Huyền Thiên

Chương 894: Đầu hàng, đầu hàng đi!




Cùng lúc đó, thanh âm của Trương Nhã Tĩnh từ phía cửa phòng truyền đến:

- Đèn sáng... Tôi chịu không nổi... Anh tắm xong tôi sẽ tắm, sau đó... Chúng ta sẽ...

Trương Nhã Tĩnh đúng như theo lời của Dương Thiên Lôi là đã có chút cảm giác hối hận.

Nhưng đã đến nước này, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được chứ? Tiếp tục diễn, biểu hiện ra bộ dáng yếu đuối, chỉ cần Dương Thiên Lôi cố ý giả bộ, vậy hắn sẽ là người đầu tiên nhịn không được.

Ma chướng, người lâm vào ma chướng đích thật rất cứng đầu, đồng thời không còn biết phân biệt lợi hại. Không ngoài dự tính, Trương Nhã Tĩnh giờ phút này đã đến mức độ "bệnh nhập vào xương, không còn thuốc chữa". Nàng sao lại không suy nghĩ, nàng rõ rành rành là một hoàng hoa khuê nữ, mà còn là mỹ nữ, cùng với một người đàn ông tham gia loại trò chơi này thì hậu quả sẽ như thế nào? Cho dù Dương Thiên Lôi vốn là giả bộ, nhưng nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, Dương Thiên Lôi có bao nhiêu định lực mới có thể nhịn được a?

Dương Thiên Lôi cắn chặt răng không biết nói gì, quả thật không nghĩ tới Trương Nhã Tĩnh lại cứng đầu đến như vậy, đã tới nước này mà nàng còn dám tiếp tục?

Dương Thiên Lôi cởi quần áo ngay trước mặt Trương Nhã Tĩnh đã là giới hạn lớn nhất trong dự liệu của hắn rồi. Cho nên, hắn cởi vô cùng chậm, khi mà Trương Nhã Tĩnh nhảy dựng lên đi tắt đèn, ngay cả áo hắn còn chưa có cởi xong. Hắn tin tưởng, trước khi mình cởi sạch, Trương Nhã Tĩnh thể nào cũng sẽ nộp vũ khí đầu hàng. Còn không mà nói, Dương Thiên Lôi tuyệt đối không dám cởi sạch trước mặt Trương Nhã Tĩnh, nếu như đến bước đó, hắn chỉ còn cách đầu hàng, kéo Trương Nhã Tĩnh trở về, thuận theo tự nhiên phát triển.

Nhưng không ngờ đến là Trương Nhã Tĩnh lại lựa chọn tắt đèn.

- Quá ngoan độc rồi! Bản thân tôi muốn nhìn xem cô có dám tắm hay không!

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, cũng không băn khoăn nữa, dù sao cũng nhìn không thấy gì, vì vậy hắn tiếp tục tiến thêm một bước, thuần thục cởi sạch trơn, trực tiếp cầm quần áo ném cái xoẹt lên trên ghế, miệng phát ra tiếng cười đáng khinh, đi vào phòng tắm.

Ào... Ào...

Thanh âm nước chảy từ vòi sen làm cho trái tim của Trương Nhã Tĩnh nhảy liên hồi như chú nai con, hít thở có chút khó khăn, không thông, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Hắn chẳng lẽ làm thật sao? Chẳng lẽ hắn là dâm tặc thật ư?

Đủ loại ý niệm nườm nượp xuất hiện trong đầu, khiến cho Trương Nhã Tĩnh thấp thỏm không yên, những hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu nàng, từ cảnh tượng trong băng hình giám sát, phòng thẩm vấn cho đến cuộc gặp gỡ hôm nay ở quán bar, kể cả Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân mà nàng từng thấy qua, làm cho nàng không thể nào đưa ra phán đoán chính xác, đầu nàng cảm thấy rối tung như tơ vò, ngoại trừ dự tính ban đầu khi đến nơi này ra thì cái gì cũng quên sạch.

