Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 5: Chương 5




Ối !! Tôi vội bụm miệng mình trốn vào một gốc cây, gần đó là Duy Phong đang đứng gần một cô gái
-Cô ta đến chưa?
-Chưa…nhưng sắp đến rồi.
Chắc cô ta là Stakler (kẻ bám đuôi) của Duy Phong… Wow xinh quá… Xém tí nữa tôi đã bật thốt thành tiếng…Hai người lúc nãy cũng rất đẹp…Trường này sao toàn trai xinh gái đẹp ko vậy?? Tôi thầm nghĩ
-Cô ta đã trể giờ hẹn lâu lắm rồi. Chắc là cô ta ko muốn tới
Chết rồi tóc??? A may quá đây rồi…Tôi thở phào nhẹ nhỏm nhìn cái túi trên tay, cứ ngỡ lúc nãy mải làm anh hùng tôi đã quăng nó ở xó xỉnh nào rồi chứ… Nhưng mà…Hajz…Thật sự là bây giờ tôi phải đội nó lên sao ??? Thật là ko muốn mà…Phải làm sao đây
-Cô ấy sắp tới rồi…Duy Phong lúng túng thấy rõ
-Đừng có giả vờ đợi người ko tới nữa. Cô gái mỉm cười ma mị. Tớ biết cậu ko có bạn gái… Dừng lại một chút để quan sát sắc mặt của Duy Phong, cô ta nói tiếp. Tớ đã điều tra tất cả về cậu và có vẻ dường như cậu chưa bao giờ có bạn gái. Cậu chỉ đi chơi với con trai và chưa bao giờ đi thậm chí tới gần với bất kì cô gái nào cả
-Cậu điều tra về tớ sao ?? Duy Phong sắc mặt ngày càng kém
-Nếu như thích một ai đó thì phải điều tra về họ chứ. Đúng ko? Cô ta lại tiếp tục cười. Vì vậy đừng nhìn có phí công lừa tớ nữa. Tớ biết rõ cậu ko có bạn gái

Ý cô ta điều tra người khác là nghĩa vụ phải làm ư? Tôi thắc mắc…Nhưng xem ra tôi ko có sự lựa chọn rồi… Đội đầu tóc giả lên, tôi bước vụt ra ngoài
-Anh Phong. Em có trể lắm ko ? Tôi cất giọng ngọt nhất có thể dù mọi ngày tôi cực kì căm ghét cái chất giọng trong trẻo, ngọt như khoai sùng lùi của mình =.=”
-A…Minh…
-Em là Minh Vi đây. Tôi mỉm cười với Phong
-Minh Vi??? Cô gái kia bật kêu lên
Tôi quay lại cô ấy, rồi tự nhiên nhất có thể, tôi quắc mắt nhìn cô ta
-Cậu là người luôn theo đuôi anh Phong của tôi sao? Tôi là Minh Vi-bạn gái anh ấy.
-Đừng có xạo. Duy Phong ko có bạn gái. Chắc cô chỉ giả vờ làm bạn gái cậu ấy chứ gì ??
Phập!!! Một mũi tên dính hai con cò là tôi và Duy Phong. Cô ả quả là tinh ranh mà. Tôi còn chưa biết làm gì thì…
-Cô ấy là bạn gái tôi. Phong kéo tôi vào vòng tay cậu ấy. Tôi và cô ấy rất thích nhau
Đơ !!! Duy Phong biết nói những câu sến súa này ư?
-Haha. Cô nàng chợt bật cười nhìn bọn tôi. Hai người thật sự thích nhau à? Vậy khi nào chia tay đây?
-Hả??? Tôi và Duy Phong cùng kêu lên một lượt, mặt thộn ra rõ là ngu
-Hai người quen nhau được mấy tháng chứ ? Rồi Duy Phong cũng sẽ chán cô thôi…
Gì chứ? Con nhỏ này thiệt là… Tôi tức đến nghẹn ứ họng, ko biết phải nói làm sao cả, đang láo liên tìm cách xỉa lại thì
-Sao cậu lại nói như thế? Tôi đã nói là ko thích cậu rồi mà… Duy Phong lên tiếng
-Bây giờ ko thích thì sau này cậu sẽ thích thì sao. Cô ta thản nhiên nói, cười thật tươi
Sặc, trình độ lì lợm của cô ta phải cao hơn tôi đến mấy bậc cơ đấy. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, cười gian, tôi ôm lấy cánh tay của Duy Phong, cất giọng thật ngọt

