“Chào tất cả, tui là bọ cạp máu, một con bọ cạp hội tụ bao cái đẹp và tài hoa.
Xuất thân lai lịch của tui thế nào hẳn tất cả đều đã biết, tui là đặc sản của Phạn Hành Sát Thổ, tui kịch độc đấy, nhưng đồng thời cũng có công hiệu trừ sốt tiêu đờm, giảm sưng giải độc. Trong giới thảo dược, tui chiếm giữ vị trí khá quan trọng, phần lớn kẻ tinh thông y thuật đều biết đến tui. Nếu không biết thì mời về mở sách thuốc ra đọc lại, cảm ơn.
Thảo dược cao cấp như nhân sâm linh chi gì đó dễ đắc đạo hơn các thảo dược khác nhiều, cho nên dù được trời xanh ưu ái, ở thành Sâm La làm sính lễ mấy nghìn năm, tui lại chưa bao giờ có cuộc sống tử tế cả. Vì vậy từ ngày có linh thức, tui đã thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải thành công, đem lại vinh quang cho tộc bọ cạp máu của tui.
Nói đến lịch sử tiến hóa của tui, thật sự là làm kẻ nghe đau lòng, kẻ nhìn rơi lệ. Không biết tui đã nửa sống nửa chết bao nhiêu lần rồi, độc giả muốn đoán cũng đoán không ra đâu. Độc giả có biết cảm giác phải chứng kiến đồng bạn sống nương tựa với mình đổ máu là thế nào không? Lúc ấy tui cũng sợ suýt vỡ gan vì tưởng mình cũng sắp bị giã nát, không ngờ cô nàng thoạt nhìn yếu đuối đó lại ghê gớm dã man, thế là tui quyết định căm ghét nàng ta. Chẳng qua về sau nể tình nàng nhanh chóng tỉnh ngộ, lại giúp tui tu hành, cuối cùng tui vẫn tha thứ, hơn nữa còn quyết định mến mộ nàng. Nàng ấy chính là Minh phi của hộ pháp Đại Đức Tập Yếu, là nữ thần của ta – Diệp Y Phật Mẫu Diễm Vô Phương.
Nhắc đến Diệp Y Phật Mẫu, cả tam giới không ai không biết. Trước đây nguyên thần của nàng đã tan biến, lệnh chủ mất tám nghìn năm mới triệu được nàng về. Sau khi sống lại Phật Mẫu trông hệt như mặt trăng mùa thu, trắng không tỳ vết, sắc đẹp của nàng trước kia đã là số một Ô Kim Sát Thổ, giờ còn đẹp tới nỗi khắp tam giới chẳng có lấy một địch thủ. Dĩ nhiên so với vẻ đẹp của nàng, tình yêu giữa nàng và Không Hành tổng chủ mới là câu chuyện khiến lòng người rung động nhất. Tui của hôm nay đã có chút tu vi, điều này cũng không có gì đáng để kiêu ngạo. Điều khiến tui kiêu ngạo là đã từng làm chứng cho tình yêu của họ, chính mắt trông thấy những trận gió trăng vô biên xúc động dạt dào giữa họ cơ.
Độc giả có biết để gạt bỏ được áp lực bị Thần Phật kiểm diệt bất cứ lúc nào mà động phòng thì phải yêu sâu đậm đến mức nào không? Nói thật, loại chuyện này không phải ai cũng làm được đâu. Nhưng! Nhưng mà! Lệnh chủ và Phật Mẫu nhà tui lại làm được đấy! Không chỉ hoàn thành mà còn hoàn thành một cách xuất sắc hoành tráng. Hẳn rất nhiều độc giả sẽ tò mò rốt cuộc những chuyện đó xảy ra thế nào đúng không, chớ cuống, thân là khán giả duy nhất có mặt ở hiện trường, tui sẽ giải thích một cách chính xác nhất, đúng trọng tâm nhất trong quyển sách này cho các độc giả.
‘Những Tháng Ngày Tui Theo Vợ Chồng Hộ Pháp’, một trong những cuốn sách được tiêu thụ nhiều nhất. Văn hay tranh đẹp, họa sĩ hạng nhất, lại còn có thêm ngoại truyện, tặng kèm chữ ký của đích thân tác giả khi mua sách. Độc giả còn chờ gì nữa?
Nghiên cứu bí mật của lãnh đạo cao cấp nhất bộ hộ pháp, người tu hành đọc thì công lực tăng vọt, người phàm đọc thì kéo dài tuổi thọ. Bản giới hạn chỉ có chín mươi chín cuốn, nhắc lại, chỉ chín mươi chín cuốn thôi, hãy nhanh tay nếu không sẽ chậm đấy, hoan nghênh tới mua nào.”
Bọ cạp máu viết nốt câu cuối cùng cho bản tuyên truyền, đọc lại từ đầu tới cuối một lần, sửa đổi vài lỗi chính tả rồi hài lòng ném bút ra sau đầu.
Tâm nguyện nhiều năm, nay cuối cùng cũng hoàn thành. Cậu đã có thể tưởng tượng được cảm giác sảng khoái khi đếm tiền tới mức chuột rút tay rồi, bụng nhẩm tính, nếu như lượng tiêu thụ tốt thì có thể xuất bản thêm một bản đặc biệt nữa, nhắm vào những khách hàng có nhu cầu, thậm chí ra một bản đóng bìa cứng luôn cũng được.
