Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 15: Chương 15





Nắng Hạ nhìn lại mấy cô một lần nữa. Vẫn tiếp tục cái sự nghiệp mơn trớn cốc nước mà không chịu uống ấy, vẫn những hành động dịu dàng khép nép ấy. Nắng Hạ chợt nghĩ " Chẳng nhẽ bọn họ không uống nước thì mình cũng không được uống sao? Họ là họ, còn mình là mình chứ. Mình chẳng phải là ghét sự giả tạo gượng ép lắm đó sao? Tại sao bây giờ chính mình lại là người như thế?" Nắng Hạ suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng cô cũng quyết định trở lại đúng với con người của cô thường ngày. Sé chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, một Nắng Hạ tự tin đầy mạnh mẽ và đầy cá tính. Cô là Nắng mùa hè mà.

Nắng Hạ vội buông chiếc thìa ra bàn, cô bỏ mạnh quá làm cho nó có tiếng kêu keng keng lảnh lót. Tự nhiên như vốn dĩ mọi chuyện phải là như thế, cô cầm cốc nước lên uống một hơi cho đã cơn khát. Bốn cô tiểu thư mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nắng Hạ không rời mắt. Nắng Hạ uống xong, cô đặt cốc nước lên bàn, nhìn lại thẳng vào mắt mấy cô tiểu thư khiến họ thoáng chút giật mình và phải vội nhìn đi nơi khác. Nắng Hạ quay sang nhìn thăm dò xem thái độ của Huy Linh đang như thế nào, anh vẫn thế, cúi mặt quấy cốc nước như không hề biết Nắng Hạ vừa làm gì. Thực ra Nắng Hạ biết thừa anh lại đang cố gắng mấm môi giấu di nụ cười trên môi mình như bao lần khác đấy thôi. Nắng Hạ cho tay lên chống cằm, cô hỏi Huy Linh phá tan đi không khí im lặng nơi đây:

- Huy Linh! Anh giới thiệu mấy em cho tôi biết đi.

Huy Linh quay sang cười với Nắng Hạ, anh phải cố gắng để mình không bị cười phá lên đến bao giờ đây? Rõ ràng cô biết mình ít tuổi nhất mà còn cố tình gọi họ bằng em.

Huy Linh đưa tay lên chỉ về một cô ngồi ngoài cùng:

- Đây là người đầu tiên làm quen với tôi.

Nắng Hạ gật gật đầu, cô mỉm cười bí ẩn nhìn cô gái đó, cô ta cũng đang nhìn lại Nắng Hạ.

- À! Là em à? Nghe Huy Linh kể rất nhiều về chuyện của em, chị rất ấn tượng.

Cô ta cười e thẹn, đánh mắt nhìn sang Huy Linh đầy tình tứ:

- Dạ. Chị cứ trêu em, anh Huy Linh mà còn nhớ đến em sao ạ?

- Người mặc đồ hồng đây là người thứ 2. Huy Linh vội nói để chấm dứt câu chuyện với cô thứa nhất.

Nắng Hạ thức sự cũng có ấn tượng với người thứ 2 này, cô ta cũng mạnh mẽ và giả tạo lắm. Nắng Hạ ồ lên:

- Chào em nhé! Nghe Huy Linh nói về em làm chị tò mò muốn biết em lắm. Huy Linh cũng nhắc tới em suốt.

Cô ta nhìn chằm chằm Huy Linh mà nói:

- Chị cứ đùa em, anh ấy mà thèm để ý đến em sao?
- Sao lại không? Em... Nắng Hạ phải bỏ dở câu nói vì Huy Linh đang hích tay cô ra hiệu.

Cô thứ 2 này cũng không kém cạnh, cũng bắt Huy Linh kể về Nắng Hạ cho mọi người nghe. Đôi mắt cô ta nhìn Huy Linh mà cứ như đang muốn ve vãn Huy Linh vậy. Nắng Hạ thực sự thấy chán ngán, cô nhìn đi chỗ khác thở dài. Giờ thì cô hiểu tại sao cho dù các cô tiểu thư kia ai cũng đẹp thế mà Huy Linh đều từ chối cả. Đẹp thì có đẹp thật, nhưng tính cách không ra sao thì cũng chẳng quyết định được điều gì.

