Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 57: Chờ chàng quay đầu lại



“Đại thiếu gia đã ra lệnh, không ai được bước vào, nhị thiếu gia đừng làm khổ tiểu nhân” mặc kệ năm đại hãn hung hăng cản trở, sau ba ngày trở về Hoàng Bá Thuật đã khôi phục lại tâm trạng cùng thể lực, quát “Tránh ra”

“Nhị thiếu gia” năm đại hãn yếu ớt kháng lại, không phải là họ không niệm tình nhị thiếu gia, nhưng là đại thiếu gia so với nhị thiếu gia khủng bố hơn nhiều.

“Các người dám xem thường bổn thiếu gia?” Hoàng Bá Thuật hai mắt phun lửa, rống lên, hắn cần biết sự thật, nếu bây giờ ai ngăn cản hắn thì hắn sẽ xé xác kẻ đó.

Qủa thật năm đại hãn bị ánh mắt cùng lời nói của Hoàng Bá Thuật làm cho kinh hoảng, ai nói Hoàng Bá Thuật không phải là tiểu đệ của Hoàng Bá Thuần! Cả hai người cũng ‘khủng bố’ như nhau!

“Ách, nhị thiếu gia” thừa lúc năm đại hãn không để ý Hoàng Bá Thuật liền xô họ ra, hung hăng xộc vào trong.

“Nhị thiếu gia” năm đại hãn đau khổ gọi, muốn níu kéo nhưng lại bị thần sắc của Hoàng Bá Thuật đe dọa, hy vọng ngày này năm sau họ vẫn có thể ‘đứng’ tại đây!

“Lui ra đi” một thanh âm yếu ớt từ <Thanh Tâm Đình> vang ra, thì năm đại hãn liền mừng rớt cả nước mắt vội lui ra.

Vừa về tới Hoàng Bá phủ hắn đã hỏi các người hầu về bóng dáng đại ca hắn, nguyên lai hắn đi hết ba ngày thì đại ca hắn cũng biệt tích mất ba ngày, ăn cơm <Di Hồng Lâu> còn nhiều hơn ăn cơm Hoàng Bá phủ.

Hắn đáng lẽ nên nhận ra đôi mắt kia chính là nghĩa muội hắn, sao hắn có thể hồ đồ như vậy, nghĩ lại khi đó hắn công kích nghĩa muội hắn thì nghĩa muội hắn lộ ra khổ tâm, chỉ biết chạy đi không hề làm theo nguyên tắc của bản thân mình mà ‘cắn’ trả hắn, thì hắn biết nghĩa muội nhất định rất đau đớn.

“Nguyệt muội vì sao mà chết?” vào đây đã lâu thì đại ca hắn im lặng bấy lâu, chỉ ba ngày không gặp mà đại ca hắn trở thành một nam nhân yếu ớt bất cần đời, thật khiến cho kẻ khác nhìn vào cũng thấy thương.

“Không liên quan tới đệ” lười biếng nhếch môi, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về nơi xa xăm mà nói, “Dẫu sao đệ cũng là nghĩa huynh của nàng ta” Hoàng Bá Thuật trợn mắt kháng nghị, không thể tin nổi cái tên trước mặt nói cái gì!

“Ta không công nhận” yết hầu khẽ bậc rồi lại tắt, Hoàng Bá Thuật xuống nước không được liền ‘trở mặt’, nắm lấy vạt áo kẻ vô tâm kia, hỏi “Đây không phải là chuyện của mình ngươi, ngươi không có quyền giấu đi sự thật”

Cười lạnh “Nói cho ngươi nghe thì sao, ngươi có thể giúp nàng trả thù, dựa vào ngươi?” nghe được lời khinh miệt của Hoàng Bá Thuần thì Hoàng Bá Thuật liền buông tay, chân hơi chao đảo.

Phải, dựa vào hắn thì làm được gì, hắn luôn mong muốn Tuyết làm đại tẩu của hắn, hắn thật sự không thể làm gì Tuyết, cũng như đêm đó nghe chính miệng Tuyết thừa nhận rằng: nó đáng chết, nhưng hắn có thể làm gì? Chỉ dám bỏ lại một câu: ta hận ngươi, rồi xoay lưng bỏ đi.

“Vậy con ngươi thì sao, ngươi tự nhận mình có bản lĩnh đó sao?” Hoàng Bá Thuật cười mỉa, không quên công kích kẻ đối diện.

Bất giác ngoảnh mặt lại, nụ cười quỷ dị hé mở “Ngươi nói sao?” Hoàng Bá Thuật nuốt nước miếng, từ khi nào mà đại ca hắn có nụ cười như một ác nhân như vậy.

“Ta không có bản lĩnh đó sao, chuyện ta làm chưa đủ tàn độc?” khóe môi không ngừng nhếch lên, đôi mắt chim ưng lạnh băng, cả người tỏa ra sát khí, Hoàng Bá Thuần ngờ nghệch hỏi, chẳng lẽ ba ngày nay, hắn chưa đủ tàn độc?

