Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 18: Chương 18





Nắng Hạ mím môi cô tái mặt giận giữ không rõ lí do:

- Dám xem tôi như một trò đùa à? Chẳng qua mình không "đổ" anh ta nên anh ta mới tìm đủ mọi cách để chinh phục trái tim mình, chứ anh ta thì có tình cảm gì với mình chứ? Anh hãy nhớ tôi đấy, rồi anh sẽ phải hối hận về những gì anh đã đùa giỡn với tôi. Huy Linh.....

Nắng Hạ giật mình thoát khỏi những suy nghĩ đang lộn xộn trong đầu bởi tiếng gọi của Huy Linh:

- Nắng Hạ ! Vào lấy có cái bát mà sao lâu thế? Người đâu lề mề.



Cầm cái bát trên tay mà bỗng dưng Nắng Hạ thấy tủi tủi:

- Có Hương Lan bên cạnh rồi, xem mình như người giúp việc vậy à? Nắng Hạ thở mạnh: - Càng tốt, càng rảnh nợ. Anh ta có Hương Lan rồi, mình sẽ không phải bận tâm suy nghĩ gì nữa . Mình chỉ cần chờ cho đến cái ngày mình được ra khỏi đây thôi. Cũng tốt, cũng tốt, tốt......

Nắng Hạ cố gắng vui vẻ trở lại, nhưng thực chất trong lòng cô nỗi buồn và sự giận giữ vẫn âm ỉ cháy.

Huy Linh gắp thức ăn bỏ bát cho Nắng Hạ, trong vẻ cười cười âu yếm, anh nói đùa:

- Này em ăn thử đi, học tập Hương Lan mà nấu. Cũng là con gái như nhau mà sao em lại nấu tệ thế nhỉ?

Nắng Hạ tự ái, cô hơi tái mặt, rồi với vẻ ương bướng mọi khi, cô đáp trả lại, giọng cô có chút hờn hờn:

- Ừ tôi thế đấy, thì sao nào? Thích ăn món Hương Lan nấu thì tôi nhường Hương Lan cho anh đấy.

Nắng Hạ cười cười nhưng trong lòng thì đẩy ẩn ý và mỉa mai.

Huy Linh cũng ngây thơ cười theo:

- A ha, thế à? Thế thì tốt quá!

Nắng Hạ bỗng nghiêm mặt lại:

- Huy Linh này. Hay hôm nay không đi có được không? Trước sau gì tôi và anh chẳng không đi đến đâu cả.


Huy Linh thoáng buồn, lời Nắng Hạ như ngàn mũi tên xuyên qua trái tim anh. Tại sao bỗng dưng cô lại nói vô tình như vậy?

- Em sao vậy? Em không được khỏe à?

- Không tôi còn khỏe lắm, chỉ là không thích đi thôi.

- Em phải hiểu cho tôi chứ. Huy Linh xuống giọng dỗ dành Nắng Hạ như chính anh là người vừa gây ra lỗi lầm làm cô phật ý vậy. Nhưng cũng đúng thôi, vì anh thật mà.
- Hôm nay , mọi người được biết tôi và em sẽ đến ra mắt, ai cũng đã tập trung đông đủ chỉ để nhìn thấy tôi và em, bây giờ đột nhiên hoãn lại, họ sẽ nghĩ gì đây?

Nắng Hạ thở dài, cô gượng ép đứng lên:

- Vậy thì đi thôi. Nói nhiều!

- Ừ ! đi. Huy Linh cũng đứng theo.

- Chờ tôi một lát. Nắng Hạ nói rồi chạy biến vào trong phòng tắm lấy đồ. Cô mang theo một chiếc ô, khoác 1 chiếc áo dài tay chống nắng bên ngoài, bộ đồ quen thuộc quần jeans áo thun kẻ sọc vàng. Nhìn cô thật năng động gọn nhẹ trong bộ đồ ấy. Huy Linh cười trêu:

- Cứ ngỡ lần trước gặp 4 cô tiểu thư kia làm em sợ, lần này không dám mặc thế nữa, hóa ra vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Nắng Hạ không cười mà cô lại lụng bụng, vẻ như thách thức:

- Kệ tôi ! Tôi thích thế đấy. Người ta không thích, không ưa thì mặc người ta, chỉ cần tôi thích là được

- Bướng bỉnh, hết thuốc chữa với em.

