Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 6: Đoạt boss



Đại Goblin không chỉ vừa to lớn vừa xấu xí, tỷ lệ rơi đồ cũng thấp đến phát sợ, cực kì ít ỏi, ngoại trừ con thứ nhất tuôn ra một chiếc quần cộc, sau thậm chí ngay cả xu đồng cũng không rơi ra.

Bất quá vừa làm nhiệm vụ vừa nói chuyện phiếm với 1 mĩ nữ cũng rất thoải mái, đáng tiếc ở đây là mĩ nữ còn nhỏ quá, không thì thật là hoàn mỹ rồi. Nói chuyện với Tiểu Tiên, Lục Lâm biết được cô 17 tuổi, hơn nữa còn là sinh viên, trùng hợp lại đúng là trường đại học mà hắn vừa tốt nghiệp.

Đinh!

Lục Lâm cảm thấy người ấm áp, hắn đã lên tới cấp 5, nhưng hắn lập tức phải đối mắt với một vấn đề: cái kiện nẹp chân bẩn thỉu kia có nên đeo hay không.?.

Lấy cái nẹp chân xấu xí của Đại Goblin ra, bên cạnh Tiểu Tiên đã bụm miệng lại, hai mắt đáng yêu mở to, rốt cuộc vẫn không nhịn được cười.

“Ha ha! Thiên Vũ ca ca, người mặc vào đi, tăng thêm phòng ngự rất cao đó.”. Tiểu Tiên không còn giống như lúc mới gặp mặt, giờ phút này bắt đầu bộc lộ một bộ mặt của tiểu ác ma giễu Lục Lâm.

“Xấu chết thì xấu chết, dù gì cũng tăng những 3 điểm phòng ngự lận.” Lục Lâm bất chấp nhắm mắt đeo nẹp chân vào.

“Ha Ha Ha!”

Tiểu Tiên nhìn Lục Lâm ăn mặc như một vũ công Châu Phi mặc váy cỏ, cười đến nỗi không biết trời trăng gì nữa, đến khi có một đội ngũ người chơi đi qua mới khiến nàng ngừng lại. Tiểu cô nương nhướng mày, có ca ca Lục Lâm ở đây, ai dám khi dễ bổn cô nương.

Không giống như Tiểu Tiên nghĩ, cả hai người vội nhìn về phía sau:

“Ọe!”

Lục Lâm thực sự là nhịn không được, chỉ thấy một người chơi đi qua, trên người áo vải nâu, người đeo một ít trang sức bằng răng và xương cốt, hạ thân mặc váy cỏ, cổ chân đeo vòng đá đen, hiển nhiên là một bộ đồ của Đại Goblin.

“ Nguyên lai là Đại Goblin sáo trang, đánh chết ta cũng không mặc.” Lục Lâm nhìn trên người mình thấy cái nẹp chân kia, thề không phải lúc đánh quái thì nhất định phải cởi ra.

“Rất đẹp trai!” Tiểu Tiên mở miện bình phẩm, ánh mắt nhìn Lục Lâm, tưởng tượng hắn lúc ăn mặc như vậy thì sẽ thành cái dạng gì lập tức sáng lên, nàng cố gắng động viên hắn:

Lục Lâm nhìn Tiểu Tiên, bộ hắn không biết cô ta đang nghĩ gì hay sao, từ khi quen nhau đến giờ, sự ôn nhu đáng yêu ban đầu bay đâu hết rồi. Nào cái gì là lương thiện hiền lành, giờ thì bay mất sạch. Nhưng ngó lại thân hình của Tiểu Tiên, thôi thì… cũng được! Hắc Hắc…

Lau đi nước miếng quanh miện, chứng kiến nhiệm vụ yêu cầu vẫn chưa hoàn thành, quay qua chỗ Tiểu Tiên đang hưng phấn, hắn nói: “ Được rồi, có gì đẹp mắt đâu, mau làm nhiệm vụ đi.”

Tiểu Tiên lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía hạ thân của Lục Lâm, nghĩ thầm: trò này hay thật, ông bô ở nhà không cho ta chơi, ta cứ chơi, dù sao thì cuộc thi cũng kết thúc do có sự cố, cả ngày ở nhà chán muốn chết, có cơ hội phải gọi bọn tỷ muội vào đây chơi cùng mới được.

Trả qua một phen cố gắng, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới cuối cùng một con Đại Goblin vậy mà hào phòng rơi ra một kiện trang bị.

