Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 10: Mộng tuyết



Liễu Mộng Tuyết hôm nay mặc một bộ váy liền bó sát thân màu tím, lộ rõ dáng người mỹ lệ. Mái tóc tối màu, hơi rối một cách tự nhiên, càng làm cho nàng trở nên cuốn hút, kiều mị.

Lục Lâm con mắt đều trợn lên, bình thường Liễu Mộng Tuyết không mấy khi ăn mặc gợi cảm như vậy. Nàng ngày thường ăn mặc rất thanh lịch và thuần khiết, thế nào hôm nay lại thay đổi như vậy…. Lục Lâm vội thu hồi ánh mắt, nhìn ra cửa sổ đầy nắng, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, khiến cho tim đập bình tĩnh trở lại, đoạn giả bộ vô tội nói: “Ta nào có quên, ngươi xem không phải ta đang đợi sẵn ở trong nhà sao.?”

Liễu Mộng Tuyết liếc xéo Lục Lâm, con mắt như vô tình hữu ý nhìn qua chiếc mũ trò chơi trong tay hắn khẽ chau mày, thầm nghĩ: Đồ đầu gỗ này, vậy mà ở trước mặt mình còn nói dối không chớp mắt, hận không thể cho hắn một trận.

“Màu sắc không đúng! KHông phải là hàng do công ty của cha sản xuất?” Liễu Mộng Tuyết sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, trong lòng không khỏi sốt ruột, đợi “Nàng” xuất thủ, không lẽ sng năm mới có thể trở lại sao? Chẳng nhẽ lại muốn trong trò chơi…..

Lục Lâm đem mũ trò chơi cất kỹ, đoạn rửa mặt xong trở về phát hiện Mộng Tuyết vẻ mặt âm trầm bất định như đang suy nghĩ về điều gì đó, bèn tỏ ý quan tâm mà hỏi: “Làm sao vậy, Thấy người không khỏe à?”

Liễu Mộng Tuyết thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức đem mỗi lo nghĩ trong lòng ẩn giấu đi, mỉm cười nói: “Không có gì, cha ta tối hôm qua trở về, vốn là muốn gọi ngươi qua gặp mặt, nào biết được ngươi….” Nghĩ đến việc lời nói của mình bị Lục Lâm quên mất, Mộng Tuyết bèn không nói thêm gì nữa.

“Ngươi định mặc thế mà đi à?” thấy Lục Lâm tùy tiện mặc một thân quần áo thoải mái, đi vào một đôi dép lê mới mua, đoạn “xoạch xoạch !” lê ra ngoài, Mộng Tuyết không nén được sự hiếu kì mở miệng hỏi.

Lục Lâm nhìn lại chính mình, phát hiện mình cũng không có gì kỳ quái a? Chẳng phải chỉ là đi gặp Liễu thúc hay sao? Đem mặc gì chả được. “Đi thôi, chơi cả đêm làm ta thấy mệt, tranh thủ chợp mắt một chút.” Nói xong hắn chui vào trong chiếc BMW của Liễu Mộng Tuyết , ngả lưng lên chỗ ngồi phía trên, ngáy ầm ầm.

Liễu Mộng Tuyết chứng kiến Lục Lâm cứ như vậy tỏ ra nghe lời, trong nội tâm rất cao hứng: “Đồ Đầu gỗ này hôm nay khác hẳn trước kia, khi xưa gặp nàng toàn né tránh các kiểu, à đúng rồi, tháng sau là sinh nhật hắn, nên tặng quà gì đây nhỉ?”

Khi nàng phục hồi tinh thần, quay lại ngồi vào ghế lái mới phát hiện Lục Lâm vậy mà đã ngủ say, nhìn bộ dáng ngộ nghĩnh khi ngủ của hắn, Liễu Mộng Tuyết khẽ che miệng mỉm cười.

Khẽ vuốt hai mắt, Liễu Mộng Tuyết cảm thấy hiện tại nội tâm phi thường thoải mái, chỉ cần có Lục Lâm ở bên, nàng cảm thấy thật là ngọt ngào, một khi vắng hắn, trong lòng nàng đều phảng phất một sự thiếu thốn.

