Huyền Thiên

Chương 886: Định nghĩa của hạnh phúc




Bốn người vừa ăn cơm vừa bàn đến chuyện nghỉ tết về nhà.

Lý Tuyết còn bốn ngày nữa mới nghỉ, cho nên ba người bàn định bốn ngày sau sẽ quay về Hàm Thành. Tuy rằng Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết đều là cô nhi, nhưng từ nhỏ sống ở Hàm Thành, ít nhiều đều có chút cảm tình với nó.

Huống chi viện trưởng gia gia còn sống, cho nên, bất kể như thế nào hai người cũng phải trở về một chuyến.

Bất quá Lý Tuyết cùng Tống Hiểu Phân lại có chút đau đầu về phương tiện di chuyển.

Ngồi xe lửa nhất định là không được. Tết âm lịch khách đông mù mịt, rất khó để có thể mua được vé của bốn ngày sau. Cho dù mua được, Tống Hiểu Phân đã nếm qua một lần, đánh chết cũng không chịu ngồi xe lửa. Nhưng nếu đi bằng máy bay thì lại không có chuyến bay thẳng tới Hàm Thành, chỉ có thể đến một thành phố cách Hàm Thành gần nhất tiếp đó thể nào cũng phải di chuyển bằng xe khách đường dài hoặc ngồi xe lửa mới có thể đến Hàm Thành.

Đương nhiên, sở dĩ đau đầu, nguyên nhân trọng yếu nhất là Tống Hiểu Phân cự tuyệt bố mẹ mình cho xe riêng của Tống gia đưa nàng trở về. Lần trước sau thọ yến của Tống lão, có lẽ là bởi vì Tống Hiểu Nam, nàng đối với Tống gia càng chán ghét hơn, nếu không phải có quan hệ huyết thống, thậm chí nàng cũng không muốn lui tới cùng với bất kỳ người nào của Tống gia.

Chỉ bất quá, bản thân Tống Hiểu Phân cũng không ý thức được, kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là nàng muốn đi chung với Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết.

Cuối cùng theo đề nghị của Lý Hàn Mai, ba người cùng nàng bay đến đế đô. Lý Hàn Mai ngay tại chỗ gọi điện đặt vé cho chuyến máy bay vào chín giờ sáng bốn ngày sau. Chỉ có điều, không nằm ngoài dự liệu của Dương Thiên Lôi, nàng muốn hắn thuận tiện chấp hành một nhiệm vụ liên hoàn.

Lý Tuyết cùng Tống Hiểu Phân sớm biết rõ nhiệm vụ liên hoàn của Dương Thiên Lôi là gì chỉ cười cười, không nói chi hết.

Ra khỏi tiệm ăn, Lý Hàn Mai lái xe Hummer đi trước, còn Dương Thiên Lôi thì cưỡi chiếc xe cũ nát, chở hai đại mỹ nữ, vô cùng phong cách, chậm rì rì đi về phía trường quốc tế Lam Phong.

- Thiên Lôi ca ca...

- Muốn tôi hỗ trợ không có cửa đâu, trị ngọn không trị gốc, bản thân cô ngoan ngoãn luyện thái cực của mình đi.

Tống Hiểu Phân ngồi ở phía trước mới kêu lên hai tiếng ca ca, Dương Thiên Lôi đã trực tiếp từ chối.

Đây cũng là chuyện không có cách nào, cái gọi là cửu âm tuyệt mạch của Tống Hiểu Phân so với loại tình huống của Đỗ Lâm San phức tạp hơn nhiều, lấy tu vi của Dương Thiên Lôi cũng không thể tra ra nguyên nhân thực sự nằm ở đâu, cho nên, ngoại trừ giúp rèn luyện thân thể Tống Hiểu Phân ra, căn bản không thể trừ tận gốc.