Hoàng Bá Thuật vội lắc đầu, bị chính hành động của đại ca mình dọa tới cả người cũng đứng không vững mà ngồi bệch xuống đất, ngước mắt lên nhìn lấy ác ma đang tiến tới, nụ cười yêu nghiệt đang dần phóng đại trước mặt hắn.

“Phải, ta nên lột da nàng ta ra rồi uống máu nàng ta, từ từ rút xương của nàng ta, rồi đem đi cho chó nhai, ngươi nói có được không?” Hoàng Bá Thuần hưng phấn nói, không quên nở nụ cười yêu nghiệt.

Hoàng Bá Thuật cứng đơ cả người không thốt nên lời nào, bất giác Hoàng Bá Thuần liền cười đến điên đảo thần trí “Nhưng để nàng ta chết như vậy thật không công bằng, không công bằng”

Cả <Thanh Tâm Đình> đều bị hàn khí ngự trị, tiếng cười của hắn vang xa cả trăm dặm khiến cho những kẻ nghe được cũng muốn cong giò bỏ chạy, Hoàng Bá Thuần xoay lại, nâng cầm tiểu đệ mình lên “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để nàng ta sống tốt đâu, ta bắt nàng ta nợ máu phải trả bằng máu, ta muốn nàng ta vĩnh viễn không được sống tốt” dứt lời Hoàng Bá Thuần không quên nở lên nụ cười quỷ dị kia “Ahahahahahaha” hắn sẽ không để giết chết Nguyệt nhi của mình sống nhởn nhơ, hắn phải thay nàng báo thù, rửa hận.

Qua đêm nay, hắn biết vì sao Hoàng Bá Thuần tự khắc tên mình vào nấm mồ kia rồi, bởi vì ngay cả hắn cũng không nhận ra đây chính là đại ca của hắn nữa, hắn không còn là một Hoàng Bá Thuần anh minh lỗi lạc, cao ngạo, bá đạo nữa, hắn đã đi mất rồi….

……

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi” nằm trên gường, Hoàng Bá Thuần cũng không quên lẩm bẩm, ôm chặt lấy tấm chăn để phát tiết tránh cho cơn đau hành hạ, nhờ vậy mà trái tim hắn đã bớt đi đớn đau phần nào.

Hai tay hắn nắm chặt tấm chăn, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, bạc môi thở hổn hển, dù là trong cơn mê sảng, nhưng vẫn không quên gọi tên nàng, khiến cho nữ nhân ở bên cạnh, lo sốt vó.

Không biết ‘Nguyệt nhi’ mà chủ nhân nàng gọi là ai, rất quan trọng sao? Không phải chủ nhân hắn si tình ‘Nhiêu nhi’ sao? Vậy sao lại cưới ‘Huyền Vũ Dạ Tuyết’? Nhưng khi uống say lại luôn miệng gọi ‘Nguyệt nhi’!

Mặc dù nàng không muốn nói xấu chủ nhân nàng, nhưng mà chủ nhân nàng cũng quá hoa tâm đi!

Nhưng dạo này chủ nhân nàng hành xử rất kỳ quoặc, từ khi lấy thiếu phu nhân thì con người hoàn toàn đại biến, cũng như hôm động phòng chủ nhân lại bái phỏng lầu xanh, nhưng lại là <Di Thục Lâu> ở kế bên, rõ là cừu nhân của <Di Hồng Lâu> vậy mà chủ nhân cũng ghé qua ủng hộ? Có phải nhất thời hoa mắt mà đi lầm chỗ? Hay là không muốn bị kẻ khác phát giác chuyện xấu của mình là ‘đêm động phòng hoa trúc’ còn không bỏ được tật xấu liền đi trăng hoa?

Thật không biết chủ nhân của nàng nghĩ sao nữa!

Cũng phải độc thân nam nhân nuôi dạy con cái làm sao mà bằng được nữ nhân chứ, vả lại con người đại lão gia lạnh nhạt như nước, so bì với tảng đá cũng không kém là bao nhiêu, chẳng trách được chủ nhân từ nhỏ trừ bỏ ăn chơi mà còn đa tâm.

“Chủ nhân, người thật khiến Thẫm Hồng lo chết đi là được” vừa giúp Hoàng Bá Thuần lau hết mồ hôi thì Thẫm Hồng khẽ oán trách, muốn bưng thùng nước dơ đi ra ngoài thì bị một bóng đỏ hù dọa tới đứng tim.

“Thiếu….thiếu phu nhân…” phải thật khó khăn Thẫm Hồng mới động đậy được và lên tiếng.

Huyền Vũ Dạ Tuyết vất tay, tỏ ý kêu Thẫm Hồng đi ra ngoài “Nhưng là…nhưng là….” Thẫm Hồng không dám quyết định thay chủ nhân, nên lộ rõ sự quẫn bách, không biết nên làm sao.

“Ta là thiếu phu nhân hay là ngươi?” lộ rõ thị uy, Huyền Vũ Dạ Tuyết lạnh lùng nói, Thẫm Hồng liền nhìn lại bóng dáng nhếch nhác trên gường rồi lại thở dài bước ra đi.

