Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 6: Xăm thượng thượng



Một đêm trôi qua êm đềm như vậy, cổ đại quả thực hảo nhiều soái ca nha, nhưng bất quá không soái ca nào là của ta!

Aiz…..không nhắc nhở mình không được buồn, không được động tâm, trằn trọc cả đêm không ngủ được kết quả là ta mang đôi mắt gấu mèo đến thỉnh an Phụ thân và phụ mẫu ta.

Đại ca ta liền hỏi “Đêm qua muội ngủ không ngon? Đại ca đã ra hạn chế là không ai được bước tới Đào Thanh Các rồi mà, hay là do thủy thổ không đúng?”

Ta quơ quơ tay đáp “Di,không phải đâu ca ca, tại sáng hôm kia muội ngủ nhiều quá, nên tối không ngủ được, muội xúc động vì gặp được lại người thân nên nhất thời không ngủ được”

Mẫu thân ta lại một màn nước mắt giọt ngắn giọt dài nói “Thật tội nghiệp, tiểu hài tử, từ nay sẽ không ai hiếp đáp con nữa, hài tử ngoan của ta” nói xong liền lảng sang chuyện khác “Hôm nay phải đi chùa An Tự cầu phúc cho tỷ tỷ con cũng là cho con luôn, nào không thể để trễ nãi giờ lành được, đi thôi”

À há, ta biết rồi tính khí của ‘tiểu tổ tiên’ giống ta cũng giống như vị lão nương này đây, tùy hứng thay đổi, hảo thật quá thú vị.

Dứt lời mẫu thân đại nhân không mảy may mà ném ta vào kiệu và đi lên núi. Tỷ tỷ, đại ca ca ta cũng đi theo.

Ngồi kiệu cũng không hề sướng gì đâu nhá, cứ như bị nhốt trong quan tài vừa nực, vừa chật mà vừa khó thở, đường lên núi lại dốc, ngồi tới mông cũng bị tê liệt cảm

<<Cạch>> tiếng cửa kiệu ngừng, thật là con mẹ nó ơi cuối cùng cũng tới, oa oa oa, mừng tới nổi phải cảm tạ trời đất.

Vừa bước xuống kiệu, biết bao ánh mắt dồn dập lên ta cỡ 5 giây rồi quay sang tỷ tỷ mỹ nhân, đại ca của ta cùng mẫu thân, cũng phải ha, ta biết mình là ‘xú nữ’ không ‘long lanh’ như họ.

Tuy hồi xưa ta không hề thích đi chùa nhưng mà chùa cổ đại mang cho ta cảm giác lâng lâng và mới lạ, ta luôn ham thích cái mới mẻ, liền nối rót theo mẫu thân ta.

Ta cũng thỉnh xâm cầu lộc, đi tới chỗ đại sư giải xâm, bổng sắc mặt vị đại sư từ trầm sang vui, từ vui thì biếng sắc, sau đó thở dài và cười, nói “Vị thí chủ tuy là xâm thượng thượng, nhưng thí chủ có rất nhiều tai kiếp, nếu thí chủ vượt qua thì thiên hạ này nhân duyên, tài phú, thí chủ sẽ hưởng không hết”

Cái WTF (= =’’) đương nhiên là ta có tướng ‘phú quý’ rồi, hiện tại gia tộc ta ‘giàu điếu đổ’, aiz, sao có cảm giác như có mùi vị ‘lừa gạt’ ở đây nhỉ

Aiz, thôi cứ như câu cửa miệng của ta: ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’, ta đứng qua bên kia tỷ tỷ mỹ nữ của ta cũng đến giải xâm, hắc hắc, với tài năng và công lực của ta đương nhiên nghe được họ nói gì rồi ‘tò mò ghê’, bất chợt đại ca đến chung vui với ta, đại ca đặt tay lên miệng ta vội gật đầu cả hai đều cười và vểnh tai lên nghe.

Sắc mặt lão ta tái lại nói “Vị cô nương này, khuyên cô nương nên nhớ câu của lão nạp ‘khổ ải vô biên, quay đầu là bờ’, đừng lún quá sâu, không thuộc về mình hà tất cưỡng cầu”

Ngớ người ra, Huyền Vũ Dạ Tuyết hỏi “Ngô, tiểu nữ không hiểu câu nói của đại sư?”