- Ngừng! Quỷ hẹp hòi, tôi không phải nói chuyện này, tôi cảm thấy, Mai tỷ giống như không phải là cho cậu chấp hành nhiệm vụ, Tuyết tỷ, chị có cảm giác này hay không?

- Không có a! Mai tỷ chính là hôn thê của vị đường huynh kia của em, em còn sợ nàng cướp đi Thiên Lôi của chúng ta sao?

Lời nói của Lý Tuyết khiến cho Dương Thiên Lôi có chút bối rối, làm cho Tống Hiểu Phân tức thì đỏ bừng cả khuôn mặt. Vấn đề không phải ở hai chữ "cướp đi'' mà mấu chốt chính là hai chữ "chúng ta" a.

Kỳ thật làm sao Lý Tuyệt lại không có cảm giác giống Tống Hiểu Phân cơ chứ? Nàng không những cảm thấy Lý Hàn Mai không phải đơn giản là cho Dương Thiên Lôi chấp hành nhiệm vụ mà còn sớm cảm giác được Tống Hiểu Phân không phải là đơn thuần thích ở cùng mình. Nói như vậy, cho dù là giả ngu ngơ, nhưng không thể nghi ngờ là đã lộ ra một tin tức, đó là nàng nhận thấy được tình cảm của Tống Hiểu Phân và cũng chấp nhận nàng ấy.

- Tuyết tỷ, chị nói đi đâu thế. Người ta là lo lắng cho chị mà chị lại giễu cợt người em.

Tống Hiểu Phân đỏ mặt lên bất mãn nói.

- Chị và Thiên Lôi đều thích em, nào có giễu cợt em chứ.

- Ây ây các cô nương, các cô coi tôi là không khí à?

Dương Thiên Lôi càng nghe càng thấy không ổn, làm sao còn dám để cho Lý Tuyết nói tiếp.

Điều này sao có thể?

Đừng nói Lý Tuyết từ nhỏ đã sống trong xã hội pháp chế một vợ một chồng, cho dù là Tử Hàm muội muội sống trong hoàn cảnh một chồng nhiều vợ ở Huyền Thiên đại lục, lúc trước cũng bởi vì Hương Hương mà làm cho mình buồn bực một thời gian dài, làm sao Lý Tuyết có thể nhìn thoáng được vậy?

Với tính cách ôn nhu thiện lương của Lý Tuyết, cùng lắm là cho mình bốn năm sau đó ra quyết định lựa chọn, để cho mình sau khi tầm mắt được mở rộng, chính thức thành thục rồi lại lựa chọn tình yêu đích thực thì Dương Thiên Lôi có thể lý giải.

Bởi vì với tình yêu vô tư của Tuyết tỷ đối với mình, như thế mới phù hợp với tính cách của Tuyết tỷ. Nhưng hiện tại, sự rộng lượng này của Lý Tuyết khiến cho Dương Thiên Lôi phi thường kỳ quái cùng kinh ngạc, cho dù nàng chấp nhận Tống Hiểu Phân, cũng tuyệt không nên nói ra vào lúc này.

- Tuyết tỷ!

Nghe Lý Tuyết nói như thế, Tống Hiểu Phân ngồi ở phía trước bỗng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ trở nên buồn bã, nói:

- Có phải chị ghét em hay quấn lấy các chị hay không?

- Em nói linh tinh gì đó? Làm sao tỷ tỷ lại ghét em được?

Dương Thiên Lôi không nói gì nữa, vì hắn biết, hai người đã hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn.

- Tuyết tỷ, em luôn coi chị là tỷ tỷ, Dương Thiên Lôi là tỷ phu hoặc là Dương Thiên Lôi là ca ca, còn chị là chị dâu, thật sự là không hề có ý khác, chỉ muốn ở chung với hai người mà thôi.

- Hiểu Phân em đừng hiểu lầm, những lời tỷ tỷ nói hoàn toàn là thật.

