Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 34: Chương 34




Khuôn mặt nhỏ ta bỗng đanh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Nắng Hạ thật đáng sợ:
- Cô hỏi tôi nói như thế để làm gì à? Tôi thích nói thế thôi, chẳng để làm gì cả. Giọng nhỏ ta có vẻ thách thức Nắng Hạ, mặt cô tái đi vì không nghĩ nhỏ ta trở mặt nhanh đến thế.
- Lẽ ra thì địa vị mà cô đang có là của tôi, của tôi chứ không phải của cô đâu con nhỏ xấu xí ạ. Cô ta rít lên trong kẽ răng những lời thấu tim gan làm Nắng Hạ giật thót. Ý của nhỏ ta là gì đây? Nhỏ ta có ý gì khác với Huy Linh ngoài tình cảm anh trai em gái như Huy Linh đã nói sao?
- Ý của cô là sao? Nắng Hạ vẫn muốn nhỏ ta nói cho ra nhẽ mọi chuyện. Nhỏ ta nói không ngần ngại:
- Cô là một con nhỏ ngốc nghếch và ngu đần. Cô có biết rằng tôi và Huy Linh là gì của nhau không? Chắc Huy Linh dấu không cho cô biết chứ gì? Người mà Huy Linh vẫn yêu là tôi chứ không phải là cô đâu. Chính anh ấy đã hứa rằng suốt cuộc đời này anh ấy sẽ chỉ yêu thương mình tôi thôi, anh ấy sẽ luôn bên cạnh che chở bảo vệ cho tôi suốt cuộc đời này, cũng chính miệng anh ấy đã nói rằng sau này anh ấy sẽ cưới tôi làm vợ. Cô chỉ là thứ đồ lạ mà Huy Linh muốn chơi đùa cho khuây khỏa khi vắng tôi mà thôi. Tất cả những việc anh ấy đã làm với cô thực ra không phải là lần đầu. Cô không ngây thơ đến mức nghĩ rằng một người con trai tuyệt vời như Huy Linh lại không có những cô gái để anh ấy trêu đùa sao? Cô cũng chỉ là một trong những cô gái ấy thôi.
Nắng Hạ chỉ biết đứng im nghe cô ta nói mà không thể phản kháng gì cho mình. Xung quanh mọi thứ như tối sầm lại, tai cô ù đi không muốn nghe tiếp những lời nói ác độc nhưng sao từng câu từng chữ ấy vẫn như ngấm vào tận tim gan làm cô đau đớn. Thứ đồ lạ ư? Cô chỉ là một thứ đồ lạ mà Huy Linh trêu đùa thôi sao? Không phải như vậy chứ? Chẳng lẽ nào tất cả những gì anh đã giành cho cô chỉ là lừa dối sao? Không! Không đâu! Cô ta là một người không trung thực, cô ta cũng đã bịa đặt cho Huy Linh nghe những điều không tốt đẹp về cô đấy thôi. Nắng Hạ lúc này mới có thể nói cho nhỏ ta biết:

- Cô bịa đặt, tôi sẽ không tin cô đâu. Là cô đang cố tình làm mọi chuyện để chia rẽ hai chúng tôi, là cô yêu Huy Linh nhưng không được đáp lại tình cảm nên cố tình nói thế. Cô mới là người ngu ngốc thì có.

- Ha ha. Nhỏ ta cười như vui lắm: - Đúng là mọi người nói cô ngốc không có sai. Cô thử động não nghĩ thử xem đi. Một người như cô liệu có xứng đáng để làm người yêu của Huy Linh không? Nếu như anh ấy yêu cô thật thì tại sao lại tin những điều tôi đã bịa đặt ra để nói về cô. Nếu như anh ấy yêu cô thật lòng thì tại sao anh ấy lại dễ dàng tin những điều tôi nói thế? Chẳng lẽ đến người anh ấy yêu mà anh ấy còn không hiểu tính cách sao? Đơn giản chỉ là vì người anh ấy yêu không phải là cô mà là tôi. Cô đừng cố tình né tránh đi sự thật ấy nữa. Cô nên nhìn lại bản thân mình đi chứ. Chẳng trách tại sao Huy Linh luôn nói cô là ngốc. Nắng Hạ cố gắng để những giọt nước mắt không chảy dài trên má nhưng cô không thể kim nén. Cảm xúc lẫn lộn và không thể nào biết được cô nên tin vào ai đây? Những lời cô ta nói cũng không phải là không có lý. Nhưng cô không thể nào tin được một sự thật rằng trong suốt thời gian qua Huy Linh đã đùa giỡn tình cảm với mình, anh đã coi cô như một “ thứ đồ lạ” để chơi đùa. Không! Anh không phải là một người như thế. Anh không lừa dối cô. Anh thật lòng với cô.

