Huyền Trung Mị

Chương 45



Lệnh chủ bận rộn gì à, một lời dĩ nhiên khó nói hết.

Chàng ngồi trên điện, nói đi nói lại với hai sứ giả kia: “Bổn đại vương chọn được Minh hậu rồi, và không hề có ý định cưới thiếp. Tôn sứ đã cất công đến tận đây, nhưng cảm phiền dẫn người về đi, không thì hãy hỏi thăm thành chủ nhà các ngươi, nếu họ chịu rước vào, vậy các bên đều vui vẻ rồi. Dù sao trước mắt hai bên vẫn chưa có tình cảm, mấy cô đó cũng đâu nhất thiết phải gả cho ta… Còn hai phần sính lễ kia, cứ coi như là quà ta tặng, đa tạ họ vặn dạm khổ ải đến Yểm Đô thăm ta.”

Hai vị sứ giả ở Vũ Sư Thiếp và Trung Dung nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười nước đôi.

Nói thật, hai món lễ vật kia chẳng hiếm lạ gì. Lệnh chủ hẳn là một người thực tế và theo chủ nghĩa sống qua ngày, nên đặt mục tiêu khá rõ ràng, Yểm hậu tương lai không thể chỉ biết ăn uống vui đùa mà phải thành thạo món nào đó, ví dụ như khâu vá hay hấp bánh gì đấy. Vì vậy thứ chàng để lại thành Vũ Sư Thiếp là bảng màu phổ biến khắp Sát Thổ, và ở thành Trung Dung là cái muôi tinh vi đến độ có thể tự lọc nước. Thành chủ hai nơi đó có dạo còn hoài nghi, không phải chàng muốn kết hôn mà là tuyển thợ may và đầu bếp.

Do chẳng ai có duyên đến cửa thỉnh cầu, hai món lễ vật toàn bị nhét trong góc, bụi bẩn bám đầy một lớp, không lục soát kỹ thì gần như chẳng tìm ra. Thời gian trước bỗng được tin tức thành chủ Sâm La gửi, họ cho rằng lệnh chủ sẽ nhanh chóng lấy lại sính lễ, không ngờ đã hai ba tháng trôi qua mà Yểm Đô vẫn chẳng có chút động tĩnh nào. Cộng thêm vào hôm hôn lễ lệnh chủ bị một vố thật đau, đám thành chủ đều cho rằng tình hình cấp bách lắm rồi, nếu còn không tìm đối tượng cho chàng, ngộ nhỡ chàng phát cáu thì tất cả đều gặp họa.

Thảo luận một hồi, hai thành Vũ Sư Thiếp và Trung Dung trở về liền bắt tay chuẩn bị tổ chức cuộc thi nữ công và nấu nướng, phần thưởng cho trạng nguyên đầu bảng chính là sính lễ lệnh chủ để lại.

Không ngoài dự đoán, hai vị cô nương kia phản ứng y hệt linh y sau khi biết mình bỗng dưng có hôn ước với lệnh chủ, cũng một khóc hai nháo ba thắt cổ, đã quấy một trận ầm ĩ ở quê nhà trước khi đến đây. Có điều rốt cuộc vẫn là trứng chọi đá, sau khi được các thành chủ đích thân phổ cập sự hung tàn của lệnh chủ, vì tính mạng thân nhân và an toàn của tài sản, hai vị cô nương vẫn xả thân đến Yểm Đô.

Ứng viên đã đến, vị trí Yểm hậu tạm thời lại đang trống, lệnh chủ cưới phứt một người là yên chuyện, tất cả đều được nhẹ nhõm. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lệnh chủ lại không thèm tân nương được đưa tới tận cửa. Có lẽ di chứng sau khi bị tiểu tiên giữ đèn bỏ rơi lúc trước, cộng thêm vết thương cũ chưa lành lại có vết thương mới, đã khiến lệnh chủ triệt để mất lòng tin vào tình yêu rồi.

Sứ giả của Vũ Sư Thiếp uyển chuyển khuyên nhủ chàng: “Lệnh chủ là ai chứ? Là trang hào kiệt mười nghìn năm mới có một mà! Bước vấp nhỏ tí cỡ đó chỉ như viên đá trong sinh mệnh dài dẵng của ngài thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Trung Thổ có câu thế này, mỹ nhân xứng với anh hùng, lệnh chủ thần công cái thế, để hai vị mỹ nhân noi theo Nữ Anh và Nga Hoàng gả cho ngài* thành song hỷ lâm môn luôn, cớ sao lại không làm?”