Nắng Hạ đi bên cạnh Huy Linh, cô im lặng suy diễn mọi chuyện. Cô lục lại trí nhớ, lôi hết tất cả những gì anh đã làm cho cô ra mà hậm hực. Ôi chao! Thật chua xót khi tất cả cũng chỉ là sự lừa dối nịnh bợ quen thuộC. Thì ra tất cả cũng chỉ là màn kịch mà Huy Linh đã kỳ công xắp đặt ra với Nắng Hạ!

Nhìn thấy Nắng Hạ đột nhiên im lặng, Huy Linh biết cô lại đang có chuyện gì không vui. Thật trái tính, vừa rồi cô còn đang cười nói vui vẻ là thế, đùng một cái lại im bặt giận giữ. Nắng Hạ ơi là Nắng Hạ, Nắng Hạ còn ngây thơ và trẻ con quá. Mà trẻ con thì rất hay hờn hay dỗi mọi lúc mọi nơi.

Hôm nay, do phải đi một quãng đường khá xa, nên khi hai người họ ra, dưới những bậc đá đã chuẩn bị sẵn một cái xe đạp.

Nắng Hạ ngồi sau Huy Linh, cô cố gắng giữ một khoảng cách an toàn để không phải chạm vào người Huy Linh chút nào. Nhìn mà thấy gượng ép, gò bó quá.


Buổi sáng mùa hè, những tia nắng đã chiếu xuống làm mọi cảnh vật như sáng rực lên, nhưng nó không làm cho không khí trở nên oi bức, ngột ngạt. Là một ngày nắng đẹp, gió thổi nhẹ mang theo hơi nước bên mình làm cho con người cảm thấy thư thái thoải mái vô cùng. Huy Linh tự cười một mình, anh đang cảm nhận rõ được hạnh phúc ngay gần kề mình. Nắng Hạ đang gần anh lắm!

Có tiếng người lao xao bên cạnh, Nắng Hạ mệt mỏi ngồi sát vào Huy Linh tránh những cái nhìn dò xét của người bên đường.

Chiếc xe cứ thế nhẹ nhàng đi trong yên lặng. Sau Huy Linh, Nắng Hạ cảm nhận rõ được hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ cơ thể anh, tự nhiên có một cảm giác gì đó thật yên bình lan tỏa sang cô. Hai người đỗ xe trước một cái quán lớn ngay sát mặt đường, họ nghỉ một chút sau khi ăn uống rồi lại tiếp tục lên đường.

Đã đi hết ấp thứ nhất, bây giờ hai người họ đang đi qua đường hầm để sang ấp thứ hai. Nắng Hạ quan sát kỹ đường hầm, xung quanh có nhiều cây cối xanh um tùm, nhìn nó cũng chẳng khác gì so với những con đường rợp mát Hà Nội thân thương. Nắng Hạ bỗng gọi giật Huy Linh lại:

- Dừng xe lại! Dừng xe!

Huy Linh ngỡ Nắng Hạ có chuyện gì, thì ra là Nắng Hạ đề nghị Huy Linh được chở anh đoạn đường tiếp. Giằng co một lúc thì Huy Linh cũng phải chịu thua Nắng Hạ, anh miễn cưỡng ra sau xe ngồi, anh tin chắc chỉ một lát thôi thì cô sẽ phải tự " đòi" Huy Linh đèo ngay ấy mà.

Anh đang gần Nắng Hạ lắm, gần lắm, thế nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi im ngắm vóc dáng nhỏ bé của Nắng Hạ. Một đứa con trai cao to thế này mà lại để một người con gái như Nắng Hạ chở thì nực cười thật!

Nếu có thể, anh chỉ muốn vòng tay ra ôm trọn lấy cô vào lòng, sẽ tựa sát đầu mình vào cô để có thể cảm nhận được cô gần anh hơn nữa. Và còn gì vui hơn nữa khi những chuyện như thế xảy ra mà Nắng Hạ lại im lặng không phản kháng chứ. Ôi! Hoang tưởng! Hoang tưởng thật!

Huy Linh đưa tay chỉ trỏ cho Nắng Hạ biết một vài điều xung quanh, Nắng Hạ vẫn chỉ im lặng lắng nghe mà không nói câu nào.