Dứt lời thì vị đại sư quay đầu bức về am đường bỏ lại tỷ tỷ mỹ nhân ngồi ngơ ngác không biết gì, mẫu thân ta tiến tới phá vỡ không khí im lặng “Tuyết nhi con không sao chứ, đại sư Am Tĩnh luôn luôn phán đoán rất chính xác, 100 người lên chùa chỉ có những người thật sữ hữu duyên mới được đại sư ‘chỉ điểm’, không phải có chuyện gì chứ, Tuyết nhi đừng làm mẫu thân sợ?”

“Ngô, là do lỗi Tuyết nhi tri thức kém, không thể nào hiểu được câu nói thâm sâu của đại sư” lắc đầu nàng ngước mặt lên nói với mẫu thân mình muốn trấn an bà, ta tiêu sái bước qua nói “Tỷ tỷ, có câu: ‘Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng’ không nên suy nghĩ nhiều, tới đâu hẳn tới, nào cùng xuống núi muội sẽ mua hồ lô nhào đường cho tỷ ăn”

Thấy ta cùng đại ca ca khuyên nhủ suốt con đường xuống núi cuối cùng tỷ tỷ đã quên hết chuyện hôm nay mà cười đùa với ta, trở lại phòng ta cũng suy nghỹ câu nói của đại sư, nhưng đầu óc ta là dùng để kinh doanh thôi chứ không phải là ‘giải xâm’ giống vị đại sư kia.

Người ta nói đúng, ăn không ngồi rồi rất là buồn chán đến nay đã một tháng rồi đúng là buồn chết ta rồi, làm ‘tiểu thơ khuê các’ không được tùy tiện bước ra cửa sao?

A hảo buồn, hảo khổ a, cuối cùng ta cũng chịu không nổi mà hành động, vận áo bạch bào phụ họa thêm vài trang sức ở thắt lưng, hóa trang thành một đại nam nhân có hơi xấu nhưng ta có ham cái đẹp đâu? Kiếp trước đủ đẹp rồi kiếp này lạnh nhạt sống qua một kiếp.

Hứ, mỗi bức tường này sẽ cản trở được bổn cô nương sao?

Roạt một cái phi qua tường ta vui vẻ cười, bất chợt ta lại muốn khóc vì sao ‘may mắn’ không bao giờ đến với ta, đã bị đại ca tóm gọn “Muội đi đâu đó, ăn mặt như thế này, ahahahahaha, cười chết đại ca rồi”, hắn vừa đi ngang qua, bất chợt lại tóm được một tiểu nghịch ngợm, vốn định hảo hảo trừng phạt, cho đến khi nhìn kỹ vào khuôn mặt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thì hắn không thể nào làm mặt lạnh mà phải bật cười.

Ta chu chu mỏ, nắm lấy cái mũi tội nghiệp đã bị đụng trúng mà lầu bầu, ra sức nũng nịu “A đại caaaaa, muội chán aaaaaa, vừa mới về chưa hề được đi đâu mà phải sống cuộc sống không khác gì ngồi tù, thà giết chết muội còn hơn”

“Thật sự chán như vậy sao?” hắn hỏi, ta vội gật mặt nũng nịu, hắn lại cười lên một trận ra hồn rồi nghiêm mặt nói “Hảo, đại ca cùng muội đi dạo phố”

“Oa, thật sao, cảm tạ huynh nha” ta bay tới ôm lấy đại ca, hắn liền vỗ vỗ đầu ta một cách sủng nịnh, ta lại ra điều kiện “Nhưng là đại ca phải gọi muội bằng đệ!”

Mày kiếm gương lên, ta giải thích “Là vì muội đang vận nam trang nha, như thế nào lại gọi một nam nhân là ‘muội’ được chứ”

Nhéo mũi ta, hắn nói “Thật phục muội…đệ…”, hắn vội sửa lại rồi cùng ta đi dạo phố, dẫn ta đến đệ nhất lâu ăn cơm và ‘kiến thức, kiến thức’, đại ca đòi bao hết tửu lâu nhưng ta khuyên đại ca là nhiều người ăn mới vui chứ!