Cậu rất bội phục mình khi có đầu óc buôn bán như thế. Đều nhờ cậu am hiểu tính hiếu kỳ của thế nhân, cộng thêm bây giờ địa vị của lệnh chủ cực kỳ cao… Tình yêu vừa đẹp vừa thương đau vuốn luôn được hâm mộ, thêm chút sắc màu vào nữa, đương nhiên sẽ càng hợp khẩu vị đại chúng hơn.
“Lại đây lại đây, mang tấm bảng này ra dán bên ngoài đi.” Tác giả mãn nguyện chỉ huy tiểu đệ làm việc, tiểu đệ bọ cạp cỏ biến hình còn sót cái đuôi tuân lệnh, cầm tấm bảng thông báo loạng quạng đi bằng hai chân ra ngoài.
Quét hồ lên đầu tường rồi ịn *bộp* bảng bố cáo lên. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ ở Nam Diêm Phù nóng hơn so với Trung Thổ, nên kẻ qua kẻ lại trên phố đều cầm ô che nắng. Giữa trưa này mà chạy ra ngoài một vòng là bắt nắng đen ngay.
Chẳng mấy chốc đã có khách đến cửa, không thèm nhìn bảng mà đi thẳng vào luôn, chắc hẳn đã sớm để ý động tĩnh bên này, chỉ chờ ngày đưa ra thị trường thôi.
Bọ cạp cỏ đón khách vào, cất cao giọng gọi: “Ông chủ, có khách rồi ạ!”
Bọ cạp máu lập tức ngồi thẳng dậy, dù gì cũng là tác giả, phải có phong cách của văn nhân mới được.
Trời nóng đến thế mà khách tới lại quấn khăn lụa che mặt, bịt kín cả đầu, chỉ để hở mỗi đôi mắt. Khách lấy một cuốn trên giá sách xuống lật xem, mới lướt sơ mà trong mắt đã sáng rỡ, kìm nén vui sướng rồi tiến lên hỏi giá.
Bọ cạp máu giơ hai ngón tay lên, “Mua bán công bằng.”
Bọ cạp máu lắc đầu, “Bản số lượng giới hạn, mực và giấy đều thuộc hàng thượng đẳng. Tổng cộng hai mươi lượng, khỏi trả giá.”
Khách ngửa mặt lên trời cười to, “Hai mươi lượng, sao ngươi không đi ăn cướp luôn cho rồi?”
Bọ cạp máu liếc xéo, dùng giọng điệu cao ngạo của văn nhân lý giải: “Ngài là mối đầu tiên, đừng mỏ quạ trù ẻo tui chứ. Muốn mua thì trả tiền, không mua xin mời đi cho, chớ quấy rầy tui làm ăn.”
Sách chỉ mới ra thị trường, vẫn chưa có bản lậu, cho nên người tiêu dùng cũng đành im lặng trước vị thương gia ngạo mạn này. Vị khách thở dài xuống nước, “Nếu đã là mối đầu tiên thì giảm giá tí lấy hên đi chứ, mười tám lượng hai thế nào?”
Bọ cạp máu cắn môi tính toán, “Được rồi, mở hàng lấy hên vậy, có điều sẽ không có chữ ký của tác giả.”
Khách đáp được được liên hồi, dù gì mình cũng chỉ quan tâm đến nội dung trong sách, chữ ký của tác giả không quan trọng.
Trả tiền xong rồi ôm sách vào ngực, khách lật đến trang cuối cùng, phát hiện ra vấn đề ngay, “Tại sao chỉ cập nhật đến đoạn động phòng thế này? Cao trào sau khi hộ pháp quay về từ Dạ Ma Thiên đâu? Nhân thú đâu? Còn cả cuộc sống nhiều khoái cảm của Bạch Chiếu Thị với cô mẫu nữa, sao không vẽ vào luôn cho đủ bộ?”
Bọ cạp máu ngạc nhiên giương mắt nhìn đối phương, vị khách này không tầm thường nha, ngay đến Chiếu Thị cũng không tha, đúng ham hố tới điên luôn rồi.
“Sao ngài lại hiểu rõ nội tình vậy?” Cẩn thận nhìn kỹ mặt mũi của khách xong, bọ cạp máu im lặng hồi lâu, sau đó chợt nhớ ra đã từng thấy đôi mắt này thì bèn hô lên: “Đại sĩ Liên Hoa Sinh, là ông!”
Khách giật nảy mình, “Nói bậy bạ gì đấy, ai là Liên Hoa Sinh chứ!”
“Ông, chính là ông!” Bọ cạp máu nói như đinh đóng cột: “Ta nhớ khóe mắt ông có nốt ruồi, là ông, chính là ông…”
Khách lật đật đi tới bịt miệng cậu lại, “Ta chỉ là một độc giả bình thường, không cần để ý ta là ai làm gì.”
Hồi ấy khả năng chống nhòm lén của Bạch Chuẩn quá mạnh, ông phải điều chỉnh tư thế liên tục mới có thể tiếp nhận được tín hiệu chính xác, nhưng cứ đứt quãng rè rè, không nhìn thấy rõ được cả quá trình, bứt rứt chết đi được. Giờ thì tốt rồi, có nhân chứng lấp hộ chỗ khuyết này, tiếc nuối triệu năm qua cuối cùng cũng được đền bù.
