Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 11: Chương 11




Vừa bước chân qua cánh cửa phòng, Nắng Hạ hết sức ngạc nhiên trước khung cảnh nơi đây. Một hành lang rộng thẳng tắp và sạch sẽ. Đối diện bên kia hành lang là một cánh cửa khác đang khép kín, có lẽ bên đó còn một phòng nữa. Trên tường đá ấy có những dây leo xanh nhỏ, những bông hoa nhỏ li ti điểm xuyết đan xen thật đẹp.
Đi bên Huy Linh, Nắng Hạ nhận rõ được ở anh có một vẻ gì đó thật khác với những con người bình thường. Anh chững chạc, điềm đạm đến lạ thường.
Nắng Hạ thủ thỉ nói khẽ :
- Trời! Hôm nay mới biết Huy Linh cao thật. Tôi đứng có đến vai này.
Huy Linh quay sang :
- Hôm nay mới biết? Chứng tỏ em chẳng để ý gì đến tôi cả. Chán nhỉ!
Nắng Hạ không nói gì nữa, cô lặng lẽ đi bên Huy Linh và quan sát hành lang đang dẫn cô đến đâu.
Hết dãy hành lang thì hai người đến một phòng rộng khác, phòng trống trơn không có gì ngoài tấm thảm đỏ chạy dọc hai bên và những chậu hoa để dọc đường đi. Nắng Hạ tò mò :
- Đây là phòng gì?
- Không phải phòng, chỉ là lối để đi thôi.
- Thật phí phạm! Nắng Hạ nhìn quanh và lẩm bẩm nhỏ.
Huy Linh mấm môi giấu đi nụ cười của mình.
- Sao không thấy ai vậy? Nắng Hạ vẫn thì thầm to nhỏ.
- Họ ở trong phòng họp chứ đây là một nơi quan trọng làm sao họ có thể tự do đi lại được, ít người được vào lắm.
- Đặc biệt? Như Huy Linh hả?
- Ừ! Huy Linh đưa tay chỉ cho Nắng Hạ nơi ở của bố mẹ và nội của mình, nó đối diện với nơi mà Huy Linh và Nắng Hạ ở những ngày qua.

- Sướng nhỉ? Thế mà tôi lại được sống trong đây đến 10 ngày. Nắng Hạ cười lém lỉnh, Huy Linh quay sang mắng yêu Nắng Hạ :
- Nhìn em kìa, y như trẻ con vậy. Thế mà hôm nọ ai cứ đòi ra khỏi đây cho bằng được.
Rồi Huy Linh đến bên bức tường lớn, chạm tay vào phiến đá và một cánh cửa mở ra. Lại một phòng khác hiện ra, lần này thì Nắng Hạ hoàn toàn choáng ngợp. Trước mắt Nắng Hạ, một căn phòng có kiểu bố trí như phòng khách với nhiều bàn ghế kê thành dãy. Biết Nắng Hạ đang tò mò, Huy Linh vội cúi xuống nói khẽ giải thích cho cô hiểu khi nhận thấy không có ai đang theo dõi mình :
- Đây mới chỉ là phòng chờ, còn phòng mà chúng ta đang tới là kia. Anh chỉ tay về phía cuối hành lang.
Đi được vài bước tiếp thì hai người gặp mấy cô hầu gái, họ cúi chào lễ phép. Huy Linh vẫn lặng lẽ bước tiếp, Nắng Hạ thì thấy lung túng, từ trước đến nay đã có ai như thế với cô đâu. Và cô cũng khẽ cúi đầu chào lại họ và cười như một kiểu hình thức chào nhanh. Hành động ấy làm cho hai cô hầu gái phải chụm môi cười và nhìn nhau đầy ẩn ý. Huy Linh phải lấy tay ra hiệu cho Nắng Hạ : - Em làm theo lời tôi dặn đi.
Sau lưng hai người, các cô hầu gái lén lút nói chuyện với nhau. Hương Lan – cô hầu gái khi nãy đã vào phòng Huy Linh lên tiếng :
- Tôi vào phòng thấy cậu chủ và cô ấy đang ăn cùng nhau nhìn tình cảm lắm. Chắc lần này là cậu chủ đồng ý đấy.
Một cô khác chêm vào :
- Hai người đi bên nhau mà mặt cũng lạnh te, chắc cũng chẳng khác lần trước đâu.
Có nhiều ý kiến đồng ý theo :
- Ừ! Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết rõ được vẻ mặt thờ ơ của cậu chủ rồi.
