Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 29: Suýt bị gian dâm ?



Đôi chân không tự giác đi tới hậu viên Bạch phủ, quả thật người Bạch gia rất biết hưởng thụ nha, hậu viên của họ phong thủy hữu tình, hoa rơi nước chảy, hiện lên trong mắt ta chính là một thế ngoại đào nguyên

Một cây cầu nhỏ tinh xảo thật bắt mắt liền xuất hiện trước mặt ta, khẽ đặt chân lên cây cầu kia, không tự giác ta nhoẻn môi cười nhẹ, phía dưới là một hồ sen thơm mát đang nở rộ, những đóa hoa sen màu hồng thật đẹp, chầm chậm xuống cầu, bắt qua hoa viên đối diện, nơi này có một mái đình hiện hữu, những hòn non bộ xung quanh thật bắt mắt dần được hé lộ, rải rác dưới chân là các non bộ nho nhỏ có màu sắc tuyệt đẹp.

“Nguyên lai là Nguyệt muội thích nơi này” thanh âm thật cao hứng, thật quen thuộc vang lên, khiến không khí lãng mạn của nàng vừa mới tạo lên phút chốc biến mất sạch sẽ, mây đen thay thế vào, dần dần ùa về xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của nàng, nếu có thể giết người không cần đền mạng, thì kẻ đầu tiên nàng giết chính là tiện nam sau lưng nàng!

Xoay người lại, khuôn mặt biến đổi 180 độ, khẽ cười, nhún nhún vai “Bạch công tử, hữu lễ” Bạch Hữu Nam bộ mặt thật phong lưu cũng thật dâm đảng nói “Ngô, cứ kêu ta là Hữu Nam ca ca cho thân thiết”

Mặc dù không đẹp, nhưng bộ dạng hiền thục có vẻ rất phục tùng, hắn rất thích, hắn tự biết mình trời sinh anh tuấn trác tuyệt, dũng mãnh vô song, nên mới khiến nữ nhân như nàng, mới gặp hắn liền như tiểu bạch thỏ thẹn thùng vì ngưỡng mộ.

“Nga~” nàng kinh ngạc hét to, chân liền không nghe lời lùi lại đôi ba bước, trên trán nàng đã thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng vì quá sợ hãi, nàng đâu biết chính nàng tự hại nàng, nam nhân thường có tính háo thắng, thích khiêu chiến mạnh, cái gì không có được thì phải dùng mọi thủ đoạn đoạt cho bằng được!

Hắn thấy như thế thì càng thích liền tiến lên, không tự giác nắm tay nàng, lộ ra bản tính háo sắc của mình “Thật mịn màng nha, lại hảo thơm”

“Bớ người ta, cứu mạng” ta hoảng quá liền quên mất kêu ‘cứu mạng’ là câu nói vô dụng nhất mọi thời đại “Buông ta ra, tên đại sắc lang”

Tay khẽ quẹt nhẹ qua đôi môi phấn nộn của nàng, hắn dâm dảng tặc lưỡi nói “Xem ra muội rất cao hứng”, nàng không biết rằng nàng đã gợi lên bản năng chinh phục nữ nhân của Bạch Hữu Nam, hắn nói “Cứ la hét đi, cho dù có la khan cổ họng thì cũng không ai cứu được nàng đâu, vả lại ta nghe thích tiếng rên rỉ phóng đãng của nàng”

Nói xong hắn liền hướng tới nàng chu môi “Không”, nhắm chặt mắt lại, nàng run rẩy tới muốn ngất lịm đi, thế là thân thể trong sạch của nàng bị tên Cẩu này hủy hoại? Đùa ư?

Nàng không hiểu khi đứng trước tình huống này, đáng lý nàng nên nện cho hắn vài cú mới phải, thay vì sợ hãi và khóc lên như bây giờ! “Ô….ô….ô…”

Ta thực vô dụng, ô…ô…ô…, bất chợt có một cánh tay to lớn ấm áp kéo nàng vào lòng, nàng sợ hãi liền vùng vẫy “Buông ta ra tên đại phôi đảng, đồ háo sắc, buông…ra…ô….ô….ô….”

“Đừng hoảng, là ta”, một giọng trầm thấp vang lên để trấn an nàng, mở mắt ra nàng thấy được nàng và tên nam nhân giấu mặt này đang ‘dẫm’ đạp lên thân xác hắn mà ôm nhau tình tứ?

Nàng mặc kệ, nàng sợ tới điếng người, đang cần phát tiết “ô…ô…ô…” cho nên cứ ‘thừa nước đục thả câu’ vùi đầu mặt lồng ngực ấm áp kia mà khóc mà thầm trộm chút đậu hủ, mà cũng tại cái thân hình của nam nhân này rất cao to, mang lại cho nàng cảm giác an toàn, và an ủi, ở trong lòng của nam nhân này nàng cảm thấy rất ấm áp và mãn nguyện?

Bàn tay to lớn vỗ vỗ lưng nàng như trấn định nàng và có chút yêu thương nàng???

