Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 40: Chương 40




Đôi kia đã nhận đúng, còn cô thì…không. Bao cố gắng của mấy ngày qua giờ đã tan thành mây khói. Huy Linh buồn bã quay đi, rồi Bố Mẹ Huy Linh cũng vậy cả thôi. Mọi người đều buồn bởi chỉ mình cô đã phá vỡ tất cả. Cô òa khóc, khóc trong đau khổ.

Cô giật mình tỉnh giấc. Hóa ra đó chỉ là mơ. Thật đáng sợ!

Suốt đêm đó Nắng Hạ lo lắng không ngủ được. Chỉ sáng mai thôi là cuộc thi đã bắt đầu rồi. Cô sợ! Sợ mình sẽ làm bẽ mặt Huy Linh. Không! Nhất định sẽ không phải là như thế.



******************



Ánh sáng buổi sớm thật dịu dàng. Và một ngày mới lại bắt đầu với bao thử thách.

25 đôi dự thi là 25 sự khác biệt. Trong 25 đôi ấy, chẳng biết có đôi nào giống đôi của Huy Linh và Nắng Hạ không nhỉ?

Nắng Hạ ngồi lo lắng, cô và Hương Lan đã dậy từ rất sớm mà chuẩn bị vẫn chẳng ra đâu vào đâu cả. Mọi chuyện cứ rối tung lên.

Tiếng gõ cửa vang lên, vậy là sắp phải lên đường đến buổi dự thi rồi. Bố mẹ Huy Linh đã đợi sẵn ngoài cử cùng tiếng xì xào bàn tán của Nội. Tất cả đều cùng đi đến buổi dự thi của đôi trẻ, năm đầu tiên Huy Linh đi dự thi ai chẳng hồi hộp. Vẻ háo hức của mọi người khiến Nắng Hạ và Huy Linh cùng nhau quyết tâm chiến thắng để cho Bố Mẹ và Nội mở mày mở mặt với mọi người.

Vẫn cái dáng vẻ như ngày đầu tiên Nắng Hạ cùng anh đến buổi họp, nhìn Huy Linh thật tuyệt. Nắng Hạ đứng sững, tròn mắt nhìn anh. Vẫn động tác quen thuộc – hai tay sỏ túi quần, mái tóc đen dài hơn xưa phủ xuống trán, đôi mắt dịu dàng như ánh sao băng vụt qua bầu trời lúc đêm tối, … tất cả làm cho Huy Linh có vẻ đẹp thật cuốn hút.

Thấy cô đứng như trời trồng, Huy Linh mỉm cười tiến lại gần Nắng Hạ, anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy:

- Sao vậy ? Tôi đẹp đến thế cơ à?

Nắng Hạ vội quay ra nhìn bố mẹ anh cùng nội để tránh câu hỏi của Huy Linh.

- Con đã xong chưa? Ta chuẩn bị đi nào. Nội lên tiếng.

Bỗng dưng Nắng Hạ luống cuống:


- Ơ…dạ con…

Huy Linh phì cười:

- Gì vậy? Em sợ gì, nội tôi hỏi có thế mà cũng lúng túng kìa.

- Ơ…Tôi…

Nội quay sang mắng nhẹ Huy Linh:

- Con thật chẳng ra làm sao, đi thi mà ai còn xưng hô với người yêu là tôi nữa. Thế thì thua ngay từ đầu thôi.
Huy Linh gãi gãi đầu quay sang nhìn Nắng Hạ, cô quay sang nội thắc mắc. Nội vội vàng chớp ngay thời cơ:

- Hai đứa phải đổi cách xưng hô đi. Từ giờ bỏ ngay cái cách xưng hô cũ đi, nghe xa lạ lắm.

Thấy Huy Linh còn đang lúng túng chưa biết làm gì, nội lớn tiếng với anh:

- Sao còn như thế, ta nói không đúng à?

- Dạ! Đúng ạ. Đúng ạ.

Huy Linh liếc mắt nhìn nhanh Nắng Hạ, cô im lặng không phản đối. Hay quá! Vậy là từ nay sẽ không còn kiểu xưng hô xa lạ như cũ nữa. Nội thật sáng suốt.

Mọi người cùng nhau lên đường, tất cả đều mong chờ một kết quả tốt đẹp.

