Huyền Trung Mị

Chương 49



Vô Phương đã vô số lần thử chắp vá ngũ quan của chàng lại với nhau, tự biết trong lòng sẽ là dạng đã nhìn thì không thể quên.

Nhưng dù có nghĩ nhiều đến mấy thì cũng chỉ trong khả năng não cho phép. Nàng đoán chàng có đường nét tuấn tú, khỏe mạnh đầy sức sống, song chưa bao giờ nghĩ đến toàn cảnh diện mạo của chàng lại khiến người ta lo sợ bất an như thế này.

Đúng, chính là lo sợ bất an, vì nàng không tìm được từ ngữ nào khác có thể miêu tả chính xác hơn cảm nhận của nàng tại thời khắc này. Trong suy nghĩ của nàng, nam giới tuấn tú đến đâu thì cũng chỉ là một lỗ mũi với hai con mắt, nhưng dung mạo của lệnh chủ lại vượt qua khỏi giới hạn đó.

Ngươi đã từng thấy hình các chư thần trên bích họa chưa? Rực rỡ và tráng lệ là tính từ để hình dung. Nếu không phải cử chỉ hành động có hơi không đứng đắn thì hẳn lệnh chủ sẽ độc nhất vô nhị như hình trên bức họa vậy.

Thoạt nhìn chàng nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi, đường nét mặt tựa tranh vẽ, vừa khí phách vừa trữ tình như thi ca. Chàng buộc tóc bằng dây tua, bắp tay đeo vòng quý, hình xăm ở một bên cổ trông phức tạp lại rực rỡ, uốn lượn chạy dọc xuống phủ kín cánh tay phải, nhìn oai hùng như rồng như hổ. Chàng ngồi nghiêng, nửa thân trên để trần, hơi ướt nước, giọt nước lăn trên các múi cơ, từ ngực trượt xuống eo… Thấy nàng nhìn đến ngẩn ngơ, chàng đưa tay vừa phủi vừa lau, ý khoe mẽ lồ lộ.

Một giọt nước lạnh như băng xuyên qua tầng mây rơi lên môi Vô Phương, bấy giờ nàng mới hoàn hồn, mặt lập tức nóng ran. Trước đây khi chàng đột nhiên xuất hiện tuyên bố muốn cưới nàng, nàng cho rằng chàng vừa già lại vừa xấu, không chừng còn bị liệt mặt do trúng gió. Sau đó thỉnh thoảng lại thấy được một góc của núi băng, nàng đã bỏ suy đoán ấy đi, nhưng tuyệt nhiên không ngờ chàng lại có dáng vẻ trẻ trung thế này.

Chàng thật sự đã mười nghìn tuổi ư? Nàng từng gặp một lão rùa mười nghìn tuổi, già đến nỗi không còn hình rùa nữa rồi. Mười nghìn năm này chàng bảo dưỡng thế nào vậy? Áo choàng đen che thân là để tránh dầm mưa dãi nắng, hay là vì dáng dấp không đủ hung ác, sợ không trấn áp được chư yêu ở Sát Thổ?

Vô Phương một bụng đầy hồ nghi, đóa sen đỏ to lớn kia dập dềnh trôi lại gần rồi dừng ở trước mặt nàng. Lệnh chủ ngồi trên sen đỏ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nàng, “Nàng từng sờ nắn tên tượng do Lộc Cơ dẫn đến nên có thể so sánh rồi đấy, ta đã nói mỗi bộ phận trên người ta đều hơn hẳn hắn mà, đâu có gạt nàng đúng không?”

Đợi một hồi vẫn không thấy nàng phụ họa, lòng tự trọng của lệnh chủ bị tổn thương, trong cơn tức giận chàng bắt đầu động thủ tụt quần đùi xuống, “Nàng vẫn không tin ư? Không tin chúng ta đo lại là biết!”

Cho nên mới nói dáng đẹp thì có ích gì, đầu óc hoàn toàn không theo kịp tướng mạo, lệnh chủ quả nhiên vẫn là lệnh chủ của lúc trước.

Nàng lật đật giữ tay chàng lại, “Đừng… Ngài lại muốn làm gì nữa hả?”

