Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 12: Ký ức tuổi thơ



Nàng chạy như cơn lốc ra đi, không ai nhìn thấy nàng cứ tưởng nàng là cuồng phong vũ bão đi ngang qua họ thôi, cho tới khi nàng cảm thấy xung quanh an toàn không có ai, nàng mới ngồi xấp xuống đất cát, từ lúc nào mặt nàng đẫm lệ giọt ngắn giọt dài trong cực thảm thương.

Cả người run rẩy, nàng chỉ biết ôm người ngồi ôm đầu gối mà khóc lóc “Ô…ô…ô…” sao có thể như thế được, hắn dám trêu ghẹo cả em vợ sao?

Ta hận hắn, ta thấu hận cái nam nhân kia, ta cũng hận chính bản thân mình vì sao lại yêu hắn “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Nàng hét lên, điên cuồng mà hét để phát tiết, bất chợt vài giọt mưa rớt xuống mặt nàng, nhoẻn môi một cách điên rồ, đôi mắt vô hồn cư xử không bình thường, cuối cùng nàng chỉ biết quỳ rộp xuống, vì cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ và có lỗi với chính bản thân mình.

Xin hãy để nước mưa thuần khiết rột sạch những tội lỗi của Khả Tâm Nguyệt này, vì thế nàng cứ quỳ xuống và dùng thân mình để hứng hết những giọt nước lạnh lẽo, mưa càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, những giọt nước mưa nặng trĩu bắn tung tóe vào người nàng, nàng không hề tránh vẫn cố gắng chịu đựng.

Một bóng dáng cao to cầm cây dù tiến tới, dáng vẻ nho nhã như một thư sinh nhưng lại tuấn tú lạ thường, một thân màu đỏ, hắn kinh hách với cái cảnh tưởng trước mặt, bỏ mặt tất cả hắn liền đi tới “Cô nương, tiểu cô nương”

Thử lay lay bóng dáng ướt sủng của nàng, bất ngờ nàng liền ngã nhào xuống đất cát mềm mại và ngất đi, hắn hoảng hốt liền ẵm nàng lên, mặc cho nước mưa cứ trút xuống người hắn, hắn chỉ biết ‘cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp chùa’.

Lạnh quá, hừ, cha, mẹ ở đâu, đừng bỏ con, con rất nhớ cha, me, con sẽ ngoan đừng bỏ con…. “Đừng bỏ con, đừng bỏ con”, đầu nàng lắc sang trái rồi quay sang phải, cực nhọc nói, một bàn tay ấm áp tiến tới, nàng như một người sắp chết bị trôi dạt trên biển nửa chừng lại vớ được phao cứu hộ, nàng liền nắm chặt không buông.

Xung quanh nàng rất ồn ào, rất ồn ào, nhưng nàng không thể nghe thấy gì cả “Đại phu, mau cứu chữa cho nàng ta”

“Ân, lão phu sẽ tận lực, nhưng xin thiếu gia hãy buông tay nàng ta ra đã”, đại phu mặc dù tuổi già mắt kém nhưng không thể nào lại không biết được nam tử này có tình ý với vị cô nương, nhưng nếu muốn ông cứu thì phải buông tay nhau ra đi chứ?

“Khục” hắn ho khan, muốn rút lại tay nhưng mà nàng lại nắm chặt “Đừng bỏ rơi con, đừng đi, đừng đi”

Dứt lời thì bóng của cha, me ta biến mất, một hình ảnh hiện lên, một đứa bé láo nháo, khuôn mặt tươi roi rói, hôm nay là sinh thần thứ 7 của nó đồng thời cũng là ngày nó kế thừa di sản của người ông đã khuất.

Hôm nay rất nhiều bạn quen với nó, đối với nó hảo tốt, nó hảo vui, vì có một người nói rằng rất thích nó, nhìn cũng thật soái nghen lớn lên chắc là một đại soái ca, hắn đối với nó hảo tốt, nó cũng hảo yêu hắn.