Cuối cùng thì con đường xuyên qua lòng núi cũng đã lùi dần về phía sau lưng. Hai người đã đặt những bước chân đầu tiên đến ấp thứ 2 này. Lại một cuộc sống ồn ào náo nhiệt khác hiện ra, ấp này ồn ào hơn, rộng hơn ấp thứ nhất. Nắng Hạ khẽ thở dài ngao ngán. Rồi chẳng biết cô sẽ lại ra sao đây, khi lần trước tại ấp thứ nhất mọi chuyện đã xảy ra không như cô nghĩ.

Trời cũng bắt đầu biểu hiện rõ cái nóng bức của mùa hè. Nắng cũng gay gắt hơn, phủ kín toàn bộ bằng một lớp dát vàng chói lọi. Nắng Hạ bắt đầu thấy mệt, cũng may đã tới chỗ nghỉ, cô thầm cười trong bụng. Thật may mắn, nếu đi thêm chút nữa chắc cô sẽ phải thở bằng...tai mất, đổi lái cho Huy Linh thì ngại chết.

Còn sớm, hai người chậm rãi đi bộ ra chợ. Giờ này,chợ đang rất đông đúc. Tiếng ồn ào mua bán, tiếng người rao hàng, người mua hàng hỗn tạp nhưng Nắng Hạ rất thích cái vẻ náo nhiệt của nó. Có một thứ cảm giác gì đó làm cho Nắng Hạ nhớ lại những lần cô đã cùng Mẹ đi chợ trước đây.

Nắng Hạ khoác chiếc áo dài lùng thùng che nắng, cái ô bật rộng ra che nắng trên đầu. Cô lùi lại để Huy Linh đi trước dò xét. Vừa vào đến cổng chợ, đã có người nhìn thấy Huy Linh. Từ xa, họ hò reo lên cho những người khác cũng biết:

- A! Cậu Huy Linh đến rồi kìa, cậu Huy Linh đến rồi mọi người ơi!
Sau tiếng hò ấy, một đám đông ùn ùn tiến thẳng về phía hai người đang đứng. Nắng Hạ giật lùi lại sau, cố giữ khoảng cách với Huy Linh và thận trọng quan sát. Có rất nhiều người đến đây, từ những đứa trẻ con bé tí tẹo đến những ông cụ bà cụ mồm đang móm mém nhai trầu.

Mọi người vây lấy xung quanh Huy Linh chào hỏi vồn vã, họ hỏi cả về chuyện của Bố Mẹ Huy Linh và cả Nội của anh nữa. Huy Linh do bận trả lời những câu hỏi của mọi người nên nhất thời không để ý đến Nắng Hạ. Nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mà Nắng Hạ khẽ thở dài thất vọng:

- Thế mà mình nghĩ họ cũng đang đợi mình nữa, hóa ra chẳng có ai chú ý hỏi han đến mình cả.


Nắng Hạ cúi mặt bước đi, không biết đi đâu, nhưng ít nhất thì cô muốn tránh xa nơi này, nơi mà Huy Linh đang được chào đón vồn vã còn cô thì cảm thấy tủi thân vì cô đơn lạc lõng. Cô cứ đi, như đang cố gắng chạy trốn thật xa khỏi nơi này, dẫu sao thì cũng không lạc được đâu mà lo.

Cô rẽ vào một cái ngõ nhỏ bên chợ, bước đi trong lặng thầm.

Đã một lúc lâu, cô mới giật mình nhận ra hình như cô đã đi vào trong cái ngõ nhỏ này hơi sâu thì phải, toan bước ra thì bỗng có một tiếng kêu rên nho nhỏ xung quanh vang lên:

- Ây da! Đau quá!

Bên trái cô, một bà cụ bị trượt chân ngã trên bậc hè đang khó nhọc đứng lên. Không chút nghĩ ngợi, Nắng Hạ chạy vào đỡ lấy bà cụ, dìu vào trong nhà.

Là một căn nhà rất cổ, nói là cổ thế vì những vật dụng trong nhà đều đã rất cũ, mọi đồ đạc đều rất đơn sơ và mộc mạc.

Nhẹ nhàng đặt cụ lên giường, Nắng Hạ lo lắng hỏi cụ:

- Cụ có sao không ạ?

Bà cụ lắc đầu yếu ớt:

- Không sao cháu ạ. Cảm ơn cháu!

- Hì, không có gì cụ ạ. Thế có một mình cụ ở nhà thôi ạ? Nắng Hạ nhìn quanh nhà một lượt mà không thấy một ai.