Vì mỗi năm thể lệ cuộc thi lại có các tiết mục khác nhau, mà mọi người chỉ được biết khi cuộc thi đã bắt đầu. Tất cả đều không có sự chuẩn bị nào trước cả, như thế cho đảm bảo tính công bằng, Nắng Hạ càng cảm thấy lo lắng hơn. Trước giờ thi, tất cả các đôi đều tập trung trong phòng chờ. 25 đôi! Một con số quá lớn, phần thi đầu sẽ loại 15 đôi, 10 đôi sẽ bước vào vòng trong. Nắng Hạ quay nhìn Huy Linh, cô khẽ thở dài. Nhìn anh chẳng có nét gì lo lắng cả. Lại còn tươi cười chào hỏi mấy chàng công tử bột khác nữa chứ.

Cô ả thứ 2 họ Kim cùng anh chàng công tử tiến đến chào Nắng Hạ và Huy Linh. Cô ta lúc nào cũng lộng lẫy như vậy, anh chàng đi bên cũng đẹp không kém. Nhìn họ thật xứng đôi.

- Chào 2 bạn. Anh chàng kia lịch lãm. Anh ta đưa tay ra trước, Huy Linh bắt tay chào lại:


- Chào 2 bạn. Lâu lắm rồi không gặp Hữu Trí.

Ả kia dựa đầu vào vai anh chàng Hữu Trí tình tứ, ả nhìn Huy Linh cười chào, rồi nhìn sang Nắng Hạ nói đầy giễu cợt:

- Lại được gặp bạn rồi. Vui quá!

Nắng Hạ cúi mặt, cô khẽ lẩm bẩm nhỏ đủ để mấy người cùng nghe thấy;

- Cũng bình thường thôi.

Có anh chàng Hữu Trí bên cạnh, ả ta chẳng dám lột xác khỏi vẻ đẹp dịu dàng, thùy mị. Nắng Hạ ngước lên tươi cười:

- Nhìn 2 người đẹp đôi quá.

- Hai bạn cũng thế. Cô ả dẻo mỏ theo.

Rồi họ đi đến nơi khác chào hỏi, Nắng Hạ trông theo điệu bộ yếu ớt của ả ta mà thấy thật đáng ghét. Yêu nhau thì cũng đâu cần phải phô trương đến thế.

Huy Linh quay nhìn Nắng Hạ mỉm cười:

- Nhìn người ta âu yếm thế kia cơ mà. Đây thì…

Chưa kịp nói gì, Huy Linh đã choàng tay khoác vai Nắng Hạ. Cô toan hất tay anh ra thì lại có đôi khác đến chào nên đành thôi. Mọi người đều rất lộng lẫy, con gái ai cũng trang điểm đẹp, chỉ có Nắng Hạ là không. Cô vẫn như mọi ngày, chẳng có gì khác cả.

Phần thi đầu tiên rồi cũng được công bố. Phần thi này, một trong 2 người sẽ ra kể về một kỉ niệm tình yêu mà họ nhớ nhất. Tất nhiên là Huy Linh sẽ ra rồi. Anh đã kể về chuyện anh và Nắng Hạ cùng ngồi trước luống hoa tím anh trồng, cùng ngắm mặt trời lặn. Khi ấy Nắng Hạ thì ngồi ngủ, còn anh, anh choàng tay ôm cô vào lòng trong hạnh phúc ngất ngây. Và đó là lần mà anh nhận ra, anh đã yêu cô, anh đã yêu cô hơn tất cả mọi thứ và… mãi mãi cũng sẽ là như vậy.
Phần thứ nhất trôi qua thật suôn sẻ, Nắng Hạ và Huy Linh bước vào vòng trong, có cả ả họ Kim và anh chàng Hữu Trí nữa.

Họ lại gặp nhau trong phòng chờ.


Có người yêu bên cạnh, có lẽ ả họ Kim vì thế mà không dám nói gì với Nắng Hạ. Nhưng chỉ nhìn ánh mắt của ả, Nắng Hạ thấy rõ một sự thách thức lớn trong đó.

Anh chàng Hữu Trí cũng có vẻ gì hằn học với Huy Linh lắm. Vẻ mặt tươi cười nhưng cả 2 bên đều đang cạnh tranh nhau rất quyết liệt.

Phần thứ 2 vừa công bố xong, Nắng Hạ run bắn. Là phần thi về ngoại hình. Sẽ có một ít thời gian để mọi người chuẩn bị. Hương Lan vào trang điểm cho Nắng Hạ, rất nhanh, Nắng Hạ đã xong xuôi. Cô khẽ mở mắt khi Hương Lan ra hiệu, ngắm mình trong gương, cô khẽ giật mình. Cô đây ư? Thật khó có thể tin được. Không biết khi Huy Linh bước ra từ phòng dành cho con trai bên cạnh, nhìn thấy cô anh sẽ nói gì đây nhỉ?