Cuối cùng dưới sắc đẹp hoa tàn nguyệt héo của ta, đại ca đã thua thảm hại liền chiều theo ta, hắc hắc.

Bây giờ ta mới chú ý đại ca ta thật tiêu soái, bất quá khi đại ca cười với ta nhiều tiểu cô nương đã không tự lượng sức mà ngã gục và dùng mắt ‘hình viên đạn’ dò hỏi toàn người của ta….aiz, ta có từng nói nam nhân đẹp là tai họa chưa?

“Dạ mạc huynh, lâu ngày không gặp, hữu lễ”, một bóng dáng tiêu soái đi tới, cung kính lễ phép chào

Xoay người qua, á á á, đây chẳng phải là cái nam nhân cho ta hóa giang sao, không nhịn được sự vui vẻ ta hét lên “A” một cái thật lớn, kéo theo là một trận ho khan do bị sặc nước cơm, ho đến điên loạn, đại ca ca ta vỗ vỗ lưng đưa ta nước uống hỏi “Đệ đệ không sao chứ”

Ta lắc đầu, mặt đỏ bừng do ho liền nói “Ân, đệ không sao, khục….khục….”

Hắn tò mò ngạc nhiên hỏi “Chà Dạ Mạc huynh, từ khi nào mà huynh biến thành như vậy, từ đâu có thêm một tiểu đệ?”

Nguyên lai là do ta đang mặc nam trang ta làm sao có thể quên được hôm đó ta như thổ dân ‘ăn lông ở lỗ’? Bất qua giờ ta là xấu nam nhưng mà vẫn đỡ gớm hơn, nên hắn ta không hề nhận ra ta cũng đúng!

Trở mặt, đại ca ca ta hừ lạnh với cái tên tiểu tử không mời mà đến, hắn ta cư xử hảo tự nhiên tùy tiện giật chén trà trong tay đại ca ta uống một cách thật tiêu soái, bất chợt Huyền Vũ Dạ Mạc lên tiếng “Triển đệ, xem ra đệ đạt đến cảnh giới mê hoặc cả nam tử rồi”

“Phụt…ttt”, đang nhàn nhã thoải mái uống trà vì câu nói mỉa của Huyền Vũ Dạ Mạc, hắn vội phun hết hớp trà trong miệng một cách hùng hồ như nước sông Trường Giang cuồn cuộn phun tới, rất may đại ca ta cũng là kỳ tài luyện võ liền tránh né ‘nước bẩn’ như trách ôn dịch rồi cười mỉa “Sao, huynh nói sai?”

Lau đi nước thừa trên miệng, hắn hung hăn trừng mắt với đại ca ta “Này, khục… khục…thân là đại nam nhân không nên mỏ nhọn như vậy, vả lại ta có bao giờ trêu ghẹo huynh mà huynh lại nói ta ‘nam không ra nam nữ không ra nữ’”

Ta thấy hắn khiển trách đại ca ta, ta vội hòa giải “Ca không phải như vậy đâu nhá, ca nghĩ đi đâu, đệ có phải sắc nam đâu, đệ chỉ ái mỹ nhân thôi nhá”

“Hừm… Ai biết được đệ đang nghĩ gì, nghĩ gì cũng đừng nên mà bị tên tiểu tử thối này mà mê hoặc” hừ lạnh, đại ca ta cương ngạnh nói, lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt cùng với thái độ này của đại ca, hay do ta chưa hiểu rõ đại ca?

“Caaaa, huynh quá đáng”, nhưng ta cũng có cảm xúc nha, nên liền lên tiếng trách móc, thấy ta giận đại ca ta bỗng nhiên xuống nước nói “Hảo, đại ca có lỗi”

Thấy hai người xưng ‘huynh’ gọi ‘đệ’ mà quên mất hắn, hắn liền ho khan nhắc nhở “E hèm chỗ này còn có một người nha không phải là vô hình đâu, ân, cho hỏi vị huynh đệ này là?”

“Tiểu đệ họ Tần tên Bạch” theo lễ nghĩa ta liền đáp, hắn là ân công của ta, cái gì ta cũng đáp ứng, có ơn thì báo, có thù phải trả chính là câu cửa miệng thứ 2 của ta.