Để tạo sự kinh hỷ cho hắn, nó không ngại nghỉ học một buổi để cùng nó mừng sinh nhật, quà cũng chuẩn bị xong cả rồi, nó đến sớm để tạo một bất ngờ cho hắn, nhưng hắn lại đem cho nó một bất ngờ rất lớn

“Cha, có cần thiết phải lấy con làm ván bài của cha, con thật sự không thích cái con bé mập như con heo kia” hắn đang nói ai? Nó không nghe lầm chứ, tự nhìn lại bản thân mình, nó cũng đâu có mập lắm vì sao lại phải nói như thế?

“Khải Hoa, con đừng bướng, nếu con lấy lòng của nó thì đảm bảo sau này con muốn có bao nhiêu nữ hài xinh xắn cũng không thành vấn đề”, nó nhận ra người đang nói với hắn là ‘chú nuôi’ của nó, như thế nào chú nuôi lại đối xử với nó như thế?

Chẳng phải chú nuôi bình thường rất thương nó sao?

Nó vẫn hy vọng hai người trong phòng là ảo tưởng, cho đến khi “Được, vì tương lai có nhiều nữ hài, Khải Hoa ta nguyện ý ngoạn với con nhỏ ngu ngốc đó”

“Phải đó, nghĩ thấu có phải hay hơn không, sau khi dành được gia sản của nó, liền đuổi nó đi, được chưa” nói xong cả hai người đều cười khanh khách lên không hề biết nó đã nghe hết tất cả

Gạt đi nước mắt, Khả Tâm Nguyệt, mày nhớ kỹ những nam nhân này chỉ là lợi dụng mày thôi, họ chỉ vì gia sản mà tốt với mày, yêu thương mày, mày cũng không được khóc vì họ.

Lúc đó nó chỉ mới 8 tuổi, nhưng tự tay nó đã một tay vạch ra kế hoạch trả thù, ‘ai bất nhân ta bất nghĩa’ đừng trách ta, trách thì trách các ngươi ‘lòng tham không đáy’.

Nó vẫn giả vờ ngây thơ, và ngu xuẩn để dụ dỗ hai kẻ dám ‘phản bội’ nó, ai phản bội nó chỉ có con đường là chết thôi!

Nhưng nó lại không nhẫn tâm làm hại họ, đơn giản vì người thân của nó chỉ còn lại bọn họ, nó phải làm sao đây, cư xử như thế nào?

Cuối cùng thắng làm vua thua làm giặc, chú nuôi ngu xuẩn kia tự chui đầu vào lưới, vì biết hắn ham mê cờ bạc nó liền tiêu nhiều tiền mời một kẻ bịp đến để đối phó hắn, cuối cùng hắn thua đến tán gia bại sản!

Đêm đó nó rất vui, nó rất vui khi thấy hai kẻ kia bị tịch thu nhà sản và nằm đói rét ngoài đường, chi đến một ngày nó nghe được tin người nó từng yêu thương đã bị tử nạn do không cẩn thận bị xe hơi tông chết?

Rõ ràng nó rất vui, nó cười rất khoái trá, nó vẫn cười đấy thôi nhưng tại sao giọt nước mắt lại lăn dài trên má?

Nó có sai không? Không nó lắc đầu, nó không sai, nó không có sai “Không, ta không làm sai, ta không làm sai”, bất chợt trong cơn hôn mê nàng lại tự lẩm bẩm, khiến kẻ ngồi cạnh mép gường lo lắng, vội vàng đưa tay cho nàng nắm lấy

“Mày là đồ hại người, mày là kẻ đáng chết, vì sao mày không chết đi, đến đây để mua vui hay là phá hoại, cút đi, tao không có một người cháu như mày, cút đi”, lần cuối mà nó gặp được người chú nuôi tệ bạc kia là khi nó hảo tâm mua hoa đến viếng ‘hắn’ tiện gặp mặt lần cuối.

Chú nuôi nó đã thay đổi, gầy gò tong teo, da mặt nhợt nhạt xanh xao, bộ dạng hôi hám rách rưới, khác hẳn với khuôn mặt điển trai, bộ áo vest phẳng phui lịch lãm, chú nó đã thay đổi, chính là nó là kẻ tạo nên.

“Cút đi, đồ yêu nữ hại người, tao hận mày, mày đi đi”, chú nó điên cuồng mà xỉ vả nó, nó chỉ cười rất lạnh nói “Đáng đời” chú nó muốn đánh chết nó, nhưng nó hoàn toàn có sự chuẩn bị mới dám bước tới đây, một đám vệ sĩ liều mình ngăn cản lại hành động điên dại như dã thú của chú nó.

