Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 15: Độc giác ma sư



Xoát xoát!

“Thật sự như vậy sao?” Đối với tình trạng của Bá Thiên Minh, hắn thật sự cảm thấy có chút hả hê.

Tiểu Tiên cười không ngừng, lúc Lục Lâm đưa cho nàng đám U Minh Hoa để làm nhiệm vụ, đôi mắt đáng yêu mở to, cả buổi chiều Tiểu Tiên đi một vòng, một đóa cũng không tìm được, Lục Lâm vừa đăng nhập vào game, nhiệm vụ của nàng nhanh chóng đạt được số lượng yêu cầu.

Nói chuyện một lúc, Lục Lâm nói với Tiểu Tiên: “Nhanh chân đi làm nhiệm vụ thu nhặt Hồng Anh quả thôi, nhiệm vụ này thật sự rất phiền toái, hơn nữa người chơi lại đông như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

“ca ca ngươi đang đi đâu vậy?’ Thấy Lục Lâm lững thững đi vào đầm lầy, Tiểu Tiên cười híp mắt hỏi.

Lục Lâm nhìn Tiểu Tiên đứng đó thấy là lạ bèn nói: “Đi tìm Hồng Anh quả chứ sao, chẳng lẽ muội đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Ha Ha”, Tiểu Tiên lắc đầu, chu mỏ ra nói: “Không đâu, chẳng lẽ ca ca cho rằng Hồng Anh Quả đều mọc ở trong đầm lầy sao?”

Chẳng lẽ phân bố nhiệm vụ bị sai? Lục Lâm trong lòng nghĩ thầm, bèn mở miệng hỏi: “Không phải ở bên trong? Vậy thì nó mọc ở đâu?”

Phát hiện Lục Lâm cũng thuộc dạng ngốc nghếch không biết gì, Tiểu Tiên cực kì vui vẻ, đắc ý vênh mặt lên nói: “Đương nhiên là muội biết rồi, người ta rất thông minh nha, ca ca mau đi theo ta.”. Nói xong bèn kéo Lục Lâm vốn đang nghi hoặc hướng qua một chỗ khác. Nhìn đầm lầy phía sau càng ngày càng xa, Lục Lâm lòng tràn đầy nghi vấn.

Lát sau, hai người đi tới một sườn núi, Lục Lâm nhìn Hồng Anh Quả khắp nơi mọc đầy đất thì sững sờ nói: “Như thế nào mà lại nhiều như vậy? Tiểu Tiên muội thật là lợi hại.”

“Không có gì đâu… Muội cũng là nghe theo người khác mà đi tới đây thôi, mà không nói vấn đề này nữa, ca ca, ngươi mau dẫn quái đi ra chỗ khác đi, muội sẽ ở đây thu thập quả. Trước câu hỏi của Lục Lâm, Tiểu Tiên chỉ đỏ mặt ấp úng, đoạn tìm cách đánh trống lảng.

Tuy trên sườn núi Hồng Anh Quả rất nhiều nhưng đám quái canh cũng không ít, từng con Độc Giác Ma Sư luôn dò xét, chỉ cần những khỏa Hồng Anh Quả nào chín đỏ, lập tức bị nó nuốt vào bụng.
Hồng Anh Quả vừa mới bắt đầu xuất hiện cũng không thể thu thập ngay lập tức, phải đợi nó chuyển từ màu xanh đậm sang đỏ thẫm, lúc đó người chơi mới có thể thu thập. Nhưng có một sự phiền toái, chính là đám Độc giác ma sư chỉ cần trông thấy Hồng Anh Quả vừa chín, lập tức tranh với người chơi xông vào nuốt mất.

Thử thách này, mục đích là tạo cho người chơi tập phối hợp với nhau, một người không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, ít nhất cần có 1 người chuyên đi hấp dẫn ánh mắt của Độc Giá Ma Sư, để chúng không để ý đến Hồng Anh Quả đang chín, trong khi đó người chơi còn lại sẽ tranh thủ thu hái, xong bước này mới có thể nói là thu hoạch được vật phẩm nhiệm vụ.

Độc Giác Ma Sư một thân lông đen dài, trên đầu lại mọc ra một cái sừng, phương thức công kích chủ yếu của chúng tất nhiên là dùng cái sừng này húc thật mạnh.