Huyền Vũ Dạ Mạc hừ lạnh đáp “Cứ ăn đi, làm gì mà để ý đến tên này làm gì?”

“Này này Mạc huynh, huynh nói vậy là không đúng rồi Đông Phương Triển ta hành tẩu giang hồ mà quen thêm nhiều huynh đệ tốt chứ sao không”

Hóa ra hắn ta xếp thứ bốn sao? Ừm ‘Đông Phương Triển’, tên rất đẹp rất oách “Vị huynh đệ này không biết huynh đệ có cùng thân thích với Dạ Mạc huynh” sau khi ba hoa một hồi thì Đông Phương Triển liền hỏi.

“Ta..ta đương nhiên là biểu đệ của huynh ấy rồi phải không đại ca ca” ta có hơi ấp úng rồi kều lấy tay đại ca nói, đại ca ta tiếp tục hừ lạnh lộ ra bộ dạng chim công của mình và lôi kéo ta đi bước ra tửu lâu, im lặng suốt đường đi, ta đành phải lên tiếng “Đại ca, lý do gì ca lại ghét Triển huynh đến thế hả?”

Trầm mặc, Huyền Vũ Dạ Mạc tỏ ra vẻ chán ghét ta vội nói “khục, thú thực với ca, lần trước đệ về kinh thành, Triển huynh đã cho đệ hoá giang suốt đường đi đó, nếu không đệ đã chết đói hoặc khi về đến kinh thành đệ đã tàn phế rồi”

“Hừmm…k nên quá thân thiết với tên đó, mà hắn ta không làm gì muội chứ…” bất ngờ hắn hỏi lại ta

Ta liền nói “Ca giả sử huynh đi trên đường thấy một tên khuất cái huynh có động lòng với hắn ta không? Mặc dù hắn ta là nữ nhi, Triển huynh thì không, không những thế mà còn tốt bụng cho muội hóa giang đó! Hắn ta vẫn giữ lễ suốt đường đi, mà ca ca có gì thù oán với Triển huynh?” cho dù có chết ta cũng phải rặn hỏi ra lý do, muốn biết vì sao đại ca đối với chuyện của Đông Phương Triển lạnh lùng như thế?

“Hắn ta, hắn ta cùng với Hoàng Bá Thuần, Hoàng Bá Thuật và Bạch Hữu Nam cùng một loại người, phong lưu đa tình, tác oai tác oái, lại rất đa tâm nữa, muội nhớ kỹ không nên nhìn bề ngoài của một nam nhân mà phán đoán và nhận thức là tốt, muội còn nhỏ không hiểu đâu” hắn nói đông nói tây ta liền khoanh ta trước ngực nhìn hắn.

Hắn mới nhắm mắt nói sự thật “Thú thật lần trước đại ca bị hắn ta bỏ xuân dược vào rượu của đại ca khiến cho đại ca….”

Ta hoảng hồn hỏi “Ách, thế đại ca,…. huynh…….”

“Ngốc tử, đại ca ngươi có nội công mà, ta đã nhịn rất đau khổ rất khổ sở mới không dụng vào Mộng Mộng cô nương…..” nghĩ tới đây hắn thật tức, vốn là nam tử ‘đầu đôi trời chân đạp đất’ mà bị chính bạn thân mình hạ dược, mối thù này thật nhục nhã, khiến hắn mất mặt trước Mộng Mộng cô nương, aiz.

“Hóa ra là thế, thế đại ca …. Huynh, huynh……” bất chợt ta liền bịch lấy miệng không dám nói bừa, vì ta biết đại ca ta ‘thù dai’ hơn cả ta nữa.

