Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 48: Đối mặt



Trở lại phòng, hắn liền khát khao tìm kiếm bóng dáng mềm mại kia “A” một vòng tay ôm chặt lấy nàng, khiến nàng giật mình, khẽ xoay người lại, đôi mắt mông lung nhìn lấy hắn, nàng như đang muốn hỏi điều gì đó.

“Nàng muốn biết phụ thân đã nói gì sao?” Hoàng Bá Thuần đọc được ý nghĩ trong đôi mắt kia liền không ngại miệng mà hỏi.

“Biết mà còn hỏi” chớp chớp đôi mắt khẽ trách hắn, nhưng nàng vẫn nhìn lấy hắn mong câu trả lời từ hắn.

Nâng nàng lên, hôn nhẹ lấy nàng “Yên tâm mà làm nữ nhân của ta”

“Thế khi nãy người ta không phải là nữ nhân của chàng?” nàng cố ý cãi bướng, bắt lỗi hắn.

“Nàng thật thật không biết xấu hổ” mũi cao cao của hắn cọ nhẹ với mũi nàng, lộ ra tia sủng nịnh.

“Nha, người ta có bao giờ biết xấu hổ đâu mà chàng lại bảo thế” hôn nhẹ lên cái mũi thẳng tắp kia, ta thật vui vẻ cười với hắn.

“Yêu chết nàng” hắn càng siết chặt lấy nàng, thật cảm tạ lão thiên đã mang nàng đến bên cạnh hắn, bây giờ hắn mới biết rõ nguyên lai ‘tình’ là nồng nàn, ngọt ngào đến dường nào.

Cả hai hạnh phúc cùng ôm nhau, trong căn phòng màu ngọc bích to lớn vốn lạnh lẽo này liền trở nên ấm ấp.

Sau một hồi tình chàng ý thiếp qua đi, hắn bắt đầu đi giải quyết số chuyện còn lại, còn nàng thì đi tới hậu viện cho khoây khỏa tinh thần.

Khẽ đá nhẹ cục đá nhỏ dưới chân, một thân lục, nàng bước vào trong đình, ngước mắt nhìn hồ cá to lớn trước mặt, những con cá vàng lung linh bơi lội tung tăng dưới nước, tô điểm cho mặt hồ là những lá sen màu xanh mơn mởn đang ôm lấy hoa sen màu hồng nhạt to lớn, cũng giống như tâm trạng lúc này của nàng.

Có câu: Nữ nhân đẹp, nam nhân yêu là đúng, nhưng mà nàng vẫn làm cho một kẻ chướng mắt.

Mặc dù hắn không phủ nhận nàng rất đẹp, trong mắt của nam nhân nàng quả thật đẹp, nhưng trong mắt hắn thì hắn chán ghét nàng!

Mái đình to lớn vươn lên giữa mặt hồ, cơn gió mát thổi qua, hất nhẹ mái tóc mỏng manh đen nhánh của nữ nhân, hiện tại càng tô điểm lên cho vẻ đẹp thướt tha tới mị tâm của nữ nhân.

“Mùi hồ ly thật nồng” thanh âm trầm thấp bậc ra khỏi yết hầu, mang theo một bóng dáng tiêu sái, phong thái dõng dạc của một nam nhân, trên khuôn mặt tuấn tú lộ lên nụ cười mải mai, ba phần khinh miệt, ba phần chán ghét và ba phần không vui.

Thân ảnh bé nhỏ trong đình liền run liên hồi: Cái tiện nam nhân kia, còn tự xưng mình là nghĩa huynh, nào là….bất giác ta không dám suy nghĩ tiếp, dẹp đi sự suy nghĩ oán trách, ta chỉ biết chịu đựng, nghĩa huynh nói không sai.

Ta là giẫm đạp qua thân tỷ tỷ mà đi tới! Ta cam chịu!

“Dẫu sao, cô nương cũng tự nhận mình là thanh cao nữ lưu, nhân lúc đại ca của tại hạ chưa trở mặt làm ngơ thì nữ nhân ngươi cũng nên biết điều, nhận đủ thì nên đi đi, ngươi cũng nên biết đại ca của tại hạ là người như thế nào rồi!”