-Chúng tôi sẽ ko bao giờ chia tay nhau đâu. Chúng tôi đã hứa hôn rồi
-Cái gì? Cô nói gì? Cô ta hét lên, gườm gườm nhìn tôi. Cô ta nói xạo đúng ko Duy Phong?
-Đúng vậy. Chúng tôi đã hứa hôn từ bé…Duy Phong lên tiếng
Ha…Hay quá !! Duy Phong cậu đúng là bạn tôi !! Tôi ngước mặt nhìn Duy Phong cười cười tỏ ý khen ngợi
Cô ta im lặng, mắt vẫn nhìn tôi gườm gườm, hồi lâu cô ta cười nhạt
-Nếu vậy thì cho tôi xem bằng chứng đi. Hai người có dám hôn nhau trước mặt tôi ko?
-Việc gì bọn tôi phải chứng minh cho cô xem ??? Tôi nổi giận thật sự, cô ta quả thật là vô cùng lì lợm
-Nếu hai người ko dám thì thôi. Tôi ko ép. Cô ta cười nhạt… Chỉ cần như thế là đủ rồi…
-Cô… Câu nói của Duy Phong bị chặn ngang bởi…một nụ hôn. Không phải Duy Phong mà là tôi, tôi kéo đầu Phong xuống rồi đặt lên môi Duy Phong một nụ hôn.
Xong! Tôi đã lợi dụng Duy Phong xong rồi đấy. Tự nhiên như thằng điên
Cắn răng cố ngăn cái đám gà vịt đang nhộn nhạo biểu tình đòi ra, tôi quay sang cô nàng
-Muốn xem nữa ko? (Ọe)

Cô nàng mặt mày tím tái nhìn tôi nhưng tôi mặc kệ, tôi phải đòi lại quyền bình đẳng cho đám vịt gà trong bụng tôi đã. Nghĩ là làm, tôi nắm tay Duy Phong lôi xềnh xệch
-Minh Châu… Duy Phong nhìn tôi, một bàn tay đặt lên vai nhìn tôi lo lắng
-Ọe…ọe…Tôi gập người nôn thốc nôn tháo…Ọe…tớ mắc ói quá…Đừng nói gì nữa…Hộc…hộc…
Sau khi trả lại quyền bình đẳng cho thổ địa tôi mới có thể đứng dậy. Haiz…tôi ko ngờ là mình phải khốn khổ đến mức đó, cứ ngỡ chỉ giả vờ làm bạn gái thôi, nào ngờ…
Dặn lòng đừng luyến tiếc một cái hôn, đừng nghĩ đến “cái quá khứ tội lỗi” đó, tôi lấy hết sức lực ra nhe răng cười với Duy Phong
-Được rồi ko có gì đâu. Tớ đi đây.
Nói rồi tôi bán sống bán chết lao thẳng như tên bắn về hướng vô định phía trước. Cố ko cho Duy Phong ko nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, để cậu ta khỏi cảm thấy tội lỗi, dằn vặt vì đã “bị tôi cưỡng hôn”
Hajz… chắc tôi phải tự tay lấy dao rạch lên bộ não, để lôi bộ óc “heo” của mình ra mà dùng vim đậm đặc tẩy cho kì hết cái quá khứ dã man rợ kia, để nó đừng có lâu lâu hiện lên làm tôi muốn nôn mửa, có như thế, bản thân tôi mới ko thôi chà đạp Duy Phong vì đã để tôi hôn mà ko phản ứng =.=”
Do đó…giờ mà ko chuồn sớm, e rằng tôi ko có can đảm lấy dao mổ đầu mình lấy óc ra mà dùng vim tẩy mất, ai mà chẳng sợ đau, tôi cũng thế, rất sợ mới đúng. Mà dù ko sợ thì liệu moi óc xong, tôi có còn sống mà tẩy não nữa ko ="=?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.