Huyền Thiên

Chương 860: Thiên lại




- Ý tứ là kiếp trước quen nhau?

Ba đại mỹ nữ đều trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, trực tiếp nói, chỉ bất quá thần tình của ba người hoàn toàn khác nhau, Lý Hàn Mai lãnh ngạo không có biểu tình, Tống Hiểu Phân có điểm bị xúc phạm mang theo một tia khinh bỉ, mà Lý Tuyết là người hiểu rõ Dương Thiên Lôi nhất lại mang theo một tia kinh ngạc.

- Không biết, chỉ là cảm giác đã gặp mặt tại nơi nào đó.

- Thiết… Nàng chính là nữ sao kim được hâm mộ nhất hiện nay, đương nhiên là cậu đã từng nhìn thấy. TV, điện ảnh, tin tức bát quái các loại, đâu nhìn không thấy? Cậu đương nhiên là gặp rồi!

Tống Hiểu Phân nói.

Yến hội chính thức bắt đầu, hai người chủ trì dĩ nhiên là người chủ trì tiết mục ngu nhạc toàn quốc, sau khi tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu, hai người chủ trì dựa theo lệ cũ bắt đầu cảm tạ các nhân vật quan trọng tham gia yên hội của Tống lão. Kinh tế, chính trị, hắc bạch lưỡng đạo đều có, hơn nữa mỗi một cái tên đối với tuyệt đại đa số người ở đây mà nói đều phi thường quen thuộc. Người chủ trì điểm tới tên ai, người đó sẽ đứng lên cúi người chúc tất cả.

Tuy rằng Lý Hàn Mai là vị hôn thê của Tống gia, nhưng bây giờ còn là khách nhân, mà lấy địa vị cảu nàng tại giới đồ cổ châu báu, tự nhiên cũng được xếp vào hàng nhân vật quan trọng.

Sau một dãy tên thật dài, cuối cùng cũng tới tên của Lý Hàn Mai, Lý Hàn Mai đứng dậy, ngọn đèn chiếu lên trên người nàng, trường hợp này nàng đã gặp qua rất nhiều, có vẻ vô cùng bình thản ung dung nhìn bốn phía, hơi khom người một chút, liền ngồi xuống. Tống Hiểu Phân, Lý Tuyết đều hưng phấn vỗ tay mạnh mẽ.

Chỉ là, để Dương Thiên Lôi cùng với tất cả mọi người nghĩ không ra chính là, người chủ trì dĩ nhiên nói tiếp:

- Một trong 100 xí nghiệp mạnh nhất toàn cầu, tứ công tử của Dương Quang tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Quang Hoa E quốc, Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nhíu lông mày lại, hơi quấn quýt, thân phận này chỉ dùng để uy hiếp Tống Hiểu Nam thì cũng thôi, nhưng hiện tại làm trò trước mặt nhiều người để hắn hấp thụ ánh sáng như vậy, hắn quả thực không nguyện ý thấy. Nhưng nếu lúc này đã điểm tới tên hắn, hơn nữa ngọn đèn đã sớm chỉ vào Lý Hàn Mai ngồi bên cạnh, trực tiếp di động vào người hắn, không đứng dậy cũng không được nữa rồi.

Trong nháy mắt Dương Thiên Lôi đứng lên, màn hình thật lớn đã chuyển thành hình ảnh của hắn, ánh mắt bình tĩnh, hơi khom người xong liền ngồi xuống. Tất cả mọi khác nhân đều biết được thân phận của Dương Thiên Lôi, rõ ràng rất kinh ngạc, mà kinh ngạc nhất chính là Tống Hiểu Nam, cùng với Liễu Diệc Nhi căn bản không hề quen biết hắn. Truyện Tiên Hiệp

Chỉ bất quá, không phải Liễu Diệc Nhi khiếp sợ thân phận của Dương Thiên Lôi, mà là tên của hắn.

Dương Thiên Lôi!