Nhỏ ta tiến sát Nắng Hạ và đe dọa:

- Loại đàn bà mà cứ bám lấy đàn ông như cô thì cũng chỉ được đến thế này thôi. Khôn hồn thì rút lui đi, tôi khuyên cô chân thành đấy, nếu không thì cuối cùng chỉ có mình cô là đau khổ thôi.

Nắng Hạ hét lên:

- Cô im đi! Cô im đi! Tôi không tin cô đâu, không tin đâu. Và Nắng Hạ chạy ra khỏi phòng, cô không muốn tiếp tục ở lại đây để nghe những lời độc địa xúc phạm mình như thế. Cô chạy đến phòng của Hương Lan. Khi định thần lại được, cô cũng không hiểu tại sao khi ấy cô lại không hề có phản ứng gì. Giá mà cô dơ tay tát bốp vào bộ mặt vênh váo ấy của cô ta thì có lẽ cô đã trút được nỗi lòng. Giá mà cô có thể hét vào bộ mặt ấy của cô ta, cho cô ta một bài học thì hay biết mấy.

Sáng hôm sau, khi trở về phòng mình, đang toan tính sẽ cho cô ta một trận thì Nắng Hạ đã thấy Huy Linh thập thò ngoài cửa phòng mình. Thấy Nắng Hạ, Huy Linh trêu đùa:

- Vừa sáng sớm em đã mò đi đâu đấy?

- Sáng sớm đã sang phòng tôi mà làm gì? Nắng Hạ cố gắng để không nghĩ đến những lời mà Ánh Tuyết đã nói, cô tin Huy Linh.

- Tôi sang chơi với người yêu tôi. Huy Linh vẫn có ý đùa. Nắng Hạ hơi tái mặt, cô hỏi:


- Người yêu nào?

- Thì người yêu đang trong đây này. Huy Linh cười cười chỉ tay vào phòng Nắng Hạ. Huy Linh thì đang có ý trêu đùa Nắng Hạ một chút, ý anh là ám chỉ Nắng Hạ, nhưng Nắng Hạ thì lại nghĩ anh đang nói về Ánh Tuyết. Đến đây thì Nắng Hạ tái mặt, cô run lên vì không tin những gì mình vừa nghe được. Cô hỏi như muốn biết sự thật một lần nữa:
- Anh đang nói thật hay đùa đấy?

Huy Linh cười tươi rói:

- Tôi nói rất thật mà.

- Ừ! Phải rồi! Như thế mà tôi không nhận ra. Chả trách người ta lại đối xử với tôi như vậy.

- Gì nữa đây? Huy Linh dịu giọng, anh nghĩ Nắng Hạ lại đang dỗi anh chuyện gì.

- Tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra cả. Tại sao các người lại lừa dối tôi như thế chứ? Những lời lẽ mà Ánh Tuyết đã nói với Nắng Hạ tối qua như đang cố gắng gào thét quanh Nắng Hạ khiến cô quay cuồng. Sự giận giữ khiến Nắng Hạ mất hết bình tĩnh.

- Nắng Hạ sao thế? Ai lừa dối Nắng Hạ chứ? Huy Linh có ý lo lắng, anh đưa tay nắm nhẹ bờ vai Nắng Hạ, cô vội hẩy mạnh anh ra và gằn giọng:

- Anh thôi đi! Đừng giả tạo như thế nữa. Các người vào hùa với nhau để đùa giỡn tôi, coi tôi như một con rối để giật dây. Các người vui quá phải không?

Huy Linh đanh mặt lại:

- Nắng Hạ nói cho tử tế lại đi. Ai đùa giỡn Nắng Hạ chứ?

- Tôi không tử tế hả? Ừ! Cũng đúng thôi. Tôi chỉ là một con ngốc, bị người ta đùa cợt bao lâu mà còn không biết. Thật là khốn nạn.