Độc Giác Ma Sư (cấp 10)

Huyết lượng 600 – Công kích: 1015

Tại cận rìa dốc núi đã có rất nhiều người chơi hợp tác với nhau cùng một chỗ hoàn thành nhiệm vụ, Lục Lâm cùng Tiểu Tiên tìm một góc hẻo lánh, sau đó Lục Lâm chưng ra vẻ mặt lãnh khốc tráng sĩ, quay qua gõ vài đầu Ma Sư rồi co chân chạy thật nhanh.

“ca ca, ngươi có tư thế chạy trốn rất đẹp đó, cố gắng lên.” Tiểu Tiên một bên thu thập Hồng Anh Quả, một bên nhìn Lục Lâm chạy trốn mà buông lời trêu chọc.

Lục Lâm mải nghe Tiểu Tiên, sau lưng lập tức bị một con Độc Giác Ma Sư húc cho một cái, hắn bèn chăm chú để ý mấy con quái, hễ con nào có dấu hiệu quay đầu từ bỏ, bèn lùi lại đánh nó vài cái, đem nó thu hút chạy trở lại.

Đến khi Tiểu Tiên thu thập hết Hồng Anh Quả trên mặt đất rồi gia nhập vòng chiến, đánh cho một đầy Độc Giác Ma Sư nằm quay lơ trên đất, Lục Lâm mới thả lỏng đặt mông xuống nghỉ ngơi.

Hai người cứ đánh như vậy một hồi, ngay khi Tiểu Tiên vừa thu thập xong Hồng Anh Quả, bên dưới sườn núi xuất hiện một đám người chơi của Khí Phách Gia tộc.

Khí Phách Thiên Hạ hôm nay rất bực bội, phi thường bực bội, đánh Boss toàn quân bị diệt, hơn nữa tưởng rằng đã chết rất nhiều người rồi, vậy mà lúc nãy trong gia tộc thông báo có thành viên đi làm nhiệm vụ bị người khác giết phải treo máy trở về làm hắn vô cùng tức giận, từ lúc nào mà Khí Phách Gia tộc bị người khác coi thường như vậy.

Chuyện bực mình này, thật không truy ra đám mắt mù đó thì thôi, tìm được sẽ đánh cho chúng không ra khỏi cửa tân thủ thôn nổi 1 bước.

“Khí phách gia tộc làm nhiệm vụ, không muốn chết thì nhanh biến ra chỗ khác.”

Khí Phách gia tộc rất nhanh tập hợp hơn trăm người, gào rú một đường xông lên núi, để lại một hàng những người chơi tự do bị bọn hắn đánh chết biến thành bạch quang.

Lục Lâm nhíu mày nhìn đám kia tác oai tác quái, những người chơi chưa kịp đi xuống, cản đường lũ này lập tức bị loạn đao chém chết. Tiếc rằng người chơi tự do tuy đông đảo nhưng lại không đoàn kết.

“Ca ca, chính là những tên hư hỏng này, buổi chiều đoạt quái của người khác.” Tiểu Tiên đang trốn cùng Lục Lâm, trông thấy đám Khí Phách gia tộc lập tức dẩu mỏ lên kể tội. Xem ra tiểu nha đầu này đến bây giờ vẫn còn ấm ức chuyện bị rớt cấp.

Lục Lâm chỉ còn biết gật đầu, trò chơi mà, phát sinh sự tình thế này là chuyện thường. Bất quá bọn Khí Phách Gia tộc làm loạn ở đây, nhiệm vụ của hắn biết làm thế nào?

Đúng lúc này, trên dốc núi tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng lại có bạch quang bay lên. Hiện tại giai đoạn đầu này người chơi chưa có chức nghiệp, chưa có kỹ năng, PK (giết nhau – Person Kill) chủ yếu dựa vào số đông mà thủ thắng. Bá Thiên (Khí Phách) Gia tộc hơn trăm người, tuy thế mà trong trận chiến trên dốc núi chết không ít, tình hình giao tranh biến chuyển càng lúc càng ác liệt.

"Đám nhãi con Khi Phách gia tộc, không có chuyện gì thì cút sang một bên."

Lục Lâm nghe thấy một thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại, hắn thấy một mảng người đông nghịt đang tập trung lại chỗ này, dẫn đầu đúng là Thần Luyến Chiến Thiên.