Nắng Hạ không còn tâm trí gì để ý đến những lời Huy Linh và các cô nói chuyện với nhau nữa, cô lơ đễnh nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

- Ối! Chị Nắng Hạ, tên của chị đẹp thật

Nắng Hạ giật thót người. Cô khẽ nhếch môi lên cho nụ cười gượng gạo đáp trả. Đôi môi cô đẹp xinh là thế, vậy mà giờ đây lại đang méo mó đi vì phải cố gắng nặn cho ra một nụ cười. Cuộc nói chuyện tiếp theo cũng chỉ đều là những lời nói giả dối, hời hợt nịnh bợ của những con người giả dối.


Ôi! Tại sao từ những con người đẹp đẽ lịch sự kia lại có thể giả dối nhiều được đến thế chứ?

Thời gian nặng nề trôi qua, chầm chậm, chầm chậm.

Cản giác căng thẳng khiến Nắng Hạ cảm thấy mệt mỏi thực sự.

Cuối cùng thì không khí đặc quánh mùi giả dối đã qua đi. Mọi người cùng đứng lên đi ăn trưa.

Trong căn phòng rộng rãi trên lầu, mát mẻ và thoáng đãng thật thoải mái. Bốn cô nàng đều xin phép ra ngoài có việc riêng, để lại Nắng Hạ và Huy Linh lại trong phòng.

Nắng Hạ thở dài, cô buông mình xuống ghế than vãn:

- Trời ơi! Mệt chết mất.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ âu yếm, anh cười nhẹ nhàng:

- Em giỏi lắm!

Nắng Hạ giả bộ ngây ngô không hiểu gì:

- Giỏi cái gì?

- Thôi, còn giả bộ gì nữa, tôi biết thừa em rồi nhé.

Nắng Hạ cười lém lỉnh nhìn Huy Linh:

- Biết gì nào? Thì tôi vẫn thế mà, vẫn là Nắng Hạ đấy thôi.

- Phải rồi, là nắng mùa hè.

Như nhớ ra điều gì, Nắng Hạ vội đi ra, cô nói với Huy Linh cô có việc ra đây một lát.

Đi thế nào mà cô lại đến được đúng nơi cô cần đến. Bốn cô nàng tiểu thư đang đứng trong phòng vệ sinh, vừa đến cửa cô đã nghe thấy tiếng cười vang của mấy cô.

- Em không nghĩ cô ta lại dở hơi đến thế đâu. Vừa xấu lại vừa vô duyên bất lịch sự. Cô ta cầm cốc nước tu như một đứa trẻ lâu ngày không được bú sữa mẹ vậy. Hi Hi...

Liên tiếp sau đó là những tràng cười hưởng ứng.

Một cô khác tiếp lời: - Chị thấy anh Huy Linh đâu có để ý gì đến nó, hay là con nhỏ này giở thủ đoạn ra với anh Huy Linh. Có khi nó cho anh Huy Linh lên giường rồi bắt chịu trách nhiệm cũng nên. Tội nghiệp anh ấy, nếu không vì nó giở thủ đoạn thì đời nào anh ấy chú ý đến nó chứ. Nó còn chẳng đáng làm người hầu của chị.


Mấy cô lại cười rất đắc chí.

Có ai ngờ đâu, ngoài cửa phòng, Nắng Hạ đang đứng đó và gần như phát điên lên bởi những câu nói khiến cô tổn thương. Cô chỉ muốn đạp tung cái cánh cửa kia, đi vào trong đó với sự sợ hãi của mấy cô ả, và tiếp theo sẽ là Bốp...Bốp...Bốp...Bốp...Bốn cái tát nổ trời vang lên dành trọn cho mấy ả, đó sẽ là một bài học đáng nhớ cho mấy ả, sau này thì chừa cái thói nói xấu người khác sau lưng nhé.

Nhưng...

Nắng Hạ vẫn đang đứng đó như chôn chân, kìm nén bản thân hết mức để nghe mấy ả nói tiếp.

- Đến em anh Huy Linh còn không chấp nhận nữa là ngữ như nó. Rồi tẹo nữa em sẽ cho con nhỏ đó biết thế nào là tiểu thư họ Kim nhà em. Nó dám dỡn mặt với em sao? Không có anh Huy Linh em cho con nhỏ đó hết tinh tướng, Em sẽ cho con nhỏ đó phải tìm chỗ mà chui xuống đất.

Nắng Hạ nhận ra đây là giọng của cô ả thứ hai làm quen với Huy Linh. Không muốn tiếp tục nghe thấy bản thân mình bị hạ thấp, Nắng Hạ lặng lẽ quay gót về phòng.

Mặt cô lạnh băng, cố gắng kiềm chế.

Cố gắng không để mình nổi giận.