(*Nga Hoàng và Nữ Anh vốn đều là con của vua Nghiêu, cùng được gả cho vua Thuấn.)

Lệnh chủ khoát tay lia lịa, chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới phu nhân thứ hai. Trong xương tủy chàng là một người bảo thủ, luôn tôn trọng chế độ một vợ một chồng.

Có điều câu mỹ nhân xứng với anh hùng nghe hết sức hợp lý, Vô Phương gả cho chàng chính là ứng với câu tục ngữ này còn gì.

Chàng lại bắt đầu nhớ nhung vị hôn thê, đóa hoa bản thân nguyện tốn công theo đuổi mới là ngọc ngà trong tim, chứ loại tự động chạy tới cửa chàng tuyệt đối không thèm nhận. Chàng thà chịu đựng sự lạnh nhạt của nàng thêm mấy ngày cũng không muốn tùy tiện tìm nữ tử khác cưới về, chàng có sự kén chọn của riêng mình đấy.

Sứ giả thành Trung Dung thấy sứ mệnh sắp bị vứt sông thì bắt đầu hơi nóng ruột, “Lệnh chủ à, nếu lúc trước ngài đã để lại sính lễ thì có nghĩa là khế ước được thành lập rồi, chúng ta có nghĩa vụ tìm kiếm giai ngẫu thích hợp cho ngài. Nay ứng viên đã ở đây rồi, ngài không muốn chọn cả hai thì ít nhất cũng nên chọn một, để tiểu sứ còn về bàn giao.”

Thái độ lệnh chủ vẫn thế, “Ý của ngươi là vì để các ngươi có thể bàn giao mà bổn đại vương phải xem hôn nhân là trò đùa?”

“Không không…” Mặt hai vị sứ giả tái mét, “Chúng tiểu sứ tuyệt đối không có ý đó. Nhưng hai vị mỹ nhân thật sự là ưu tú nhất thành, không chỉ có tướng mạo đẹp mà tính tình còn ôn hòa, tay nghề cũng giỏi, nhất định sẽ không khiến lệnh chủ thất vọng.”

Đáng tiếc lệnh chủ không hề có ý gặp mặt ứng viên lấy một lần, chàng nói: “Bổn đại vương tuy phóng khoáng không thích trói buộc, nhưng về chuyện tình cảm thì tuyệt đối một lòng. Nếu đã có người nhận sính lễ trước thì các khế ước sau đó sẽ tự động được hủy bỏ.”

Hai vị sứ giả ngập ngừng: “Nhưng lúc đó ngài đâu có nói trước. Huống hồ không phải linh y ở thành Thiên Cực đã… đá ngài rồi sao…”

Ly Khoan Trà nghe thấy sai sai, mồm miệng tệ hại như thế, khéo lát nữa sẽ đổ máu cho coi. Cậu ta liền đứng dậy, chắp tay nói: “Hai vị tôn sứ hiểu lầm rồi, hôn lễ ngày đó dẫu không được thuận lợi lắm, nhưng cũng may sóng gió đã qua, Yểm hậu nhà ta và lệnh chủ đã quay về với nhau rồi. Hai vị chưa nghe nói à, hai hôm trước bọn họ còn cùng đi chơi đấy thôi, tình cảm ngọt ngào như mật ấy.”

Thế là thế nào, nếu đã ổn rồi thì nên chiêu cáo tứ phương, nhân tiện thu hồi sính lễ lại mới đúng. Chẳng nói chẳng rằng làm các thành chủ vì để bảo vệ Sát Thổ được hòa bình mà tốn không biết bao nhiêu công sức, giờ nói thôi là thôi được sao?

Sứ giả không cam lòng từ bỏ, nghĩ ngợi rồi nói: “Cứ coi như lệnh chủ và linh y đã quay về với nhau, nhưng đâu lý nào người quyền cao chức trọng như ngài lại chỉ có mỗi một giai ngẫu. Nói thế nào thì cũng nên gặp một lần đã, ngộ nhỡ lệnh chủ vừa mắt, lựa lời nói đôi câu với linh y thì hẳn nàng ấy cũng sẽ tiếp nhận thôi.”