“Tỉnh!” – Lục Lâm giờ phút này tỉnh ngủ, mơ hồ ngẩng đầu lên.

“Yaaaaaaa..” – Hắn cảm thấy mặt mình đụng phải cái gì đó mềm mềm, lúc mở mắt ra thì lại thấy Mộng Tuyết đang che miệng. mặt đỏ tưng bừng nhìn hắn.

“Đã đến? Ta giống như là vừa mới ngủ vậy.” Lục Lâm duỗi lưng một cái, xoa xoa cái cổ đang mỏi.

Mộng Tuyết im lặng kéo Lục Lâm ra ngoài, cứ như vậy lôi hắn về phía trước, Lục Lâm còn buồn ngủ không chịu đi nhanh, nhưng dưới sự lôi kéo của Mộng Tuyết, hắn trong lúc mơ hồ cảm thấy như những người đi ngang qua đang mỉm cười đối với mình.

Đi một hồi, Lục Lâm mới thanh tỉnh trở lại, khi hắn quan sát chỗ mình đang đứng, lại hoảng sợ phát hiện ra chỉ thấy hắn một thân quần áo nhàu nhĩ đang đứng trong một đám người âu phục tề chỉnh. Mộng Tuyết thì không biết đã đi đâu rồi, chờ hắn để ý dò xét mới biết ở đây chỉ e không dưới trăm người, đều một vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.

Lục Lâm trông thấy tràng diện như vậy, lập tức rụt cổ lại, theo ánh mắt của mọi người nhìn ra, lách ra ngoài

“Mộng Tuyết đang làm cái gì vậy? Như thế nào lại kéo ta đến nơi này?” Lục Lâm một mặt nhủ thầm một mặt đi ra khỏi đám đông, đóng cửa lại hắn mới buông lỏng thở hắt ra. Nhìn quanh bốn phía, phát giác có điểm gì đó quen thuộc, hắn nhịn không được mở miện kêu lên: “Khỉ thật! Như thế nào lại đến nơi đây rồi hả?” Lục Lâm nhấc chân muốn biến ra ngoài, thế nhưng vừa nghĩ tới mục đích ngày hôm nay, nếu không đi gặp mặt một chút e là sẽ rất khó mà ăn nói.

Lục Lâm kiên trì đi vào thang máy, từng người đi ngang qua trông thấy hắn bèn sững sờ, sau đó che miện cười. Không sai biệt lắm thì tại đây, tất cả mọi người đều biết Lục Lâm, cho dù không biết cũng sẽ nhỏ giọng hỏi thăm bạn bè, khi nghe được kết quả đều không khỏi cả kinh.

“Tiên sinh có hẹn trước không? Ash!”

Lục Lâm đi lên khu văn phòng cao nhất, thư ký bên ngoài phòng làm việc nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên hỏi, nhưng khi trông thấy Lục Lâm , giật mình kêu một tiếng.

“Ừ!” Lục Lâm tranh thủ thời gian bảo thư ký nhỏ bớt âm thanh lại, hắn cũng không muốn hấp dẫn những người khác tới, sau đó noi: “Ta có thể đi vào không?”

Thư ký tên là Trương Lệ Hồng gật đầu vui vẻ, vẻ mặt cổ quái nhìn Lục Lâm, muốn cười mà bộ dạng dường như không dám.

Đẩy cửa ra, Lục Lâm chứng kiến Mộng Tuyết đang mang vẻ mặt không tình nguyện ngồi trên salon, thấy Lục Lâm, nàng bèn thoáng nở một nụ cười, sau đó chỉ một ngón tay về phía phụ thân đang cúi đầu bàn công việc ở bên cạnh.

“Quả nhiên là như vậy.” Lục Lâm biết rõ đó chính là Liễu Thúc, có thể vì thấy hắn quá lười nhác mà tức giận muốn chỉnh hắn a, nội tâm thầm cười khổ, hy vọng tâm tính Liễu thúc hôm nay tốt một chút, bằng khong thì hắn thảm rồi.