Hôm sau cũng chính là ‘ngày giỗ’ của chú nó, nguyên lai chú nó vì đau lòng quá độ liền tắt thở, lúc trước chú nó luôn mong muốn khi mình chết thật oan oan liệt liệt có kẻ khiên có con trai nối dõi, nay cái gì cũng không có, chỉ có mặt đất lạnh lẽo băng giá cùng ánh mắt kinh hãi của người đời.

Có phải nó đã sai rồi không? Nó có sai không, không!

Nó tự lắc đầu nhưng cảm giác tội lỗi vẫn hiện về, nó vội tát vào mặt mình cảnh cáo tuyệt không được niệm tình, trên chiến trường phụ tử cũng không nhịn, chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, việc nhỏ cũng làm không được thì làm sao mà làm đại sự?

Dù nói thế, nhưng nó vẫn không thể rột sạch tội lỗi của mình, dù không phải tự tay nó giết người nhưng nó là kẻ gián tiếp hại chết họ, nó có tội, nó có tội, nó có tội….

Năm đó nó chỉ vỏn vẹn mỗi 10 tuổi, hai người họ đã dạy cho nó biết rất nhiều điều, làm người không được để lộ hỷ nộ ái ố, không được tùy tiện tin tưởng người dù có là cha mẹ thân sinh phụ mẫu tái thế, tuyệt đối không được ‘tín nhiệm’!

Và cũng dạy cho nó trên đời này không phải ‘hoàn hảo’, ‘mỹ mãn’ như nó đã tưởng, như câu: ‘có tiền có thể hô phong hoán vũ’, nó nên cảm ơn hai kẻ ngu xuẩn kia mới đúng, phải, nó không được suy nghĩ mình có lỗi.

Dù thế nhưng vì sao nó vẫn thường xuyên gặp ác mộng, hai người họ chính là ám ảnh của cuộc đời nó, chính là oan nghiệt của đời nó, vĩnh viễn khắc sâu nổi buồn ghê rợn vào tim của một cô bé 10 tuổi.

Để chống lại sự tội lỗi và tự tê liệt bản thân của nó, nó liền trở thành một con người cuồng công việc, một tổng giám đốc lạnh lùng lãnh khóc, một nữ nhân độc lập, một kẻ luôn đa nghi hẹp hòi, và tuyệt không muốn kẻ nào đó đến gần nó hoặc tiếp cận nó, bởi vì nó ghê tởm, ghê tởm tất cả.

Ngồi trên cao, nhưng nó vẫn cô đơn, có tiền thì đã sao? Có tiền không thể mua được ‘niềm vui’ cho chính bản thân nó, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi……

Cứ tưởng cả đời phải bị trong cơn ác mộng vay lấy, và bị áp lực công việc đè bẹp đã lấy đi không ít tuổi thơ yêu dấu, nụ cười, tuổi thanh xuân của nó, cho đến khi nó đi tới đây, nó khẳng định, nơi này mới là gia đình nó

Nó thật may mắn khi có cha –mẹ, anh – chị, nó phải trân trọng mới phải, ân, nó nhất quyết sẽ trân trọng những gì thuộc về nó, tuyệt không được phạm sai lầm của tuổi thơ tuyệt đối không được để nam nhân kia phá hoại đi gia đình này phá hoại đi tất cả, ân, sau khi tỉnh dậy tức cả chỉ là một giác mơ, chỉ là ảo mộng.

Vươn người tỉnh dậy sau một giấc mơ, ta liền lau hết mồ hôi vướn trên trán, đồng thời ngắm nhìn xung quanh, một khung cảnh xa lạ liền đạp vào mặt ta, một căn phòng cực kỳ tao nhã, miệng khát quá, ta liền bước chân xuống gường hướng tới chiếc bàn tròn kia lấy nước “Á”

Cả thân mình của ta đều thành công ký hạ vào mặt đất một cách thảm hại, như thế nào mà thân thể ta mềm nhũn ra như vậy, lại còn nhức mỏi và yếu ớt nữa?

