Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 33: Chương 33




Anh thở dài rồi nằm xoài xuống giường, anh nói nhanh:
- Trời! Lại mưa rồi kìa.
Theo phản xạ tự nhiên, Nắng Hạ đưa mắt hướng ra phía cửa xem xét. Ánh mắt của cô cũng chỉ vừa kịp nhận ra rằng ngoài trời đã tạnh hẳn thì vòng tay Huy Linh đã choàng ngang người cô kéo cô ngã nhào ra sau. Còn chưa kịp hiểu gì thì cô đã bị nụ hôn của anh cuốn lấy bờ môi của mình. Cô mở to mắt vì quá bất ngờ, cô vội đưa tay hẩy anh ra nhưng không thể, anh đã nắm lấy tay cô mất rồi. Không thể làm gì được hơn nữa, nụ hôn của anh quá nồng nàn, cô bỏ mặc lại tất cả vướng bận trong lòng. Gần như đuối sức vì nụ hôn chất ngất mãnh liệt của anh, cô khẽ nhắm mắt lại để nụ hôn của anh đưa cô vào thế giới của riêng hai người, thế giới mà chỉ có cô và anh.
***************
Trong phòng riêng của nội.
- Đã bước sang những ngày đầu tiên của tháng thứ 4 Nắng Hạ tới đây rồi. Huy Linh, con phải nhanh nhanh lên chứ. Sao Nắng Hạ vẫn im lặng chẳng tỏ thái độ gì vậy? Mẹ Huy Linh có chút sốt sắng.
Nội ngồi ngay bên cũng thêm vào:
- Ngày xưa, đến tháng thứ 3 là chuyện của bố mẹ của con đã được ổn định đâu vào đấy rồi đó.
Huy linh buồn bã trả lời:
- Nhưng con biết làm sao bây giờ? Con đã cô gắng hết sức rồi đấy ạ. Tất cả giờ chỉ phụ thuộc vào quyết định của cô ấy mà thôi.
Nội than với Huy Linh:
- Bữa nọ thấy Nắng Hạ sang chơi bên phòng của con cả ngày, ta cứ ngỡ là 2 đứa đã có gì với nhau rồi cơ. Ai dè….Mà thời đại này, ta thấy có 2 con là 1 đấy, yêu nhau kiểu gì mà…trong sáng quá.
Huy Linh mỉm cười nhớ đến Nắng Hạ. Cũng bởi Nắng Hạ quá thuần khiết, quá trắng trong nên anh không nỡ. Mẹ và nội anh không biết đã bao lần gọi riêng anh ra như thế này để bàn bạc với anh về việc làm cách nào để giữ Nắng Hạ ở lại đây. Cô sắt đá và lúc nào cũng nhớ về gia đình mình như thế, việc cô đồng ý ở lại đây cùng tình yêu của Huy Linh xem chừng khó khăn lắm. Nội và mẹ anh đã từng bàn đến cái “kế hoạch” trong lúc cùng đường nếu Nắng Hạ nhất nhất đòi trở về. Hai người nói rằng anh hãy trở thành người xấu 1 lần để có được Nắng Hạ suốt đời. Tuy là ích kỉ nhưng như thế thì Nắng Hạ sẽ thuộc về anh mãi mãi. Và mỗi lần đứng trước Nắng Hạ, bên cạnh Nắng Hạ, anh đều nhớ đến cái kế hoạch của mẹ và nội mình, để có được Nắng Hạ thì anh sẽ phải làm 1 người xấu 1 lần. Chỉ 1 lần thôi. Nhưng ánh mắt của Nắng Hạ, nụ cười của Nắng Hạ luôn làm anh chùn bước. Trước Nắng Hạ, Huy Linh thấy mình thật tồi tệ, thật tầm thường và bé nhỏ làm sao. Anh không thể. Cái anh cần là trái tim của Nắng Hạ, là tình yêu của Nắng Hạ chứ không phải là thể xác của cô. Anh yêu cô không phải vì những điều kì khôi lạ lẫm cao xa, mà anh yêu cô bởi cô là Nắng Hạ, anh yêu cô vì chính con người thật của cô, vì tâm hồn của cô chứ không phải là chỉ để những dục vọng thầm thường lất át. Anh yêu người con gái có cái tên Nắng Hạ - cái tên không khi nào thôi tỏa sáng.