Bà cụ cười, một nụ cười nhân hậu:

- Thằng cháu ra đi ra ngoài chợ mua thức ăn từ sáng rồi.

Nắng Hạ thắc mắc:

- Chợ ngay đây mà anh ta đi từ sáng tới giờ còn chưa về ạ?

Bà cụ thoáng chút ngạc nhiên, nhìn qua Nắng Hạ một lượt, thấy kiểu cách ăn mặc khác lạ của cô,bà cụ hỏi:

- Hình như cháu không phải người ở đây?

Nắng Hạ nhanh nhảu đáp:

- Dạ! Cháu ở ấp khác mới sang đây chơi ạ.


- Ừ! Thế thì cháu không biết cũng đúng thôi. Hôm nay cậu Huy Linh dẫn người yêu cậu ra mắt người dân trong ấp này, mọi người đều tập trung ngoài chợ để chờ rồi, cháu ta cũng đi từ sáng ra đó. Ta bị mệt, cũng muốn ra đó lắm nhưng cháu ta không cho. Nắng Hạ ngạc nhiên trước lời mà bà cụ nói, cô hỏi ra mới biết mọi chuyện. Huy Linh là người quan trọng đối với cả Vương Quốc, chuyện anh có người yêu cũng là việc hệ trọng của Vương Quốc, nhất là khi trong những lần trước Huy Linh đều từ chối mấy cô được giới thiệu. Mọi người ai cũng hồi hộp không biết cô gái lần này Huy Linh đồng ý sẽ như thế nào đây? Cuối cùng, bà cụ còn nói một câu:

- Chắc là cô ấy đẹp và tốt tính lắm!

Nắng Hạ nghe xong, cô cúi mặt với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu:

- Mọi người mà nhìn thấy bộ dạng này của mình chắc ai cũng thất vọng mất. May mà mình trốn lẹ vào đây. May thật đấy!

Nắng Hạ bỗng hỏi bà cụ một câu thừa thãi:

- Cụ ơi! Chẳng lẽ mọi người lại yêu quý cậu chủ Huy Linh và người yêu của cậu nhiều đến thế sao?

Bà cụ cười đầy hiền từ:

- Cháu hỏi gì vậy? Cậu chủ là người tốt, đã giúp người dân nơi đây rất nhiều, ai ai cũng mang ơn cậu, ai ai cũng mong được gặp cậu. Người yêu cậu thì cũng thế thôi, cô ấy phải là người như thế nào thì cậu mới yêu chứ. Nghe nói cậu và cô ấy yêu nhau lắm thì phải.

Nắng Hạ bất chợt thở dài.

Bây giờ cô mới nhớ đến Huy Linh.

Thôi chết!

Không thấy cô đâu, chẳng biết mọi người và Huy Linh sẽ như thế nào nhỉ?

Ôi trời! Cô thật là trẻ con, cô cứ tự ý làm mọi chuyện mà chẳng chịu suy xét gì cả. Thì ra tất cả không phải là như cô nghĩ. Có lẽ vì mọi người đã mong chờ gặp Huy Linh quá nên ban đầu họ chào hỏi Huy Linh như thế là đúng rồi.

Nắng Hạ miên man với những suy nghĩ trong đầu mình.

Giờ thì cô thấy hối hận về những việc mà cô đã làm. Nhưng quay trở lại đó, cô phải giải thích thế nào với mọi người về sự vắng mặt vừa rồi của cô đây? Chẳng lẽ lại nói là cô đã ghen tỵ với Huy Linh, cô đã cảm thấy mình là người thừa thãi không được chào đón nơi đây. Một mình cô bước ra để hứng chịu hàng ngàn ánh mắt tức giận hướng vào mình ư? Rõ ràng cũng tại Huy Linh có lỗi, anh đã không chịu để ý đến cô một chút. Phải làm sao bây giờ?

Nắng Hạ ngẫm nghĩ, rồi cô nhanh trí:

- Cụ có muốn ra chợ để gặp cậu Huy Linh cùng cháu không ạ?

Bà cụ mừng rối rít, đồng ý ngay. Đi được mấy bước, bà cụ bỗng reo lên khẽ:

- Tuấn về rồi à cháu?

Nắng Hạ ngước lên. Trước mặt cô, anh chàng thanh niên cao lớn, chất phác và hiền lành đang đứng trước mặt, tay anh cầm một cái làn thức ăn, nhìn anh có vẻ hốt hoảng và vội vã:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.