“Ngươi đã đến rồi.” Liễu Thanh để cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm đang đứng ngây ngốc ở đó mà nhàn nhạt nói ra. Coi qua bộ dạng lôi thôi của Lục Lâm, nội tâm không khỏi bực bội, ông bạn đem con cái gửi gắm cho hắn, nếu quản giáo không tốt, sau này hắn xuống Hoàng tuyền còn mặt mũi nào mà gặp lại cố nhân.

“Ngươi…..mặt của người là làm sao vậy?” Liễu Thanh mặt lạnh tanh muốn dạy dỗ Lục Lâm một phen, nhưng khi trông thấy một thứ trên mặt hắn, lúc nhìn kỹ lập tức nộ khí xung thiên.

Lục Lâm đã sớm chuẩn bị để ăn mắng, nào ngờ nghe được Liễu Thúc rống lên giận dữ thì cảm thấy kì quái, mặt hắn bị làm sao vậy? Gấp rút chạy qua nhìn vào mặt kính gần đó, chỉ thấy trên mặt mình từ lúc nào chình ình một dấu son môi.

“Ngươi…. Cả ngày không làm việc đàng hoàng thì cũng thôi đi, đẳng này lại còn…” Liễu Thanh tức giận đến tái cả mặt, bất quá trong lòng bỗng dừng lại suy nghĩ: chẳng phải Lục Lâm đều đi cùng con gái của mình sao? Quay qua nhìn thấy Mộng Tuyết đầu cúi gằm,lập tức 2 mắt Liễu Thanh sáng ngời, tiểu tử này thật lắm trò, khó trách hôm nay con gái lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, hóa ra là mình phá ngang cuộc hẹn của chúng nó.

“Khục khục! Hôm nay khí trời thật sự là không tệ a.” Liễu Thanh lập tức ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía ngoài cửa tỏ vẻ nhàn nhã nõi. Tiểu tử này đi hẹn hò cùng nữ nhi của mình sao lại ăn mặc bết bát như vậy, thiếu tiền hả? Nhất định là thiếu tiền rồi, để lát nữa gọi người bơm tiền vào thẻ cho hắn vậy.

“?” – Lục Lâm lau dấu son môi trên mặt đi, chứng kiến thái độ của Liễu Thanh thay đổi, nội tâm cảm thấy rất nghi hoặc không biết Liễu thúc có phải đến tuổi mà lẩn thẩn rồi không, ai! Người đã già, tính tình thật là bất thường như vậy.

Nếu Liễu Thanh mà biết được Lục Lâm hiện tại đang nghĩ gì, khả năng cao là sẽ nhảy vào nện hắn một trận tại chỗ, phải biết rằng ông ta năm nay mới hơn 40 tuổi, Lục Lâm vậy mà nghĩ ông ta đã già lão, cái này như thế nào mà chấp nhận được.

“Ách! Liễu thúc, một thời gian không gặp, ngài càng ngày càng phong độ a, cháu đến không nhận ra thúc rồi, ha ha.” Lục Lâm chứng kiến Liễu Thanh dường như cũng không có giận hắn, lập tức ngồi xuống cạnh Mộng Tuyết giở dọng nịnh nọt nói.

“Hiccc..!” Liễu Mộng Tuyết nhìn không được bụm miện cười.

“Thật sự là một đôi trời sinhah” Liễu Thanh nhìn Lục Lâm và Mộng Tuyết mà nghĩ thầm, nghe được lời tán dương của Lục Lâm bèn tức giận nói: “Hừ, người còn biết là một thời gian ngắn à, ai ! Già rồi, không chừng ngày nào đó chết đi, còn không kịp có cháu trai mà ôm a…. Khục khục!”

Nhìn Liễu Thanh giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, giống như tỏ vẻ bị bệnh nguy kịch, Lục Lâm bĩu môi nói: “ Cũng không biết là ai mấy hôm trước còn nói có thẻ đấu rượu một mình chọi lại 10 người .”