Chuyện thần bí ly kỳ xảy ra trên người nàng khiến trong khoảng thời gian ngắn không lúc nào không nghĩ tới, cái tên nguyên bản không lưu lại bất cứ ký tức nào, nghĩ vì sao chính mình lại trải qua chuyện ly kỳ như vậy. Thời điểm nàng vừa mới vào bàn, lúc nàng nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nàng đã phi thường kinh ngạc, thế nhưng nàng cũng không dám xác nhận, khí tức lúc này, tướng mạo không quá giống như Dương Thiên Lôi, đây có phải là hắn giống như trước khi dị biến phát sinh?

Mà hiện tại, nghe cái tên này, nàng rốt cuộc có thể khẳng định, đó là hắn!

Đến tột cùng trên người Liễu Diệc Nhi phát sinh chuyện gì?

Trải nghiệm trong thời gian ba năm vừa qua, cũng giống như Dương Thiên Lôi trở lại quá khứ, nàng còn nhớ rất rõ ràng. Nàng nhớ kỹ thời điểm nàng quay bộ phim thiên sứ thủy tinh, có một cảnh cần nàng và nam diễn viên chính tiến hành trên đỉnh Hoa Sơn, để truy cầu tận thiện tận mỹ, cần phải tiến hành dưới trời mưa chân thực, tổ quay phim đã chờ đợi suốt bảy ngày, rốt cuộc cũng chờ được lúc trời mưa. Nhưng ngoài ý muốn chính là, nam diên viên chính dĩ nhiên phát sinh tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, tuy rằng chỉ bị chút thương nhẹ, nhưng khẳng định không thể quay phim được. Dưới tình huống không có cách nào, tổ quay phim chỉ nghĩ nếu bỏ qua dịp này không biết còn phải chờ bao lâu, cuối cùng đạo diễn quyết định chọn thế thân.

Mà Dương Thiên Lôi có thân hình khá giống nam diễn viên chính đã nguyện ý thay thế.

Nhưng thời điểm Liễu Diệc Nhi và Dương Thiên Lôi sóng vai đứng đối diện nhau, tiến tới gần nắm eo của nhau, Dương Thiên Lôi đột nhiên phát nhiệt trong đầu, móng vuốt hèn mọn dám chuyển tới bờ mông nho nhỏ vểnh cao của nàng, hành vi hèn mọn như vậy trực tiếp khiến nàng kinh hãi, thét lên một tiếng chói tai đẩy Dương Thiên Lôi đi. Để nàng không nghĩ tới chính là, sườn núi ngày mưa vốn có điểm trơn trượt, để Dương Thiên Lôi trực tiếp rơi xuống.

Một khắc kia khi nàng nghe được tiếng kêu to của Dương Thiên Lôi, nàng đang đứng bên sườn núi nhìn thấy thân ảnh đang rơi xuống cực nhanh, nàng đã nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được, vách núi phảng phất như mở ra một cánh cửa thật lớn, loáng thoáng, như mộng như ảo… Có lẽ là quá mức khiếp sợ, để nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dĩ nhiên theo hắn rơi xuống, nàng thấy được Dương Thiên Lôi rơi vào cánh cửa lớn, thấy được trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, cảm giác được chính mình đập vào cánh cửa vô cùng đau đớn, liền mất đi toàn bộ ý thức…

Nàng biết, nàng đã chết.

Thế nhưng, nàng tỉnh lại một lần nữa, về tới quá khứ và tỉnh lại.

Và cùng một ngày Dương Thiên Lôi trở về địa cầu, cùng một khắc, ngày ba mươi tháng tư.

Đêm nay, được mời tới tham gia tiệc tối của Tống lão, trong trí nhớ tinh tường của nàng, bố trí phòng khách yến hội cùng với vị trí an bài của chính mình, so với quá khứ của nàng không hề có bất cứ khác nhau nào, duy nhất không giống nhau chính là, nàng biết tất cả mọi chuyện vốn đã phát sinh.