Màu xanh lá? Lục Lâm lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới 1 con Đại Goblin bình thường sao lại tuôn ra một trang bị Lục sắc cho đến khi hắn nhặt nó lên, phát hiện nó chỉ là Bạch sắc.

[Đại Goblin đầu khôi] – Phòng ngự 3 – đẳng cấp cần 5

Nhìn chiếc mũ màu xanh lá của Goblin trong tay, Lục Lâm để ý thây Tiểu Tiên xoắn xuýt cả lại, con mắt híp lại nhìn về phía Lục Lâm, hết nhìn cái mũ trong tay hắn, lại coi bộ dạng trên mặt hắn thế nào, Tiểu Tiên trong lòng thầm nghĩ hay là hắn muốn luôn cả cái mũ này.

“Ách…!” Lục Lâm ném cái mũ cho Tiểu Tiên, ý bảo nàng mặc vào. Hắn đã có 1 kiện trang bị của Đại Goblin, như thế nào lại không biết xấu hổ tranh giành cái mũ này. Làm như vậy hắn cũng bớt phiền não, lại tỏ ra mình là 1 người rộng lượng. Nhìn Tiểu Tiên đeo cái mũ lên, thần sắc lộ ra càng thêm đáng yêu. Hơn nữa nha đầu này thỉnh thoảng còn diễn vài động tác, càng làm Lục Lâm ánh mắt thêm mất kiểm soát, nội tâm càng thêm đắc ý: Hắc hắc, thua ta rồi nhé.”

Nói thật Tiểu Tiên tuy rất đáng yêu nhưng để nói ràng có thể chinh phục Lục Lâm thì thật là thậm xưng, nếu nàng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, hẳn sẽ không đắc ý sớm như vậy.

“Được rồi, Mặc nguyên bộ Goblin mà nói … như vậy càng đẹp..” Lục Lâm hiện tại vẫn muốn dụ Tiểu Tiên mặc toàn bộ mấy thứ đồ xấu xí vào người.

“ Grào”

Ngay tại lúc hai người chuẩn bị trở về để bàn giao nhiệm vụ, chỗ sâu trong rừng cây truyền đến một âm tahnh rống to, lập tức đem hấp dẫn những người chơi xung quanh.

“Rống” – Vẫn là thanh âm đó, nhưng lúc này không giống với lúc trước, chỉ thấy lũ Đại Goblin đang đứng ngẩn ngơ đều nhao nhao hướng ứng chạy vào sâu trong rừng cây.

BOSS! Có người chơi nhanh trí hưng phấn kêu to.

“ Nếu không có vấn đề gì thì mau đến xem đi.: Lục Lâm không có ý định đi theo vào rừng. Chỉ có Tiểu Tiên trông thấy đám người chơi nhao nhao kéo nhau vào rừng, hai mắt sáng lên cố gắng lôi kéo Lục Lâm.

Trong game Huyễn Tưởng, các loại BOSS đều có phân cấp, thể hiện ra qua màu chữ của tên boss. Cũng như trang bị đều chia thành – Bạch danh ( Chữ trắng)/ Hắc danh/ Lục danh, Lam danh vân vân.Mạnh nhất chính là Boss Hoàng Kim – chữ vàng thậm chí có thể có loại còn vượt qua các cấp Hoàng Kim.

Trên đường đi Lục Lâm cũng không phải là không gặp qua Boss, giống như lũ Goblin Ma hóa, hẳn ở bầy trung tâm sẽ có một con quái cấp độ đầu lĩnh Bạch danh , tộc đàn càng lớn bên trong còn có thể có tiểu Boss – Hắc danh. KHông phải là người chơi không muốn đánh, căn bản là đánh không được, trừ phi có một đoàn đội cùng một chỗ tác chiến.

Lục Lâm còn đang suy nghĩ xem có nên hay không vào nhìn một chút, nhưng ngay lúc này, những người chơi vừa rồi còn đang hưng phấn đều đang nháo nhào chạy trốn, lòng hắn nhảy dựng lên, lập tức chạy trốn. Khi hai người chạy đi xa, ngoảnh lại thấy một đoàn Đại Goblin xanh lè truy sát người chơi. Những người chơi chạy tứ tán nhanh chóng bị bắt kịp và tiêu diệt, nhất thời tiếng lá hét thê thảm kêu lên ầm ĩ cho đến khi người chơi cuối cùng ngã xuống, bầy Đại Goblin mới dừng lại tản ra bốn phía tuần tra.