- Nắng Hạ! Huy Linh nghiêm nghị, mặt anh hơi tái đi vì giận: - Vừa sáng ra đã kiếm chuyện linh tinh rồi. Tôi chẳng hiểu gì cả. Nắng Hạ đang quá đáng rồi đấy. Tại sao mỗi khi tức giận Nắng Hạ đều nói tôi lừa dối Nắng Hạ. Với Nắng Hạ thì câu nói ấy nó đơn giản lắm, nhưng với tôi thì nó làm tôi như bị xúc phạm vậy. Nắng Hạ đừng nghĩ Nắng Hạ muốn nói gì cũng nói được đâu.


Nắng Hạ cũng quát lớn, cô cũng không thể giữ nổi bình tĩnh hơn được nữa:

- Phải! Tôi là như thế đấy, tôi như thế mới để người ta bỡn cợt mình.

Huy Linh tím tái mặt vì giận:

- Quá đáng hết mức, không thể nào chấp nhận được. Giờ thì tôi mới hiểu ra được tất cả những chuyện mà Ánh Tuyết nói đều là sự thật. Tôi đã từng không tin, nhưng giờ thì tôi tin rồi. Nắng Hạ quá đáng lắm, càng ngày càng quá đáng.

Nắng Hạ cảm thấy quanh mình như tối sầm lại:

- Còn tôi, tôi cũng đã hiểu. Tôi cũng đã không tin những gì Ánh Tuyết nói và giờ đây tôi tin rồi, tôi tin rồi, tôi tin rồi. Như thế đã được chưa? Là tôi sai, là tôi đã quá ngu ngốc, là tôi sai rồi. Làm ơn hãy buông tha cho tôi đi, các người làm ơn hãy tha cho tôi đi.

Huy Linh không hiểu hết những lời Nắng Hạ vừa nói nhưng anh biết bây giờ mà anh tiếp tục tranh luận với cô thì sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh cố nén giận quay người đi về phòng, đợi đến khi nào Nắng Hạ bình tĩnh hơn thì anh sẽ sang nói chuyện với cô sau. Nắng Hạ thấy nghẹn lời khi Huy Linh quay người trở về mà không thèm giải thích gì với mình. Có thể nào tất cả chỉ là anh đang lừa dối cô thật sao? Hãy quay lại nói gì với cô đi chứ Huy Linh, tại sao để cô lại một mình nơi đây với bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Làm sao cô biết được đâu là thật đâu là giả đây?

Cánh cửa phòng mở, nhỏ Ánh Tuyết đứng đó với bộ mặt hả hê:

- Cãi nhau rồi hả?

Thì ra từ nãy tới giờ nhỏ đứng đó nghe lén chuyện của cô và Huy Linh. Cô cố gắng kiềm chế hết sức:

- Cô im đi.

Nhỏ ta kênh kiệu, vênh bộ mặt lên thách thức:


- Sao? Chưa gì đã vội nóng thế? Ngỡ cô đi là không bao giờ trở lại chứ?

- Đồ láo xược!

Ánh mắt nhỏ ta bỗng sắc lạnh nhìn thẳng vào Nắng Hạ:

- Xưng hô lại đi nhóc, nếu nói ai láo thì phải là mày mới đúng, ,mày kém tao 2 tuổi đấy. Đừng tưởng hiện tại mày là người yêu Huy Linh thì có thể bắt tao gọi mày bằng chị và phục tùng nha. Và lẽ ra cái địa vị đó phải là của tao mới đúng.

Nắng Hạ không tin vào tai mình, không ngờ nhỏ ta lại ăn nói thô lỗ một cách trắng trợn như thế. Chưa kịp định thần lại thì nhỏ ta đã nói tiếp:

- Mày có biết tao và Huy Linh là gì của nhau không? Chắc không chứ gì? Huy Linh yêu tao chứ không phải mày đâu. Huy Linh đã hứa là suốt cuộc đời này sẽ bên cạnh che chở bảo vệ tao, Huy Linh còn hứa sau này sẽ cưới tao làm vợ nữa. Mày chỉ là một thứ đồ lạ mà Huy Linh muốn chơi đàu cho khuây khỏa thôi. Ai mà lại đi yêu một đứa ngốc như mày chứ?

Nghe tới đây thì Nắng Hạ cảm thấy mình bị xúc phạm một cách ghê gớm, mọi thứ xung quanh như bị tối sầm lại, tai cô ù đi không nghe thêm được gì nữa. Một thứ đồ lạ ư? Chẳng lẽ lại là như thế thật sao? Chẳng lẽ tất cả những gì đã từng xảy ra giữa cô và anh đều là sự giả dối mà anh cố gắng tạo ra sao? Không! Cô không tin, cô không thể tin được sự thật ấy. Nắng Hạ gần như chết lặng, cô không biết giờ đây nên làm gì tiếp theo, cô lặng người đứng yên đó, những điều nhỏ Ánh Tuyết vừa nói như ngàn mũi dao cứa nát con tim yếu đuối của Nắng Hạ.

