Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 30: Chương 30




Huy Linh liếc nhìn Nắng Hạ:
- Này, cứ đứng mà nói chuyện vậy hả? Tôi có ăn thịt em đây mà sợ?
Nắng Hạ đến ngồi giường, thận trọng và nhẹ nhàng, cô lẩm bẩm:
- Chẳng qua là không thể, chứ nếu được chắc anh cũng ăn thịt tôi rồi
- Tẹo nữa tôi sang chơi đấy. Huy Linh nói như ra lệnh
Nắng Hạ thản nhiên từ chối: - Tôi bận rồi.
- Bận gì chứ? Hay lại bận ngủ hả?
Nắng Hạ im lặng, Huy Linh gặng hỏi thêm:
- Vậy thì bao giờ mới rỗi đây?
- Ai mà biết trước được tương lai như thế nào chứ?
Cười nhẹ, Huy Linh nói đầy vẻ yêu thương:
- Triết lí gớm nhỉ? Mai nhớ sang đấy.
- Mai cũng bận rồi. Mai tôi phải mắc rèm xung quanh giường ngủ.
- Để làm gì?
- Để cho dễ ngủ. Vả lại …để…- Nắng Hạ nói nhỏ: - Để khi tôi ngủ, có kẻ có ý xấu vào phòng cũng không thể nhìn trộm được tôi.
Ẩn ý của Nắng Hạ, Huy Linh hiểu rõ. Anh chống chế:
- Ai thèm nhìn trộm chứ?
Anh hắng giọng rồi nhìn vu vơ vào trong không trung đáp trả:
- Người ta nhìn đàng hoàng, cần gì phải nhìn trộm chứ.
Nắng Hạ bật dậy:
- Lắm văn vừa vừa thôi. Nào, bây giờ thfi về đi cho tôi nhờ.
- Này, lúc ngủ nhìn em dịu dàng đáng yêu là thế, sao lúc tỉnh em lại khác hẳn nhỉ?
Nắng Hạ hét kên: - Có về không?

Huy Linh đứng lên và làm động tác quen thuộc - đưa tay sỏ túi quần, anh nhìn cô lém:
- Chẳng ai giống Nắng Hạ, người yêu đến chơi mà suốt ngày đuổi về.
- Này. Nắng Hạ quát, Huy Linh cười trừ rồi bước ra cửa.
Đẩy cánh cửa đóng chặt lại nhưng cánh tay Huy Linh chặn ngang, anh ló đầu hỏi:
- Sáng mai có cần tôi sang giúp không?
- Chỉ cần anh không bén mảng sang đây quấy rối là được.
- Ê! Sao gọi là quấy rối hả?
Không để Huy Linh nói thêm điều gì, Nắng Hạ dập mạnh cánh cửa cái rầm.
- Người yêu…! Nắng Hạ lẩm nhẩm 1 mình rồi cười, lắc đầu nhẹ trở vào trong.
***************
Đang gội đầu dở thì tiếng Hương lan ngoài cửa phòng vang lên:
- Chị Nắng Hạ, cậu Huy Linh đang đợi chị ở ngoài ạ.
- Ừ.
“Anh ta lúc nào cũng thế, có chuyện gì đều mò sang rủ rê vớ vẩn”

Và Nắng Hạ cố tình làm mọi việc chậm lại, cho anh 1 phen đợi dài cổ mới thôi. Để rồi xem anh có đủ kiên nhẫn hay không?
Đứng hàng tiếng đồng hồ trước gương để xăm xoi bộ váy mới mà cô cùng nội sắm sáng nay, cố mỉm cười duyên dáng 1 mình. Mỗi lần trước gương là mỗi lần cô vui mừng hơn. “Nhan sắc của mình thay dổi từng ngày. Xinh đáo để. Chả trách anh ta …cứ bám mình suốt. Ha ha…”. – Nắng Hạ lầm bầm 1 mình và cười lớn cho khám phá lí thú vừa rồi. Cô giật mình vì giọng của Huy Linh sát bên cạnh: Em định ngủ trong đó đấy hả? Cười gì mà vô duyên thế?
Hơi chột dạ vì lo sợ không biết những câu nói vừa rồi của cô có bị anh nghe thấy hay không. Cô hắng giọng giương oai, trêu cho anh tức chết:
- Ai mượn anh đợi tôi chứ? Không đợi được thì đi trước đi.
Không thấy Huy Linh đáp trả, cũng không nghe được 1 động tĩnh nhỏ bên ngoài.
Hắng Hạ cười thầm. Có lẽ anh đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa, anh đã đi trước rồi chăng?
Tóc cũng đã ráo hơn, cố lấy lược chải lại 1 lần nữa, rồi cô với lấy cái nơ xinh xinh màu hồng cùng con bướm bằng đá lấp lánh trên đó cài lên tóc. Cái nơ này cô cũng vừa tậu được khi sáng. Mỉm cười thêm 1 cái nữa, cô thấy mình sao dễ thương đến thế.