“ Cái gì?” – Mộng Tuyết đang đỏ mặt ngồi ở một bên khi nghe Lục Lâm nói như thế, lập tức đứng lên, trừng mắt ngó Liễu Thanh tức giận nói: “Cha, người không phải đã đáp ứng ta về sau uống ít rượu hay sao? Có phải cha lại trốn đi uống rượu đúng không?”

Liễu Thanh ngồi tại chỗ vẻ mặt xấu hổ, trừng mắt với Lục Lâm đồng thơi làm lành với Mộng Tuyết: “Nào có, đừng có nghe tiểu tử này nói bậy, chỉ là nhiều hơn mấy chén thôi mà, ha ha ha ha!”

Đinh Đinh..!

“ Có chuyện gì? Ai ? Họp? Bảo bọn hắn chờ đấy, không thấy ta đang bận sao? À mà…khoan, bảo bọn họ ta lập tức sẽ tới.” Nhìn vẻ mặt Liễu Mộng Tuyết, Liễu Thanh cảm thấy chột dạ, lúc này chuông điện thoại vừa vặn reo vang, hắn cầm tới vừa định bảo để lát nữa bàn công việc, nhưng nghĩ đến hai đứa ở bên cạnh lập tức sửa đổi lời nói kiếm cớ rời đi.

“Đừng đi vội, con còn chưa nói xong mà.” Thấy dường như có việc quan trọng khiến Liễu Thanh phải rời đi, Mộng Tuyết vừa mới mở lời thì đã không còn thấy bóng dáng ông ta đâu.

Ha Ha!

Cười! Cười chết ngươi! Liễu Mộng Tuyết quay qua Lục Lâm , hôm nay dẫn hắn đến đây mục đích còn chưa có hoàn thành, tuy nhiên tâm trạng của Liễu Thanh dường như không tệ, vừa rồi đi ra ngoài còn cười miện ngoác đến tận mang tai.

“Tổng giám đốc hôm nay làm sao vậy? Ông ấy cười suốt từ lúc nãy đến giờ.”

“Ngươi không biết à? Mộng Tuyết mang theo bạn trai của nàng đến, ngươi nói tổng giám đốc có thể không cao hứng sao.

“ À, vậy là ý giống như bức họa đặt trên văn phòng tổng giám đốc?”

“Đúng vậy đó!”

“Ha ha!” Liễu Thanh nội tâm càng nghĩ càng cao hứng, vừa nghĩ tới kế hoạch của mình rất nhanh có thể thực hiện, cảm thấy thật là mĩ mãn. Bất quá những cô nương nhà khác dường như cũng bắt đầu rục rịch rồi, phải làm cho con gái mình nhanh chân hơn đem tiểu tử kia trói gô lại mới được, vẫn nên để con gái mình chủ động xuất kích vẫn hơn.

“Đi đâu?” Lục Lâm nhìn thấy Mộng Tuyết trên ghê lái bèn hỏi, hắn buồn ngủ nên sớm không biết đã chạy đi đâu, giờ trông thấy Mộng Tuyết bộ dạng mệt mỏi, lập tức quan tâm: “Ah! Mệt thì và nhà đi thôi.”

“Ừ” Liễu Mộng Tuyết cũng mệt nhọc, trải qua một phen như vậy nàng kiên trì không nổi nữa, lúc này nàng ngồi sang ghế phụ, quay sang thấy Lục Lâm đang ngồi trên ghế lái mỉm cười nhìn mình.

Mộng Tuyết nội tâm cảm thấy rất ấm áp, bèn nói: “ Ngươi không có bằng lái xe, để ta lái cho”

“KHông có việc gì đâu, cứ ngồi xuống đi.” Lục Lâm một chân giẫm cần ga, chiếc BMW nhoáng cái đã phóng ra khỏi hầm để xe, thiếu chút nữa đụng tung cái cửa ra cùng đám thùng rác cạnh đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.