Sức mạnh của ái tình quả thật không cách nào đánh giá được, nó có thể sáng tạo ra đủ loại kỳ tích không thể tưởng tượng nổi nhưng nó cũng có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ. Làm cho con người ta mê muội, điên cuồng đến ương bướng...

Cách!

Mấy phút đồng hồ sau, Dương Thiên Lôi nghênh ngang đẩy cửa phòng tắm, trùm trên lưng khăn tắm, bước ra.

- Mỹ nữ, đến lượt cô, để bản công tử giúp cô cởi áo nhé!

- Không cần!

Nhìn thấy bóng của Dương Thiên Lôi tới gần, Trương Nhã Tĩnh tức thì kinh hoảng lớn tiếng nói, nhưng sau khi hơi dừng lại trong chốc lát thì vội vàng nói tiếp.

- Để tự tôi làm, trước hết đừng đụng tới tôi...

- Ai... Được rồi, vậy bản công tử chờ ở trên giường, cô phải nhanh lên nhé! Hắc hắc...

Dương Thiên Lôi nói bằng thanh âm đáng khinh vô sỉ. Nói xong liền trực tiếp nhào lên trên giường, có vẻ như cực kỳ thoái mái nằm ngâm nga.

- Như thế nào? Cô mặc quần áo tắm rửa sao?

- Tôi… Vào bên trong sẽ cởi... Không được sao?

Trương Nhã Tĩnh kiên trì nói, nàng cảm giác mình đã đi đến giới hạn rồi. Nhưng trong đầu lại có một thanh âm gần như điên dại cứ liên tục vang lên, thúc ép nàng không thể bỏ cuộc.

Thanh âm nước chảy từ vòi sen một lần nữa vang lên, sắc mặt Dương Thiên Lôi đã khôi phục sự trầm tĩnh, nhịn không được nhíu mày, nha đầu kia chẳng lẽ muốn chơi đến cùng?

Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra bộ dáng trần như nhộng của Trương Nhã Tĩnh đứng tắm trước vòi sen, một tia dục vọng nguyên thủy đã lâu rồi không có xuất hiện, không ngờ đột nhiên sinh ra trong cơ thể Dương Thiên Lôi. Tình huống như thế, cho dù là lúc trợ giúp Lý Hàn Mai tu luyện ở căn cứ cũng chưa từng xuất hiện qua. Cũng không phải Lý Hàn Mai không đủ khiêu gợi hấp dẫn, mà lúc ấy mục đích ban đầu của hai người là tu luyện, cho dù có thể đó không phải thực sự là mục đích ban đầu, nhưngDương Thiên Lôi vẫn có thể giữ vững lý trí tinh thần của mình. Đương nhiên, quan trọng nhất là, lúc ấy hắn cũng đã phát ra tu vi của mình.

Mà giờ khắc này, Dương Thiên Lôi một là đang ở trạng thái "hóa phàm", hai là, điểm xuất phát của hắn và Trương Nhã Tĩnh đó là đùa giỡn với lửa, gần với phương diện kia hơn.

Đây là điều mà Dương Thiên Lôi hoàn toàn không ngờ tới khi đến nơi này!

Dương Thiên Lôi không biết rằng, trong phòng tắm, tuy rằng truyền ra âm thanh nước chảy từ vòi sen, nhưng Trương Nhã Tĩnh vẫn còn đang mặc quần áo, nội tâm đang liên tục đấu tranh.

Cứ đứng như vậy khoảng chừng mười phút sau, mới đột nhiên cắn chặt môi, tay nắm lấy cổ áo. Từng kiện quần áo, chậm rãi được cởi ra khỏi người nàng...

Cuối cùng hoàn toàn trần như nhộng!