Thần Luyến Chiến Thiên nhìn thấy Lục Lâm đứng đó thì rất ngạc nhiên, nhưng khi hắn thấy Tiểu Tiên bên cạnh khẽ nháy mắt ra dấu thì lập tức tỏ ra nhiệt tình, hồ hởi: "Huynh đệ, người đã đến đây a, như thế nào lại không nói với ta một tiếng, không nói những chuyện khác, riêng chuyện hỗ trợ làm nhiệm vụ, một câu thôi là xong mà.”

Thần Luyến Chiến Thiên đi đến trước mặt Lục Lâm, làm bộ vừa mới phát hiện ra Tiểu Tiên, bèn giả vờ cao hứng nói: “Vị mĩ nữ này là bằng hữu của huynh đệ sao? Thật là diện mạo bất phàm, sau này lớn lên hẳn là dung nhan mĩ lệ, đẹp tựa Thiên tiên…” Thằng cha này ngoài miện thì khua môi múa mép như vậy nhưng mắt thì đảo ra chỗ khác, ra vẻ như lòng không muốn nhưng mà lưỡi vẫn cứ phải uốn vậy.

“ Chuyện này là sao vậy? Đoạt Boss à?” trong con mắt của Lục Lâm, ấn tượng nhất đối với hắn về Thần Luyến gia tộc, đó chính là sự phối hợp một cách hoàn mĩ.

Thần Luyến Chiến Thiên vung tay lên ra hiệu, toàn bộ thành viên gia tộc bèn xông lên, lại lôi kéo Lục Lâm cùng tham gia cuộc chiến.

“Ha Ha thật đã nghiền, đến nghiện chém nhau mất thôi.” Thần Luyến Chiến Thiên một kiếm chém chết một gã Khí Phách Gia tộc, một mặt tươi cười nói.

Loạn chiến trong trận, Lục Lâm cùng Tiểu Tiên lạc nhau, giờ phút này hắn đang tránh né công kích của 3 tên người chơi của Khí Phách Gia tộc, người đánh nhau quá nhiều, ngộ thương cũng không ít/…..

“65” – Lục Lâm nện một rìu vào đầu một tên ở gần, đoạn lui về sau một bước tránh đòn của hai tên kia, hiện trường một mảnh hỗn loạn, vốn ban đầu chỉ là mâu thuẫn giữa Thần Luyến gia tộc cùng Khí Phách gia tộc, nhưng theo nhiều người chơi tự do chen vào kiếm lợi, tình hình càng lúc càng thêm hỗn loạn.

Lục Lâm lúc này trông thấy Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) đang chật vật trong vòng vây của Thần Luyến gia tộc, Với vị thế là lão đại của Khí Phách Gia tộc(Bá thiên gia tộc) kĩ thuật PK của hắn cực kì cùi bắp, dưới công kích của Thần Luyến Chiến Thiên hắn chỉ còn biết dốc sức trốn tránh, đến cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Ba gã Khí Phách gia tộc đang truy sát Lục Lâm chứng kiến lão đại của mình lâm nguy, bèn lập tức bỏ qua Lục Lâm mà phóng qua trợ chiến.

Lục Lâm bên trong không khỏi gấp gáp, ngay lập tức bám theo 3 tên kia truy sát.

Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) chứng kiến 3 gã tộc nhân tới hỗ trợ, tinh thần dâng cao, được một đòn của Thần Luyến Chiến Thiên, hắn lập tức hướng phía 3 gã kia chạy tới.

Thần Luyến Chiến Thiên chứng kiến tên kia sắp bị mình làm thịt mà lại chạy thoát được, bèn cười nhạo: “PK quá kém, chạy trốn thì lại thật cao thủ, không hổ là gia tộc mang vận khí Con Rùa - Vương Bát Gia tộc - (Ý nói bẩn tính, gặp nguy thì co đầu rụt cổ chạy trốn).

“ Thần Luyến Chiến Thiên , người cũng đâu có gì hơn người, ta về sau sẽ cho bọn người không có chỗ mà lăn lộn.” KHí Phách Thiên Hạ tức đến xanh cả mặt, hung hăng gào lên, thầm nghĩ: Đợi ra khỏi Tân Thủ Thôn tập hợp đầy đủ đội ngũ, nhất định sẽ hướng Thần Luyến gia tộc đòi lại món nợ này.

Bởi vì vừa bị Boss tiêu diệt, Khí Phách gia tộc đa phần đều bị suy giảm thực lực, chưa kể dối phương còn đông người hơn, rất nhanh sau đó, đám người chơi của Khí Phách gia tộc chỉ còn vài mống trơ trọi.