“Hỏi đi, có gì thì nói ta, ca không thích muội thế này đâu” nhìn vào mắt Huyền Vũ Dạ Nguyệt, Huyền Vũ Dạ Mạc nhíu mày nói

Nha, là huynh tự chui đầu vào rọ thôi “Huynh còn là xử nam à?” vừa dứt lời ta cảm thấy hối hận không ngớ, vì ánh mắt của đại ca quá mức lạnh lùng không ngừng bắn sang ta, ta nhịn không được đành bật khóc “Ô…ô đại ca kêu người ta hỏi mà đại ca hung dữ quá ô… ô” đành phải dùng kế rớt nước mắt vậy

Cắn chặt răng, hắn liền nuốt hết cục tức “Ngoan, đại ca xin lỗi, bất quá vấn đề đó đại ca trả lời không được”

Nhìn đại ca giờ đây khuôn mặt thẹn thùng thiếu điều đỏ mặt là ‘chuẩn xác’ ta nhịn không được liền bật cười lên “há há há, đại ca là xử nam, a, vậy đại tẩu tương lai há phải hạnh phúc lắm sao”.

Bổng một tiếng <> mũi tên cắm đằng sau cây cột phá hỏng bầu không khí vui vẻ của bọn ta, rất may ta liền né sang một bên, đại ca ta cũng thế, quay mặt lại thì, aiz, ‘oan gia ngõ hẹp’.

“Tên xú nam kia, tháng trước nhà ngươi làm bổn công tử xem chút nữa là không thể ‘khai chi tán diệp’, hôm nay bổn công tử thề phải làm lại những hành động của ngươi đối với bổn công tử” Bạch Hữu Nam nói một lèo, không hề để ý tới Huyền Vũ Dạ Mạc đang ở kế bên nàng.

“Hô, hóa ra Bạch công tử muốn giết người nhà họ Huyền sao?”, đôi mắt híp lại, sự ôn nhu hoàn toàn biến mất, Huyền Vũ Dạ Mạc lạnh lùng nói.

Đại ca ta dùng giọng nói cực lạnh nói với tên cẩu Bạch giờ đây hắn ta sắc mặt từ trắng sang đen, xác thật là bản mặt phi thường thối, lấp ba lấp bắp trả lời không nên lời “Ngô…..Bạch …đệ…. nào…dám…chẳng hay….tên xú…ý… vị huynh đệ kế bên là….”

“Là biểu đệ của Huyền mỗ, không biết đắc tội gì với Bạch công tử” bình thản trả lời, Huyền Vũ Dạ Mạc hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bây giờ ta lại thấy được mặt khác của đại ca, quả thật hảo nam nhân a, không biết ai tốt số lụm được cái nam nhân này làm ‘trượng phu’ đây.

Hắn lắc đầu, khua tay múa chân “Ngô nào dám….mào dám…..chỉ là một chút hiểu lầm thôi…..tha tội”, liền ngoảnh đầu đưa đám tay sai đi mất dang

Dứt lời thì con hẻm đã vắng tanh, lúc này đại ca ca trừng ta, ta liền giải thích “Ân, đại ca là tại muội sai, trong khi muội về kinh thành ở giữa phố thấy hắn ta đang trêu ghẹo Mộng Mộng cô nương nên muội ‘thấy bất bình liền ra tay tương trợ’ hảo hảo giáo huấn hắn ta cùng thuộc hạ hắn ta một trận”

“Hừ, sao muội không nói sớm, nếu biết hắn ta phi lễ với Mộng Mộng ta sớm đá chết hắn ta, đúng là….”

“Cẩu Bạch, ca há…hắc hắc”, ta liền che mỏ vào, vì đại ca ta một bụng ‘văn chương’ căn bản chửi thề cũng không ra một câu, aiz.

Huyền Vũ Dạ Mạc liền cười một trận sảng khoái nói “Muội thật không thục nữ”

Nhún nhún vai ta đáp “Ân, muội không thục nữ nên đại ca mới có thể làm quân tử”

Bất chợt hắn lại cười lên, ta vội hỏi “Đại ca có ý với Mộng Mộng cô nương?” chẳng tráchTriển huynh lại hành động như thế, nguyên lai cũng là giúp đại ca thôi, hắc hắc

“Chớ nói bừa”, bất chợt mặt Huyền Vũ Dạ Mạc trầm lại rồi lạnh lùng cất bước ra đi, phải ha, ta làm sao quên được ‘cổ đại’ nhiều lễ nghi, cái này cũng không được cái kia cũng không được, xem ra đại ca và Mộng Mộng ‘hữu duyên vô phận’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.