Chàng nói: “Cởi quần chứ gì nữa, dù ta không có thói quen so độ dài ngắn với tượng đất mình tạo ra, nhưng vì để nương tử có am hiểu toàn diện về ta, cái gì ta cũng có thể để nàng xem được.”

Giờ cởi quần nữa là lộ hết luôn. Nàng dùng sức đè tay chàng lại, vốn còn đang vui mừng vì rốt cuộc mình cũng nhìn thấy mặt chàng, tình cảm cuối cùng cũng được làm rõ, nhưng chàng làm loạn như thế khiến nàng nhất thời sợ hãi đổ mồ hôi lạnh đầy mình.

Sức đã lớn, chàng còn cố chấp giằng co với mình, nàng thật sự không áp chế được, đành căm tức quát lên: “Trên đời này sao lại có kẻ như ngài, cởi quần ngay trước mặt một cô nương chứ!”

Lệnh chủ chớp chớp đôi mắt đẹp, rồi ngượng ngùng cười, “Nàng đâu phải là người ngoài, sớm muộn gì cũng phải thấy mà.”

Nếu chàng vẫn là vị lệnh chủ mặc áo choàng đen không thấy rõ mặt mũi lúc trước, cùng lắm nàng chỉ cảm thấy chàng ngốc. Nhưng bây giờ từng ánh mắt mỗi vẻ mặt của chàng đều lọt vào trong mắt nàng, sự ngốc nghếch ấy liền biến thành trăm phương ngàn kế, vừa sinh động vừa gian trá.

Nàng bứt rứt vô cùng, không biết nên nhìn vào đâu nữa, hốt hoảng né tránh: “Không được phép giở trò vô lại, ngài mà còn không bớt trò đi thì ta sẽ đi ngay.”

Chàng kêu lên: “Đừng mà, chúng ta đã giao kèo xong rồi còn gì, còn phải nặn tượng nữ cho Kim Lụy mà, nàng đi rồi thì làm sao nặn được nữa? Sen đỏ rất nhanh tàn, nếu tượng đất không được nuôi đủ bốn mươi chín ngày thì sẽ thành tàn tật đấy. Dù sau đó nàng nghĩ thông, tối mai lại đến cũng không kịp đâu.”

Vừa nói chàng vừa chống hai tay quỳ gối trên sen đỏ, đường cong cơ thể uyển chuyển khiến chàng nhìn như con báo đang vận sức chờ thời cơ hành động. Chàng đưa người đến, gần như dán mặt lên mặt nàng, “Nương tử à, ta đã cởi áo choàng ra rồi, nàng nhìn kỹ xem, có nhìn thấy mặt ta không?”

Chàng khổ tâm làm ám thị tâm lý suốt mấy tháng, hôm nay sắp sửa được như mong muốn rồi. Mỗi lần lộ một phần mặt cho nàng thấy, mức độ nhiều ít thế nào chàng đều ghi chú lại. Phải từ từ, biến đổi một cách bất tri bất giác, đợi đến khi chính nàng cũng thừa nhận thì một kích sau cùng sẽ nhất định trúng đích, dù không yêu cũng phải yêu.

Lệnh chủ chớp mắt, lại chớp thêm mấy cái nữa, hàng lông mi dài gần như quét lên cả mặt nàng.

Thế nào, tới mức trời đất oán than đúng không? Chàng thật không rõ vì sao mình lại tuấn tú đến vậy nữa! Chiêu trước sau tương phản dữ dội này từ trước đến giờ lúc nào cũng thành công, dù có là linh y luôn bình tĩnh thì bây giờ cũng không cầm lòng nổi đúng không?

Mau nói nhìn thấy đi, nàng thừa nhận xong bọn họ liền có thể tiến sâu hơn đấy.

Lệnh chủ nôn nóng đến không muốn chờ nữa, “Nhìn mắt ta, nhìn mũi ta cả miệng nữa này…” Sau đó chàng hơi nghiêng đầu, đưa tay chỉ vào đuôi mắt, “Có thấy không, chỗ này của ta còn có nốt ruồi giọt lệ, có phải trông vừa chói lóa vừa nhàn nhạt ưu thương như hoa lê trong mưa không?”