“Phanh”! – “101”

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn thấy Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) biến thành bạch quang, số chỉ tổn thương màu vàng ( Bạo kích – Chỉ đòn đánh được tăng gấp nhiều lần sát thương do đánh chỗ hiểm hoặc xác suất) còn chưa biến mất đã chỉ ra rằng: Hắn bị miễu sát ( chết ngay trong 1 chiêu).

Lục Lâm sững sờ nhìn Bá Thiên Minh dưới công kích của hắn lập tức đi đời, định thần lại lập tức cúi xuống nhặt trang bị rơi trên đất, quay người lại chạy tới bên cạnh Thần Luyến Chiến Thiên.

Sau khi Khí Phách Thiên Hạ bị Lục Lâm giết chết, đám tay chân của hắn cũng nhanh chóng theo chân lão đại, kêu thảm thiết vài tiếng liền được miễn phí cho về thành.

Một phen kiểm kê chiến quả làm Lục Lâm hưng phấn muốn chêt, tên Bá Thiên Minh kia vậy mà rơi ra toàn bộ trang bị trên người, Những người chơi hồng danh( giết người khác mà không thông qua quyết đấu) đều bị rơi toàn bộ trang bị trong bao đồ, trên người thì rơi vài kiện, nếu kho đồ trống rỗng như vậy sẽ rơi toàn bộ trang bị trên người.

Thật không may cho Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh), những cố gắng của hắn giờ bị Lục Lâm dễ dàng thu lấy. Không chỉ bị rớt từ cấp 8 xuống cấp 7. Nguyên một bộ Xà Bì sáo trang ( các phụ kiện cùng một nguồn gộp lại thành bộ gọi là sáo trang) cũng đều rơi ra, hơn nữa còn không biết bị ai giết mình chết.

[Xà Bì] y giáp ( Bạch sắc)

Phòng ngự: 10 – Đẳng cấp: 8

[Xà Bì Chiến Ngoa] (dày da rắn) ( Bạch sắc)

Phòng ngự: 4 – Cấp: 8

[Xà bì hộ thối] (nẹp chân da rắn) ( Bạch sắc)

Phòng ngự: 6 – Đẳng cấp:8

[Xà Bì Hộ Thủ] ( Bạch sắc)

Phòng Ngự: 3 – Đẳng cấp: 8

[Hổ Xà Thiết Nha] (Hắc sắc)

Công kích: 812 - Lực Lượng: +1 – Đẳng cấp: 8

Xà Bì y giáp Lục Lâm đã có 1 kiện trong bao đồ, thật không nghĩ tới giờ hắn mới cấp 7 mà đã gom đủ một bộ cấp 8.

“ Hảo huynh đệ, thu hoạch không tệ a?” Thần Luyến Chiến Thiên thấy vẻ mặt vui thích của Lục Lâm liền trêu gọi:

Lục Lâm cao hứng gật đầu: “Ta cũng không biết là lại dễ như vậy, thấy hắn chiến đấu biêt rõ cũng không còn nhiều máu lắm, lúc hắn chạy qua bèn tiện tay cho một búa, ai dè lại trúng bạo kích mà miễu sát, ha ha.”

“ca ca”!, Tiểu Tiên lúc này chui ra từ trong đám người, hai bím tóc đuôi ngựa loạng quạng chạy tới. Tiểu Tiên một tay ôm lấy Lục Lâm, con mắt vừa liếc sang bèn nhìn chằm chằm vào Thần Luyến Chiến Thiên.

“Ah1 Huynh đệ, ta còn có việc, không tiện quấy rầy ngươi nữa, có gì cứ gọi nhé.” Thần Luyến Chiến Thiên ra vẻ xấu hổ, sau đó vội vàng rời đi, cứ như nếu ở lại sẽ có điều gì đó nguy hiểm xuất hiện.

Chứng kiến Thần Luyến Chiến Thiên ly khai, Tiểu Tiên cười tủm tỉm nói với Lục Lâm: “ca ca, vừa rồi huynh thật là lợi hại, lần sau có cơ hội, huynh phải để muội thử xem a.”

“Được! Được! À đúng rồi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đây này.” Lục Lâm đáp ứng, chợt nhớ tới nhiệm vụ, bèn nghĩ ra cách để hòa hoãn, hắn suýt nữa thì quên mất, bèn nói với Tiểu Tiên một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.