Có điều là chỗ quen biết nhau, mình đến mua loại sách này cũng không hay ho gì, cho nên mới phải cố gắng kín đáo một chút. Liên sư uy hiếp bọ cạp máu: “Ngươi đem chuyện riêng tư của kẻ khác ra làm công cụ kiếm lời, lệnh chủ nhà ngươi có biết không vậy?”
Khuôn mặt hồng hào của bọ cạp máu nhất thời trắng bệch, đẩy bạc đã nằm trong tay trở về chỗ đối phương, “Tui không thu tiền của ngài nữa, chúng ta có thể làm bạn bè tốt hiểu ý nhau, ngài thấy thế nào? Dẫu gì ngài cũng đâu đường đường chính chính, bằng không đã chẳng xuất hiện ở chỗ tui rồi, đúng chứ?”
Liên sư nhướng mày, “Ta đến đây vốn để âm thầm điều tra xem ngươi vẽ có đúng nội dung không, ngươi tưởng là gì hả?”
Ghét nhất là mấy tay ngụy quân tử mà còn ra vẻ đạo mạo, người ngay không nói vòng vo, ông ta lại còn giả vờ giả vịt, tưởng kẻ khác đều là đồ ngốc chắc?
Bọ cạp máu cười cười, “Đệ tử biết Bồ Tát rất từ bi… Phân đoạn quay về từ Dạ Ma Thiên và phân đoạn của đại quản gia với cô mẫu mà ngài vừa nói ấy, chỉ cần ngài có nhu cầu, đệ tử có thể vẽ miễn phí cho ngài xem, đảm bảo độc nhất vô nhị, sao hả?”
Bộ mặt sau khăn che nở nụ cười hài lòng, “Cẩn thận một chút, Bạch Chuẩn mà biết thì sẽ lột da ngươi đấy.”
“Thế nên đệ tử chỉ bán chín mươi chín bản thôi, khách hàng cao cấp có ý hợp tác đệ tử mới cho in thêm, hoặc ra tập hai bán chỉ cho khách quen, như vậy sẽ an toàn hơn.” Bọ cạp máu nháy mắt với ông, “Dĩ nhiên với Bồ Tát đây thì miễn phí hoàn toàn, dẫu sao cũng đâu có nhiều khách tới mua với thân phận thật như ngài, đều vì tình cảm sâu đậm giữa ngài và vợ chồng lệnh chủ cả, đệ tử hiểu mà.”
Liên sư hơi xấu hổ, sờ mũi nói: “Bổn tọa chỉ vui khi thấy kẻ có tình cuối cùng cũng đến được với nhau thôi.”
Đường đường chính chính, nhà nhà đều vui. Liên sư giấu sách vào trong ngực, cuốn sách mình trông ngóng mãi cuối cùng cũng được đưa ra thị trường, cảm xúc này thật sự không hề dễ diễn tả.
Liên sư đáp mây bay về núi Cát Tường, vừa vào cửa thì liền gặp thiên nữ Thích Ca đi loanh quanh trước cung Việt Lượng. Ông nuốt nước bọt, “Minh phi đi dạo cho tiêu cơm đấy à?”
Thiên nữ Thích Ca nhìn ông, “Ta xem một phần áo nghĩa* mới… muốn tìm chàng nghiên cứu… Chàng đi đâu vậy?”
(*Áo nghĩa thư (zh. 奧義書, sa. upaniṣad), ‘kinh điển với ý nghĩa uyên áo’, là một loại văn bản được xem là thuộc hệ thiên khải (sa.śruti), nghĩa là được ‘bề trên khai mở cho thấy’ trong Phật giáo.)
Liên sư ậm ờ, “Hạ giới có yêu ma làm loạn nên xuống diệt phản loạn. Ta nhớ mình đã nói với nàng rồi mà, ngộ đạo mệt lắm, đừng cố gắng quá sức, sao nàng lại không nghe?” Vừa nói ông nghiêng mình đi qua, “Buổi trưa ăn tào phớ trộn hành đi, ta thích…”
Ông thao thao bất tuyệt, song thiên nữ Thích Ca đã làm vợ chồng với ông mấy trăm nghìn năm, chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu tính toán của ông, nàng lập tức quát lớn: “Liên Hoa Sinh!”
Tim Liên sư đập cái *thịch*, “Sao vậy?”
“Chàng cất gì trong ngực đấy?”
Trước cái nhìn thấu suốt của thiên nữ, tuy chột dạ song ông vẫn vờ không có gì, xòe hai tay nói: “Còn là gì ngoài trái tim chan chứa tình nồng dành cho nàng nữa chứ?”
Thiên nữ Thích Ca bị lời tỏ tình bất chợt của ông mê hoặc, xấu hổ mân mê vạt váy, dựa sát vào ông, “Tối nay ta đốt hương chờ chàng.”
Liên sư đang sướng tới mức chẳng còn nhận biết phương hướng thì bỗng thấy trước ngực trông trống, thiên nữ đã lanh tay lẹ mắt lôi cuốn sách trong ngực ông ra.
“Nội dung gì đây, để ta xem nào…” Thiên nữ đọc to tên sách dưới cái nhìn khiếp sợ của ông, “Những Tháng Ngày Tui Theo Vợ Chồng Hộ Pháp… Vợ chồng hộ pháp? Vợ chồng Bạch Chuẩn?”