Dứt lời không đợi lệnh chủ phản đối, đám sứ giả đã vội vàng đưa ứng viên vào, giữa sảnh bằng bỗng nổ *ầm* một phát, hai thiếu nữ yểu điệu bất thình lình đứng trên đại điện trống huơ trống hoắc. Bóng ánh lửa trong lò nhảy múa giữa mi tâm các nàng, đều là mỹ nhân hạng nhất, sứ giả tin chắc lệnh chủ nhìn rồi thì nhất định sẽ đổi ý.

Kết quả lệnh chủ có đổi ý hay không, tạm thời chưa biết, nhưng Ly Khoan Trà vừa nhìn liền trợn trắng cả hai mắt.

Cái gì đây? Cô nương của Vũ Sư Thiếp dũng mãnh tới độ khiến người ta kinh hãi. Có thể vì lý do thẩm mỹ nên phái nữ nơi đó thích đeo khuyên rắn ở bên thùy tai, cô nương chưa lập gia đình thì tai trái màu xanh tai phải màu đỏ, có gia đình thì ngược lại. Khuyên rắn kia cũng không phải là đồ trang sức chế tạo từ vàng bạc mà là rắn sống thật sự. Đôi mắt hạt mè của chúng luôn trợn trừng, lúc uốn lúc dãn như lò xo, thấy ai không vừa mắt thì lè lưỡi ra hăm dọa, dù không có độc cũng khiến người khác khiếp đảm.

Ly Khoan là thằn lằn, rõ ràng là đồng loại nhưng cậu chàng cũng phải lùi hai bước. Cậu ta đứng sát lệnh chủ, cắn móng tay hỏi: “Ban đêm ngủ có tháo khuyên rắn xuống không? Với cả chúng ăn gì? Kê tai đến bên chén hay thả chúng ra ngoài, để chúng tự bắt côn trùng?”

Sứ giả liếc xéo, trực tiếp lờ đi câu hỏi của cậu ta, chỉ ân cần tiến cử: “Mỗi thành có một phong tục riêng, chỗ tiểu sứ thích nuôi rắn ở hai thùy tai. Lệnh chủ nhìn xem, cô nương của chúng ta là đẹp nhất, vú cao mông căng, eo tựa dương liễu, tuyệt đối không hề kém linh y.”

Lệnh chủ chậm rãi lắc đầu, chàng không có tâm trạng chấm điểm đẹp hay không, chỉ chỉ vào hai tay cô nương, “Xin hỏi, nàng ta cầm hai con rùa đen là có ý gì? Đi xem mặt mà đem theo rùa đen, rõ ràng là đang cười nhạo bổn đại vương. Nàng ta lập chí biến bổn đại vương thành vật trong tay nàng ta sau khi lên làm Yểm hậu có đúng không, loại cô nương này cưới về được sao?”

Sứ giả của Vũ Sư Thiếp hoảng hốt, vội giải thích: “Đây là tập tục trong thành tiểu sứ ạ, các cô nương coi rắn là chuẩn mực cái đẹp, còn rùa là tỏ ý kính trọng…”

“Tập tục chó má gì thế hả.” Lệnh chủ nói mà không thèm nể mặt: “Ngưu quy xà thần, không phải mắng người thì là gì hả?”

Sứ giả nhăn mặt nhìn sang Ly Khoan Trà, Ly Khoan dời mắt đi, lệnh chủ cố ý bới móc mà, cậu ta cũng chẳng còn gì để nói.

Cho nên cô nương tới từ Vũ Sư Thiếp bị loại thẳng cánh, sứ giả thành Trung Dung tiến lên giới thiệu ứng viên mình dẫn đến: “Trung Dung là đời sau của Đế Tuấn*, chúng ta gần gũi với loài người nhất, ăn ngũ cốc hoa màu, còn thuần phục dã thú…”

(*Theo Sử ký của Tư Mã Thiên, Đế Khốc – chữ Hán: 帝嚳, Cao Tân thị 高辛氏, tên Tuấn (夋),là con của Đới Cực (蟜極), còn Đới Cực là con của Huyền Hiêu (玄囂), và Huyền Hiêu chính là con trưởng của Hiên Viên Hoàng Đế. Theo vai vế, Đế Khốc là cháu họ của Chuyên Húc – cháu nội của Hoàng Đế và là người kế thừa Hoàng Đế.