Khóc đủ, ta hướng lên trên “Ân, đa t…ạ..Á….” nàng liền la lên như gặp quỷ vậy, khẽ lùi lại vài bước, vì sao là hắn? Vì sao lại là hắn? Hắn làm gì ở đây? Còn nàng đang làm cái gì?

Mày rặm khẽ nhăn lại, hắn thật không vui khi thấy nàng tỏ ra vẻ sợ hãi hắn.

Bất chợt nàng muốn xỉu đi, nhưng mà trong tròng mắt của hắn, nàng nhìn ra hắn đang giận nàng?

Như thế nào lại giận? Vội lắc đầu gạt đi suy nghĩ vẩn vơ của mình nàng liền vắt giò lên cổ mà chạy đi.

Hậu viên còn lại một mình Hoàng Bá Thuần, thật ra hắn ở đây đã lâu, chỉ tại không ai chú ý tới hắn, hắn ở bên đông nàng ở bên tây, lúc nàng hét lên, hắn kinh hoảng, liền phi thân tới, một cú đập thẳng vào sau ót của tên tiện nam nhân này.

Có lòng hảo tâm giúp đỡ nàng, cho nàng mượn đỡ thân thể hắn vậy mà khi làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, mỹ nhân không những không báo đáp liền quăng lại vẻ mặt khiếp sợ mà chạy đi? Đúng là hắn quá thất bại đi!

“Rắc”, nắm chặt bàn tay các đốt xương va chạm vào nhau liền kêu lên thành tiếng, để trút nổi giận trước mắt, hắn liền không ngại thưởng cho cái thân thể đã bất tỉnh nhân sự phía dưới vài cú đạp vào người thật mạnh “Đáng hận, đáng hận”

Nàng hầm hực đi ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Bá Thuật hiện diện, nàng liền không nể tình ‘bằng hữu’ tặng hắn một cú đạp thật đau đớn vào bàn chân, oán “Này thì bảo tiêu, nào là không để ai đụng tới ta, giả dối, ta vĩnh viễn không muốn nhìn mặt ngươi nữa!”

Bỏ mặt Hoàng Bá Thuật đang ngẩn ngơ mà đi mất dạng, nếu nhớ không lầm là nàng tự rời khỏi hắn trước nha!

Như thế nào hắn hảo tâm đi tìm nàng mà bị nàng tặng cho hắn lời lẽ thật nặng, cùng một cước đập thật đau tới nỗi hắn muốn rỉ ra nước mắt!

Chẳng lẽ…, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, mắt trái co thắt liên hồi, không được rồi, hắn vội nhấc chân đuổi theo Huyền Vũ Dạ Nguyệt để hỏi cho ra lẽ, thân là một nam nhân, mang thân phận nghĩa huynh thế mà nghĩa muội bị ức hiếp hắn lại khoanh tay đứng nhìn ư?

“Đi đâu đó”, bóng dáng của Hoàng Bá Thuần thật tiêu sái liền xuất hiện, không ai biết hắn vừa gây nên ‘thảm cảnh’ tại hậu viên như thế nào đâu. ><

“Đại ca, đại ca cũng từ hướng hậu viên bước ra?” Hoàng Bá Thuật thật ngạc nhiên hỏi.

“Ân”

“Vậy đại ca có biết ai khiến Nguyệt muội sinh khí?” hắn ngu si hỏi một câu, chiết phiến bung ra phe phẩy trước ngực, Hoàng Bá Thuần tựa tiếu phi tiếu đápi “Đã ổn” một tay chấp lại đằng sau như chú khổng tước cao ngạo đi ngang qua Hoàng Bá Thuật.

Nha~, hắn nói thế nào cũng có lòng tự trọng nha! Vì sao ai cũng tỏ ra mình cao ngạo, và thích trò chơi ‘thần bí’, lần lượt lướt qua người hắn?

Thật quá đáng! Chẳng lẽ hắn dễ bị ức hiếp tới như vậy? Thôi quên đi!

Đóng cửa phòng lại, nàng liền dậm chân xuống đất, xem ra đêm nay nàng chẳng thể yên giấc, mà tự biến mình thành một dũng sĩ, hung hăng dùng gối để phát tiết nổi bực nhọc của mình.

Không đươc, cừu này không trả nàng đâu còn tên là Khả Tâm Nguyệt!

Vội vàng suy nghĩ ra kế hay để ‘chỉnh’ chết tên Cẩu Bạch kia, nói sao lão nương – nàng cũng là một ‘nữ hoàng’ quyền uy, như thế nào mà lại bị chiếm tiện nghi đã đành mà còn xém chút bị cưỡng gian?

Ách, càng nghĩ thì nàng càng muốn phát hỏa, hận không thể cắn chết tên Cẩu nam nhân kia ngay tức khắc “Đáng ghét, đáng ghét, đồ cẩu nam nhân, đồ đại hỗn đản, đồ khốn khiếp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.