Liên sư ngước mắt nhìn trời, xui quá xui quá, phiền phức to rồi!
Quả nhiên thiên nữ nhoẻn miệng cười, “Đã nhiều năm thế rồi mà chàng vẫn còn băn khoăn hử? Bản hạn chế số lượng à, chàng là người đầu tiên mua chứ gì?”
Liên sư bị vợ nói trúng, không dám thở mạnh, chỉ ấp úng nói: “Đâu… đâu có, ta đi ngang qua núi Bất Chu, sứ giả sông Hằng đưa cho ta đấy.”
Thiên nữ càng cười toe toét, “Chuyện tốt như thế sao ta chưa gặp bao giờ nhỉ? Ta nói chàng ấy, hễ nói dối là chột dạ ra mặt, nhìn cái biết liền.” Dứt lời nàng nhét cuốn sách vào tay áo, bỏ lại hai chữ ‘tịch thu’ rồi xoay đầu bỏ đi.
Liên sư nhìn theo mà khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm: “Khi nào nàng đọc xong, có thể cho ta mượn…”
Thiên nữ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến ông ngậm miệng ngay tắp lự.
Mình thật đáng thương, có vợ quá hung dữ đúng là mệt mỏi ghê, ngay đến sở thích nhỏ duy nhất cũng bị bóp chết toi. Phải cân nhắc dời vốn liếng sưu tập ra khỏi núi Cát Tường thôi.
Không được xem sách, thôi thì đi xem chính chủ vậy. Liên sư không dẫn theo Dũng Phù lẫn Không Hành Mẫu, một mình chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới đạo trường* của hộ pháp ở Phạn Hành Sát Thổ.
*Đạo trường: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ
Hôm nay là ngày vợ chồng hộ pháp đúc tượng đồng, mỗi Thần Phật đều có tượng riêng của mình ở nhân gian, lệnh chủ đứng đầu bộ hộ pháp cũng không ngoại lệ. Trước đó vì Minh phi của chàng vẫn chưa về, mấy hộ pháp khác thúc giục nhiều lần chàng cũng không để tâm. Bây giờ Vô Phương về rồi, lệnh chủ cảm thấy cuộc đời mình rốt cuộc đã viên mãn. Tượng của hộ pháp vắng mặt trong chùa miếu nhân gian đã mấy chục nghìn năm, cũng tới lúc bổ túc chỗ thiếu rồi.
Tượng đồng của chàng và Vô Phương được chế tạo riêng biệt, vì bọn họ đều có chức vụ riêng của mình, Vô Phương tu thành Phật Mẫu, thuộc nhánh hộ pháp của Bất Động Minh Vương, chuyên quản chuyện trừ ôn dịch tai hại. Nàng mà phẫn nộ thì trông khá đáng sợ, biến thành ba đầu sáu tay, mọc thêm ba con mắt. Sáu cánh tay cầm đủ loại pháp khí bảo vật, có chùy kim cương, có rìu hàng ma, cũng có cành lá với hoa của cây bồ đề nơi nàng giáng thế. Thấy còn hai tay trống, lệnh chủ liền nét Tàng Thần tiễn và Bảo cung của mình vào trong tay nàng.
Nàng dịu dàng mỉm cười, hỏi: “Còn chàng thì sao?”
Giữa vợ chồng với nhau dĩ nhiên có thể dùng chung pháp khí, lệnh chủ nói: “Nàng đúc xong rồi thì đến lượt ta.”
Thợ rèn đổ mồ hôi như mưa, lệnh chủ đứng cạnh giám sát.
“Mắt nhỏ vậy, không giống chút nào hết.”
“Môi đầy đặn lên tí, chứ thế không giống chút nào.”
“Tay, tay, tay kìa… ngắn quá, nhìn hơi mập.”
Cuối cùng thợ rèn gần như muốn khóc òa, “Tôn giả, Bồ Tát, đại thần… ngài để ta phát huy tài nghệ của mình có được không?”
Lệnh chủ xấu hổ im lặng, uể oải đứng tựa một bên chờ thời gian qua.
Rốt cuộc cũng đến lượt chàng, chàng nói: “Bổn tọa không muốn nhiều tay như thế, có phải con nít đâu. Cố nặn ta đẹp trai tí, tốt nhất là đẹp trai đến mức nứt trời luôn ấy.”
Kết quả bức tượng vàng chói lóa của chàng ngời ngời tiên khí, song do không yêu cầu về độ nam tính nên trông hơi ẻo lả, khá khác với chính chủ, nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
“Lại đúc cho vợ chồng bọn ta một bức quấn quýt với nhau đi, để đám người phàm kia được dịp chiêm ngưỡng.”
Thợ rèn đáp: “Dĩ nhiên rồi dĩ nhiên rồi, truyền thuyết của hai vị lưu truyền rất rộng ở nhân gian, nam nữ trẻ tuổi muốn cầu duyên đều đến cầu hai vị.”
“Thế thì tốt quá.” Lệnh chủ rất vui vẻ, ngồi xếp bằng xuống rồi kéo Vô Phương đến ngồi lên đùi, để nàng ôm cổ mình, mặt đối mặt, xong xuôi mới nghiêng đầu nói với thợ rèn: “Nhớ đúc cho bổn tọa cái sừng nữa đấy, đấy là minh chứng của tình yêu.”