“Chi nha”, cánh cửa mở ra mang theo một tiểu cô nương đi vào “Ách, Nhiêu Nhiêu tỷ, người không sao chứ”, dáng vẻ nàng ta còn hoảng hốt hơn cả ta liền đỡ ta dậy nói “Nhiêu Nhiêu tỷ tỷ, tỷ vừa mới khỏi bệnh vì sao lại không nằm nghỉ còn đi lung tung?”

Nhăn mày lại, ta muốn hỏi “Khục…khục…” liền bị ho khan, chẳng qua chỉ dầm mưa đôi chút thôi nha, sao lại yếu tới mức này, chẳng lẽ trong lúc ta nằm mộng ông trời liền tráo đổi thân xác của ta? (Nữa lại tính đa nghi nữa)

“Tỷ không sao chứ, nước đây”, nàng ta rất lanh lợi liền mang nước cho ta uống, ta uống một hơi hết chén nước, quăng cái ly, ta liền giật cả nguyên bình “Ách, tỷ…”

Tiểu cô nương liền bị nàng dọa cho hoảng sợ, như thế nào mà một ‘đại mỹ nữ’ uống nước thô kệch như vậy? Liệu có phải đây chính cách các ‘đại mỹ nữ’ thể hiện bản thân, ưm, quả thật ‘đại mỹ nữ’ có khác, cho dù hành động khiếm nhã như thế nào vẫn xinh đẹp.

Uống một ngụm làm sao mà ‘đã khát’? Ta cần nhiều nước hơn cơ, sao khi nất cục lên, ta thoải mái buông bình trà xuống, lúc này mới phát hiện bên cạnh ta có một tiểu nữ tử nhìn ta bằng ánh mắt quái dị có, ngưỡng mộ cũng có, ta ho khan “Khục, thất lễ, chỉ vì ta quá khát”

Hoàn hồn lại, tiểu cô nương kia nói “Ân, không sao có thể thông cảm”, lúc này nàng mới nhớ tới “Vì sao ngươi biết ta tên ‘Nhiêu Nhiêu’?”

“Ách, là vì ngọc bội của tỷ”, nói xong từ đai hông của nàng ta liền móc ra một ngọc bội màu lục trong xanh thượng hạng, ta nhớ ra rồi, miếng ngọc bội này là do trong Thẫm Hồng tỷ tỷ tặng ta nhân ngày gặp mặt lại đây mà, nhận lại ngọc bội ta liền hỏi “Ân, cho hỏi đây là đâu?”

“Mộ Dung sơn trang”, tiểu cô nương cười cười nói, ta gật đầu, nguyên lai đây là ngoài kinh thành rồi, Mộ Dung gia không phải nằm trong thành nên rất ít bắt gặp người Mộ Dung gia, ta hỏi “Còn ngươi?”

“Ta là Mộ Dung Miễn Miễn năm nay 15 tuổi, là thứ nữ của Mộ Dung gia, đại ca ta là Mộ Dung Vô Nhai 22 tuổi là người đã cứu tỷ, và cũng chính là người cho tỷ mượn đỡ cánh tay để ‘nắm’”

“Ách” ta giật bắn mình, càng nghe ta càng sợ hãi, nguyên lai kẻ luôn mượn bình thủy cho ta ôm ấp là người! Là một ‘bàn tay’ người mà của ‘nam nhân’!

Aiz, thật mất mặt.

Thấy nàng lộ ra vẻ ái ngại lúng túng, Mộ Dung Miễn Miễn liền nói “Tỷ tỷ không cần lo sợ, đại ca của muội rất tốt bụng, không hề câu nệ đâu” nói xong nàng ta liền chen lên gường ngồi chung với ta.

Ta gật đầu, hỏi “Thế ta ngất đi bao lâu rồi?”

“Ưm, khoảng 5 ngày rồi”

“Cái gì”, hoảng hốt đến độ bật dậy ta liền hét, nàng ta liền bịch lấy lỗ tai bị tra tấn, nói “Tỷ bình tĩnh, bình tĩnh đã” nói xong liền nhấn ta ngồi xuống, ta cảm thấy đau đầu quá, hừ…..