Da thịt trơn nhẵn như ngọc, cổ trắng, vai thơm, ngực to, mông nở...Trên thân thể chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm hiện ra rất mê người

Tia nước ấm áp phun vào trên mái tóc ngắn, nàng nhắm mắt lại, mím chặt môi, cọ rửa thân thể mình trong vô thức, hai tay nàng chậm rãi đan chéo ôm trên bờ vai thơm, quờ quạng thân thể của mình, không ngờ khiến cho nàng run rẩy từ sâu trong tâm thức, tựa như mỗi một bộ phận thân thể đều trở nên tương đối mẫn cảm yếu ớt.

Hai mươi hai tuổi!

Bằng tuổi với Lý Tuyết, đều chưa từng một lần nhấm nháp qua mùi vị "yêu đương", càng không có khả năng ăn vụng trái cấm. Nhưng vào thời đại tin tức bùng nổ như hiện nay, nàng không phải là cô gái ngây thơ cái gì cũng không biết. Thân thể đã chín mọng, không có khả năng chưa từng có ảo tưởng, nhưng cũng chưa bao giờ rõ ràng như hôm nay, bởi vì cảnh tượng phát sinh kế tiếp, khiến cho nàng có chút sợ hãi xen lẫn kích thích. Cho dù có định lực không hề tầm thường giống như Dương Thiên Lôi, khi nghĩ đến đây thì đều sẽ sinh ra loại cảm xúc này. Ở điểm này, nam nhân và nữ nhân giống nhau. Bất đồng duy nhất chính là, nữ nhân xảy ra chậm, nam nhân thì nhanh hơn một chút mà thôi.

Đương nhiên, cũng chỉ là không kìm lòng nổi suy nghĩ vẩn vơ, ở trong trò chơi mạo hiểm này, tâm thần nàng chủ yếu vẫn là tập trung vào chuyện sau khi tắm sẽ làm gì.

Mặc xong quần áo đi ra ngoài? Như vậy thì yếu thế!

Không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm quanh người? Nàng sợ hãi.

Làm sao bây giờ?

Nhận thua, chạy trốn?

Sau mấy phút đồng hồ đấu tranh tư tưởng, Trương Nhã Tĩnh cắn chặt môi đưa ra một quyết định!

Cách!

Cửa phòng tắm mở ra, căn phòng vẫn tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, tuy nhiên với một chút tia sáng lóe lên từ trong phòng tắm, làm cho Dương Thiên Lôi với thị lực siêu việt cường nhân phải mở to hai con mắt của mình ra, không ngờ Trương Nhã Tĩnh chỉ quấn khăn tắm quanh người, vai trắng, đùi ngọc lộ hết ra ngoài, một tay che trước ngực, một tay cầm lấy quần áo của mình ra khỏi phòng tắm.

- Không được, không thể tiếp tục nữa... Nhưng đi chậm như vậy, vạn nhất nàng đang cố làm ra vẻ thì sao? Hay là kiên trì chút nữa...

Trong đầu Dương Thiên Lôi nhanh chóng hiện ra hai ý niệm, đồng thời lên tiếng nói:

- Cô thật là chậm chạp, đến đây đi, muội muội cảnh sát, để cho bản công tử yêu thương cô cái nào... Hắc hắc hắc...

Dương Thiên Lôi cười lớn, đột nhiên nhảy xuống giường, tựa hồ rất vội vã, còn Trương Nhã Tĩnh đang chậm rì rì ôm khăn tắm đi tới, tức thì sợ tới mức "a" lên một tiếng sợ hãi, một tay chắn trước người mình, nói:

- Anh đừng tới đây! Đừng tới đây...

- Ha ha ha... Đến đây nào, đến đây nào, bản công tử không đợi nổi nữa rồi.

Dương Thiên Lôi cười lớn chậm rãi tiếp cận. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể chậm rãi tiếp cận, không dám đi nhanh.

- Không được... Không được a...

- Như thế nào, chẳng lẽ cô sợ sao?

- Tôi...