Liên sư ở ngoài cửa nghe thấy chàng nói vậy bèn thò đầu nhìn vào trong. Hình ảnh quá mức nhức mắt, dù ông đã từng xem qua ‘người thật việc thật’ rồi, nhưng trắng trợn như thế thì khó mà thưởng thức nổi.
Là nam giới thì nhất định phải giữ da mặt dày thế à? Nhìn cặp sừng của Bạch Chuẩn kìa, hai ngày qua hẳn chả nhàn rỗi tí nào rồi. Từ khi Vô Phương quay về, đúng là cái đầu khô cằn suốt tám nghìn năm đó chưa lúc nào trống trải cả, có lúc ông còn thấy mệt thay chàng, ba trăm sáu mươi lăm ngày không nghỉ hôm nào, thật thể chịu đựng được sao? Đáng chịu phạt! Đúng là mất mặt, có quả vị cao như thế mà ngày ngày lại treo kết quả chuyện phòng the trước trán, không hề sợ bị cười nhạo.
Liên sư thấy khó chịu vô cùng, nhớ đến cuốn tranh vẽ do bọ cạp máu dùng tính mạng để vẽ, chưa kịp xem đã bị tịch thu, lòng ông lại quặn đau. Bạch Chuẩn được Thần Phật nâng đỡ, từ khi phi thăng vào bộ hộ pháp thì công đức và tu vi gần như ngang ngửa ông, ông muốn mở thiên nhãn ư, không có cửa đâu.
Thật ra ông đâu có ý định dung tục gì, chỉ là không yên tâm về Vô Phương thôi, dẫu gì nàng cũng từng là đệ tử ông coi trọng nhất, cứ vậy để con kỳ lân này được hời, ông không cam lòng mất một thời gian dài. Sau đó thấy bọn họ hạnh phúc, ông cũng mừng cho họ, nhưng lần nào Bạch Chuẩn thỏa chí xong cũng không quản được sừng của mình, rốt cuộc là cái tật xấu gì vậy?
Lại nhìn bọn họ, hai vợ chồng phối hợp với nhau khớp quá. Hai người dán sát nhau, ngay đến khuôn mặt già nua của thợ rèn cũng đỏ bừng.
Cái gì đây? Đừng nói muốn tạc tượng Phật Hoan Hỉ đấy chứ? Liên sư xụ mặt không dám nhìn thẳng.
Rề rà thật lâu mới tạc tượng xong, Vô Phương đi ra, trông thấy ông liền nhoẻn miệng cười, “Sư phụ đến ạ?”
Liên sư ối chà, “Hết bận rồi?”
Nàng hơi xấu hổ, “Chuyện tạc tượng đã bị kéo dài lâu rồi, hôm nay mới tranh thủ được… Sư phụ tìm A Chuẩn sao?”
Liên sư đáp rằng mình chỉ đi ngang thôi, nhìn cặp sừng của Bạch Chuẩn thì lại xem thường ra mặt, “Con cứ đi làm việc của mình đi, ta có mấy câu muốn thương lượng với Bạch Chuẩn.” Ông bảo Vô Phương rồi vẫy tay gọi Bạch Chuẩn ra.
Vô Phương nghe thế liền tránh đi, Bạch Chuẩn đi ra hỏi: “Sao lại tới nữa rồi?”
Sắc mặt Liên sư khá khó coi, “Làm người đừng có qua cầu rút ván thế chứ, trước đây thì hận ta không thể kè kè với ngươi mỗi ngày, giờ thì sao, Vô Phương về rồi là không còn cần ta nữa?”
Lệnh chủ cười ha hả đáp: “Đâu phải, ta và Vô Phương đã bàn bạc xong, muốn quay về Yểm Đô xem Ly Khoan Trà và tiểu điểu thế nào, cả chuyện gia đình của tượng đất cả thành nữa… Ông tới đây rốt cuộc để làm gì vậy?”
Liên sư lườm chàng, “Không có gì quan trọng cả, đi ngang nhân tiện tạt qua thôi, đúng lúc gặp các ngươi đang tạc tượng. Ta muốn đề nghị với ngươi thế này, dựa vào tu vi của ngươi, che đi cặp sừng hẳn không hề khó, nhưng sao ngươi cứ thích trưng nó ra trước trán vậy? Chẳng lẽ để vậy thì nở mày nở mặt lắm hả?”
Lệnh chủ tức giận, “Ta hỏi ông câu này, vì sao ông nội của Tiểu Minh có thể sống đến chín mươi tuổi?”
Liên sư khó đáp, “Sao ta biết được chứ.”
“Vì ông ta không thích xen vào việc của kẻ khác.” Lệnh chủ giơ tay vuốt sừng, “Kỳ lân coi sừng là cái đẹp, ta không chê nó vướng thì thôi, mắc gì tới phiên ông quản hả?”
Liên sư bị chàng nói mà không đáp trả được, phải niệm quyết để lòng được bình tĩnh lại, “Ngươi đúng là con kỳ lân hoa hòe nhất ta từng gặp.”
Lệnh chủ chắp tay mỉm cười, “Đa tạ đã khen.” Rồi chàng vỗ vai ông một cái, “Ở lại ăn cơm đi, ta đi một tí sẽ về ngay.” Chàng như thể không bao giờ học được cách đãi khách, ra khỏi điện hộ pháp liền cùng Vô Phương cưỡi mây bay về hướng Tây Bắc.