“Tỷ, tỷ mới tỉnh không khỏe, mau nghỉ ngơi đi, có gì đợi đại ca muội về tính….ách, không có gì” Mộ Dung Miễn Miễn liền nuốt trở lại những thứ sắp sửa phun ra, rồi đổi lại biểu hiện cười cười

Phải ha, làm thế nào mà ta quên mất cái ‘nam nhân’ cứu mạng ta, còn bé con này, chắc chắn là có gì giấu mình đây “Tỷ tỷ, cáo biệt” ta tùy hứng gật đầu, thầm nghĩ, lạ thật, mà lạ ở đâu nhỉ, nhất thời ta nghĩ không ra?

Đang muốn đi đánh cờ với chu công thì phòng ta lại bật ra thêm một lần nữa “Rầm”

Khác hẳn với Mộ Dung Miễn Miễn nhẹ nhàng chu đáo, lần này là còn vang dội hơn ‘tiếng sấm’.

Xuất hiện trước mặt ta là một nữ tử xinh đẹp, kiều mỹ, dáng vẻ cao sang, quyền quý như con chim công, nhưng khuôn mặt đẹp đã hiện diện lên sự nhạo báng cùng kinh bỉ, ta liền hỏi “Chẳng hay vị cô nương này là?”

“Ta là ai không quan trọng, ngươi khẳng định là ngươi đã khỏe?” nàng ta lạnh lùng hỏi ngược lại, ta gật đầu “Ân”

“Thế thì được rồi Mộ Dung gia không chứa chấp kẻ ăn mày dơ bẩn” xoay người nàng ta vênh mặt lên nói, ta cắn chặt môi muốn nói gì đó thì Mộ Dung Miễn Miễn liền xuất hiện, nói “Bạch tỷ, nàng ta là khách nhân của đại ca”

“Nhưng nàng ta đã khỏi, đã khỏi thì nên rời xa Mộ Dung gia, dù rằng là <Đệ Nhất Danh Ca> gì đó cũng nên biết xỉ diện không nên để kẻ khác nói thẳng mặtttt”, nàng ta rít lên một tràn đầy sự điêu ngoa cùng với ghen tuông.

Ta hiểu rồi chắc chắn là nàng ta xỉ vả ta là vì <Kinh thành đệ nhị mỹ nam> – Mộ Dung Vô Nhai, hừ quả thật nam nhân chính là nguồn gốc của tai họa, những nữ nhân ngu xuẩn mới thích góp phần vào làm trò khỉ cho người khác xem, còn ta, miễn đi.

“Được, tiểu nữ ra đi, xin đa tạ sự nhắc nhở tràn đầy hảo tâm của cô nương”

“Nhiêu Nhiêu tỷ tỷ, đừng nghe Bạch tỷ nói bậy” Mộ Dung Miễn Miễn hoảng hốt hướng tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt nói, ngăn cản hành động dọn đồ của nàng.

“Miễn muội, muội không nên ngăn cản kẻ khác, nàng ta thật đã khỏi vả lại Mộ Dung sơn trang không phải nơi từ thiện”

“Tỷ im miệng” Mộ Dung Miễn Miễn quay lại trừng mắt nhìn nàng ta một cách lạnh lẽo, nàng ta liền thất sắc không cam tâm liền bĩu môi.

Ta cầm lấy tay của Mộ Dung Miễn Miễn nói “Đa tạ hảo ý của muội đành cho ta, gởi lời cám ơn của ta đến cho ân công, nếu có dịp gặp lại ta nhất định sẽ trả ơn”

Rồi móc miếng ngọc bội đưa cho Mộ Dung Miễn Miễn “Tín vật còn đây, muội có thể đến <Di Hồng Lâu> hỏi thăm tỷ, cáo biệt”

“Tỷ” Mộ Dung Miễn Miễn khổ sở kêu, nếu đại ca nàng về, nàng phải giao phó thế nào với đại ca? Mặc dù đại ca nàng nho nhã như thư sinh, tính tình phóng khoáng nhưng một khi nổi giận là cả sơn trang liền ‘gà bay chó sủa’ a. ><

Không thèm quản, nàng tiêu sái bước ra đi, bức tường thôi đối với nàng không thành vấn đề, vội vạ phi thân, trước khi đi nàng nói “Đa tạ tiểu muội”

Mộ Dung Miễn Miễn cắn chặt môi nhìn nàng ra đi, aiz, tối này thật thảm, chắc sơn trang sẽ không ai ngủ yên giấc đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.