Lục Lâm hiện tại thấy thật là đau lòng, nếu không phải dùng lý trí kìm hãm, hẳn hắn sẽ theo bản năng lao ra ngoài. Không nên hiểu lầm là hắn muốn ra ngoài báo thù, mà là chứng kiến đám người chơi kia bị giết rơi ra trang bị, giờ đây đang không ngừng biến mất. lòng hắn đau đớn vô cùng, đống đó chính là bao nhiêu là tiền a.

Ít nhất có hơn một ngàn người chơi đi đời ở đây, theo như tỷ lệ mỗi người rơi ra một kiện trang bị mà tính thì đó cũng là một con số kinh người, cho dù giảm giá còn một nửa, cũng không phải là ít.

Ngược lại Tiểu Tiên hai tay ôm chặt lấy vai Lục Lâm, nàng còn chưa gặp những trường hợp như thế này, ngày thương tuy tác oai tác quái, thấy một hai người bị tiêu diệt thì chẳng là gì, nhưng nhiều người chơi như vậy bị tiêu diệt, nàng chỉ còn biết nhắm mắt núp ở phía sau Lục Lâm.

Một lát sau, không ít người chơi làm nhiệm vụ rút đi, rừng cây mới an tĩnh trở lại, cảnh vật chim hót hoa nở lại khôi phục như thường, tất nhiên là không kể đến một đám Goblin đứng tản mát khắp nơi.

“Rống”

Lúc này tiếng gào kia lại phát ra, lũ Đại Goblin nghe được bèn lũ lượt tản ra.

Tiểu Tiên sau lưng Lục Lâm thò đầu ra, nhìn đông ngó tây một lúc rồi mới vỗ vai Lục Lâm nói: “Không có gì phải sợ nha, có Tiểu Tiên ở đây rồi”

“Cũng không biết ai đó toàn trốn sau lưng người khác” – Lục Lâm giả bộ lơ đãng nói.

Tiểu Tiên nhìn ngó một hồi, hưng phấn nói: “Thiên Vũ ca ca, chúng ta đi vào trong xem Boss đi.”

Lục Lâm nghĩ lại bèn gật đầu đồng ý, gây ra động tĩnh lơn như vậy, hẳn là một con Đại Boss, đi xem cũng tốt, coi như mở rộng kiến thức.

Hai người xuyên qua đám Đại Goblin đang tản mát, tiến vào chỗ sâu nhất của rừng cây, ngạc nhiên phát hiện ở đó là một mô đất nhỏ, trên đó là một hòn đá tảng, ngồi trên tẳng đá đó là một con Goblin mập mạp màu vàng nhạt.

Lục Lâm vừa định tới gần xem thuộc tính của Boss, định nhấc chân lên thì có một bàn tay nhỏ bé từ phía sau giữ chặt lấy hắn. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Tiên, cô ta kéo hắn vào một bụi cỏ phía sau, thấp giọng nói: “Đối diện có người”.

“Cái gì?: Lục Lâm thiếu chút nữa kêu lên, nhưng lập tức hạ giọng xuống: “Ở đâu? Sao ta không nghe thấy.”

“Đừng nói chuyện!” Tiểu Tiên không trả lời mà ra hiệu cho Lục Lâm im lặng, ý bảo đừng gây động tĩnh để dò xét.

Trước mặt Lục Lâm, một đội gồm 15 người chơi đang tiến về phía Boss, sau đó tập trung phía dưới mô đất làm cái gì đó. Boss thì đang nằm ngủ cho nên cũng không có phát hiện người chơi đến, cũng có khả năng nó vừa ăn no xong nên giờ đang nghỉ ngơi.

“Nên làm gì bây giờ? Đi hay ở?” Lục Lâm phân vân, cuối cùng quyết định ở lại xem bọn kia làm gì.

“Giết!”

Đội người chơi kia đang phân tán xung quanh mô đất, kêu lên một tiếng nhất tề xông lên công kích, Boss bị đánh thức, thấy bị vây quanh, nó chưa vội công kích mà há miệng đầy răng nanh ra…..

“Ngay tại lúc này!”

Chứng kiến Boss há miệng, gã đội trưởng hạ một mệnh lệnh, những người đang vây quanh lập tức lui lại trong khi 1 gã người chơi tiến lên, đem từ trong bao đồ ra một cái bình nhỏ, mở nắp liệng vào miệng con Boss.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.