Lý Tuyết nghe thấy lời nói của Tống Hiểu Phân, tức thì hiểu được câu nói phát ra từ nội tâm của mình ngược lại khiến cho Tống Hiểu Phân hiểu lầm.

- Đồ ngốc!

Dương Thiên Lôi duỗi tay lau nước mắt chảy ra của Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi từng tiếp xúc với toàn bộ trí nhớ của Tống Hiểu Phân đương nhiên biết Tống Hiểu Phân không phải nói dối, nhưng cũng không phải hoàn toàn là thật.

Đích xác Tống Hiểu Phân không có yêu cầu xa vời có thể trở thành tình lữ với Dương Thiên Lôi, càng không có ý nghĩ phá đám quan hệ giữa Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết, nguyên nhân nàng muốn ở chung với Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết, trọng yếu nhất đó là Dương Thiên Lôi có thể kéo dài mạng sống của nàng, giúp cho nàng có thể sống lâu thêm vài năm. Bất quá, yêu là thứ gì đó ai có thể định nghĩa được?

Yêu, nhưng chỉ có thể giấu kín trong lòng, hơn nữa không khỏi vì thế mà cảm thấy thống khổ, nàng chỉ muốn thật vui vẻ ở bên cạnh hắn. Chính bởi vì như vậy, phần tình yêu này mới trở nên càng sâu đậm hơn.

Cũng chính vì như thế, khi Dương Thiên Lôi tiếp xúc với trí nhớ của Tống Hiểu Phân, cuối cùng không lựa chọn làm nàng quên đi. Bởi vì đây là hạnh phúc của nàng. Tuy rằng Dương Thiên Lôi vì đã có Lý Tuyết nên không thể chấp nhận nàng, nhưng có thể khiến nàng có được định nghĩa tình yêu của riêng mình, điều này chung quy so với việc bỏ nàng lại một mình tốt hơn nhiều.

- Cậu cho là Tuyết tỷ muốn nói gì? Ý của Tuyết tỷ là chúng ta đã giống như là người một nhà, cậu là tiểu muội.

Dương Thiên Lôi nói tiếp.

- Đúng vậy đó Hiểu Phân, em nghĩ gì thế?

Lý Tuyết nghe thấy câu nói của Dương Thiên Lôi, vội vàng nói.

- Thật sao?

- Đương nhiên thật rồi!

Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết cùng nhau nói. Truyện Tiên Hiệp

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phân nước mắt tèm lem, tức thì nín khóc mỉm cười, chỉ chốc lát sau, đôi chân nhỏ lại không chịu ngồi yên bắt đầu dong đưa. Còn Lý Tuyết ở sau lưng lặng lẽ nhéo eo của Dương Thiên Lôi, gối đầu mình lên tấm lưng rắn chắc, cùng Tống Hiểu Phân ngâm nga.

Khiến cho Dương Thiên Lôi có chút ngạc nhiên là không ngờ hai người lại cùng nhau hát bài " thiên sứ thủy tinh " của Liễu Diệc Nhi.

Tuy hai người không được giọng ca trong veo của Liễu Diệc Nhi, nhưng vào giờ phút này, Dương Thiên Lôi nghe vào trong tai lại cảm thấy hay hơn rất nhiều.

Ấm áp, hạnh phúc, ngọt ngào đều vi diệu dung hợp vào nhau, bồng bềnh ở giữa ba người, làm cho Dương Thiên Lôi đạp xe càng ngày càng chậm, chậm đến mức khi tới khu quốc tế Lam Phong cũng không có dừng lại mà tiếp tục đi tới.

Lộ trình chỉ mất mấy phút, ba người vòng tới vòng lui tới hơn một giờ mới trở lại khu quốc tế Lam Phong. Chỉ có điều, khi Dương Thiên Lôi muốn dẫn chiếc xe đạp cà tàng tiến vào tiểu khu thì lại bị bảo vệ trị an của tiểu khu với vẻ mặt kinh ngạc ngăn cản, bắt phải để ở gara tầng ngầm chuyên bố trí cho những xe không có động cơ.