Nắng Hạ gần như phát điên, chưa khi nào cô lại bị người khác xúc phạm mình một cách ghê gớm thế này. Không ngờ bốn cô gái với vẻ ngoài tao nhã, đẹp đẽ thanh lịch là thế mà lại có thể nói ra được những lời lẽ đốn mạt đến thế.

Chưa bao giờ Nắng Hạ chịu đê yên cho những ai đã hạ thấp danh dự, lòng tự trọng của cô cả.

Nhất định cô không thể để bọn họ lấn át mình thêm chút nào nữa.

Một lát sau khi Nắng Hạ vào thì bốn cô ả cũng lục tục kéo nhau vào.

Vừa ló cái mặt vào trong, cô nào cũng thơn thớt được:

- Bọn em xin lỗi, hai anh chị đã chờ bọn em lâu quá phải không?

Nắng Hạ cười, niềm nở:

- Không! Không sao các em ạ. Chị và Huy Linh ngồi đây nói chuyện với nhau cũng vui lắm mà, không thấy buồn chút nào đâu. Thôi, các em vào ăn đi kẻo nguội hết bây giờ. Các em hôm nay phải nhiệt tình đấy, mấy khi chị em ta được gặp nhau như thế này.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ, anh biết Nắng Hạ đang toan tính làm chuyện gì đó. Anh phần nào hiểu được tại sao Nắng Hạ lại trở về phòng ngồi mà tức giận đến tím tái mặt mày đến vậy. Mọi người cùng ngồi vào bàn, trên đó, những món ăn bày biện rất bắt mắt. Nắng Hạ gắp thức ăn cho Huy Linh, cô ân cần:

- Huy Linh ăn đi này. Chắc Huy Linh đói lắm rồi nhỉ?

Huy Linh âu yếm nhìn Nắng Hạ, giọng anh cũng ngọt ngào không kém:


- Cảm ơn em! Mà em cũng ăn đi này, chắc Nắng Hạ cũng đói lắm rồi phải không?

Huy Linh gắp thức ăn bỏ bát cho Nắng Hạ. Hai người kẻ tung người hứng thật không chê vào đâu được.

Cùng nhìn nhau ăn rồi cười hạnh phúc, Nắng Hạ và Huy Linh làm cho bốn ả tiểu thư ngồi đó mà tức nổ đom đóm mắt. Cô nào cũng ghen tức, cô nào cũng bực bội, ả nào cũng tự hỏi tại sao người ngồi bên cạnh Huy Linh, chăm sóc ân cần cho Huy Linh từng miếng ăn giấc ngủ lại là Nắng Hạ mà không phải là mình mà lại là con nhỏ đáng ghét có cái tên Nắng Hạ chứ?

Hai người họ vẫn ăn uống vui vẻ như không hề có sự tồn tại của bốn ả kia.

Ăn no cái bụng rồi, Nắng Hạ mới quay sang mấy ả nói vẻ quan tâm lắm:

- Mấy em ăn đi! Sao lại không ăn thế? Ăn đi chứ.

Mấy ả gượng cười:

- Dạ, em đang ăn đấy chứ ạ.

- Để chị tiếp các em lần này nha. Nói rồi Nắng Hạ nhanh chân đứng lên mặc kệ những lời ngăn cản của mấy ả vang lên.

Cô cầm chiếc đĩa thức ăn tiến đến cô gái họ Kim.

Cô khéo léo chọn chiếc đĩa thức ăn có nước sốt đỏ của thịt viên, tiến sát ả họ Kim, Nắng Hạ cầm đũa chọc chọc vào đĩa thức ăn, vừa chọc vừa nói:

- Em ăn đi này. Ăn đi nào, ăn nào...nào...

Huy Linh suýt phì cười, Nắng Hạ mời người ta ăn cơm mà giống với việc người ta đang đi nịnh chó cưng ăn quá mất.

Cô ả họ Kim mặt đỏ gay, giận tím tái mà vẫn phải cười gượng. Ba cô ả kia cũng chẳng khác là mấy.

Nắng Hạ giơ đĩa thức ăn lên cao, toan trút xuống bát cho cô ả họ Kin thì chiếc đĩa rơi xuống đúng vào váy của ả, Nắng Hạ đưa tay đỡ trán tỏ vẻ mệt mỏi, Huy Linh lo lắng chạy lại đỡ Nắng Hạ về ghế ngồi, anh hơi tái mặt lo sợ:

- Nắng Hạ, em có sao không? Em mệt à?

- Vâng ạ! Huy Linh ơi! Sao em thấy choáng váng hết cả đầu óc thế này? Em thấy mệt quá.

