Nàng đã ngủ thật ngon, tới khi xe ngựa dừng hẳn mới mở mắt ra, nàng không kiên nể gì mà dang rộng hai tay, ngáp thật to “Oa~~~”
“Thật sảng khoái” rồi lại nhắm nghiền mắt vào, hồi lâu nàng mới mở to mắt ra, với vẻ mặt chấn động “Ách…”
Ba ánh nhìn, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, họ đều không thể tin nổi đây chính là cử chỉ của một người quyền cao chức trọng, của một nữ nhân.
Còn Tố Lạc Quyên thì sớm diện kiến thói nhếch nhách của chủ nhân mình rồi, nhưng là nàng vẫn thầm cảm thán.
“Thật…thật có lỗi” vì chột dạ, nên ta ăn nói cà lăm, nhưng là sao ta vẫn không cảm thấy mình có lỗi nhỉ?
“Đã tới” Hoàng Bá Thuật chỉ cười xòa rồi nhắc nhở.
“Ồh” không đợi ta đứng dậy, Hoàng Bá Thuần đã lướt ngang qua người của nàng.
Chính hành động này làm cho ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm….
Từ lúc xuống xe, cho lúc ăn cơm ở quán trọ ra thì ta không còn thấy bóng dáng của Hoàng Bá Thuần nữa, lúc này ta mới hỏi “Đại ca ngươi giận ta? Vì ta đã đè lên vai hắn lâu như vậy?”
Hoàng Bá Thuật vẫn điềm đạm từ tốn ăn cơm “Không đâu!” theo hắn, đại ca không phải là loại người mỏ nhọn như vậy.
“Nhưng là….” rồi thở dài, ta thật sự không dám nói tiếp vì ánh mắt của thuộc hạ của ta, nhìn ta có chút trách oán.
Cả buổi tối này, ta cứ cảm thấy khó chịu, bồn chồn trong người, tâm có chút kỳ lạ, nhưng là ta không biết nó kỳ quái ở chỗ nào.
Thay vì ngồi ngây ngốc, tự kỷ ở trong phòng, ta đã thay đi y phục cao sang, rồi vận lấy y phục thường dân, thay vì đi bằng cửa trước thì ta sẽ trốn bằng đường cửa sổ.
Vừa bắt gặp bóng dáng của Hoàng Bá Thuần đang ngốc lăng ra ở bờ sông “Đại ca”
Chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Bá Thuật một cái, rồi lại hướng về cảnh sắc bên sông, Hoàng Bá Thuật thở dài “Huynh giận nàng ta…” đáng lý hắn nên gọi nàng một tiếng lão lão mới phải, nhưng là khuôn mặt xinh đẹp kia, có điểm không thích hợp, vì nàng quá trẻ, không hợp với danh xưng như vậy.
“Không” mới lạ.
Cất đi suy nghĩ trong lòng, Hoàng Bá Thuật thẳng thắn khuyên bảo “Thật ra Nguyệt muội đã đi lâu rồi, mặc dù đệ có chút điên rồ, nhưng là, nàng cũng…hợp với huynh…”
Chính hắn cũng không tin hắn đang nói cái quái gì, nhưng mà khi thấy Liễu Thiên Nguyệt ở bên đại ca, thì đại ca hắn đã cởi mở hơn và dễ gần, không như sáu năm về trước, đóng chặt trái tim mình, không cho ai khác đi vào.
“Nếu đệ còn nói ra những lời này, huynh nhất định sẽ động thủ giết chết đệ” chậm rãi phun ra câu này, Hoàng Bá Thuần rời đi.
Hoàng Bá Thuật hừ lạnh “Đồ chết giẫm, rõ ràng thích muốn chết, vậy mà còn giả thanh cao!”
Đi trên đường, chân hắn cứ như không còn là của hắn, mơ mơ hồ hồ mà đi trong dòng người đông đúc.
Cuối cùng chính bản thân hắn cũng không biết hắn đã đi tới nơi nào, chỉ thấy nơi này vừa náo nhiệt mà lại đông người.
Trong phút chốc, hắn bị đẩy vào bên trong, nguyên lai là nơi này đang biểu diễn tiết mục làm xiếc, nên mới lôi kéo được nhiều người chen lấn vào xem.
Một người dựng ngược toàn thân trên cái bóng lớn, từ từ di chuyển sang chỗ khác, lập tức xuất hiện bóng dáng của một người mà hắn không ngờ tới.
Thấy có người nhìn mình, theo ánh nhìn, ta cũng kinh hách không kém.
Hai ánh mắt giao nhau, hai người cũng không nói lên lời, đúng là bất ngờ, làm sao có thể dễ dàng chạm mặt giữa chốn đông người như vậy?
Thời gian tích tốc trôi qua, tiết mục cũng hoàn, tất cả mọi người đã dời đi, chỉ riêng hai bóng dáng đang đứng trong dòng người, nhìn nhau bằng ánh mắt mãnh liệt.
“Ta” hồi lâu, ta mới có dũng khí để tiếp chuyện với hắn, cắt ngang lời ta hắn nói “Thật không hy vọng chuyện này sẽ tái diễn”
Gì cơ?
“Tâm của ta mãi mãi thuộc về ái thê của ta, vì vậy, đừng bao giờ nghĩ sẽ bước chân vào cuộc sống của ta”
Cái gì?
Nói xong, hắn không cho ta cơ hội để nói, lãnh tình xoay người ra đi.
Còn ta đương nhiên trố mắt ra, chỉ biết nhìn bóng lưng to lớn của hắn đi mất dạng…..
Liễu Thiên Nguyệt nhoẻn môi cười mỉa, tứ chi tê liệt, đau phế tâm can, lát sau, khi da mặt truyền tới một trận ngứa ngáy, ta mới biết, hóa ra, ta đã sớm khóc ra nước mắt!
Thật ra hắn có phải quá đáng lắm không, nhìn sắc mặt của nàng, cứ như vẻ, hắn đã tổn thương nàng.
Đột nhiên tâm hắn đau?
Từ chối nàng, hắn đau!
Cái này không khỏi khiến hắn thấy buồn cười, nhưng là sự buồn cười liền thay thế cho một trận đau lòng.
Hắn tự mắng chính mình ngu ngốc đi, trong phút chốc quẫn trí, hắn che mặt lại, lộ ra vẻ muộn phiền.
Hắn đã động tâm sao?
Nếu không, sao vừa nhắm mắt lại, nàng lại hiện lên trong tâm trí hắn, nghĩ về nàng, trái tim hắn thấp thỏm không yên.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hắn đã từng trải qua một lần rung động trong đời, cái loại cảm giác này, sao hắn không biết cho được!