- Ừ! Phải đấy. Nhìn cô ấy đâu có xinh đẹp nổi bật gì đâu, lại còn nhỏ con nữa chứ, đi bên cậu chủ mà như...đôi đũa so le ấy. Hihi. Mấy cô trước xinh đẹp đến thế nào còn không được cậu chủ chấp nhận.
- Coi bộ cô này buồn cười lắm, thế mà chẳng hiểu làm sao bà chủ lại đồng ý cho cậu chủ làm quen thế nhỉ?
- Nghe đâu cô ấy là con của một nhà có quen biết với ông bà chủ thì phải, tôi nghe lén được như thế.
Để cho tiện ăn nói với mọi người, mẹ Huy Linh đã khéo léo đặt cho Nắng Hạ một danh phận là con của một gia đình rất giàu có, quen biết thân mật với gia đình mình. Không một ai biết Nắng Hạ thật sự là ai, trừ có gia đình Huy Linh. Sự việc được giấu kín một cách thận trọng không ai biết.
Trước khi mở cánh cửa để bước vào, Huy Linh không quên dừng lại nhắc nhở Nắng Hạ lại một lần nữa :

- Nhớ kĩ lời tôi dặn đấy.
Nắng Hạ gật đầu, hồi hộp, và lo lắng.
Căn phòng rộng hiện ra sau cánh cửa, lộng lẫy nhưng không kém phần trang nghiêm. Giữa phòng, một cái bàn lớn với những chiếc ghế xếp gọn xung quanh. Mọi người hình như đã đến đông đủ, chỉ còn chờ cô và Huy Linh thì phải.
Tim Nắng Hạ bắt đầu đập liên hồi khi hàng trăm ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình. Sự căng thẳng khiến cho cô như bị chôn chặt chân tại chỗ, căng thẳng khiến suy nghĩ của cô như ngưng đọng.
Huy Linh bước lên chào lịch sự mọi người, anh đưa mắt nhìn bố mẹ mình đang ngồi ở vị trí đầu tiên và tiến lại gần hơn. Rồi không thấy Nắng Hạ bên cạnh, anh giật mình lo lắng. Anh không thể nói gì cho Nắng Hạ, đành phải hắng giọng to để lôi cô trở về thực tại.
Anh không nghĩ rằng Nắng Hạ lại mất bình tĩnh đến như thế, hình như cô không thể suy nghĩ được sẽ phải làm chuyện gì tiếp theo thì phải.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, tuy vừa rồi cách xưng hô của Nắng Hạ có chút sai sót, cũng là vì Huy Linh đã quên nhắc nhở cô ở đây người ta phải xưng hô “con – bác” chứ không phải “cháu – bác”. Huy Linh vẫn tiếp tục lạnh lùng như không quan tâm tới Nắng Hạ, thực ra trong lòng anh thì đang nóng như có lửa đốt, chẳng thể biết được mọi chuyện có diễn ra theo đúng kế hoạch đã dự định không? Mẹ Huy Linh quay sang hỏi Huy Linh khi hai người đã ngồi vào chỗ, khuôn mặt bà nghêm khắc khiến cho Nắng Hạ sợ hãi :
- Huy Linh, lần này con có đồng ý để tiến tới bước tìm hiểu Nắng Hạ không?
Huy Linh buồn bã, anh cố gắng lấy hết bình tĩnh để trả lời, nhưng anh thấy khó quá. Anh biết chỉ sau câu nói này thôi là anh sẽ mất Nắng Hạ mãi mãi. Không! Hãy cho anh được ngồi đây - cạnh Nắng Hạ một lát nữa thôi cũng được. Huy Linh im lặng một lát, rồi ngay khi anh toan đứng lên thì giọng mẹ anh cũng vang lên :
- Sự ngập ngừng của con có phải thay cho lời đồng ý phải không?
Cả Huy Linh và Nắng Hạ cùng giật thót. Nắng Hạ quay người tròn xoe mắt nhìn Huy Linh chờ đợi.
Tại sao Huy Linh lại không nói gì? Hay phải chăng anh đã thay đổi? Chẳng lẽ lại là thế thật?
Nắng Hạ bắt đầu thấy lo lắng hơn. Bỗng dưng mọi tin tưởng đã đặt vào Huy Linh chợt tan biến đi đâu hết. Cô thấy sợ Huy Linh, cô sợ anh sẽ nói ra những lời làm cho cô không bao giờ được thoát khỏi nơi đây nữa. Và trước khi Huy Linh kịp đứng lên thì Nắng Hạ đã nhanh chân hơn, cô trở lại vẻ mạnh mẽ của mình :
- Thưa bác! Mọi chuyện không như bác và mọi người nghĩ đâu ạ. Con và Huy Linh không thể đến được với nhau đâu ạ, chính vì thế bác hãy cho con rời khỏi đây đi ạ.