Ối.! Nắng Hạ suýt ngã ngửa vì mở cửa phòng, Huy Linh đã đứng đó và đang nhìn cô chằm chặp. Hóa ra từ nãy tới giờ anh vẫn đứng đây. Sao không nói gì mà lại im lặng như thế chứ?
- Sao! Chịu ra rồi hả?
Né người lách qua Huy Linh, Nắng Hạ cứng đầu:
- Ai cần anh đợi tôi chứ?
Huy Linh gắt nhẹ:
- Làm gì mà lâu vậy? Đợi sốt cả ruột. Định làm tôi tức chết hả?
Nắng Hạ quay người nhìn anh:
- Sao lại quát? Tôi đã nói là Huy Linh đi trước đi rồi mà.
Huy Linh tiến đến nắm chặt lấy tay cô và lôi đi . Được 1 đoạn thì Nắng Hạ dừng hẳn lại, cố giật mạnh tay ra:
- Bỏ ra. Á…á…á…
Nhanh hơn cả “tốc độ ánh sáng”, nắng hạ giờ đã nằm gọn trên đôi tay Huy Linh. Anh bế cô nhẹ nhàng bước đi, cố cố vẫy vùng đòi xuống nhưng không được. Cô hét tướng lên:
- Anh có bỏ tôi xuống không? BỎ RA…
- Này, nhìn mấy cô hầu gái đi. Định làm trò hề hả?
Nắng Hạ rướm mắt nhìn xung quanh, những cô hầu ai cũng dừng lại nhìn 2 người không rời mắt.
- Tình tứ chưa kìa?
- Hai cô cậu đang làm gì vậy?
- Trông kìa
- Yêu nhau quá!
….
Họ. Ai cũng lầm bầm trong miễng những câu đại loại như thế. Nắng Hạ ngượng chín mặt không còn chỗ nào mà trốn được. Cô nhăn mặt và đành phải im lặng ngoan ngoãn trên đôi tay anh. Nhìn Nắng Hạ, anh cười:
- Hôm nay mặc đồ mới, lại còn thắt nơ tóc nữa. Chắc em trong đó để chuẩn bị những thứ này cho tôi nhìn chứ gì?
Nắng Hạ chề môi và nói nhỏ:

- Đồ điên
Cốc. Huy Linh cúi đầu đáp trán anh vào trán cô, cô đưa tay ôm đầu kêu la: - Á!
Đau!
Huy Linh mỉm cười nhẹ, anh đưa mắt hướng về phía trước nhìn đường. Nắng Hạ lén đưa mắt nhìn trộm anh. Anh đẹp thật! Càng ngày cô càng nhận thấy Huy Linh đẹp. Mọi nét trên khuôn mặt anh nói cho cùng thì không chê được ở điểm nào, dường như không còn một nét gì có thể đẹp hơn thế thì phải. Nắng Hạ bỗng nhớ đến Quốc Nam. Quốc Nam cũng đẹp, đôi mắt của Quốc Nam, và cả nụ cười hiếm hoi trên môi nữa. Nhưng có lẽ Huy Linh vẫn đẹp hơn. Nắng Hạ mấm môi dấu đi nụ cười trên môi. Cô cười vì nghĩ rằng Huy Linh đẹp đến thế mà lại đi kết một con bé “ lọ lem” như cô. Có phải chăng cô đang là người may mắn nhất trên thế gian này không?
- Hai đứa đang làm gì vậy? Giọng của Nội cắt ngang mạch suy nghĩ của Nắng Hạ khiến cô giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô nhận ra đây đã là phòng ăn, hai người đang đứng ở cửa rồi, và bên trong, Bố Mẹ Huy Linh, Nội, và tất cả những cô hầu gái đều dồn hết mọi ánh mắt nhìn hành động của hai người. Huy Linh vội đặt Nắng Hạ xuống nhẹ nhàng, anh cúi chào lễ phép. Nắng Hạ đứng đó ngượng chín mặt, cô cúi gằm mặt lí nhí:
- Con chào Nội, chào hai bác.
Huy Linh cầm tay cô lôi vào trong, vừa đi anh vừa giải thích với mọi người về sự việc vừa rồi:
- Con phải làm thế thì chúng con mới có mặt ở đây vào giờ này đấy ạ. Cô ấy là lề mề lắm, mọi người có biết con đã phải đứng ngoài chờ cô ấy tắm cả tiếng đồng hồ không.
Nhìn vẻ e thẹn còn nguyên một màu hồng trên má cùng sự luống cuống của Nắng Hạ, ai cũng quay sang nhau cười đầy ẩn ý.
Bữa ăn kết thúc với những tiếng cười vui vẻ. Khi ăn, mọi người không còn im lặng như trước nữa mà ngược lại, ai cũng nói rất nhiều. Bố Huy Linh đang nói về chuyến đi xa xắp tới cùng vợ mình, hai người sẽ đi sang mấy ấp để giải quyết công việc, rồi dặn dò Huy Linh ở nhà cùng với Nội quán xuyến công việc của Vương Quốc. Nội bỗng đổi chủ đề:
- Bộ váy ta mua cho Nắng Hạ đẹp nhỉ? Nội quay mặt hỏi Mẹ Huy Linh: - Có phải không?
- Vâng! Mẹ Huy Linh gật đầu tán thành.
Nội ngắm cái nơ kẹp tóc trên đầu Nắng Hạ và trầm trồ khen:
- Đẹp quá! Dễ thương quá. Giá mà ta còn sử dụng được nó.
Cả nhà lại cười vang, Nội bây giờ vui tính, Nội hay nói những câu như thế để mọi người thoải mái hơn. Với Nội giờ đây, ai cũng thấy thật gần gũi, thân thương và đáng kính.
Mọi người ngồi lại thật lâu sau bữa ăn để nói chuyện. Màn đêm đã buông xuống, bên ngoài dường như tất cả đã đi dần vào cái tĩnh mịch của đêm thung lũng huyền diệu. Còn ở đây, tại căn phòng này, mọi người đang quây quần bên nhau. Đó là một gia đình, một gia đình đang tràn ngập tình yêu thương giữa con người với con người. Nắng Hạ thấy nhớ gia đình của cô. Nhớ lắm! Những bữa cơm sum họp quây quần cùng Bố Mẹ và thằng em trai, những bữa cơm mà ngày nào cũng lặp đi lặp lại nhưng giờ đây nó trở thành một kí ức đẹp nhất mà mỗi lần nhớ về gia đình, nó luôn làm cô xúc động và đau đớn. Cô đã ao ước mong muốn như thế nào để có thể lại được cùng ngồi với mọi người trong gia đình của mình trên chiếc bàn ăn nhỏ quen thuộc dù chỉ một lần thôi, thế cũng là hạnh phúc rồi. Đây mãi không phải là gia đình của cô, đó chỉ là gia đình của Huy Linh. Cho dù mọi người có yêu thương cô đến thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn mãi chỉ là gia đình của riêng Huy Linh mà thôi. Mọi người càng vui vẻ gần gũi nhau nhiều đến đâu thì cô lại càng cảm thấy tủi thân và trơ trọi đến đấy. Nắng Hạ mỉm cười nhìn gia đình của Huy Linh, cô lặng lẽ ngắm nhìn hạnh phúc của một gia đình khác và nhớ về gia đình mình. Gia đình Huy Linh thật hạnh phúc, cả gia đình của cô cũng vậy. Ở trên kia, chỉ cách dãy núi này và mấy chục cây số thôi, có lẽ giờ này mọi thành viên trong gia đình cô cũng đang ngồi quanh bàn ăn cùng bốn chiếc ghế quen thuộc. Nắng Hạ tin rằng ở đó, mọi người vẫn luôn giữ cho cô một chỗ: một chỗ trong bàn ăn và một chỗ trong trái tim.
Nắng Hạ thấy cay cay mắt, cô cố kìm nén để không phải khóc trước mặt mọi người. Có lẽ không thể tiếp tục, Nắng Hạ vội đứng lên:
- Dạ, con xin phép về phòng trước, con thấy hơi mệt.
- Nắng Hạ sao thế? Huy Linh quay sang hỏi.
- Con mệt thế nào? Nội lo lắng.
Nắng Hạ chạy nhanh ra cửa mà không đợi nghe mọi người nói hết câu, cô cứ chạy như thế về phòng và khóc, mặc kệ cho những cô hầu gái đang ngạc nhiên nhìn và tha hồ tưởng tượng đủ thứ chuyện. Chỉ còn vài bước nữa là đến phòng của mình thì cô bị Huy Linh lôi giật lại:
- Ốm mà sao chạy nhanh thế?
Nhìn Nắng Hạ đang nhạt nhòa nước mắt, Huy Linh tái mặt lo lắng:
- Sao em lại khóc?
Nắng Hạ khóc nấc lên rồi im lặng quay người đi tiếp, Huy Linh sốt sắng:
- Tại sao em lại khóc? Em nói gì đi chứ Nắng Hạ.