Rõ ràng chàng thấy được sự kinh ngạc trong mắt nàng, cái vẻ đó đâu có giấu được, nhất là khi tình cảm sâu đậm đến một mức nhất định. Lệnh chủ cảm thấy mình có thể nhìn thấu lòng hôn thê, huống hồ bản thân còn tự quyết được trong việc lộ mặt bao nhiêu. Chàng đã không che chắn chút nào nữa, nàng mà chẳng nhìn thấy nữa thì nhất định là đang giả vờ.

Lệnh chủ quay đầu qua lại để giúp hôn thê nhìn kỹ tướng mạo mình hơn. Tộc của chàng sau khi hóa thành người đều đẹp vậy cả, chưa kể chàng còn thấy mình chính là tài năng xuất chúng nhất trong tộc.

Lúc trước khi chàng giáng thế, các trưởng lão ai ai cũng nhất trí cảm thán rằng: “Trước giờ chưa từng có đứa trẻ nào đẹp như A Chuẩn cả.”

Vẻ đẹp của chàng không phải kiểu ẻo lả mong manh, chàng có khí phách  và vẻ cường tráng mà phái nữ thích, lại có gương mặt tinh xảo mị hoặc mà phái nữ mê.

Chàng đã chuẩn bị xong xuôi để hôn thê thần hồn điên đảo vì mình, đương lúc tha hồ tưởng tượng cảnh nàng quỳ dưới quần đùi của mình, chàng lại nghe thấy một câu khó mà tin nổi…

Nàng hỏi: “Bạch Chuẩn, vì sao ngài chỉ có đầu mà không có mặt?”

Lệnh chủ ngẩn ra, rồi bỗng kinh hoàng cực độ, “Sao có thể chứ! Nương tử, có phải nàng mù rồi không?”

Vô Phương từ tốn lắc đầu, vẻ mặt hết sức đắn đo, “Ta đều thấy rõ mỗi gân mạch trên cánh hoa, chỉ không thấy mỗi mặt ngài. Ngài không cởi mũ trùm còn đỡ, cởi ra rồi lại có phần kinh khủng.”

Lệnh chủ lại kêu: “Không thể nào!” Chàng rõ ràng đã giải hết kết giới che chắn trên mặt mình rồi mà, chẳng lẽ pháp thuật của chàng bị mất linh? Chàng không tin, kéo tay nàng áp lên mặt mình, “Nàng sờ thử đi, ta có mặt mà. Không chỉ có, mà còn rất đẹp nữa.”

Vô Phương cố nén thẹn thùng, sờ soạn hai cái trên mặt chàng, “Sờ được nhưng không thấy được, cho nên ta vẫn chưa thích ngài.”

Lệnh chủ phát hiện mình đùa giỡn hơi quá trớn rồi, theo tình cảnh này, chàng sợ không có cơ hội động phòng mất.

Chàng gần như tuyệt vọng, “Nàng coi ta là đồ ngốc có phải không? Mấy lần trước ta đều khống chế được mà, lần này lộ hết nàng lại nói không thấy, rõ ràng là cố tình gây khó dễ!”

Ai ngờ chính vì câu nói này, phỏng đoán của Vô Phương liền được chứng thực.

Quả nhiên là chàng động tay động chân, cái gọi là thật lòng mới có thể nhìn thấy mặt cũng chỉ là trò mèo chàng bày ra. Sao lão yêu này lại hư hỏng vậy chứ, trước kia nàng cứ coi chàng là kẻ ngốc, thì ra nàng mới chính là kẻ tự cho là thông minh. Chàng vừa khôn vừa xảo quyệt, hôm nay lộ một chút, mai lại lộ một chút, đều là mưu đồ để thả dây câu cá lớn cả.

Tức muốn chết đi được, Vô Phương dùng cả hai tay đẩy chàng ngã nằm trên nhụy hoa, “Ngài mới coi ta là kẻ ngốc, lừa ta lâu như thế, giấu đầu lòi đuôi làm bộ làm tịch, đừng tưởng rằng ta không dám đánh ngài.” Nàng vung tay lên giả vờ quơ hai cái.

Lệnh chủ ngơ ngác một thoáng mới phát hiện ra mình vừa lỡ miệng, bị nàng bóc mẽ rồi.

Chàng chẳng thở nổi, chán nản nằm vật xuống, ôm mặt kêu than: “Sao có thể thế chứ! Sắp xếp không chê vào đâu được như vậy kia mà…” Thất bại ngay vào giây phút quan trọng nhất.