Có ai mà không biết Hoàng Bá Thuần là một hoa hoa công tử, là một nam nhân phong lưu nhất, là một nam nhân sẵn sàng nhổ bỏ ‘gai trong mắt’ bằng thủ đoạn ‘đê hèn’, nhẫn tâm vứt bỏ ‘thê hờ’ của mình.

Nhưng ta không tin hắn sẽ đối xử với ta như thế, ân, tình ái là phải tin tưởng lẫn nhau, bắt nguồn từ sự ‘tin tưởng’ nếu đôi bên không ‘tín nhiệm’ nhau thì sẽ không bền lâu, ân, phải tin hắn.

Bỏ ngoài tai lời nói chói tai, ta liền bước ra khỏi đình, bất giác hắn lại tặng cho nàng một câu “Ngươi thật nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương đã gắn bó hơn 3 năm với nhau, ngươi có biết đại ca ta chỉ hứng thú nhất thời với ngươi thôi, trong 3 năm qua có hai ba lần đại ca ta cãi nhau với Huyền Vũ – nhị tiểu thơ cũng vì nhất thời hứng thú hoa nữ tử khác, ngươi – Nhiêu Nhiêu cũng không ngoại lệ”

3 năm qua, nàng biết những gì? Nàng hoàn toàn không biết, mới đầu gặp Hoàng Bá Thuần là vào hôm sinh thần của nhị tỷ, chân chính giáp mặt với hắn, nàng biết Hoàng Bá Thuần rất chung thủy với nhị tỷ.

Không tự giác khí thế kiên định của nàng liền bị Hoàng Bá Thuật đả bại, sự tự tin của nàng bị Hoàng Bá Thuật giẫm nát, khiến cho nàng thảm bại hoàn toàn, đứng không vững nàng liền ngã xập xuống, vịn lấy lan can khắc hoa, tay chân mềm nhũn ra.

Nhìn thấy hành động này của nàng thì Hoàng Bá Thuật rất mát dạ, nhưng mà tự trách mình có chút ‘bỉ ổi’ đi công kích một nữ nhân, nhưng là…vội lắc đầu không cho mình lượng thứ cho hành động ‘cướp nam nhân’, trào phúng mở miệng “Sao, nhà ngươi cũng biết sợ, vậy nhà ngươi có từng suy nghĩ tới người bị nhà ngươi cướp đoạt ‘nam nhân’ sẽ như thế nào không?”

“Đừng nói nữa” nàng bịch tay lại, tức thời liền chạy đi “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi” thấy nàng bỏ chạy, hắn cũng hét to lên cho nàng nghe thấy, tới đây Hoàng Bá Thuật chỉ biết thở dài, hy vọng chuyện này không đến tai đại ca, vì ‘đại ca’ hắn nhất thời bị ‘hồ ly tinh’ mị hoặc, nên rất có khả năng sẽ tìm hắn tính sổ.

Nàng đương nhiên biết rồi, người đó ngày nào nàng cũng giáp mặt làm sao mà nàng không biết cho được, ngã xấp xuống gường nàng liền khóc lóc một trận thật ra hồn.

Trong lòng nàng dâng trào lên sự sai quấy, tự trách cùng chua xót, nghĩ tới đêm qua cùng hắn triền miên nồng nàn bao nhiêu thì nàng lại đau nhói bấy nhiêu.

Hắn có thể bỏ tỷ tỷ theo nàng, khẳng định cũng có thể bỏ nàng quay về với tỷ tỷ, nghĩ tới đây thì tâm nàng đứt ra từng mảnh, thật đau, thật chua xót, hai việc cùng xuất hiện, dằn xéo tim của nàng, khiến nàng đau tột đỉnh.

Một bóng dáng phi thân vào phòng, khẽ an ủi “Phu nhân đừng để ý những lời nói của nhị thiếu gia, ngài ấy không có ý đó đâu”

Vùi mặt vào gối, nàng nghe lai rai một thanh âm có chút quen thuộc, liền ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt, nàng nói “Ân, ta không sao” nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước người khác.

“Phu nhân, chủ nhân thật sự rất thương phu nhân, nên phu nhân đừng nghĩ quẩn” hắc y nhân mang mặt nạ lộ ra bờ môi mỏng, và khẩu khí cung kính tựa như an ủi nàng.