Nàng là một nữ hài cẩn thận, nàng không bởi vì chính mình sống lại mà thay đổi cái gì, thậm chí ngay cả ca khúc nàng đã soạn ra, nàng cũng không để chính mình vốn đã biết để chúng xuất thế sớm. Từ ngày ba mươi tháng tư tới giờ đã trôi qua mấy tháng, nàng hoàn toàn theo dấu chân của quá khứ, cho tới khi thời điểm kia trôi qua.

Bởi vì nàng không chỉ cho rằng mình sống lại, cũng tưởng rằng chính mình thấy được tương lai.

Không cần nghi ngờ, một khắc cuối cùng đối với Dương Thiên Lôi là điểm giới hạn ký ức của nàng.

Đối với Dương Thiên Lôi, nàng cũng chỉ là bởi vì cái tên này rất hay, mới có ấn tượng khắc sâu mà thôi, lý giản, gần như là một người nhiệt tình đối với chính mình, theo nghĩa vụ tới hỗ trợ tổ quay phim, đồng thời thỉnh thoảng hành động không kiểm soát được. Nhưng bởi vì nàng đã đẩy Dương Thiên Lôi xuống vách núi, thấy một màn quỷ dị, khiến chính nàng cũng rơi theo, để Dương Thiên Lôi trở thành cái tên xoay vần trong đầu nàng suốt mấy tháng.

Cánh cửa lớn Dương Thiên Lôi tiến vào là cái gì? Hắn đã gặp cái gì? Có trở lại quá khứ giống như chính mình hay không?

Nàng không biết.

Cũng căn bản không thể nào tìm được, bởi vì ngoại trừ cái tên ra, nàng đối với Dương Thiên Lôi hoàn toàn không biết gì cả. Đoạn thời gian trước Dương Thiên Lôi thu được trạng nguyên mãn phân toàn quốc nàng cũng không lưu ý. Bởi vì Dương Thiên Lôi trước kia tham gia vào tổ quay phim cũng chỉ là một sinh viên đại học tam lưu bình thường nhất mà thôi.

Nhưng để nàng không nghĩ tới chính là, tất cả mọi thứ nguyên bản tương đồng với ký ức của nàng, lại ở chỗ này sớm gặp Dương Thiên Lôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nàng có thể từ ánh mắt Dương Thiên Lôi thấy được hắn giống như chính mình, có quen thuộc và kinh ngạc, mà sau khi biết được tên của hắn là Dương Thiên Lôi, thậm chí nàng có điểm nghĩ, tình huống của hắn hẳn giống như chính mình.

Nhìn vào Dương Thiên Lôi có khác nhau rất lớn dưới ngọn đèn chiếu sáng, trong hai tròng mắt trong suốt của Liễu Diệc Nhi lấp lánh một tia ba động, nhẹ nhàng cắn chặt đôi bờ mông mọng, phảng phất như đã có quyết tâm nào đó.

- Làm sao bây giờ? Làm sáng rõ trước mặt mọi ngươi như vậy, cái này xong đời rồi, thân phận của tôi đã hấp thu ánh sáng…

Dương Thiên Lôi ngồi xuống, nhìn Lý Hàn Mai nói.

- Chỉ là người ở đây biết mà thôi, loại yến hội như thế này căn bản không thể có bất cứ tin tức nào truyền bá ra ngoài. Cậu không thấy các sao kim khác đều không cố kỵ gì sao?

Lý Hàn Mai nói.

- A… Tôi đã sớm thấy lạ, trách không được ngay cả một người chụp ảnh cũng không có, càng không có phóng viên…

Sau khi tuyên bố tất cả các nhân vật quan trọng, Tống lão đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần phấn chấn, đơn giản cảm tạ vài câu, yến hội liền chính thức bắt đầu.

Các loại thức ăn ngon cũng bắt đầu cung ứng, rượu ngon món ngon liên tục đưa lên, còn có thể thương thức khách mời đại minh tinh biểu diễn, cùng với các tiếu mục ngẫu hứng giám định của các chuyên gia hành đầu trong ngành đồ cổ châu báu các loại. Đây đã sớm trở thành lệ cũ trong thọ yến của Tống lão.