Sử Ký – Ngũ Đế bản kỷ nói, Đế Khốc sinh ra đã là thần linh, tự nói tên mình, ban phát lợi vật ở khắp nơi, không nghĩ gì đến thân mình. Cũng theo Sử ký, ông là người nhân ái khiêm nhường, được thiên hạ theo về. Ông có khả năng tận dụng đất đai và tài nguyên, có tài lãnh đạo mọi người. Ông còn là người chế ra lịch phù hợp với quy luật sự vận động của mặt trời, Mặt Trăng và thành kính thờ tế quỷ thần.)

Mũ trùm quá kín, không thấy được mặt lệnh chủ, chỉ thấy miệng mũ đen như mực hướng thẳng về phía vị cô nương đang vô cùng bất an. Nói thật, nàng ta không quái đản như ứng viên của thành Vũ Sư Thiếp mà sở hữu ngũ quan bình thường, hơn nữa lại còn khá đẹp, tiểu tiên giữ đèn trong tưởng tượng của lệnh chủ chắc cũng cỡ này. Nếu không phải vì đã gặp Vô Phương thì lệnh chủ – người không có yêu cầu cao về vợ – có thể sẽ đồng ý cưới liền. Nhưng không so sánh thì không thấy khác biệt, bây giờ châu ngọc ở phía trước, ánh mắt lệnh chủ đã bị sớm nâng cao hơn gấp mấy chục lần, trên đời này ngoại trừ Diễm Vô Phương, chẳng còn ai xứng với người vô song tuyệt thế như chàng.

Ly Khoan hơi kích động, kéo kéo ống tay áo của lệnh chủ, “Vị này không tệ.”

Lệnh chủ mắt cao hơn đầu bĩu môi, không tệ chỗ nào chứ?

Ly Khoan tiến lại bên tai chàng nói: “Ngài nhìn kỹ xem, cô nương này vóc dáng đầy đặn, tứ chi thon dài, nếu như làm mẫu nặn tượng nữ thì không gì hợp hơn. Ngài còn nhớ kỳ sen đỏ nở không? Sắp đến ngày rồi, nếu lại bỏ qua thì đám tượng sẽ lại thất vọng lắm cho coi! Chúa thượng à, ngài không thể chỉ lo mình mà không để ý đến chúng, chúng mong chờ ngài nặn tượng nữ đến nỗi cổ dài ngoẵng cả rồi. Yểm hậu mãi không chịu đồng ý, ngài trông trước trông sau vẫn chẳng có tiến triển. Theo thuộc hạ thấy, chi bằng cứ giữ vị này lại, nếu Yểm hậu vẫn khăng khăng không chịu động phòng với ngài, ngài động phòng với nàng này là được. Nữ nhân mà, thổi tắt nến thì ai chả như nhau, tin thuộc hạ đi, không sai đâu.”

Ai dè khi cậu ta đang nói văng nước bọt tóe tung thì đại quản gia từ bên ngoài đi vào, dè dặt vòng qua cặp khuyên rắn của ứng viên thành Vũ Sư Thiếp, đi thẳng đến trước ngai vàng của lệnh chủ, “Chúa thượng.” Y ngẩng đầu gọi, “Báo cho ngài một tin tốt, Yểm hậu vào thành rồi ạ.”

Lệnh chủ thất kinh, “Vào thành? Nhanh thế sao?”

Nếu là lúc khác thì nhất định chàng sẽ mừng hết lớn, chứng tỏ bài thuốc Kim Lụy kia có hiệu quả, chàng đã tiến một bước dài đến việc động phòng rồi. Chàng nghìn tính vạn tính, theo kế hoạch thì vốn sau khi Kim Lụy đi sẽ để nàng xoắn xuýt một thời gian, đến tối khi chàng lại tìm, nàng e ngại để chàng đo người, sau đó chuyện không thể miêu tả sẽ thuận tiện diễn ra.