Có điều nhìn lén hôn thê qua kẽ tay, chàng phát hiện hình như nàng cũng không giận thật, chỉ hơi bất mãn, bực tức trợn mắt nhìn chàng thôi.

Nàng dĩ nhiên chẳng nỡ đánh chàng, chàng rất có lòng tin với mình. Ngẫm nghĩ lần nữa chàng lại phấn chấn, chống ra hai tay sau ót, ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt mị hoặc, “Nương tử à, mấy chuyện đó đều là chuyện nhỏ nhặt, chớ để trong lòng, quan trọng chính là hai ta rất xứng đôi. Nói ra nàng có thể không tin, nhưng khi biết nàng cầm sính lễ của ta ở thành Sâm La, ta liền hiểu được, ta sống mười nghìn năm qua đều là vì để chờ nàng cả.”

Lệnh chủ lại bắt đầu huyên thuyên, đẳng cấp mặt dày có thể nói là tỉ lệ thuận với tiêu chuẩn nặn tượng của chàng rồi. Vô Phương khinh thường ra mặt, nhưng thực ra trong lòng lại nhẹ nhõm. Giống như lúc chọn món ăn, món nào hương sắc vị đều tuyệt thì đương nhiên không thể cầu hơn được nữa. Nhưng ngộ nhỡ vị tạm được song trông không được ngon lắm thì cũng chẳng thể đổ đi, cùng lắm là nhắm mắt mà ăn thôi.

Nàng không nói gì, chàng liền quấn lấy nàng, thử chạm vào tay nàng thăm dò, thấy nàng không phản đối, chàng lại véo nhẹ dái tai nàng.

Bị chàng trêu chọc đến đỏ mặt, Vô Phương cố tỏ vẻ bình tĩnh, cau mày bảo: “Ngài mặc xiêm y vào đi đã có được không?”

Đã tính toán bố trí cẩn thận mà rốt cuộc lại bị tạt một chậu nước lạnh, lệnh chủ tức giận kéo cổ áo lên, ngồi trên nhụy hoa làm mặt hờn dỗi. Ánh sáng từ sen lửa dưới biển chiếu vào tròng mắt chàng, dù khuôn mặt này không có bất kỳ khuyết điểm nào, nhưng Vô Phương vẫn cảm thấy không quen.

Nàng bỗng có phần nhung nhớ lệnh chủ không mặt kia, lúc đó ngốc nghếch hồn nhiên là thế, không giống bây giờ, làm nàng choáng váng không biết đâu mà lần. Gương mặt này cũng chẳng hay ho gì, nó có ma lực khiến kẻ khác mụ mị, nhìn lâu sẽ cảm thấy mọi thứ đều chỉ là chuyện nhỏ, không còn quan tâm đến gì khác.

Lệnh chủ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cho rằng hôn thê cần chút thời gian để từ từ thích ứng. Chàng đưa tay ra với nàng, “Nương tử, lại đây nào.”

Vô Phương bĩu môi, trách chàng dùng từ không thích đáng, cứ như đang gọi con cún vậy.

Nàng không phản ứng, lệnh chủ uất ức không thôi, song vẫn phải đổi sang giọng uyển chuyển: “Hoa sen này to lắm, hai người ngồi lên đùa nhau cũng được… nương tử, nàng tới đây được không, cho ta ôm nàng một cái nhé?”

Tim trong lồng ngực lại đập mạnh một nhịp, một lệnh chủ vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Vô Phương cảm nhận được sự căng thẳng xưa nay chưa từng có.

Thật ra nàng căng thẳng cũng là chuyện dễ hiểu, lệnh chủ giải trừ chú che đã ngự trị suốt mười nghìn năm qua để lộ mặt giữa ban ngày ban mặt đấy, nếu không phải vì nóng lòng muốn chiếm được trái tim của hôn thê thì còn lâu chàng mới làm thế. Một người đã sống trong bóng tối quá lâu thường sẽ sợ thấy ánh sáng, chiếc áo choàng đen ấy như lớp vỏ bảo vệ của chàng, không có vỏ thì chẳng khác gì đang trần truồng cả.

Chàng giang cả hai tay ra tới trước mặt nàng, cất chất giọng trầm trầm đầy cám dỗ nhỏ nhẹ gọi: “Đến với ta nào, đừng sợ.”