Dọc đường đi Vô Phương vẫn thấp thỏm, “Không biết Ly Khoan có chịu không.”
“Không chịu thì chẳng lẽ đợi một hồn một phách của tiểu điểu tiêu tan à? Công đức của cậu ta cũng sắp viên mãn rồi, lỡ lôi kiếp cuối cùng bổ lệch thì sao?”
Đắc đạo rồi mà, giữ mãi một kẻ bị chậm trí tuệ bên cạnh cũng phải là biện pháp hay. Dù tình cảm son sắt cậu ta dành cho tiểu điểu rất cảm động, nhưng cứ khăng khăng giữ lại như vậy chưa chắc đã tốt cho tiểu điểu. Nếu buông tay để cô bé đầu thai chuyển kiếp, đầu tiên là xen lẫn trong hồn phách của người khác, sau đó từ từ chia tách, qua mấy kiếp nữa sẽ tích cóp đủ ba hồn bảy vía, cô bé sẽ có thể làm người bình thường.
Đáng tiếc Ly Khoan lại không chịu.
Là kẻ đã trải qua chuyện, bọn họ cũng phần nào hiểu được cậu, e là sau này Cù Như lại phải trải qua kiếp nạn không cần thiết… Tình kiếp sau khi tu thành chính quả luôn có lực sát thương rất lớn.
Đôi khi đầu óc Ly Khoan Trà lại trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì. Cậu ngồi cạnh bàn đá im lặng nghe bọn họ phân tích thiệt hơn, chốc chốc lại quay đầu nhìn Cù Như. Ba mươi nghìn năm, từ một thiếu niên đầy nhiệt huyết biến thành một nam tử trưởng thành, thứ không thay đổi chính là trái tim son sắt kia.
“Nếu như buông tay thì tiểu điểu sẽ biến mất thật.”
Lệnh chủ nói: “Bọn ta có thể nghĩ cách giữ thân xác lại. Có xác bên cạnh nhiều năm như thế ngươi đã quen rồi, bọn ta hiểu mà.”
Một câu bình thường, song do lệnh chủ nói ra lại có vẻ kỳ quái, Ly Khoan Trà đỏ mặt, “Chúa thượng, thuộc hạ không có ý đó.”
Lệnh chủ gật đầu, “Ta biết, ta cũng không có ý đó.”
Vẫn là Vô Phương đi thẳng vào vấn đề, “Nếu có thể tìm được Cù Như về, dù phải nghĩ hết cách bọn ta cũng sẽ làm, nhưng sự thật thế nào ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi đã chăm nom cho em ấy ba mươi nghìn năm, nếu Cù Như có linh, em ấy sẽ thông cảm cho ngươi. Đại kiếp của ngươi sắp đến, bọn ta muốn giúp ngươi độ kiếp, nhân cơ hội này tìm một chỗ cho Cù Như đi… Nói thật, nếu số mệnh đã định ngươi và em ấy không có duyên, ngươi cứ vậy sẽ liên lụy đến em ấy.”
Ly Khoan há miệng, cuối cùng không phản bác được, cúi đầu thở dài, “Vậy để nàng đi đi, nhưng thân xác này…”
Lệnh chủ nói ngay: “Cứ giao cho ta.”
Vô Phương rút một hồn một phách của Cù Như ra, mang đến cây bồ đề Già Da. Ly Khoan Trà dẫn xác Cù Như đi vào điện ‘cẩn thận bậc thềm’.
Bọn họ không nói rõ với Ly Khoan rốt cuộc mình định làm gì. Ly Khoan đứng ngoài điện đi tới đi lui, thi thoảng lại dỏng tai lắng nghe, bên trong im ắng không có động tĩnh nào. Qua chừng hai khắc, cửa điện mở ra, một mình Cù Như bước ra, vừa trông thấy cậu thì kêu lên: “A Trà ca ca.”
Ba mươi nghìn năm không mở miệng, đến nay bỗng có thể nói chuyện, tâm trạng Ly Khoan Trà nhất thời trở nên phức tạp. Cậu ngoái đầu hỏi lệnh chủ đã xảy ra chuyện gì, lệnh chủ nói: “Thân xác của Phỉ Phỉ không thể biến thành hình người, vừa hay thân xác Cù Như lại trống, nhất cử lưỡng tiện. Nếu ngươi thích thì theo đuổi lại nó đi; còn nếu không thì nó tu công đức của nó, không liên quan gì đến ngươi.”
Kết quả đương nhiên là chọn theo đuổi lại rồi, Ly Khoan lột bỏ vẻ non nớt, nay đã chững chạc hơn nhiều so với ba mươi nghìn năm trước. Thanh niên tóc bạch kim, áo mũ chỉnh tề, môi nở nụ cười khiêm tốn, Phỉ Phỉ ngoài việc còn xoắn xuýt không biết cậu có coi mình là Cù Như hay không thì chẳng có chỗ nào không hài lòng cả.
“Đúng là cẩu huyết thật.” Lệnh chủ ngồi trên sen đỏ ở Kính Hải, tay vớt một nắm bùn xanh rồi cười nói với Vô Phương: “Linh hồn xa lạ, song cơ thể vẫn là vợ chồng với nhau, nhất định bây giờ Phỉ Phỉ cảm thấy đau lòng lắm.