************
Hôm nay bố Huy Linh đi công tác về, Nắng Hạ đang cùng với mọi người trong phòng họp chung của gia đình. Nghe nói lần này theo ông về còn có cả 1 cô gái nữa. Hình như nhỏ tên Ánh Tuyết, 20 tuổi rồi. Cô ấy là con gái bác An – anh em kết nghĩa cùng bố Huy Linh. Nghe Huy Linh kể thì nhỏ thân với Huy Linh lắm. Chẳng là trước đây Huy Linh hay tới đó, còn sống ở đấy 2 năm nữa. Nhìn Huy Linh huyên thuyên kể về 1 số chuyện giữa anh và nhỏ. Nắng Hạ cũng đoán được phần nào mối quan hệ của 2 người: quá thân thiết. Nghe chừng Huy Linh quý cô nhỏ này lắm. Anh nói rằng anh coi cô như em gái của mình, bởi anh là con 1 trong gia đình, không có anh chị em nào cả, tất tật tình thương yêu anh đều giành cho nhỏ. Cho đến tận khi nắng Hạ xuất hiện thì anh mới có thể rộng mở trái tim mình hơn.
Nắng Hạ rất mong được gặp nhỏ, mong để xem nhỏ là người như thế nào mà Huy linh yêu quý đến thế. Và hơn nữa, Nắng Hạ tin rằng cô nhỏ này chắc chắn cũng sẽ hợp cạ với mình, là 1 người bạn tốt của mình như là nhỏ Mai Thúy vậy.
Nhắc tới đây, cô lại nhớ nhỏ Mai Thúy quá. Từ ngày chia tay ấy, cô vẫn chưa có dịp quay trở lại đó lần nào. Xin Nội, nằn nì Nội cho mình về đó mà Nội mãi không đồng ý. Xin đi 1 mình thì nội nói phải ở lại giúp Nội, vả lại Huy linh cần có cô ở bên canh, cô mà đi là Nội và anh sẽ chẳng biết làm thế nào. Xin đi cùng Huy Linh thì Nội càng trở nên quyết liệt hơn, Nội có lí lẽ rất thuyết phục đó là 2 người mà đi thì Nội ở nhà 1mình sẽ chết già mất. Và đến tận bây giờ cô và nhỏ Mai Thúy vẫn chưa thể nào tái ngộ lần 2. Từ xa, Ánh Tuyết hiện lên với chiếc váy vàng óng ánh kim tuyến, đôi mắt ngây thơ đen láy và đôi môi hồng chúm chím xinh xắn. Chỉ thoảng qua thôi, nắng Hạ đã nhận thấy rõ được nhóc ta xinh ăn đứt mình rồi. Riêng có 1 điểm có thể dễ dàng nhận thấy nhóc thua cô, đó là mái tóc. Mái tóc của nắng Hạ càng dài và đen óng đến đâu thì tóc của nhỏ càng ngắn và đỏ đến đấy. Một mái tóc ngắn ngang vai ốp vào khuôn mặt tròn xoe trắng mịn như tuyết lại thêm màu đỏ phớt theo mốt nữa, tất cả đều làm nổi bật nét đáng yêu của nhỏ. “Nhìn nhỏ ta y như búp bê vậy”. Nắng Hạ thầm nghĩ rồi tiến đến chào hỏi. Giọng của nhỏ mới hay làm sao, nhỏ nói chuyện cũng hay lắm cơ, nghe dễ chịu lắm. Chẳng bù cho nắng hạ, cô nghĩ gì thì nói đấy, bộp chộp bộp choạp. Nhỏ ta đúng là 1 cô con gái diệu của ông chủ quen được cưng chiều.
Nhìn kia, đến lượt Huy Linh, nhỏ nhìn Huy linh với anh mắt phát sáng tỏ vẻ như nhỏ mong gặp Huy Linh lắm thì phải. Huy linh cũng rất niềm nở và thân mật. anh cười nói với nhóc ta, còn đến vỗ về đầu nhỏ ta âu yếm nữa:
- Xem nào. Lớn hơn trước rồi đây.
Huy Linh, cả nội và bố mẹ Huy Linh cùng cười. Nhỏ ta cũng cười. Ôi! Sao bỗng dưng Nắng Hạ thấy 2 bọn họ đẹp đôi đến thế. Huy Linh và Ánh Tuyết đó. Nắng hạ cảm thấy hình như mối quan hệ của 2 người họ không ở mức bình thường nvà không hoàn toàn trong sáng như những gì xảy ra giữa anh trai và em gái cả. Cứ nhìn ánh mắt của nhỏ ta là biết.
