách nói của bản thân, đây chính là hạnh phúc của Lý Tuyết.

Mà hiện tại, Dương Thiên Lôi đột nhiên thay đổi, thay đổi hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, đã định trước hắn không hề bình thường, cũng đã định trước hắn không thể sinh hoạt giống như người bình thường, mà Lý Tuyết chỉ là một nữ hài bình thường nhất, nàng sẽ nghĩ như thế nào?

Mộng tưởng của nàng đã định trước sẽ hóa thành bọt nước, thậm chí cảm giác chính mình và Dương Thiên Lôi không còn khả năng giúp đỡ lẫn nhau, đó là một loại thất lạc không thể nói rõ thành lời, là một loại khủng hoảng tạm thời đối với tương lai không thể nắm bắt. Ngay cả tâm cảnh thượng thiên nhược thủy, không lo không lắng, thậm chí vượt qua cả Chân Tiên cảnh của Dương Thiên Lôi cũng phải nổi lên tầng tầng sóng ba đào.

Một tia cảm ngộ vi diệu, cảm ngộ đến từ cuộc sống bình thường nhất, khiến tâm linh của hắn rung động, khiến trong cơ thể hắn một lần nữa sinh ra dòng nước ấm bàng bạc hùng hồn, so với bất cứ lần cảm xúc nào trong quá khứ đều cường đại hơn vô số lần, thậm chí xa xa vượt qua tổng năng lượng thu được trong hai lần hấp thu năng lượng thiên địa lôi đình trước đây.

Thần thông, pháp tắc thiên đại, thần niệm nguyên bản tan vỡ dung hợp, tại giờ khắc này bỗng nhiên ngưng tụ thành một loại pháp tắc hoàn toàn mới, môt loại Dương Thiên Lôi chưa bao giờ lĩnh ngộ qua, thậm chí ngay cả năng lượng bản nguyên trong cơ thể cũng xảy ra biến hóa vi diệu.

Một tia minh ngộ nhất thời xuất hiện trong lòng Dương Thiên Lôi, hắn rốt cuộc đã biết được đại đạo tu luyện đặc thù này là cái gì.

"Mẫu thân, Lăng Hi, Tử Hàm, có lẽ tại lúc mọi người chưa khôi phục, ta đã có thể trở về!"

Trong lòng Dương Thiên Lôi âm thầm nói. Tuy rằng biết được đám người Lăng Hi đều đang trong trạng thái không có ý thức, chỉ chờ khi vũ trụ hình thức ban đầu chính thức trưởng thành, các nàng mới có thể khôi phục, thế nhưng tâm huyết của Dương Thiên Lôi lúc này vẫn sôi trào như trước.

- Tuyết tỷ, chị yên tâm đi, em vẫn là em, sẽ không bởi vì sở hữu năng lực đặc thù gây ra bất cứ thay đổi nào, em sẽ cùng chị trải qua sinh hoạt của con người bình thường, mãi cho tới khi già!

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo gầy gò nhỏ bé của Lý Tuyết, chân tình nói.

- Thực vậy chăng?

- So với vàng còn thực! Tuyết tỷ, em nói chính là Phàm nhân, người bình thường, không phải không thuộc nhân loại, cũng không phải siêu nhân, nhưng lại không giống người thường, chị hiểu rõ ý tứ của em sao?

Dương Thiên Lôi mỉm cười, nhìn vào Lý Tuyết hỏi.

Lý Tuyết hơi hơi nhíu lông mày, từ nghi hoặc đến xòe ra, một lần nữa nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng uhm một tiếng, nói:

- Được rồi, chị không sao rồi, sợ rằng Ngưu Vượng đã sớm gấp tới độ không chịu được…

- Uh, Tuyết tỷ, em sẽ không nói cho hắn những lời em vừa nói cho chị biết. Em đi trước!

Dương Thiên Lôi nhắc nhở Lý Tuyết một tiếng, tâm thần hơi khẽ động, triệt bỏ thủ hộ do ý niệm ngưng tụ thành, liền rời khỏi gian phòng Lý Tuyết.

- A? Lôi Tử… Lôi ca!

Thời điểm Dương Thiên Lôi đẩy cửa tiến vào, Ngưu Ma Vương đang ở trong phòng không ngừng mô phỏng động tác thiếp sơn kháo của Dương Thiên Lôi vừa rồi, nhất thời xoa xoa tay, hưng phấn không gì sánh được nói, ngay cả loại xưng hô "Lôi ca" bình thường đánh chết cũng không chịu đều vọt ra khỏi miệng.