Vừa nói chàng vừa rút que ra, Vô Phương hỏi chàng: “Chàng lại muốn làm gì đấy?”
Lệnh chủ chớp mắt, “Tạo hoa đó.”
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cứ thọc đại như thế sẽ không thành. Tượng nữ đầu tiên cuối cùng đã ấm ức tự vẫn, cả đời không thể trưởng thành là vì thiếu hệ thống sinh lý bình thường. Lúc này đã nghiên cứu rõ ràng rồi, lệnh chủ phụ trách nặn xác, Vô Phương phụ trách chế tạo bên trong. Sau khi quay về từ đại kiếp nạn, tâm trí trở nên sáng tỏ thông suốt, bây giờ vợ chồng hợp sức không chút khó khăn.
Nữ giới đẹp nhất là lúc chăm chú làm việc, lệnh chủ cứ nhìn lén nàng. Sắc đỏ trên biển hắt lên vai nàng, nàng cúi đầu, lông mi khép chặt, chàng thích nhất là vẻ cố chấp không chịu thua này ở nàng.
Lệnh chủ rạo rực xuân tâm, dịch lại gần: “Nương tử à, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ở trên Kính Hải không? Đó là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ của ta, có phải rất đẹp không? Có ý nghĩ kỳ quái gì với ta không?”
Nàng đã sớm quen với cái vẻ tự cho là đúng của chàng rồi, ngẫm nghĩ lại, chàng nói cũng đúng thật, thế là *ừ* đáp: “Đúng vậy, lệnh chủ lúc đó phong hoa tuyệt đại, ngay đến ta cũng phải cảm thán mình không bằng.”
Chàng đắc ý, sung sướng cọ cọ hai cái, “Điều ta tiếc nuối nhất là không thể ‘như vậy’ với ‘như vậy’ với nàng trong cảnh đẹp như thế… Hay là tranh thủ hôm nay đêm đen gió mạnh, chúng ta…”
Nàng lườm nguýt chàng, “Chàng đúng là đồ không đứng đắn.” Nói rồi nghiêng mình nhìn lá sen trên mặt biển, “Trước kia chàng không cho ta nhìn, bảo là sát hung không có kiếp trước, nhưng ta lại thấy rõ thành Thạch Tác. A Chuẩn à, lúc đó chàng đã biết ta có quan hệ với Hoa Dữ rồi đúng không?”
Kính Hải hơi xao động, mặt nước thay đổi, hình ảnh bắt đầu từ khi nàng trở thành Phật Mẫu, những chuyện lớn chuyện nhỏ trải qua lúc nàng làm sát hung, tới nữa chính là tòa thành nhỏ ở Trung Thổ, một chốc nàng là một bà lão uy nghiêm, chốc khác lại thành tiểu binh giữ thành. Dĩ nhiên cũng có hồi ức liên quan đến cô gái kia, phần lớn đều là ở trong phòng học vẽ tranh. Chỉ duy nhất một lần xuất hiện hình ảnh trên đài cao ở Lệ Thủy, cô gái giơ tay bổ xuống, quần áo đỏ như máu…
Vô Phương hít một hơi, “Đó chính là Hoa Dữ.”
Lệnh chủ đáp: “Phải, có điều Hoa Dữ chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, nên nàng không cần phải thấy áp lực.”
Nàng nhắm mắt thở dài, “Ta đã từng mơ thấy cảnh này rồi, mơ xong thì rơi vào La Sát quỷ quốc…”
Lệnh chủ bỗng ném tượng bùn đi, đè nàng xuống, toàn bộ Kính Hải được bao trùm bởi không khí ghen tuông, “Nếu hôm đó để nàng thấy kiếp trước, liệu nàng có dành tình cảm khác cho hộ pháp Khu Mật không? Trong tiềm thức coi hắn là nguyên phối, còn ta là kẻ thứ ba nhúng tay vào?”
Nghe thế nàng liền bật cười, “Mỗi một người đều là một phần nhỏ của ta, nếu ai ta cũng phải chịu trách nhiệm thì chẳng phải ta sẽ bận chết rồi sao? Đúng là y rất đáng thương, nhưng ta có chàng rồi, chưa từng rung động với ai khác.”
“Thật không?”
“Thề với trời.”
“Vậy hôn ta một cái đi.” Chàng kề miệng mình đến gần, cảm khái bảo: “Nên có một đứa nhỏ rồi…”
Công cuộc tạo tượng nữ lần này đã toàn thắng, bốn mươi chín ngày sau, khi đến Kính Hải hái tượng nhỏ, đám tượng nhìn một biển bé gái thì vô cùng vui sướng, tên nào tên nấy cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt. Có được nàng dâu rồi, mỗi tên chọn một bé mình nhìn trúng, hớn hở ôm vào lòng chuẩn bị về chơi trò ‘nuôi vợ từ nhỏ’.
Lệnh chủ nhìn đám con rốt cuộc thoát khỏi bể khổ, cũng cảm thấy có lỗi với đám tượng mấy đời trước, mong ngóng cả đời cũng không chờ được lệnh chủ tạo ra vợ cho mình. Những lứa tượng kia đâu được tốt số như Chiếu Thị, Thục Hồ đã lên chỗ Tây Vương Mẫu xin cho y một kim thân bất bại rồi. Tuổi thọ của tượng đất có hạn, biến chất liền phải chết. Có điều thời đại tiến bộ, lệnh chủ càng lúc càng thần thông, lúc nặn bùn đã rót công đức vào, cho nên so với mấy đời trước, tuổi thọ trung bình của tượng đất cả thành bây giờ liền tăng lên gấp ba.