Nắng Hạ khẽ tựa vào Huy Linh, yếu đuối và mỏng manh vô cùng.

Ba cô ả kia cũng vội vã chạy đến quây quanh Nắng Hạ hỏi han. Ả họ Kim đứng như chết lặng giữa phòng. Bộ đồ cô đã kĩ lưỡng chuẩn bị cho ngày gặp lại Huy Linh giờ đây loang lổ vệt nước sốt đỏ chảy dại dọc sống váy, màu óng lên của thịt nữa. Trông nó thật tệ hại biết bao. Tất cả moị người trong phòng đều đang đổ dồn sự quan tâm vào Nắng Hạ mà không một ai để ý đến ả cả. Ả thấy ấm ức quá.

Nắng Hạ thều thào:

- Chết rồi! Em lỡ làm bẩn bộ đồ của em ấy mất rồi. Huy Linh ơi! Em biết làm sao bây giờ? Em ấy giận em rồi Huy Linh ơi!
Giọng Nắng Hạ có vẻ hối lỗi lắm, Huy Linh nắm tay cô nhẹ nhàng:

- Em không có cố ý mà. Quay người nhìn ả họ Kim đang đứng trơ ra giữa nhà, Huy Linh nói: - Em không giận Nắng Hạ của tôi chứ?

Cô ả cười cười: - Không! Không! Em không giận chị ấy đâu. Chỉ là một bộ đồ thôi mà. Chị Nắng Hạ, chị không sao chứ ạ? Em thấy lo cho chị ấy quá. Cho dù bản thân đang không tốt, nhưng ả vẫn kịp giơt giọng giả tạo bình thường ra.


Lúc này Huy Linh mới để ý đến bộ đồ trên người ả, anh cười vô tư:

- Ôi! Váy của em kìa! Lúc đầu nhìn nó đẹp thế, giờ thì trông nó chẳng khác gì...cái giẻ lau nhà. Hi Hi. Buồn cười quá.

Lập tức ba ả kia quay sang nhìn ả họ Kim, ba cô ả bật cười thành tiếng, có cô còn ôm bụng cười lớn. Ả họ Kim ngại đỏ chín mặt, vội vã xin phép vào phòng vệ sinh một lát rồi nhanh chóng chạy biến mất.

Nắng Hạ từ từ ngồi dậy nhưng trông cô còn mệt mỏi lắm:

- Huy Linh ơi, em đau đầu lắm, chắc hai đứa mình phải xin phép các em về trước thôi, em muốn về nhà.

Có cô lên tiếng, giọng trù ẻo Nắng Hạ:

- Không sao chị ạ. Thế thì chị về đi kẻo bệnh nặng hơn đấy.

Nắng Hạ nhẹ nhàng, lanh lợi trả đũa:

- Ừ! Chị cũng muốn ở lại lắm chứ, nhưng sợ lại lây bệnh sang cho các em, các em yếu ớt, lẻo khẻo không có sức sống thế kia thì chịu sao nổi. Thế thì chị và Huy Linh về trước nha.

Mấy ả tím tái giận vì câu nói quá chỉnh của Nắng Hạ. Huy Linh hiểu ý Nắng Hạ, anh đứng lên cáo lỗi rồi vội vã dìu Nắng Hạ xuống.

- Chị có về được không? Hay...

- Không sao, chị về được, có Huy Linh bên cạnh rồi mà. Nắng Hạ ngắt lời cô ả, chặn họng ả không để ả có dịp lấn tới.

Nắng Hạ với lại:

- Nhờ mấy em nhắn lại em họ Kim là chị xin lỗi nhá, chiếc vãy rõ đẹp thế mà...

Sau đó Huy Linh và Nắng Hạ nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ ấy.

Khi thấy an toàn, không còn ai nhìn thấy, Huy Linh mới lên tiếng:

- Thôi, được rồi đấy, em không phải giả bộ đâu.

Nắng Hạ quay sang dò xét Huy Linh. Sao anh lại biết cô đang giả bộ nhỉ?

Cô đứng thẳng người lên, Huy Linh vội nắm tay lôi cô đi nhanh hơn, tránh đi những ánh mắt đang lén lút nhìn hai người.

Nắng Hạ lệt xệt chạy theo sau Huy Linh, cô hỏi:

- Sao Huy Linh biết tôi đang đóng kịch?

- Tôi là người thông minh mà. Thấy tôi diễn kịch cùng em thế nào? Đạt không?

Nắng Hạ kéo mạnh tay mình ra khỏi bàn tay Huy Linh, cô tiến tới đi ngang vơi Huy Linh:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.