Mẹ Huy Linh hơi bất ngờ, bà tái mặt :

- Chuyện ấy không phải do con quyết định nên con hãy ngồi xuống đi. Ta đang hỏi Huy Linh. Mẹ Huy Linh nghiêm khắc, ánh mắt của bà sắc lạnh ném về phía Nắng Hạ.
Nắng Hạ không còn cái sợ sệt, câu nệ như ban đầu nữa, cô nhanh nhẹn đáp trả:
- Bác! Chuyện có liên quan đến cuộc đời của cả con nữa, vậy thì tại sao lại chỉ mình Huy Linh được quyết định tất cả, còn con thì không?
Huy Linh sợ hãi đưa tay kéo nhẹ ra hiệu cho Nắng Hạ, nhưng cô vẫn mặc kệ, cô vẫn là cô – một Nắng Hạ bướng bỉnh.
- Cô biết mình đang nói gì không? Mẹ Huy Linh chuyển cách xưng hô, có lẽ bà cũng đã không giữ nổi bình tĩnh được nữa trước sự vô lễ của Nắng Hạ. Bà nói đầy hàm ý :
- Cô là một người không hiểu gì về phép tắc ở nơi đây như thế nào, ta hiểu. Nhưng thái độ vừa rồi của cô không giống với những người lịch sự quyền quý cao sang, những người phụ nữ đoan trang thùy mị một chút nào cả.
Nắng Hạ cười nhẹ không chút rụt rè :
- Vâng thưa bác, à không, phải là thưa bà mới đúng. Thưa quý bà đáng kính. Tôi – có thể đúng là như bà nghĩ. Nắng Hạ cũng đổi lại cách xưng hô, cách xưng hô cho biết cô cũng đang nóng giận tột đỉnh, có lẽ những lời nói vừa rồi của bà đã xúc phạm cô một cách nghiêm trọng : - Tôi không quyền quý cao sang, không đoan trang thùy mị, cũng chẳng ra gì cả. Cho dù tôi có như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không quan tâm. Chính vì tôi yếu kém như thế nên tôi không thể nào xứng đáng với cái vị trí mà bà đã kì công xắp đặt. Cho nên tôi mong bà hãy cho tôi trở về với gia đình của tôi, trả tôi về với cuộc sống mà tôi vốn có. Gia đình Huy Linh ai cũng tái mặt, họ sợ Nắng Hạ sẽ nói ra bí mật về cô cho mọi người biết. Mọi người trong phòng thì chẳng ai hiểu gì cả, họ chỉ nghĩ được đơn giản có lẽ là cô đã quen được bên cạnh bố mẹ nuông chiều nên nhớ họ khi những ngày qua ở với Huy Linh.
- Cô...cô...vừa nói gì? Mẹ Huy Linh lắp bắp.
- Tôi cần trở về với gia đình, bên cạnh người thân của tôi, làm sao tôi có thể ở lại một nơi mà tôi không quen biết, không có một người thân thích, không có gì cả.
Nắng Hạ không hiểu tại sao sau câu nói vừa rồi của mình lại khiến cho mẹ Huy Linh xúc động mạnh đến vậy. Bà bỏ bàn họp, đi nhanh về phòng trong như đang trốn tránh một điều gì đó. Sau đó thì Huy Linh và bố của mình cũng vội vã chạy vào theo sau.
Nắng Hạ lúc này mới nhìn về phía mọi người, có lẽ vừa rồi cô đã không giữ nổi bình tĩnh nên có nói hơi nặng lời thì phải. Cô biết mình vừa gây ra một tai họa lớn, nhưng cô không ân hận, cô ngồi xuống, đón chờ hậu quả mình sắp phải ghánh chịu cho dù có như thế nào đi nữa.
Mọi người trong phòng nhìn Nắng Hạ, họ chỉ lắc đầu, rồi thở dài. Họ không hiểu được tại sao bố mẹ Huy Linh lại đưa một người như Nắng Hạ vào đây rồi lại phải chứng kiến cảnh ngược đời vừa rồi.
Nắng Hạ sẽ như thế nào đây?
Trong phòng, Huy Linh lặng lẽ đứng bên quan sát bố mẹ mình đang nói chuyện. Không phải vì giận Nắng Hạ mà bà bỏ vào đây, mà vì bà không muốn mọi người nhìn thấy bà khóc.