Không có biện pháp, Dương Thiên Lôi chỉ đành trả năm mươi đồng phí vé tháng cho chiếc xe cũ nát giá trị chưa đến một trăm đồng này.

- Đây là sách của cậu, còn đây là vở ghi của tôi, Mai tỷ nói, sau khai giảng, cậu phải đi thi lại cùng với những đồng học thi rớt ở kỳ trước. Đề cương ôn tập tôi đã viết ở bên trong, nếu đọc không hiểu, có thể hỏi tôi, hoặc là thuê tôi làm gia sư cho cậu, học phí là khi nào tôi cần thì cậu phải giúp tôi. Thế nào?

Sau khi trở vào trong phòng, Tống Hiểu Phân ôm sách cùng toàn bộ vở ghi chép của mình đến trước mặt Dương Thiên Lôi, nói.

- Miễn đi! Với chỉ số thông minh của ca mà còn cần gia sư sao?

Dương Thiên Lôi nói.

- Vậy xem qua một lần vở ghi của tôi đi? Tôi đã vì cậu ghi chép rất cẩn thận đó!

Tống Hiểu Phân trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, không cam lòng cầm lên một quyển vở của mình, sau đó mở ra, đưa cho Dương Thiên Lôi xem, nói:

- Rất nhiều bài không có trong sách... Chỉ số thông minh của cậu có cao tới đâu cũng vô dụng, có làm được hay không?

- Đêm nay để tôi xem qua trước. Nếu thật sự có giá trị như cô nói thì sẽ đáp ứng cậu, thế nào?

- Không thành vấn đề!

Tống Hiểu Phân sảng khoái nói. Nàng đương nhiên tin tưởng bài ghi của mình rất có giá trị, bởi vì những điều mà các chuyên gia đó giảng căn bản hầu hết không có trong sách. Hơn nữa, so với sách giáo khoa còn thấu triệt hơn.

- Hắc hắc, vậy thì cám ơn.

Dương Thiên Lôi cười cười, ôm sách cùng vở ghi trở về phòng ngủ của hắn, thời gian cả đêm đủ cho hắn làm được rất nhiều việc. Năng lực đã thu liễm cũng không có nghĩa là trí óc không dùng được.

- Thiên Lôi, đây là quần áo chị mua cho em, thử xem có hợp không.

Lý Tuyết bê một đống quần áo đi ra, ít nhất là bảy tám bộ, hơn nữa vừa nhìn liền biết là hàng xịn.

- Hai bộ này là chị chọn, còn hai bộ này là Hiểu Phân chọn, còn có mấy cái này em thu lại trước đi, đều được giặt qua rồi.

Lý Tuyết nói xong liền đưa một cái túi nhỏ cho Dương Thiên Lôi, rõ ràng là mấy cái quần lót của nam.

- Mấy cái này không cần phải thử sao?

Dương Thiên Lôi sau khi nhìn thấy mấy thứ này thì bản tính đáng khinh nổi lên, trên mặt tức thì lộ ra nụ cười tà nhàn nhạt, nhìn Lý Tuyết chằm chằm hỏi.

- Sắc lang!

Cơ hồ Lý Tuyết cùng Tống Hiểu Phân đồng thời nói.

- Ha ha, đều không cần thử, khẳng định là hợp, Tuyết tỷ, tiền lương của đài truyền hình rất cao sao?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Đó là đương nhiên, hai tháng này, lương của Tuyết tỷ từ một ngàn đồng một lần giảng đến hiện tại là hai vạn đồng, cậu nói có cao hay không? Tôi đoán, Tuyết tỷ bây giờ nói tiếng không làm nữa, nhất định sẽ tăng tới năm vạn đồng, hì hì.

Tống Hiểu Phân nói.

- Ách... Vậy em đây có thể an tâm được bao nuôi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.