Có điều… Hôn thê không chờ đã đích thân đến Yểm đô gặp chàng, điều này nghĩa là gì? Lệnh chủ vừa hoang mang vừa mừng như điên, trong lòng nàng có chàng chứ sao nữa. Nhưng trong chuyển biến nhanh hơn hẳn trong kế hoạch, chàng đoán sai phản ứng của nàng rồi, nàng chủ động như vậy, mà chủ động là hỏng chuyện, nên mới vừa hay bắt gian chàng ngay trận. Tiếp theo nên làm gì đây, lệnh chủ cuống quýt đi vòng vòng, tuyệt đối không thể chuyện này bị nàng biết.

“A Trà…” Chàng túm lấy cổ áo Ly Khoan, “Mau đưa những người này ra sau núi giấu đi, đừng để Yểm hậu phát hiện.”

Ly Khoan thẳng lưng nhận lệnh, vừa định giải tán đám sứ giả và ứng viên thì đã nghe đại quản gia ủ dột báo: “Không kịp rồi, Yểm hậu đã ở ngoài điện.”

Lệnh chủ choáng váng, hai chân mềm oặt, ngồi phịch xuống ngai vàng luôn. Chàng run run chống tay vịn nhìn ra ngoài, thà rằng không nhìn, nhìn rồi thì sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy mình. Hôn thê đứng ngay dưới mái hiên, mắt sắc như hai lưỡi sao sắc bén, cắm phập vào huyệt thái dương chàng. Dù nàng vẫn mang dáng vẻ hờ hững như trước, thậm chí khi thấy hai vị cô nương này còn mỉm người, nhưng chàng có dự cảm những ngày an nhàn của mình sắp chấm dứt rồi. Trăm cay ngàn đắng chuẩn bị cho nước chảy đá mòn, kết quả đá biến thành tấm sắt, chỉ cần chính nàng không gỉ thì chàng mãi mãi không đợi được đến ngày nàng thủng lỗ.

Chàng kêu lên, “Nương tử, nàng tới rồi…”

Người ở cửa bước tới, vẻ đẹp lộng lẫy lập tức làm cả điện sáng bừng.

Vô Phương chỉ thấy hận, mà đến bản thân cũng không biết cảm giác hận từ đâu ra, chỉ biết vừa nhìn thấy chàng là muốn đánh chàng tới chết. Có điều vốn tu dưỡng tốt, nàng tuyệt đối không thể để người khác nhận ra mình đang rối loạn, thế là nụ cười trên mặt càng tươi hơn, che đi tâm trạng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mặt thì cười mà sát khí lại tung hoành ngang dọc, từ lúc nàng vào điện lửa trong lò cứ không ngừng bùng lên, rốt cuộc lệnh chủ cũng cảm nhận được cơn khủng hoảng trước khi đại nạn ập đến. Chàng rụt vào trong ngai vàng đầu lâu, chân mềm nhũn không đứng nổi, lắp bắp dặn: “Ngớ… ngớ ra đó… làm gì, còn không mau lấy thêm ghế cho Yểm hậu ngồi!”

Rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, bảo không cần, xoay người quét mắt nhìn mọi người trên điện, “Lệnh chủ có khách quý, là ta tới không đúng dịp.”

Hai sứ giả kia nhìn tới độ hoa mắt, thì ra đây chính là linh y trong truyền thuyết. Bọn họ tự cho mình đã thấy không ít mỹ nhân, nhưng cho tới giờ chẳng ai đạt đến trình độ cực hạn như thế này. Hèn gì lệnh chủ lại khăng khăng đến thế, ai mà không biết chọn đồ tốt hơn chứ? Cô nương bọn họ dẫn đến, lúc trước đúng là thấy vô cùng xinh đẹp, kết quả đến trước mặt người ta lại chẳng bì được. Bọn họ rốt cuộc cũng thông suốt được lời lệnh chủ nói khi nãy, muốn hạnh phúc cần phải biết chọn giữa lấy hay bỏ, có một phu nhân đẹp như vậy, mấy nữ tử khác đều trở thành đồ làm nền cả. Có món ngon không ăn lại đi ăn phân, chẳng ai ngu đến thế.

Trên điện nhanh chóng rơi vào cục diện lúng túng, mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.

