Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 83: Ngoại truyện 1: Chút ít chuyện cũ (1)



Chi nhất, Hoàng Bá Hạo Minh khi sinh ra đã rất yếu ớt, thường hay mắc bệnh, còn ở chi hai, vì sao Hoàng Bá Hạo Minh lại khỏe mạnh, tất cả là do từ nhỏ y đã rất chăm chỉ luyện tập võ công, có nội công hộ thể, nên thân thể từ từ biến chuyển.

Năm Hoàng Bá Dạ Mỵ – nữ hài thứ hai của Hoàng Bá Thuần lên năm tuổi.

“Choang” tiếng bình bông vỡ kéo theo tiếng khóc của một nữ hài.

Hoàng Bá Thuần là người tới hiện trường đầu tiên “Thiên a, Mỵ nhi” hắn hoảng hốt, vội ôm con ra khỏi mặt đất.

Khi đang khom người, chân hắn không cẩn thận giẫm phải mảnh vụn của bình bông, làm cho máu liền ứa ra “Đáng chết” hắn hống lên, đứa bé trên tay hắn cũng ô ô khóc, một là do tay bị chảy máu, hai là cảm thấy mình có lỗi.

“Thiên, tiểu thơ, đại thiếu gia” một nữ nha hoàn vừa đi vào cũng hoảng sợ “Đi tìm đại phu, mau, à, trước khi đi, bưng thau nước lại được đây”

Bưng thau nước vào, Hoàng Bá Thuần tỉ mỉ lau vết thương cho tiểu bảo bối của mình, sau đó lại lau vết thương dưới chân mình, và bỏ khăn vào thau nước lại.

Muốn vắt khăn thì lúc này hắn mới kinh hách lên, không chờ đại phu đến, hắn giao Hoàng Bá Dạ Mỵ cho nha hoàn bên cạnh “Nhớ chăm sóc tiểu thơ”.

“Ân”

Tới giờ ăn cơm hắn cũng chưa về, vì giận, nên Huyền Vũ Dạ Nguyệt đã không thèm ăn nữa, quyết về phòng ngủ.

“Kẽo kẹt” vừa thấy cửa mở ra, mắt Huyền Vũ Dạ Nguyệt không tự chủ híp lại, sau đó nhắm nghiền mắt lại, quyết không thèm quan tâm cái nam nhân hoa tâm kia.

“Nàng chưa ngủ?” vừa cởi bỏ hài ra, Hoàng Bá Thuần nhẹ nhàng hỏi.

Chỉ thấy người trên gường lạnh lùng đắp chăn qua đầu, không trả lời.

Hắn cười thầm, nàng lại nghĩ hắn tới<Di Hồng Lâu> là để trăng hoa rồi, khi nãy hắn về, hắn nghe tiểu đệ nói: “Mùi dấm rất chua, xem ra đêm nay đại ca không thể ngủ trên gường được rồi”

Hắn có kém cỏi như lời tiểu đệ hắn nói không?

Đương nhiên là không!

“Nguyệt nhi, chớ sinh khí, ta tới Di Hồng Lâu là để làm đại sự” vừa nghe được lời nói này, nàng vội mở miệng châm biếm “Với hoa nữ tử sao?”

Hôn nhân qua đi ba năm, tưởng chừng hắn rất chung thủy, nào ngờ, đến bây giờ liền lộ ra đuôi, ngựa quen đường cũ.

“Nguyệt nhi, nàng thật đã nghi oan ta!”

“Hừ” đáp trả lại hắn là cái hừ lạnh, Hoàng Bá Thuần vội minh oan “Ta sở dĩ nán lại lâu là chờ kết quả của việc năm xưa, nàng tới Di Hồng Lâu….”

“Sao, chàng muốn bắt bẻ ta?” nàng không ngờ hắn lại vô lại như vậy, cãi không lại, liền đem chuyện này ra uy hiếp nàng, hỏi tội nàng.

“Ta chính là nam nhân khi đó”

“Ta biết ta không trong…cái gì cơ” vốn dĩ một bụng tràn đầy bất mãn, khi nghe đến câu nói kia, nàng lập tức bật dậy, hét.

“Ta nói, nam nhân cường bạo nàng năm ấy, chính là ta” nói xong, hắn liền cụp mi xuống.

Nàng miệng chữ A, mồm chữ O.

Kéo nàng lại gần mình, hắn âm thầm giải thích “Mặc dù năm đó, nàng mất đi ba năm, cũng chính ngày đó, là ngày nàng mất, nên ta đến Di Hồng Lâu giải sầu, trong lúc rượu vào quẫn trí, liền…liền…” tóm lại một vật gì đó để phát tiết, nhưng câu sau hắn thật không dám nói ra.