Nhỏ Ánh Tuyết tiến lại gần Nắng Hạ, giọng nhỏ như đang đe dọa:

- Mày nên biết đường mà rút lui đi, nếu mày còn tiếp tục đánh bám lấy Huy Linh như vậy thì tao sẽ cho mày biết thế nào là Ánh Tuyết – con gái của người làm bá chủ trong đây. Hãy cút đi cho khuất mắt hai chúng tao trước khi bị coi là thứ hàng đã qua tay sử dụng.

BỐP! …. Nắng Hạ thẳng tay tát vào mặt nhỏ ta, cô không cho một ai xúc phạm đến danh dự của mình. Cô nói trong sự mạnh mẽ và cứng rắn:

- Im đi!

Nhỏ ta quá bất ngờ nên không kịp tránh cái tát nảy lửa của Nắng Hạ, nhỏ ta giận sôi mặt, khuôn mặt bình thường ngây thơ hiền dịu dễ vậy mà bỗng dưng trở nên giảo quyệt.Nhỏ vừa giơ tay lên định tát lại Nắng Hạ vừa rít lên:

- Mày dám…tao sẽ cho mày chết !!!!...

Nắng Hạ đã kịp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nhỏ ta,cô ủi mạnh làm nhỏ phải giật lùi về phía sau.Nắng Hạ đanh thép:

- Cô được lắm. Cô cứ thử động vào tôi xem. Loại phụ nữ như cô sinh ra trên đời cũng chỉ làm dơ bẩn xã hội thêm mà thôi. Hãy câm họng lại ngay nếu cô còn muốn yên thân sống nơi đây.


Nhỏ ta im lặng tỏ vẻ yếu đuối,cam chịu hối lỗi,khuôn mặt nhỏ vụt trở lại vẻ tội nghiệp cùng đôi mắt rưng rưng lệ. Nhỏ nói giọng van lơn:

- Chị Nắng Hạ, em xin lỗi. Em không cố ý mà.

Rồi nhỏ bưng mặt khóc nức nở.

Nắng Hạ còn chưa kịp hiểu gì về thái độ thay đổi đột ngột của nhỏ ta thì sau lưng cô giọng Huy Linh giận dữ vang lên:

- Càng ngày càng quá đáng,chẳng coi ai ra gì.

Nắng Hạ giật mình quay người lại. Huy Linh đứng ngay sau và đang nhìn cô với ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng.Anh chỉ chứng kiến được cảnh Nắng Hạ ủi nhỏ Ánh Tuyết ra sau cùng lời nói thách thức,đe dọa cuối cùng của cô. Anh không biết trước đó đã từng xảy ra chuyện gì giữa Nắng Hạ và nhỏ kia.

Nắng Hạ lắp bắp:

- Huy … Huy Linh … ra hồi nào vậy?

- Đủ để biết được những gì cô vừa làm.

- Cô…?

Huy Linh thay đổi cách xưng hô với Nắng Hạ, nghe sao xa lạ quá,lạnh lùng quá! Anh lạnh lùng, bước đến cạnh Ánh Tuyết an ủi nhẹ nhàng. Huy Linh đưa tay lau giọt nước mắt trên má của nhỏ :

- Thôi, đừng khóc nữa, không có gì đâu.

Nhỏ càng nức nở hơn:

- Em thấy hai anh chị to tiếng nên chỉ góp ý với chị, ai ngờ chị lại…hu…hu… Chị Nắng Hạ, em đã xin lỗi chị rồi mà sao chị còn tát em vô tình như vậy. Hu Hu…

Huy Linh sững người. Nắng Hạ còn dám tát cả Ánh Tuyết nữa sao? Anh cúi người và nhận ra vết mờ mờ của năm đầu ngón tay còn in hằn trên má của nhỏ ta. Anh đỏ mặt vì tức giận. Khi nãy Nắng Hạ đã làm anh giận lắm rồi, bây giờ cô còn đi kiếm chuyện với một cô gái hiền lành thuần khiết như Ánh Tuyết nữa chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.