Vẫn là Cù Như chưa bao giờ quan tâm hoàn cảnh hét lên: “Sư nương, uổng công ta vẫn luôn khen ngài trước mặt sư phụ, ngài lại dám lừa sư phụ đi xem mắt!”

Lệnh chủ đứng phắt dậy, “Đây không phải là xem mắt, tiểu điểu, ngươi chớ nói lung tung.”

Ly Khoan Trà thấy không ổn liền bước ra giảng hòa, “Đúng đúng, đây không phải là xem mắt, là sứ giả thành Vũ Sư Thiếp và Trung Dung thay mặt thành chủ nhà mình đến bàn kế hoạch hợp tác với lệnh chủ…”

Vô Phương vẫn mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy lại có nhiều ma lực tới độ làm lệnh chủ sợ hãi hùng. Nàng gật đầu nói, “Hợp tác là chuyện tốt, lần này ta tới cũng là muốn bàn bạc kế hoạch hợp tác với lệnh chủ đây. Nếu các ngươi còn chưa nói xong thì lát nữa ta sẽ quay lại sau.”

Tay chân lệnh chủ run bần bật, từ trên ngai nhào thẳng xuống, “Nương tử đừng đi, ta bàn bạc  xong rồi.”

Đáng tiếc trời cao không chiều lòng người, cô nương của Vũ Sư Thiếp khá cay cú, nàng ta đứng ra ngoái: “Kẻ ngay không vòng vo, bọn ta đến là để kết thân cùng lệnh chủ. Sính lễ ở mười sáu thành Sát Thổ là do lệnh chủ đưa, ta và cô nương thành Trung Dung đây mỗi người đều có phần, do sứ giả đưa đến Yểm Đô để gả cho lệnh chủ. Kết quả lệnh chủ lại nói không cưới nữa, đùa giỡn tình cảm người khác như thế, chẳng lẽ linh y không cảm thấy quá đáng sao?”

Quá đáng, tất nhiên là quá đáng, nàng cũng cảm thấy chàng không ra gì. Vô Phương quay đầu nhìn lệnh chủ, “Lúc trước đặt nhiều sính lễ như thế, lệnh chủ không nghĩ sẽ có ngày hôm này à?”

Lệnh chủ lắc đầu, “Không có, thật sự không có.”

Nàng nhìn đi chỗ khác, thở dài nói: “Làm sai thì phải trả giá lớn. Không thể để người ta đi về tay không được, ít nhất phải bù đắp tổn thất.”

Hai vị cô nương ở Vũ Sư Thiếp và Trung Dung gật đầu, hoàn toàn quên mất lúc trước đã kêu trời oán đất không muốn tới Phạn Hành Sát Thổ thế nào.

Nhắc đến bồi thường, lệnh chủ run như cầy sấy, hôn sự trước kia khó giải quyết, bây giờ không chịu đón dâu còn phải đền tiền, trước nay đúng là khác một trời một vực mà. Nhưng để nhanh chóng thoát thân, tiền là biện pháp giải quyết tốt nhất. May mà khoản tiền bán đứt nhà trọ Cửu U đã vào túi, giúp chàng có vốn liếng chu toàn mặt mũi.

Chàng phất tay, “Được, các ngươi đi theo đại quản gia đến nhà kho đi. Đi nhanh đi, đừng để ta nhìn thấy mặt các ngươi nữa.”

Đuổi người đi xong, chàng chỉ vào Ly Khoan Trà, “Ngươi còn đứng đực ở đây làm gì? Còn không đến mười ba thành còn lại đi? Lại có kẻ kéo đến là phải bồi thường nữa, cả thành này sẽ phải hít gió mà sống đấy!”

Ly Khoan vâng dạ tới tấp, lôi Cù Như chạy biến đi như làn khói. Loáng cái đại điện to đùng chỉ còn lại lệnh chủ và hôn thê, lệnh chủ nghẹn ngào nói: “Nương tử, ta tính sai rồi…”

Vô Phương cười nhạt, “Tính sai ở đâu, rõ ràng là được hời. Các nàng được bồi thường, còn ta không có lấy một đồng, trái lại còn đưa tiền cho ngài. Sau khi xong chuyện, xin lệnh chủ để ta về Diêm Phù, từ đó núi cao nước dài, cả đời này không gặp lại lệnh chủ nữa, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.