Nhỏ ta được ở chung phòng với Nắng Hạ cho có chị có em. Dù nhỏ ta hơn hẳn Nắng Hạ 2 tuổi nhưng nhỏ vẫn phải gọi Nắng Hạ 1 tí chị, 2 tí chị ngọt xớt. Không hiểu tại sao Nắng Hạ cứ thấy ở người con gái này 1 cái gì đó không bình thường, 1 cảm giác rất lạ nhưng không hiểu rõ.
Nó khác hẳn với cái cảm giác khi nói chuyện cùng với nhỏ Mai Thúy, điều đó càng làm nắng Hạ mong sớm được đến chơi cùng nhỏ. Nhớ nhỏ ấy quá, nhớ cả bà cụ bên xóm cợ nữa, cả…Quốc Nam cùng ngôi nhà nhỏ bên trong khu vườn um tùm mát lạnh nữa. Nhớ lại lời hứa lúc trở về, rằng “chắc chắn sẽ có ngày chị về đây chơi” mà Nắng Hạ cảm thấy có lỗi quá. Đã hơn 1 tháng rời xa nhau còn gì.
Vẫn những câu nói quen thuộc, nào là hỏi thăm mọi chuyện của Nắng Hạ, hỏi thăm về mối quan hệ của cô và Huy Linh, những câu đại khái như ngưỡng mộ, ước ao có được hạnh phúc như thế…, nhỏ Ánh Tuyết làm Nắng Hạ thấy chán ngán. Sao nói chuyện với nhỏ ta mà Nắng Hạ cứ cảm thấy gượng ép, gò bó thế nào ấy. Huy Linh sang chơi, nói chuyện vui vẻ với nhỏ ta, 2 người họ hàn huyên lại những kỉ niệm của thời trẻ con “vắt mũi chưa sạch” nữa. Nắng Hạ thì chẳng thấy có chút gì là buồn cười cả mà sao 2 bọn họ cứ cười hoài. Thật chán chết!
*****************
Từ phòng Huy Linh trở về, trên tay cầm bó hoa Huy Linh tặng, Nắng Hạ không thấy nhỏ ta trong phòng đâu. Toan cất tiếng gọi thì cô đã nghe thấy tiếng kêu nhỏ trong phòng bếp. Nhẹ nhàng bước lại gần, Nắng Hạ giật mình khi thấy nhỏ ta đang lục lọi cái túi ba lô kỉ niệm quan trọng của mình. Nhỏ ta đang tìm gì mới được chứ? Trong ấy có thứ gì nhỏ ta cần mà nhỏ ta lại làm như vậy? Nắng Hạ lên tiếng:
- Ánh Tuyết! Em đang làm gì đó?

Nhỏ ta giật thót, khuôn mặt lấm lét tái xanh trong chốc lát đã tỉnh bơ như không:
- Ơ…À! Chị Nắng Hạ về rồi à? Nhỏ ta đứng lên cười thân mật: - Em thấy nó lạ nên xem thử, hóa ra là đồ riêng của chị. Em xin lỗi chị.
- Không sao. Nắng Hạ nói cho qua chuyện rồi quay ra, nhỏ ta cũng lật đật chạy theo giọng ngọt xớt:
- Chị vừa bên anh Huy Linh về à?
- Ừ.
- Em ở nhà buồn quá nên đi lanh quanh chơi, ai ngờ…
- Thôi. Nắng Hạ ngắt lời nhỏ, cô không muốn nghe nhỏ nói gì nữa: - Chị đã bảo không sao rồi mà,
- Dạ. Nhỏ ta nói nhanh trong vui vẻ .
Nắng Hạ không thích bị người khác lục lọi đồ riêng tư của mình, hành động của nhỏ ta vừa rồi đã làm cho Nắng Hạ không hài lòng.
Những ngày sau đó, thái độ của nhỏ Ánh Tuyết đối với Nắng Hạ đã thay đổi rõ rệt. Trước mặt Huy Linh thì nhỏ ta vẫn vui vẻ niềm nở với cô lắm, nhưng khi không có mặt anh thì mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn. Nắng Hạ cứ có cảm giác như mình là kẻ thù của nhỏ ta vậy. Nhỏ không hài lòng với Nắng Hạ vì điểm gì chứ?
Thời gian đầu, Nắng Hạ cố gắng nhẫn nhịn mọi chuyện, cô cố gắng thân mật với nhỏ để không bị mang tiếng là không tốt với họ hàng nhà Huy Linh.