Có số đợi được thì có số hưởng thụ thôi, còn lại chính là lớp học sinh lý. Cả thành ngu ngơ vô cùng hiếu kỳ trước sự nghiệp thần bí kia, lo trước tính sau đã thành thói quen, giờ có vợ rồi, tất nhiên không thể chờ tới lúc đó lại luống cuống tay chân chỉ có thể giương mắt nhìn được.
Vốn loại chuyện này có thể thỉnh giáo lệnh chủ, nhưng vì Yểm hậu luôn ở bên chàng nên đám tượng không tiện mở miệng cho lắm. Đến một ngày, bên ngoài lưu truyền vào một bản vẽ, dù không phải là bản chính, nét vẽ hơi thô, song cũng không ảnh hưởng cho lắm.
Đám tượng nhanh chóng tôn sùng bản vẽ này thành sách khóa khoa, lúc rảnh rỗi lại châu đầu nghiên cứu, “Hức, độ khó này… cao quá.”
Lệnh chủ chắp tay sau lưng, từ trên quảng trường đi qua, bình thường sẽ có tượng nam từ bốn phương tám hướng nhảy ra chào hỏi, song hôm nay lại chẳng có ai để ý tới chàng. Chàng nghi ngờ, đi tới nhìn, “Vẽ gì vậy? Xấu thế, Thôn Thiên à?”
Đám tượng đáp ngay: “Không phải, là đồ tốt.” Chợt phát hiện ra gì đó không đúng, bọn họ quay đầu lại nhìn rồi lập tức bỏ chạy toán loạn, chỉ để lại một cuốn sách vẽ trơ trọi, trang giấy vẫn còn lật ào ào trong gió.
Lệnh chủ ngồi xuống tảng đá, bắt đầu lật giở từng trang xem, lúc đọc đến đoạn buồn cười thì không khỏi bật cười, “Sao trên đời này lại có thằng ngốc thế chứ…” Lại tiện tay giở tiếp, nhảy đến đêm động phòng hoa chúc, ấy, sao trùng hợp thế, lại có kẻ cũng đi sai cửa giống chàng này.
Nhưng càng lật càng thấy sai sai, sao nam chính lại là kỳ lân, còn là màu đen nữa? Thậm chí cả chi tiết mọc sừng sau khi ‘vận động’ cũng giống y chang… Chàng trợn mắt nhảy nhổm lên, “Tập tranh này từ đâu ra hả?”
Trong tòa thành nhỏ ở cục Nam Diêm Phù, bọ cạp máu bất giác rùng mình một cái, “Không ổn.”
Bọ cạp cỏ ngờ nghệch ngước mặt lên hỏi: “Không ổn cái gì cơ? Bản lậu còn lời hơn cả bản chính, hôm nay lại bán được hai trăm bản, huynh có vui không?”
Trên đời này e cũng chỉ có bọ cạp máu mới nghĩ ra chuyện làm lậu sách của chính mình. Sách lậu rẻ bản chính đắt, thay vì chờ có kẻ khác vi phạm bản quyền, chẳng thà mình ra tay trước. Cũng may hôm đó nghe Liên sư khuyên nên không ký tên vào sách, cậu ta nghĩ ra một bút danh rất phù hợp với mình, tên là ‘Thiếu Niên Thiên Nhãn’.
Cứ tưởng cầm cự được hơn nửa tháng, đủ để cậu kiếm được một khoản tiền rồi chạy biến đi, không ngờ sách truyện lại quá mức nổi tiếng. Dự cảm mách cho cậu biết, sắp xảy ra chuyện rồi.
“Từ nay trở đi, ta quyết định truyền lại bút danh huy hoàng này cho ngươi.” Bọ cạp máu thấy tình thế không ổn, quyết định ủy thác trách nhiệm cho bọ cạp cỏ, “Nói cho ta biết ngươi là ai?”
“Bọ cạp cỏ.”
“Sai, ngươi là Thiếu Niên Thiên Nhãn.”
Bọ cạp cỏ mù mờ, nuốt nước bọt hỏi: “Thế đệ có thể thừa kế luôn nguồn thu do bút danh này mang tới không?”
Bọ cạp máu mỉm cười với nó, “Xin hỏi ngươi có cần thể diện không?”
Hễ nhắc đến tiền là huynh đệ đều tương tàn, chuyện về sau dĩ nhiên không cần nhắc đến. Lúc cả hai tình cảnh rơi vào giằng co, bỗng kệ sách sau lưng nổ *đùng* một tiếng bốc cháy, sách trên giá biến thành mồi lửa.
Bọ cạp máu che tai gào lên: “Ta chỉ ủy quyền đại diện thôi, không liên quan gì đến ta.”
Bên ngoài truyền đến tiếng chuỗi ngọc va nhau, người chưa đến mà Phật quang đã chói. Sếp sòng của giới hộ pháp xuất hiện ở cửa, nét mặt dịu hiền, miệng cười tươi roi rói, “Xâu nướng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ hả?”