“Ừm, ta cũng xử lí xong con boss rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.”
“Chúc mừng nhân vật ( ) đã phá được dungeon Vực Thẩm Kongo.”
Lại nữa sao? Nhưng thôi kệ, dù gì cũng quen rồi. Đúng rồi, quên giải thích. Cái ở trên là kênh thế giới, nó sẽ hiện lên nếu có ai dùng loa thế giới. Loa thế giới vốn vô cùng mắc nên ít người sử dụng ngoại trừ bọn quý tộc ra. Nó chỉ được sử dụng vào những trường hợp đặc biệt. Ví dụ như tôi mới phá dungeon này, là người đầu tiên nên nó sẽ thông báo cho cả thế giới biết. Nhưng tôi rất ghét phiền phức nên đã dấu tên, thế mới có dấu ( ) như vậy.
“Chủ nhân, mau mở bảng trạng thái ra xem đi. Kyu~”
“Được. Mở bảng trạng thái”
Tên
Hanakaneko
Chủng loài
Mèo tai hoa
Cấp
60
Máu
9820/18700
Thể lực
1380/16700
Tấn công
16900 (21760)
Phòng thủ
14890 ( 19320)
Nhanh nhẹn
21090 (30900)
May mắn
20000
Thông minh
180/200
Trung thành
100%
Kĩ năng phụ
Hồi máu
Tên
Shirawashi Kyubi
Tuổi
16
Chủng tộc
Nữ Vương Vampire
Cấp
68
Máu
12900/26200
Thể lực
210/19800
Tấn công
27890 (38400)
Phòng thủ
16270 (28070)
Nhanh nhẹn
15930 (39640)
May mắn
20000
Thông minh
200/200
“Ta tăng cấp rồi phải không chủ nhân? Kyu~”
Hanakaneko hớn hở nhìn tôi. Tôi xoa đầu nó, gật đầu một cái. Nó nhảy cẩn lên, trong vui vẻ vô cùng làm tôi cũng vui lây.
“Đói không?”
“Ưm. Đói lắm! Kyu~”
“Vậy chịu khó chút, chúng ta vào thành phố kiếm vài món ngon ăn rồi nghỉ ngơi luôn”
Nhìn bức tường thành to lớn trước mặt, Hanakaneko ngỡ ngàng. Có vẻ như đây là lần đầu nó thấy nơi này nhỉ? Ngỡ ngàng là phải rồi.
“Không phải, đây mới là bên ngoài thôi.”
“Vậy sao? Kyu~”
Tôi kéo mũ choàng lên, cố hết sức để che khuôn mặt lại, nhất là đôi mắt, nó quá nguy hiểm đối với con người. Cả hai cùng đi đến cổng thành nhưng lại bị hai tên gác cổng chặn lại.
“Các ngươi từ đâu đến, mau xuất trình thẻ.”
A, sao tôi lại quên vụ này được cơ chứ. Đây là thành Elkock mà. Nơi này vốn là nơi dành cho các mạo hiểm giả mới nhập môn, nên muốn ra vào phải xuất trình thẻ mạo hiểm, nếu không có thì dù là hoàng tử công chúa kể cả ma vương tôi đây cũng tuyệt đối không được vào. Điều này đã được Liên Minh Thế Giới công nhận nên nếu ai vi phạm thì sẽ nhận hình phạt vô cùng mạnh. Tôi không thích dính vào phiền phức đâu. Sợ ư? Cũng một phần là do nó, tôi thừa nhận. Vì sao? Chắc các bạn không biết trong thế giới game này chia làm sao, nhưng theo tính toán của tôi thì có hơn 128 lục địa và 489 thành phố khác nhau đấy. Tôi không dại dột đến mức chống lại cả binh đoàn như thế đâu. Nhưng nếu là địa vị trước thì còn có khả năng cầm cự được với 50/50. Nhưng tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng. Giờ phải nghĩ cách nói với bọn lính gác này sao đây nè.
“Mau đưa thẻ mạo hiểm của ngươi nhanh lên, không thì cút.”
Thôi, thử hỏi hắn còn cách nào khác không, cứ giả vờ một chút vậy.
“Xin lỗi, nhưng...”
“À, có phải ngươi mới từ những ngôi làng nhỏ tới để đăng kí vào hội mạo hiểm phải không? Vào đi, nhưng nhớ là phải làm một cái thẻ cho tiện đi lại nhé.”
Một gã khác có mái tóc màu hạt dẻ cười nói với tôi. Nhưng khoan, hắn mới vừa nói cái gì?
“Hả. Ồ thế sao? Xin lỗi, xin lỗi. Tôi là người mới nên không rõ luật. Thôi, mau vào đi cậu bé.”
Ông anh mới là người rõ luật nhất đấy! Nhưng những lời vừa nãy vẫn không thể thốt lên từ cổ họng tôi được.
“Cảm...cảm ơn”
Dzọt lẹ, không dây dưa với hai tên không có não này nữa.
“Người dân ở đây thân thiện quá ha. Kyu~”
“ Chắc ta cần phải giáo dục cái định nghĩa thân thiện này của ngươi rồi.”
“Kyu~”
“... Im lặng và quên những gì ta vừa nói đi.”
Tôi không hiểu tại sao IQ của nó là 180/200 nhỉ? Không nghĩ nhiều, đi ăn chút gì thôi, sẵn tiện tạo một cái thẻ mạo hiểm cho tiện việc đi lại vậy. Mà thành phố này lớn nhỉ, chứ tôi nhớ lúc trước có chút xíu à. Chắc là do từ khi mọi người ở trái đất đến đây. Nếu vậy việc sống chết trên thế giới này ra sao, chẳng lẽ đến điểm hồi sinh như trong game à, như thế càng nguy hiểm. Còn bọn tù nhân trong các nhà tù thì sao? Chẳng lẽ muốn vượt ngục chỉ cần tự tử là xong rồi. Còn mấy tên thần kia có mục đích thật sự là gì, tôi nghĩ không đơn giản đến vậy.