Một hôm, nhân lúc nhỏ ta đang đi với Nội ra ngoài, Nắng Hạ mới nói cho Huy Linh biết tâm sự của mình bấy lâu, cô thật thà:

- Huy Linh này, hình như Ánh Tuyết không thích tôi thì phải.
- Sao em lại nói thế?
Nắng Hạ cười nhẹ, cô cố gắng nói cho Huy Linh hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình:
- Thì…Tại tôi thấy em ý cứ làm sao ấy, không thể thoải mái với em ấy như với nhỏ Mai Thúy được. Hình như em ấy ghét tôi thì phải. - Em lại nghĩ linh tinh rồi đấy. Huy Linh gần như chẳng tỏ thái độ gì với những điều Nắng Hạ vừa nói.
- Không phải là nghĩ linh tinh đâu, tôi nói thật đấy. Trước mặt Huy Linh thì rõ ràng nhỏ ấy thân mật lễ phép với tôi lắm, nhưng khi không có mặt Huy Linh thì nhỏ ta lại khác hẳn.
Huy Linh quay người nhìn Nắng Hạ:
- Khác như thế nào?
Nắng Hạ gần như lúng túng, cô không thể nào nói cho Huy Linh hiểu rõ được mọi chuyện:
- Ơ… Thì…
Huy Linh nhìn sâu vào đôi mắt Nắng Hạ:
- Sao? Không nói được gì nữa à?
Nắng Hạ không hiểu Huy Linh đang như thế nào nữa, giọng anh khác quá. Nắng Hạ còn chưa nói gì thì Huy Linh đã lên tiếng, có vẻ như anh đang cố gắng kìm nén một thứ gì đó khi nói chuyện với Nắng Hạ thì phải:
- Tôi lại cứ nghĩ em là người cố tình không thân mật với Ánh Tuyết cơ đấy.
- Sao Huy Linh lại nói như thế? Nắng Hạ mở to mắt nhìn Huy Linh, cô không hiểu cô đã làm gì mà anh lại nói chuyện với cô với cái giọng như thế.
- Hôm qua Ánh Tuyết đã khóc đòi trở về nhà vì nghĩ em không muốn có nhỏ ở cùng trong phòng của mình, nhỏ không muốn nói đến từ “ đuổi đi” vì sợ làm em khó xử.

Nắng Hạ há hốc mồm ngạc nhiên: - Huy Linh nói cái gì cơ?
- Tôi phải dỗ dành mãi Ánh Tuyết mới chấp nhận ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa đấy. Em đừng như thế nữa, đừng đối xử với Ánh Tuyết như thế nữa.
- Huy Linh nói gì thế? Nắng Hạ dường như vẫn chưa biết được mình đã làm gì sai mà Huy Linh lại nói với mình những lời khó nghe như vậy.
- Tôi nói gì em đủ thông minh để hiểu mà. Nói rồi Huy Linh về phòng mình mà không giải thích thêm gì nữa cho Nắng Hạ.
Nghĩ mãi, nghĩ nát óc thì Nắng Hạ mới biết được có lẽ nhỏ Ánh Tuyết đã nói gì với Huy Linh đây. Nhỏ ta nói gì mà khiến cho Huy Linh giận cô đến thế? Nhất định lát nữa khi nhỏ ta về đây, cô phải hỏi cô ta cho ra nhẽ mới được.
Đến tối muộn mới thấy nhỏ ta về. Nắng Hạ nhìn thấy nhỏ thì hỏi luôn:
- Em đã nói gì với Huy Linh thế?
Nhỏ ta tỉnh bơ như không, đôi mắt ngây thơ đen tròn ngước nhìn Nắng Hạ:
- Em có nói gì đâu ạ.
- Em đừng dấu chị nữa, hôm nay Huy Linh đã nói hết cho chị nghe rồi. Tại sao em lại bịa đặt mọi chuyện như thế? Nắng Hạ thông minh đánh lừa nhỏ.
Nhỏ im lặng một hồi, rồi cuối cùng đôi môi ấy cũng nở nụ cười khó hiểu. Nhỏ nói:
- À! Ra là đã biết hết rồi à? Tôi nói sai gì nào?
Nắng Hạ nhanh trí, cô cố gắng giữ bình tĩnh:
- Những lời bịa đặt như thế mà cũng có thể nói ra được sao? Nói cho Huy Linh như thế để làm gì chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.