- Bố mẹ, có phải vừa rồi Nắng Hạ đã hơi quá lời rồi không ạ? Huy Linh không hiểu được câu chuyện của bố mẹ mình, anh đành cất lời hỏi.
- Có đấy! Con bé có một tội là đã làm cho mẹ con phải buồn đấy. Bố anh khẽ mỉm cười.
Thấy mẹ cũng đang cười với mình, Huy Linh thấy bối rối ra mặt, anh lo lắng:

- Sao ạ?
- Vừa rồi con bé đã làm cho mẹ con nhớ lại quá khứ của mình. Con có nhớ cũng ngày này 28 năm về trước mẹ con cũng đã từng làm cho nội con tức giận lắm không? Mẹ con cũng đã đứng lên thẳng thắn từ chối bố đó.
Thì ra mẹ Huy Linh không trách mắng gì Nắng Hạ cả, bà chỉ ngạc nhiên khi rõ ràng cô đã được cho ăn lá chen, thế mà tại sao vừa rồi lại nói được những lời nói như vậy. Bà chỉ nghiêm khắc, lạnh lùng trong công việc, nhưng bà là người hơn ai hết thấu hiểu được tâm trạng của Nắng Hạ đang như thế nào. Bà cũng đã từng như Nắng Hạ, bà cũng đã từng trải qua những giờ khắc như thế, làm sao bà lại có thể trách mắng Nắng Hạ được lời nào chứ. Huy Linh giấu đi nụ cười trên môi, lòng anh thấy nhẹ nhõm và vui lạ thường.
- Huy Linh! Nói thật cho mẹ nghe đi con, con hớt hải chạy vào đây vì sợ mẹ trách mắng con bé điều gì đúng không?
Huy Linh luống cuống :
- Không! Không phải! Tại con lo cho mẹ, sợ mẹ buồn giận nên chạy vào an ủi đấy chứ.
- Này con trai! Mẹ là người đã sinh ra con, tính nết con như thế nào mà mẹ lại không biết ư. Con thích con bé đó rồi phải không?
Huy Linh vẫn kiên quyết không thừa nhận.
- Con trai đừng giấu mẹ nữa. Ngay từ khi con bước vào phòng họ thì mẹ đã biết con khác với những lần trước. Cái vẻ mặt của con chỉ đánh lừa được người ta thôi chứ không qua mắt mẹ được đâu.
Việc cố tình đi chậm lại để nhắc nhở Nắng Hạ đến chào bố mẹ anh, cả lúc cô im lặng khi được hỏi đến tên vì cô không chú ý, anh đã khéo léo ẩy nhẹ chân cô dưới bàn, mẹ anh đều rõ. Anh cố tình giả bộ như không hề quan tâm đến cô nhưng lại vô cùng lo lắng khi Nắng Hạ đứng lên nói những điều cô nghĩ với mẹ mình. Tất cả, tất cả đều không thể lọt qua mắt được bà.
- Con trai, con rất quan tâm đến con bé nhưng tại sao lại phải giấu giếm đi như thế chứ?
Biết không thể giấu mọi chuyện hơn được nữa, Huy Linh đành phải nói hết tất cả sự thật. Anh còn xin bố mẹ mình đừng vì anh quý mến Nắng Hạ mà bắt cô ở lại nơi đây. Tình yêu với gia đình cô quá lớn, không điều gì có thể níu giữ cô lại nơi này được.
- Con nghĩ rằng chỉ mình con không đồng ý thì con bé sẽ được quay về với cuộc sống cũ được sao? Con trai mẹ ngốc quá! Đã yêu người ta đến như thế sao còn để người ta rời xa mình chứ? Con quên mất một điều quan trọng là cánh cửa trên ngọn đồi chỉ được mở hai lần trong một năm ư? Làm sao con bé có thể trở về ngay trên đó trong nay mai được?
Huy Linh sững người lại.
Đúng rồi! Anh đã quên mất điều đó. Tại sao anh lại có thể quên đi một điều quan trọng như thế chứ?
Bố mẹ anh đã đồng ý rằng sẽ cho cô trở về với thế giới của cô nếu cô muốn, và Huy Linh có 6 tháng để giữ Nắng Hạ lại cho riêng mình.
Trong phòng riêng của gia đình Huy Linh, vừa nghe thấy tin mình phải ở lại đây trong vòng 6 tháng, Nắng Hạ sững người lại. Phải chăng đúng là Huy Linh đã không giữ lời hứa với cô, anh đã chọn lấy sự ích kỉ của riêng mình để giữ cô ở lại?
Nắng Hạ tái mặt khi nghĩ mình đã đúng, Huy Linh đúng là một kẻ dối trá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.