Trương Nhã Tĩnh vốn muốn buông vũ khí đầu hàng, chẳng qua nghe thấy câu hỏi của Dương Thiên Lôi, rồi nhìn thấy Dương Thiên Lôi đã dừng lại, nhất thời lại làm cho dũng khí của nàng nổi lên, mọi chuyện đã làm đến nước này rồi, tiếp tục kiên trì thì thế nào? Nếu như thất bại trong gang tấc, chẳng phải mình lỗ lớn sao?

- Để tôi... Tự mình qua đó, anh... ôn nhu một chút... Đây là… Lần đầu tiên của tôi.

Làm cho Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa hộc máu chính là, không ngờ Trương Nhã Tĩnh vừa đưa tay ra ngăn hắn tới gần, vừa tiến đến bên giường, vừa nói.

Nhất là sự ôn nhu kia, làm cho Dương Thiên Lôi vừa mới bằng định lực cường đại áp chế một tia dục vọng sinh ra trong cơ thể, tức thì trào dâng mãnh liệt, cái của nợ ở dưới khăn tắm kia cũng không khống chể nổi ngóc đầu lên. Dương Thiên Lôi hít một hơi thật sâu, không nói được một lời, nhìn Trương Nhã Tĩnh thật cẩn thận đi tới bên giường, hơn nữa khi lên trên giường, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai chân khép chặt lại, nhìn Dương Thiên Lôi nói:

-...Đến đây đi...

Giờ khắc này, Trương Nhã Tĩnh cảm giác tim mình đã nhảy lên đến tận cổ họng, mặc dù nàng cực lực che giấu, nhưng hơi thở vẫn dồn dập đáng sợ, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm về cái bóng mơ hồ của Dương Thiên Lôi.

Nếu giờ phút này Dương Thiên Lôi thật sự xông tới, không hề nghi ngờ, nàng sẽ hét lên tránh né, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất cầm lấy quần áo của mình, vọt vào phòng tắm mặc lại quần áo rồi chạy trốn.

Thời khắc nước sôi lửa bỏng đã đến, quyết định thắng thua chính là vào giờ phút này.

Dương Thiên Lôi đã quyết định đầu hàng, vừa muốn mở miệng nhận thua thì bỗng nhiên ngậm miệng lại, nhìn chăm chăm Trương Nhã Tĩnh.

- Không đúng! Tuyệt đối không đúng!

Dương Thiên Lôi với kinh nghiệm tình trường duyệt qua vô số nữ nhân nhìn vào tư thế của Trương Nhã Tĩnh thầm nghĩ trong lòng. Chỗ nào không đúng? Tư thế của Trương Nhã Tĩnh giờ phút này không đúng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tuy rằng năng lực của Dương Thiên Lôi bị phong ấn, nhưng thị lực của hắn chung quy mạnh hơn rất nhiều so với người thường, vẻ mặt cùng tư thế lúc này của Trương Nhã Tĩnh hoàn toàn không đúng.

Hai tay của nàng ôm chặt lấy lồng ngực, lưng thu lại khiến cho nàng có thể nhìn rõ Dương Thiên Lôi, ánh mắt trừng to, hai chân hơi đan chéo, khép chặt... Đây là cái tư thế gì?

Phòng lang! (Phòng ngự sắc lang!)

Nếu nàng thật sự muốn dâng thân thể mình cho Dương Thiên Lôi thì sẽ có loại tư thế này sao?

Tuyệt đối sẽ không!

Bởi vì ít nhất mắt nàng sẽ không mở to, cũng sẽ không nhìn mình, mà là nhắm hẳn lại, đầu quay sang một bên.

- Hắc hắc... Hắc hắc hắc... Yên tâm, bản công tử sẽ rất ôn nhu... Hắc hắc hắc...

Dương Thiên Lôi vừa buồn cười vừa bước tới bên giường, trong lòng không ngừng hô, đầu hàng, đầu hàng, mau đầu hàng, còn không đầu hàng đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.