- Hu Hu. Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào, cô nói:
- Tôi nhớ gia đình tôi lắm. Hu Hu…
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ngây thơ con gái của cô làm Huy Linh xót xa. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm gọn cô trong vòng tay để cô dùng bờ vai của mình làm điểm tựa. Cũng chẳng nghĩ được gì tiếp theo, cô úp mặt vào vai anh khóc nức nở. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Huy Linh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc thơm của Nắng Hạ, khẽ an ủi:
- Em cứ khóc đi nếu em muốn, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều đấy. Tôi xin làm cái khăn để suốt đời được lau nước mắt cho em, khi nào em cần thì cho dù có đang như thế nào đi nữa tôi sẽ đến cạnh em, sẽ bên cạnh em che chở em mãi mãi. Nhìn người mình yêu đau khổ mà tôi chỉ biết làm thế này và nói như vậy thôi. Tôi tồi quá! - Hu Hu… Nắng Hạ càng khóc to hơn, cô xúc động nhiều lắm, Huy Linh tốt với cô hết mức có thể.
Siết nhẹ đôi tay ôm Nắng Hạ vào lòng, Huy Linh áp má mình vào tóc cô, anh nói đầy yêu thương:
- Vợ bé nhỏ của anh ơi! Đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm.
Huy Linh đã gọi Nắng Hạ là gì nhỉ? Là “ vợ bé nhỏ của anh” ư? Tiếng vợ bé nhỏ sao nghe trìu mến và đầy yêu thương đến thế. Sự chuyển đổi đột ngột cách xưng hô từ “tôi” sang “anh”phải chăng là ám chỉ một điều gì đó xa xôi bóng gió. Nắng Hạ vẫn ngoan ngoãn tựa đầu vào anh khóc một cách ngon lành. Giờ đây, nước mắt cô rơi không chỉ vì nỗi nhớ nhà cháy bỏng trong lòng nữa mà còn nhiều lí do khó nói khác. Hai người cứ mãi đứng đó, hành lang nhỏ của riêng hai người đã trở thành một thiên đường. Vòng tay trong vòng tay đầy yêu thương trìu mến, Nắng Hạ cảm nhận được hạnh phúc mơ hồ ở đâu đó đang tràn về. Còn Huy Linh, anh đến điên đảo quay cuồng vì tình yêu anh đang có mất. Có đôi khi được người ta yêu cũng là một hạnh phúc rồi. Bỗng dưng muốn mãi có nhau để được sống trong sự đắm đuối và hương men ngọt ngào của tình yêu. Thời gian ơi! Xin hãy ngừng trôi! Và tình yêu vụt đến này sẽ trở thành vĩnh cửu. Mãi mãi…và mãi mãi…
***************
Một ngày mới lại bắt đầu và kết thúc như bao ngày qua. Cứ vài tiếng Huy Linh lại sang gõ cửa chỉ để hỏi xem Nắng Hạ thế nào, và mỗi lần sang Huy Linh lại bị Nắng Hạ đuổi về như đuổi tà. Chẳng hề gì, Huy Linh vẫn vui vẻ sang gõ cửa đều đặn và trở về sau khi Nắng Hạ tế cho một trận te tua.
Vừa lên giường ngủ được một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên. Biết chắc là Huy Linh nên Nắng Hạ vẫn nằm im trên giường xung quanh đã được mắc toàn rèm với rèm, nơi đây, cô có thể tha hồ ngủ với đủ mọi tư thế mà vẫn không sợ ai nhìn thấy.
- Giờ này mà còn chưa dậy sao? Huy Linh cố nói to để Nắng Hạ nghe thấy. Nắng Hạ tỉnh bơ nhr đang ngủ rất say.
- Nào dậy đi, có chuyện mà.
-…

Huy Linh nghiêm nghị:

- Không đùa đâu. Dậy mau lên, chuyện quan trọng đấy.

Lập tức cái đầu Nắng Hạ ló ra ngoài bức rèm :

- Có quan trọng lắm không?

- Có.

Dò xét thái độ của Huy Linh và không nhận thấy có điều gì là đùa giỡn cả, Nắng Hạ lò dò bước xuống giường, bộ mặt còn ngái ngủ ngơ ngác của cô quay tròn tìm Hương Lan. Huy Linh dửng dưng nói:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.