Vô Phương cắn môi, rốt cuộc vẫn đặt tay vào lòng bàn tay chàng. Lệnh chủ nắm chặt lấy tay nàng rồi kéo nhẹ một cái, nàng nhanh chóng tới gần. Chân trần giẫm lên hoa sen, không bẩn không đục, không lòe loẹt, dáng vẻ ấy thật giống Bồ Tát.

Lệnh chủ cảm động tới mức muốn khóc, ôm lấy chân hôn thê, “Cũng may ta ra tay sớm, bằng không nàng vào cửa Phật rồi thì ta đi đâu đòi vợ đây!”

Nàng cụp mắt nhìn chàng với vẻ bất đắc dĩ, chàng đang vui vì nàng đã mãi mãi lỡ duyên với cơ hội tu thành chính quả.

Gió biển đêm ùa tới, sen đỏ dưới chân chập chờn. Dõi mắt nhìn ra xa, nhiều đóa sen cùng những bó lửa xen kẽ nhau tạo nên khung cảnh huyền diệu. Giống như lệnh chủ không lường trước được, ai mà ngờ hoa biển nở lại đẹp đến vậy, sau khi chúng héo tàn thì đây lại là nơi mà người Trung Âm phải vượt qua. Một đám người mục rữa u ám đi qua mặt biển, cảnh tượng kia hẳn giống địa ngục Tu La lắm!

Có điều mấy đứa trẻ nằm trên sen thật sự rất đáng yêu, bây giờ chúng vẫn chưa cao đầy một thước, nắm tay rất bé, chân nhỏ đá tới đá lui, Vô Phương nhìn mà thấy lòng dịu dàng hẳn đi.

“Chúng sẽ lớn lên theo đĩa mật hoa, bốn mươi chín ngày sau sẽ bằng đứa trẻ tầm ba tuổi. Đến lúc đó đám tượng sẽ đến hái chúng, cầm hai sọt lớn để đựng rồi dùng đòn gánh gánh chúng về Yểm Đô.” Lệnh chủ cười nói, để lộ hàm răng vừa trắng vừa đều, “Trông thích lắm có phải không? Nếu nàng muốn thì có thể cùng ta đi kiểm tra chúng.”

Nàng *ừ* khẽ một tiếng rồi thò đầu nhìn xuống, “Truyền thuyết nói ở Kính Hải có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này, vậy kẻ như ta có kiếp trước không?”

Nàng nghĩ chắc là không đâu, nàng không có tên trong sách sinh tử, không có trong ngũ hành, tới và đi chỉ là một thoáng động tâm của ông trời, vốn không có căn cơ để truy tìm.

Mặt nước dập dềnh gợn sóng, ánh lửa dưới đáy vẫn hừng hực, mặt biển dần dần ngưng tụ lại thành mặt kính, nàng đột nhiên lại nhìn thấy thành nhỏ ở Trung Thổ. Phố phường và lầu các vẫn giống cũ, điểm khác biệt là còn người sống, trai gái già trẻ rất rộn ràng, là cảnh tượng lúc nàng chưa được hình thành.

Lòng nàng kinh ngạc, còn muốn nhìn nữa thì một bàn tay ấm áp đã đưa đến che đi mắt nàng. Lệnh chủ nói: “Đây là nơi người Trung Âm sám hối, nàng không nên nhìn, không tốt cho nàng.”

Nàng mù mờ xoay người lại, “Ngài có từng truy tìm kiếp trước của mình không?”

Lệnh chủ ngẩn ra, đối với chàng thì Kính Hải này chỉ là một mặt gương lớn thôi, “Ta chỉ có thể nhìn thấy bản tôn* của mình, căn khí thượng đẳng, anh tuấn hiên ngang mà thôi.” Thẩm mỹ giữa các loài khác nhau, song trong mắt lệnh chủ, nguyên hình của chàng vẫn càn quét được cả đồng tộc và các tộc khác.

(*Bản tôn: chân thân tôn quý.)

Vô Phương buồn rầu đưa một tay chống cằm, dựa mình lên cánh hoa, “Sống và chết chỉ cách nhau một con đường, cuộc đời của những người Trung Âm kia phải đến đây mới tính là hồi kết, còn cuộc sống của đám tượng đất lại bắt đầu từ đây.”