“Chủ nhân, đằng kia có món gì vậy, trông ngon mắt quá. Kyu~”
Vì mấy món ngươi chọn toàn là đồ ăn cao cấp trong nhà hàng thôi. Ngày nào ngươi cũng ăn như vậy thì sớm hay muộn gì thì chủ của ngươi là ta sẽ phá sản thôi. Ta không muốn lâm vào cái hoàn cảnh đáng thương như thế đâu.
“Woa, nơi này lớn quá. Đây là đâu vậy? Kyu~”
“Đây là Công Hội Mạo Hiểm Giả, là điểm đến đầu cho những người muốn đi phiêu lưu, lớn là điều hiển nhiên phải có rồi.”
Nếu không thì sao có thể tuyển hàng tỉ mạo hiểm giả đi “diệt trừ hậu họa” là ta chứ, hỏi thừa. Tất nhiên, tôi không thể thốt ra câu đó được. Bước vào trong công hội, tôi đi thẳng đến quầy tiếp tân. Chẳng lẽ các ngươi hết người rồi hay sao mà cứ cho tụi tiếp tân cái thân thể ba vòng hoàn hảo này vậy. Không biết nghĩ cho cảm xúc người khác hả. Lần tới tôi phải kiện vụ này mới được. Nếu có thể.
“Cậu bé, em muốn gì nào?”
Cô ta nháy mắt với tôi một cái khiến tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn cố gắng mở miệng ra đáp lại.
“Tôi muốn đăng kí làm mạo hiểm giả.”
“Thế ư? Vậy cậu bé mấy tuổi rồi nè?”
“Tôi mười ba.”
Bà đây mười sáu nhé.
“Vậy là cậu bé sắp trưởng thành rồi nhỉ, nhớ đừng quên chị nhé.”
Không có tí liên quan gì hết. Cô ta có bị bệnh gì về thần kinh hay đại não không thế?
“Tôi muốn đăng kí.”
“À đúng rồi, chị quên mất, xin lỗi cậu bé.”
Alo, phim trường Hollywood phải không? Tôi muốn đề cử một người tham gia vào vai nữ chính ngây thơ đây, các ông có muốn hợp tác không? 7/3 nhé, tôi bảy, ông ba.
“Đây, cậu bé mau điền vào tờ thông tin này đi.”
Để xem. Tên thì không thể để là Kyubi được, vậy cho Hiiro đỡ đi. Tuổi thì mười ba. Quốc tịch cứ để là làng Dela. Ở đó có người quen nên nếu bị ‘thăm hỏi’ cũng không sao. Điền vậy chắc được rồi nhỉ? Tôi đưa tờ đơn lại cho bà già bitch đó. Nhận lấy thẻ và đi. Tôi thề là sẽ không đến đây thêm lần này nữa, nếu có thì chắc chắn phải trốn bà này đầu tiên.
Tôi ghé vào một quán rượu nhỏ, kêu một ly Vodka nhâm nhi. Tại sao tôi chưa đủ tuổi lại biết uống rượu ư? Dĩ nhiên là do nghề nghiệp rồi. Thử nghĩ xem, nếu muốn giả trang thành một quý tộc nào đó để lẻn vào các tòa nhà lớn mà bạn tình cờ được mời uống ly rượu thì như thế nào? Tên quý tộc đó không biết uống thì không sao, nhưng lỡ như hắn là con sâu rượu thì xác suất không bị phát hiện là 0,001% đó. Ngày nào cũng tập uống báo hại tôi bị bệnh liên miên, nhưng may là sức đề kháng tôi cao, không thì bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt mà tịnh dưỡng rồi. Nhưng không ngờ sau vài tháng tôi trở thành kẻ yêu thích loại thức uống này. Tôi lấy số tiền dành dụm của mình để mua những loại rượu hảo hạng có một không hai trên thế giới. Có một loại rượu mà tôi đấu giá nó lên tới 70,000,000,000 USD lận. Hazzz, đúng là lúc đó tôi tiêu nhiều thiệt, nên thành ra một tháng liền ngày nào tôi cũng đi trộm đồ, khiến bọn cảnh sát phát mệt, chửi tôi quá trời. Nhưng không ai thắc mắc tại sao tôi lại đến quán rượu này ư? Bởi theo định lý là ở những quán rượu như thế này lấy thông tin là dễ dàng nhất. Những thông tin dạo rất là có lợi đó.
“Nè, hôm nay ‘chỗ đó’ lại bán đấu giá phải không?”
“À, là ngôi nhà cuối phố ổ chuột đúng chứ? Nghe nói hôm nay có vài món ngon lắm.”
“Tao nghe còn có người thú nữa đó.”
“Thật sao? Từ khi đến đây tao chưa thấy người thú bao giờ.”
“Đúng thế đó. Mà vực thẩm Kongo bị phá rồi đó.”
“Nhanh như thế sao? Khu đó cấp 40 mới được vào đấy, tao ngày đêm luyện mà mới đến cấp 34 là cùng.”
“Tao cũng vậy. Mà chẵng lẽ là tên ( ) ư?”
“Đúng. Là hắn đấy.”
“Mẹ kiếp.”
Hết chuyện hay để nghe rồi, đi thôi. Theo như hắn nói có hội đấu giá ở ngôi nhà cuối phố ở nơi ổ chuột nhỉ? Nghe có vẻ thú vị đấy, tôi cũng muốn xem thử.