- Cái gì là huynh đệ?

Để Ngưu Ma Vương vô cùng kinh ngạc chính là, Dương Thiên Lôi trừng mắt liếc nhìn hắn, trực tiếp ngồi trên ghế, dĩ nhiên hỏi một câu như vậy?

- Cái này còn phải hỏi? Huynh đệ chân chính là cùng vinh cùng nhục, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, không thể nói bằng lời, lời không nói hết, thành thật với nhau! Tại thời điểm huynh đệ cần, biến thân thành nữ nhân!

Ngay bản thân Ngưu Ma Vương nói ra những lời này đều không nhịn được phun phì phì:

- Con mẹ nó, Cơ lão cẩu nhật nói ra những lời này, dĩ nhiên để ta nhớ thật kỹ…

Dương Thiên Lôi muốn chỉ là những lời phía trước của Ngưu Ma Vương, thế nhưng Ngưu Ma Vương dĩ nhiên kết một câu như vậy cũng khiến hắn phải nao nao buồn nôn. Nhất là từ trong miệng loại quái vật xấu tới không thể xấu hơn như Ngưu Ma Vương nói ra, càng không thể chịu đựng nổi.

- Được, ngươi đã nói thành thực với nhau, vậy ngươi phải nói cho ta biết, tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai?

Dương Thiên Lôi nhìn vào Ngưu Ma Vương nói.

- Ách, cái gì người nào?

Ngưu Ma Vương cảm thấy Dương Thiên Lôi rất nghiêm túc, nhất thời không vui đùa tiếp, nhưng vẻ mặt rất mờ mịt hỏi ngược lại.

- Còn giả bộ?

- Tao nói này Lôi Tử, từ lúc nào tao giả bộ trước mặt mày? Tao quệt cái mông mày cũng biết ta kéo ra phân gì? Tao còn có thể là ai? Chẳng lẽ mày cho rằng tao là hoàng đế lão nhi giả trang vi hành?

- Ha ha, cho ngươi chơi đùa!

Nhận biết nhạy cảm của Dương Thiên Lôi căn bản không hề nhận ra được một chút dị thường từ Ngưu Ma Vương, tựa hồ không phải Ngưu Ma Vương muốn giấu chính mình, mà thực sự ngay cả hắn cũng không biết.

Trình độ của bốn người theo dõi vượt qua sáu thủ hạ của Chu Vĩ Đào, nếu như không phải sáu thủ hạ của Chu Vĩ Đào theo dõi Dương Thiên Lôi mà nói, thậm chí Dương Thiên Lôi không hề phát hiện ra bốn người này tồn tại. Nguyên bản Dương Thiên Lôi tương đối hiếu kỳ vì sao bị theo dõi, nhưng cũng không nghĩ tới có liên quan tới Ngưu Vượng. Nhưng sau khi trải qua một đoạn thời gian quan sát, lại phát hiện bốn người này luôn luôn tập trung vào Ngưu Ma Vương, hắn và Lý Tuyết bất quá là phụ phẩm kèm theo mà thôi.

Hơn nữa, bốn người này không hề có bất cứ địch ý nào, thường thường còn có thể tra xét động tĩnh xung quanh, phi thường cảnh giác. Căn bản không giống như muốn gây bất lợi đối với Ngưu Ma Vương, ngược lại càng giống như bảo tiêu.

Mà Chu Vĩ Đào xuất hiện, bởi vì Ngưu Ma Vương lo lắng cho chính mình nên bạo phát, càng chứng minh phán đoán của hắn. Bởi vì ba người trong đó muốn xuất thủ ngăn cản, nhưng bị một người ngăn cản, nói một câu:

- Hắn không dám vận dụng lực lượng, Vương thiếu nhiều nhất bị thương da thịt.

Nhận biết kéo dài ra, bởi vì vừa mới có một lần minh ngộ, năng lượng bản nguyên trong đan điền có dị biến, đã cường đại hơn vô số lần, để nhận biết của Dương Thiên Lôi càng thêm hùng hậu, hầu nhưu trong nháy mắt bắt được thân ảnh của bốn người một lần nữa. Bọn họ vẫn ẩn nấp tại phụ cận, hơn nữa càng thêm cảnh giác quan tâm tới bất cứ động tĩnh nào xung quanh khách sạn bình dân.

Hiển nhiên, bốn người rất rõ ràng lực lượng của Chu Vĩ Đào, trước mặt công chúng hắn không dám lỗ mãng, nhưng ngầm đằng sau thì không cần cố kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.