Từng đôi, từng đôi một gặp nhau. Họ đẹp một cách lạ lùng. Đã tám đôi thi, rồi chín đôi. Nắng Hạ và Huy Linh lại chính là đôi cuối cùng. Sức ép càng lớn hơn, Huy Linh đứng trên khán đài hồi hộp. Từng tích tắc trôi qua mà vẫn chưa thấy Nắng Hạ, chưa lúc nào anh lại mong gặp cô như lúc này. Bố mẹ và nội anh ngồi dưới cũng đứng ngồi không yên.

- Xin mời cô Nắng Hạ. Tiếng người dẫn chương trình đã vang lên rồi mà vẫn chưa thấy Nắng Hạ đâu, anh ta phải nhắc câu đó thêm lần nữa.

Trong phòng Nắng Hạ luống ca luống cuống:

- Chị lo lắm. Liệu chị có làm Huy Linh thất vọng không?

- Chị đẹp lắm mà, chị vẫn mãi là chị, cố lên chị Nắng Hạ. Chị ra đi, anh Huy Linh đang mong chị lắm đó.

Nắm chặt tay Hương Lan một lần nữa, cô thở dài hít một hơi lấy lại khí thế. Hình ảnh ả thứ 2 lại ùa về chập chờn trong đầu. Tim như vỡ òa, cô khẽ bước ra khán đài.

Huy Linh sững lại. Mọi người bên dưới ồ lên rồi cũng xì xào to nhỏ.Nắng Hạ mở to mắt nhìn Huy Linh, anh vẫn đứng đó nhìn cô như chưa bao giờ được nhìn vậy.

Cô run bắn cả người. Hương Lan đã trang điểm cho cô quá đậm chăng? Để bây giờ mọi người nhìn cô như một người mới từ sao hỏa rơi xuống vậy. Huy Linh mỉm cười tiến tới nắm tay Nắng Hạ rồi cùng đi ra trước. Huy Linh thì thầm nhỏ:
- Em đẹp lắm, đẹp ngoài sức tưởng tượng của anh và mọi người.

Bên dưới kia, có tiếng vỗ tay của ai đó, rồi tất cả cùng vỗ tay. Nắng Hạ ngại ngùng cúi mặt, Huy Linh choàng qua vai Nắng Hạ, kéo cô sát mình hơn. Bố Mẹ Huy Linh và và cả Nội dưới kia đều đang cười. Trên sân khấu, Huy Linh và Nắng Hạ thật đẹp!

Ánh sáng màu vàng nhạt như càng tô đậm thêm vẻ đẹp cho đôi tình nhân. Huy Linh lịch lãm, Nắng Hạ lung linh trong bộ váy màu vàng nhạt, bím tóc dài vắt hai bên cùng chiếc nơ tóc cũng màu vàng nhạt óng ánh nạm ngọc, lại thêm cả vẻ thẹn thùng, ngây thơ trong đôi mắt to đen tròn nữa. Đôi guốc cao giúp cô giờ đây đứng cạnh Huy Linh, khoảng cách về chiều cao trở nên thật cân đối. Làn da trắng mịn cùng đôi môi hồng chúm chím, Nắng Hạ thật đẹp với nét dịu dàng nhưng chân phương. Huy Linh tươi cười chào mọi người, đôi lúc anh còn quay nhìn lén Nắng Hạ nữa. Giờ đây tất cả mọi người đã thấm thía câu: Người đẹp vì lụa!

Và thế là vòng thứ 2, đôi Nắng Hạ đã qua được rất nhẹ nhàng. 7 đôi tiếp tục thử thách thứ 3. Trong 7 đôi còn lại này, có cả đôi của ả họ Kim kia. Cuộc thi dường như ngày càng quyết liệt hơn, lộ rõ trong ánh mắt của mọi người. Càng vào vòng trong thì thử thách càng khó khăn hơn. Vòng thứ 3 này mỗi dôi sẽ phải đi qua một cây cầu tròn rất trơn, 2 người sẽ xuất phát từ 2 phía của cây cầu, đôi nào gặp nhau sớm sẽ được chọn vào vòng chung kết. Vòng thi này chỉ lựa chọn có 2 đôi.

Bẩy cây cầu được bố trí sẵn trên một hồ nước nông. Khi thấy cảnh tượng đó ai cũng dở khóc dở cười, còn người dân xem thì rất hồi hộp mong đợi. Phía bên kia cầu các chàng trai cùng nhìn người yêu của mình, vừa cười vừa lo lắng. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi là có thể bị ướt mèm. Vượt qua cây cầu này quả thật cũng là điều khó khăn. Bên này, các cô gái ái ngại nhìn nhau, lại quay sang nhìn người yêu nhăn mặt. Có cô chưa gì đã run lập cập rồi.