Bất giác nàng có chút xấu hổ “Ta và hắn…ngươi không nên gọi bừa…”

“Với Dạ Nhất chỉ có phu nhân mới hợp với chủ nhân” con người Dạ Nhất rất thẳn thắn nói ‘một là một, hai là hai’ không hề nịnh nọt, vả lại đêm qua họ ở ngoài phòng…

“Ta…” bất giác hắc y nhân đến từ đâu liền phi từ nơi đó trở ra, chưa kịp trả lời, kẻ đã ra đi, người thì đến.

Cánh cửa được bật ra, Hoàng Bá Thuần vốn đang vui vẻ thì bị vẻ mặt nàng dọa “Nguyệt nhi, nàng khóc?”

Tự sờ lấy khuôn mặt nàng, nàng có chút không tự nhiên, cười yếu ớt “Nào có!”

Mày rậm kiên quyết nhăn lại, liền ôm lấy nàng “Nói cho ta nghe, vì sao lại khóc, vì hối hận hay là có người khác bắt nạt nàng”

Hắn nghe nha hoàn nói khi nãy nàng có đi dạo qua bây giờ nàng lại khóc, hắn đương nhiên sinh nghi rồi, nàng liền phản bác “Chàng quá đa nghi rồi, người ta khóc vì hạnh phúc thôi”

Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, trong đầu nàng ngoại trừ câu ‘xin lỗi’ thì không còn biết nói gì, nàng đã làm sai nguyên tắc của mình, điều tối kỵ trong tình yêu chính là không tin tưởng lẫn nhau và nói dối với nhau.

“Thật sự?” đẩy nàng ra một chút, để tự ngắm nhìn nàng

Nhìn sâu vào đôi mắt nhu tình tràn ngập lo lắng của hắn, không tự giác nàng ‘giấu đầu hở đuôi’

Khuôn mặt nàng, nước mắt nàng đã bán đứng nàng “Thiên” khẽ rầm lên, hắn ôm lấy nàng “Nguyệt nhi, nếu có sai quấy là ta, nàng là vô tội, ta đích xác mới là kẻ có tội, đừng nên tự trách mình”

“Không, chúng ta đều là kẻ có tội, chúng ta đều có tội” phải, nàng với hắn đều ‘có lỗi’ với một người, cả hai cùng là ‘tội nhân’.

“Hảo, chúng ta có tội, Nguyệt nhi không khóc được chứ, đừng làm ta đau lòng” Hoàng Bá Thuần không phủ nhận rằng mình không có tội nhưng là hắn đau lòng khi thấy nàng khóc tới mắt cũng sưng tấy lên.

“Ô…ô…ô…nhưng người ta lại muốn khóc…ô…ô…ô…” Huyền Vũ Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Hoàng Bá Thuần mà trút hết nỗi buồn bực của mình.

Sau khi nàng bình tĩnh lại “Có biết vì sao bàn tay của nam nhân lại to hơn nữ nhân?” nâng cầm nàng lên, hắn âm thầm nói.

Từ trong đôi mắt chim ưng kia, nàng nhìn ra hắn đang tự trách “Đó là để bảo vệ nữ nhân, là để lau khô giọt lệ của người phụ nữ mình yêu” vừa nói xong hắn dùng ngón tay quẹt đi nước mắt của nàng.

Ý tứ trong câu đó, nàng hiểu rõ, hắn tự trách bản thân mình vô dụng, không hảo hảo bảo vệ nàng thật tốt.

Nàng nói “Xin lỗi vì đã để chàng bận tâm”, trừng mắt với nàng “Nếu nàng khẳng định thật sự yêu ta thì không cần phải nói xin lỗi”

Ta cười khổ “Chàng yên tâm đi, ta không khiến chàng phải tự trách nữa, ta muốn chúng ta sống thật tốt với nhau trong suốt con đường còn lại”

“Chính nàng đã nói, không được thất hứa” giọng nói của hắn có chút vui mừng, tim của hắn đập nhanh hơn một nhịp, ta cảm nhận được khi dựa trong lồng ngực của hắn “Ân” ta e lệ hứa hẹn, dứt lời hắn liền phủ xuống môi ta một nụ hôn thật mãnh liệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.