“Chàng…chàng đừng tưởng rằng đưa lại một lý do nào đó, ta sẽ tha thứ cho chàng” nguyên do khiến nàng nhớ không được mặt của hung thủ, chính là nàng cũng say, nên loạn tính.

“Không, Nguyệt nhi ta nói thật, bằng chứng là, máu của ta cùng Mỵ nhi hòa chung lại với nhau được, Mỵ nhi là con gái của ta” sáng nay, khi thấy được thau nước màu đỏ, máu hòa tan vào nhau thì hắn rất hoảng sợ.

Sau đó ba chân bốn cẳng đi tới Di Hồng Lâu để tìm ra ngọ ngành, chính vì năm đó, hắn uống rất say, nên Thẫm Hồng nhớ rất rõ, vả lại, mỗi khách nhân tới đây, đều có ghi lại tên.

“Có phải năm đó nàng đi trăng hoa, lấy tên là Tần công tử” câu nói của hắn khiến nàng có chút kinh hách, ngẫm lại “Phải” nàng luôn lấy mỗi họ Tần sau khi cải nam trang.

“Vậy thì đúng rồi, vả lại Thẫm Hồng có phác lại bức họa của nàng khi đó” từ vạt áo móc ra một bức họa, chính vì đã từng nhìn thấy nàng cải nam trang, nên vừa nhìn vào đã nhận ra.

Thẫm Hồng nói: vốn dĩ, nàng cũng không nhớ ra đâu, nhưng là vì vị Tần công tử đã đem theo cái ván gỗ rất kỳ lạ, trượt tới trượt lui trước Di Hồng Lâu, mà nghệ thuật trượt rất cao siêu, khiến cho mọi người không ngừng tán thưởng, khuôn mặt lại thanh tú, nên Thẫm Hồng nhớ rất rõ.

“Chàng” răng kêu ken két, Hoàng Bá Thuần thở dài “Nha, năm đó, hai ta đều sai, nàng không thể đem hết mọi tội đổ lên người ta” đúng là nói cũng chết, không nói cũng chết, vậy hắn thà chết thanh thanh bạch bạch.

“Chàng còn dám nói” phản ứng kế tiếp khiến cho Hoàng Bá Thuần cũng phải đứng im 5s “Ô…ô….ô…” ngã vào lòng hắn, nàng khóc lên.

“Tiểu thê tử” ôm chặt nàng, thấy nàng khóc như vậy, hắn cũng thay nàng đau xót.

“Chàng hư hỏng, chàng xấu xa” đánh nhẹ vào hõm vai hắn, nàng sụt sùi khóc.

“Tiểu thê tử, ta biết, ta biết” xoa xoa lấy lưng nàng, giúp nàng thông khí, hắn nhận tội, hắn sai, hắn quấy, hắn biết, năm đó, chắc hẳn nàng đã chịu rất nhiều sợ hãi, tổn thương.

Bằng chứng là khi hỏi nàng, vì sao không nhận hắn, thì nàng chỉ biết khóc, vì nàng cảm thấy có lỗi với hắn, hắn quả đáng chết.

Nhẹ nhàng dỗ nàng “Tiểu thê tử, ân, ngoan, không khóc, được không?”

“Nếu khi đó….không phải là ta, mà là nữ nhân khác, chàng nói, chàng nói xem…ô…ô…ô…” lúc đó, nàng không biết phải làm sao, khi nữ nhân khác có mang cốt nhục của hắn.

“Không có khả năng” hắn thẳng thắn nói

Nàng nấc lên, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai nàng “Bởi vì ở trên gường với nữ nhân khác, ta luôn rất tỉnh táo”

Nha, cái này hắn không nói dối đâu, nếu không, cả Hoàng Bá phủ cũng tràn ngập tiếng khóc của trẻ con rồi!

“Chàng” mặt nàng đỏ lên, mắt vì khóc mà ngấn lệ, hàng mi dài ướt đẫm, môi vì bị chính mình hành hạ, trở nên sưng tấy lên đôi chút, còn có dấu răng, đúng là hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Thấy được ánh mặt cực nóng bỏng của hắn, nàng biết hắn đang muốn gì, vì vậy, vội nhảy xuống gường “Ta đói, vì chờ chàng mà ta đã…á”

Chưa nói hết một câu, hắn đã ôm nàng lên gường, tước đoạt đi toàn bộ tiếng của nàng.

“Ta cũng đói, nhưng là ta chắc rằng, nàng sẽ no” nói xong, hắn cười tà mị, mau chóng thoát y của cả hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.