Lệnh chủ cười cười, “Nương tử nói chuyện nghe giống đang giảng đạo quá à, hôm nay chúng ta đừng nói tới người Trung Âm, chỉ nói về tượng đất thôi. Ta bắt đầu nặn tượng nữ đây, sau khi xén bớt kích cỡ thì cũng chỉ có thể dựa theo dáng vẻ của nàng để nặn đại khái thôi đấy.”

Nàng tỏ vẻ không hiểu, “Vì sao?”

Sóng mắt chàng lướt qua má nàng như dòng nước chảy, “Vì nàng quá đẹp, ta sợ tay nghề mình không giỏi, nặn không bằng được một phần trăm triệu của nàng.”

Vô Phương kinh ngạc, lệnh chủ đúng là càng lúc càng biết ăn nói. Phái nữ đúng là vẫn thích nghe mấy câu như thế, nàng cúi đầu, một quầng màu hồng nhạt dần lan rộng trên dái tai nàng, trông hết sức đáng yêu.

Lệnh chủ chẳng nhịn nổi nữa, chàng xoa hai tay nói: “Cảnh đêm đẹp thế này, nương tử à, chúng ta cùng cảm nhận nhé…”

Nàng ngẩng đầu lên, “Cảm nhận cái gì?”

Nhìn vào đôi mắt trong suốt ấy, lệnh chủ bỗng không nói ra được ý muốn thật sự. Chàng do dự lựa lời: “Ừm… vì để nặn tượng nữ được chính xác, ta cần phải làm nóng tay trước.”

Nàng hiểu ý chàng, thẹn thùng bảo ‘đợi một chút’ rồi rút tranh cuộn ở trong tay áo ra, thả xuống trước mặt chàng, “Ta đã vẽ sẵn rồi, cũng đã đo sơ kích cỡ, ngài có thể nghiên cứu kỹ.”

Lệnh chủ nhìn chằm chằm đường cong trên hình vẽ, không cách nào tiếp nhận nổi, lắp bắp nói: “Ta nhìn… nhìn mấy con số lạnh tanh này là lại thấy choáng đầu. Ta thích đo hình mẫu thật cơ, nếu nàng đã ở đây thì việc gì phải phiền phức vậy chứ…” Câu kế tiếp khó mà diễn tả được, chàng dứt khoát đưa tay ôm lấy mặt nàng, ngón tay di động tới lui, vừa thán phục làn da trơn nhẵn của nàng vừa bật thốt: “Nếu nàng xấu hổ thì ta có thể bịt mắt lại…”

Kết quả nàng tưởng thật, lập tức giơ tay tháo dải lụa trên đầu xuống, suối tóc dài óng ả lập tức đổ xuống. Lệnh chủ còn chưa nhìn đủ, nàng đã đưa tay quấn lụa che mắt chàng lại.

Trước đây khi khám bệnh cho Lộc Đồng Tử, y đã tặng nàng dải lụa này thay tiền khám, dùng tơ vàng của nhện núi dệt nên, ngoài làm đồ trang sức còn có hiệu quả cầm máu. Nàng thường dùng nó để buộc tóc nên vẫn luôn mang theo bên người, chàng đã đề nghị như thế thì vừa hay sử dụng nó luôn

Chất lụa óng ả đẹp đẽ làm lệnh chủ càng thêm nổi bật. Mà chàng bị che mắt thì có phần hoảng hốt, “Thật ra ta cảm thấy… Thị lực bị cản trở thì sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đấy.”

Nàng phớt lờ chàng, áp tay lên mu bàn tay chàng, nhẹ nhàng dẫn dắt nó xuống dưới, lần theo khung xương mảnh mai của mình, “Phái nữ khác phái nam, nơi này thon và hơi nhô lên một tí. Lúc ngài nặn phải chú ý, nếu bằng phẳng thì không giống nữ giới…”

Không nhìn thấy gì nên xúc giác trở nên bén nhạy hơn, tim lệnh chủ đập thình thịch, “Cái này thì ta biết, đó là xương bả vai. Lúc dụng hình sẽ xuyên móc sắt qua đây, có thể phế hết võ công của người học võ, nên đó cũng gọi là xương khóa*.”

(*Còn có nghĩa là xương quai xanh.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.