Tống lão trong giới đồ cổ châu báu tuyệt đối là nhân vật cấp bậc sao kim. Không chỉ bởi vì tài lực của tập đoàn Tống thị, còn có tạo nghệ tinh thâm của cá nhân. Vì vậy, thứ có thể lấy ra giám định tại nơi này trên cơ bản đều là cực phẩm bên ngoài muốn mua cũng không được, vô hình trung coi như một lần so đấu bảo bối, để biểu diễn thực lực của các công ty, tập đoàn.

Bốn người Dương Thiên Lôi đều rất hăng hái nhìn, trong bốn người, ngoại trừ Lý Tuyết học ngành khác nhau ra, Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân, Lý Hàn Mai học khảo cổ học đều coi như thuộc hành nghiệp này.

Dương nhiên, Dương Thiên Lôi quan tâm không phải là giá trị của các bảo bối này, mà là khí tức ẩn chứa trong đó.

Mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó, tuy rằng Dương Thiên Lôi không tự mình tiến lên giám định, nhưng nàng cũng sở hữu năng lực đặc thù có thể rất nhanh nói ra niên kỷ của các loại bảo bối, xuất xứ, cùng với một ít quan điểm đánh giá chuyên nghiệp, cuối cùng định ra giá trị đại khái, giảng giải với ba người.

- Liễu Diệc Nhi! Liễu Diệc Nhi…

Cuối cùng cùng với lượt Liễu Diệc Nhi lên đài, các nam nữ trẻ tuổi đều nhấc lên cơn sóng lớn.

Nàng trang điểm nhẹ nhàng đơn giản lên sân khấu, trong con mắt của Dương Thiên Lôi, xinh đẹp hơn xa so với trang điểm kỹ, dưới ánh đèn chiếu rọi, nàng chậm rãi bước đi, phảng phất giống như thiên tốc chi âm vượt qua thời không, ẩn chứa không linh chi khí, theo tiếng nhạc chậm rãi nhẹ nhàng vang lên, toàn bộ phòng khách yến hội nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm của nàng lượn lờ, giống như một dòng suối mát chạy trong nội tâm của mọi người.

Điều này khiến tất nhiều người chỉ cảm thấy tiếng ca trong TV, đĩa nhạc các loại của Liễu Diệc Nhi cảm thấy khiếp sợ, bởi vì lúc này chân chính chăm chú lắng nghe trực tiếp, dĩ nhiên có cảm thụ hoàn toàn khác nhau, cho dù là Dương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ, thanh âm của Liễu Diệc Nhi phát ra trong sát na, nhãn thần của Dương Thiên Lôi đã không thể che giấu được vẻ kinh hãi, bwori vì hắn tinh tường phát hiện ra, Liễu Diệc Nhi phảng phất như không hề có bất cứ năng lực nào, tại một khắc khi bắt đầu, kí tức toàn thân phảng phất giống như dung nhập vào thiên địa, thanh âm của nàng đã không đơn thuần và thanh âm, mà là thiên tốc chi âm cộng minh với thiên địa!

Để Dương Thiên Lôi phảng phất như tiến vào trong thế giới tiếng ca của nàng, tâm thần hoàn toàn chìm vào trong đó…

Giống như ảo trận!

Một bài ca hết, toàn trường yên tĩnh dị thường, tại thời điểm người chủ trì cố sức vỗ tay lần thứ nhất, mọi người mới tuôn ra tiếng vỗ tay, hoan hô và có cả tiếng hò hét chói tai.

- Tôi nghĩ vì mọi người hát một khúc ca đặc biệt, tôi chưa từng hát qua, cũng là bài ca chưa từng có người nào hát… Tên của bài ca tôi sẽ đưa cho Thu tỷ trước, nếu như ai có thể đoán được, đêm nay tôi sẽ trở thành bạn nhảy của người đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.