Chủ nhân tha lỗi cho Thẫm Hồng bất lực, không phải Thẫm Hồng không tuân lệnh của chủ nhân, nhưng là thiếu phu nhân thật quá đáng sợ đi, quả là ‘phu thê’ có khác!

Sau khi cửa được đóng lại, “Xoạt” xiêm y được thoát ra lộ ra đôi chân trắng nõn đang từ từ di chuyển lên gường.

Khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nam nhân đang say giấc nồng “Nguyệt nhi, có phải là nàng” bàn tay to lớn của nam nhân vội chộp lấy bàn tay nhỏ bé rồi vui vẻ hỏi.

Khẽ nhăn mày, nhưng nữ nhân không bận tâm liền ký hạ xuống bạc môi một nụ hôn, bất giác đôi mắt nam nhân chợt mở to ra “Tiện nhân”

Bị một đạo lực lớn mảnh đánh tới, vì không phòng vệ kịp liền hưởng hết một chưởng, bóng dáng nhỏ nhắn chà sát, trượt trên sàn nhà, đập mạnh vào tủ gỗ “Rầm” theo phản ứng, nàng la lên vì đau đớn “Á”

Vội lau sạch bạc môi cứ như nữ nhân đó là ‘ôn dịch’ truyền nhiễm, nam nhân nổi giận “Ai cho ngươi tới gần ta” còn dám xích lõa bò lên gường hắn, rõ đáng hận.

Khẽ lau đi vẹt máu, nữ nhân đáp “Chàng là trượng phu của thiếp, thiếp là nương tử của chàng vì sao lại không thể tới gần chàng?”

“Đừng khua môi múa mép, ngươi thân là thê của ta lại tùy tiện chạy tới <Di Hồng Lâu>, ngươi có biết ngươi đã vi phạm tới quy tắc làm nương tử của mình chứ!” vội khoác lại áo bào, cứ như sợ bị ‘phi lễ’ thêm một lần.

“Chàng có từng xem thiếp là thê tử của chàng? Chúng ta còn chưa động phòng chàng đã vội đi trăng hoa, một ngày nạp hết cô nương này tới cô nương khác, ba ngày nay chàng có từng cùng thiếp hành phòng chưa?” nàng nói năng cứ như thể nàng chịu ủy khuất, bị nam nhân phụ.

“Bổn phận làm thê tử là phải biết, một nam nhân nên có tam thê tứ thiếp”nhìn bóng lưng to lớn, thanh âm lạnh lùng càng khiến cho nữ nhân lã chã nước mắt, đáp “Thiếp biết, nhưng chàng có biết thiếp rất yêu chàng, chỉ cần chàng cho thiếp một cơ hội, thiếp nhất định sẽ đền bù”

Bạc môi nhếch lên, cười nhẹ “Bù đắp, ngươi có thể bù đắp?”

“Ân, thật sự thiếp có thể bù đắp” nữ nhân vui mừng lau đi nước mắt gượng dậy vội đi tới phía trước.

“Đứng yên”

Cước bộ khẽ dừng lại vì thanh âm lạnh lùng kia.

“Nếu ngươi dám trái lệnh ta thêm một lần nữa ta sẽ hưu ngươi”

“Chàng” nữ nhân á khẩu chỉ biết ủy khuất bất phục, nam nhân xoay mặt lại, cười kinh bỉ “Sao, không phục?”

Lắc đầu, nàng nói “Chỉ cần chàng chịu tha thứ cho thiếp, chàng muốn gì thiếp cũng có thể làm cho chàng hài lòng”

Mắt đẹp híp lại, tràn đầy khinh miệt “Ta chưa từng mong muốn ngươi làm cho ta hài lòng cả, từ trên xuống dưới của ngươi cũng chẳng bao giờ làm cho ta hài lòng cả”

“Chàng không thử thì làm sao biết!”

Cười khẩy lên một tiếng “Vậy ngươi tự cho rằng ngươi có thể làm ta hài lòng?”

Nữ nhân e lệ gật đầu nhưng lại bị gội một gáo nước lạnh “Ta phi”

Nữ nhân liền cứng ngắt cả người, nam nhân đi tới gần “Ngươi không sợ hung thủ giết người này sẽ đâm chết ngươi như đã đâm chết ái thê mình?”

“Nàng ta đã chết, mọi chuyện được xóa bỏ, chàng hãy quên đi có được hay không” nữ nhân mồm miệng lanh lợi kháng nghị, bất giác liền bị nam nhân hung hăng cầm chặt lấy miệng “Nghe đây, vĩnh viễn ta cũng không quên được món quà ngươi ban tặng cho ta, người nào đã tặng quà cho ta thì ta cũng ‘hảo tâm’ tặng lại cho kẻ đó món quà hơn gấp trăm ngàn lần”

Chậm rãi phun ra từng chữ rồi nam nhân xoay lưng bỏ đi, nữ nhân tâm đã chết hẳn liền ngã xuống bật khóc, sau một hồi, nữ nhân liền vươn người lên lộ ra dáng vẻ kiên cường bất khuất “Thiếp tin, nhất định chàng sẽ hồi tâm chuyển ý, thiếp tin”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.