Và tiếng còi vang lên báo hiệu cho phần thi bắt đầu.

Tùm…


Tùm…

Vừa đi chưa đầy…nửa bước đã có hai cô nàng ngã nhào xuống nước. Hai anh chàng bên kia vội vã lao xuống cứu các cô cho dù ở đây nước rất nông.

Thêm vài bước, phía bên kia cầu cũng có anh chàng sơ sẩy trượt chân. Cả không gian chìm ngập trong tiếng cười. Đã 3 đôi bị loại, may mà Nắng Hạ và Huy Linh chưa ai bị té ngã. Có vẻ như Nắng Hạ cũng đang khổ sở lắm, mấy lần cứ chực bổ nhào xuống nước. Lại thêm cả ả họ Kim ngay sát bên, áp lực càng tăng lên gấp bội.

Lại vừa có thêm một cô gái nữa ngã nhào, tiếp theo là cô bên cạnh, có lẽ do run quá. 4 dôi, 5 đôi đã lần lượt bị ngã, chỉ còn Nắng Hạ và ả họ Kim. Chỉ vài bước nữa thôi là Nắng Hạ sẽ được bàn tay cuẩ Huy Linh ôm lấy giữ cô khỏi ngã. Tùm. Cô ả họ Kim rốt cục đã bỏ cuộc, chưa kịp mừng cho trọn vẹn thì…Tùm… Nắng Hạ cũng bổ nhào theo ả. Mọi người được một trận cười thỏa thích, trong khi Huy Linh và anh chàng Hữu Trí kia phải lao xuống cứu người yêu. Huy Linh sở hữu riêng một hồ bơi, anh đến bên Nắng Hạ trước cả lúc Hữu Trí đến được với cô ả họ Kim.

Vòng tay qua ôm Nắng Hạ, Huy Linh không giấu nổi nụ cười trên môi. Anh cứ ôm khư khư làm cô phải hẩy tay anh ra và nói khẽ:

- Tôi có chết đuối đâu mà phải như thế.

Vừa lúc Nắng Hạ bắt gặp ánh mắt lạ lùng của Hữu Trí ném về phía mình. Ả họ Kim vẫn chẳng chịu bỏ cái tính ẻo lả của mình, ả cứ túm chặt lấy anh ta.

Rất nhanh chóng tất cả các đôi quay trở về phòng và mọi người lại trở về vị trí ban đầu. Ban tổ chức thì rối lên vì chẳng có đôi nào đáp ứng đủ tiêu chuẩn mà vòng thi đã đặt ra.

Người nhà, người hầu của mỗi cô cậu thì lục tục chạy ngang chạy dọc lấy đồ cho cô, cậu chủ. Trời có gió đầu mùa, từng cơn gió thổi lại quyện vào nước như lạnh thấu vào da. Các chàng vì mang tiếng là nam nhi nên chẳng ai dám kêu ca, chỉ có mấy cô là cứ run lên từng đợt. Trong lúc chờ đợi người hầu mang đồ thay tới, mấy cô đều núp vào người yêu mình thỏa sức mà nũng nịu. Nhìn ả họ Kim kia mới chướng mắt làm sao.:

- Trời ơi! Em rét quá… rét quá anh ơi!

- Tẹo nữa người nhà sẽ mang đồ tới, ráng chịu đi.

- Ứ ừ đâu. Em rét lắm. Rét…t…t

Bên này Nắng Hạ rít lên trong miệng và lắc nhẹ cái đầu tỏ vẻ rét lắm. Huy Linh ngồi bên nhìn mà chẳng biết làm gì cả. Cô giơ cánh tay ra rũ rũ cho bộ váy bớt ướt. Trong phòng chỉ có mình cô là không kêu than gì. Anh chàng Hữu Trí bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nhanh Nắng Hạ vì hành động lạ lùng, khác biệt đó.

- Em có rét lắm không? Huy Linh hỏi một câu thừa thãi. Nắng Hạ khẽ lụng bụng:

- Sao hỏi ngốc thế? Người ta rét hay không mà không biết lại còn phải hỏi.

Huy Linh im lặng, anh ái ngại nhìn quanh phòng. Cảnh tượng thật nực cười. Chỉ cách đây vài phút, tất cả mọi người đều sang trọng quý phái, giờ thì ai nấy đều ướt như chuột lột, trông thật tội nghiệp.

Nắng Hạ bỗng phì cười. Cô hẩy nhẹ Huy Linh:

- Này, nhìn mọi người kìa. Hi..hi. Đi dự thi mà lại thảm hại như thế này đây. Tôi cũng vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.