Đứng giữa sân là một nhóm sáu người lấy hai kẻ đứng trước làm trung tâm. Hai người nọ một nam một nữ. Nữ nhân là thiếu nữ chừng 13 tuổi, khuôn mặt thanh tú vẫn mang nét non nớt, ngũ quan tinh xảo, mày tựa liễu, làn mi cong giống cánh quạt nhỏ khẽ chớp chớp, môi mỏng đỏ mọng vểnh lên kiêu căng, cặp hắc mâu nhìn Mộ Dung Như Ly đầy khinh thường. Nàng ta vận hồng y thêu chìm mẫu đơn tinh xảo, tóc đen nhánh đổ xuống như thác, yên vị nằm trên hai bờ vai nhỏ nhắn, đỉnh đầu được cài một chiếc châm hoa đào tao nhã. Trên cổ cùng cổ tay đeo vòng nạm hồng ngọc long lanh đắt tiền.
Nam nhân là một nam hài chừng 11 tuổi, dung mạo tuấn tú, ngũ quan năm phần tương tự thiếu nữ. Hắn ta vận tử y được làm từ loại vải cao cấp dành cho giới quý tộc, mái tóc dài đen nhánh được cố định bằng một chiếc châm ngọc bích nạm đá. Cũng giống thiếu nữ, hắn nhìn Mộ Dung Như Ly bằng loại ánh mắt khinh miệt.
Hai kẻ này chính là Nhị tiểu thư Mộ Dung Nhược Lan và Nhị thiếu gia Mộ Dung Thiên Hạo.
Trong khi Mộ Dung Như Ly đánh giá hai người thì Mộ Dung Nhược Lan cũng âm thầm nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới.
Khi nhìn đến khuôn mặt nàng, nàng ta lắp bắp kinh hãi. Ám văn cư nhiên biến mất rồi?! Sao có thể?! Rõ ràng hôm qua vẫn còn nguyên vẹn mà!
Lại nhìn đến dung nhan băng thanh ngọc khiết không nhiễm một chút bụi trần nào của nàng, nàng ta âm thầm nghiến răng ken két.
“Ai da, không ngờ ngươi vẫn còn sống cơ đấy. Coi như ngươi mạng lớn. “
Mộ Dung Nhược Lan hất cằm lên trời, vênh váo nói. Hừ, tiện nhân đáng chết! Bị đánh đến như vậy rồi sao không xuống âm phủ luôn đi, báo hại nàng ta bị Tam trưởng lão giáo huấn một trận, lại còn bị phạt chép 50 lần kinh thư khiến tay nàng ta sưng đỏ.
Rõ ràng là một phế vật xấu xí vô dụng vậy mà lại được phụ thân yêu thương bao bọc, việc này không thật không công bằng! Kẻ như vậy lẽ ra Mộ Dung gia phải trục xuất từ lâu nhưng tiểu tiện nhân này vốn thuộc dòng dõi chính thất, hơn nữa còn có được sự sủng ái của phụ thân nên miễn cưỡng được bỏ qua. Phụ thân đã rời đi 5 năm, nếu không thể đuổi nàng ta đi thì cũng phải khiến cho nàng ta hàng ngày sống không bằng chết. Càng nghĩ trong mắt Mộ Dung Nhược Lan càng lộ rõ vẻ âm độc.
Mộ Dung Như Ly đương nhiên thấy rõ ý nghĩ của nàng ta. Nàng âm thầm than dài: Còn nhỏ tuổi vậy mà...
“Đều nhờ phước Nhị tỷ và Nhị ca. Nếu hai người không "hạ thủ lưu tình" thì chỉ sợ muội đã sớm cầm số báo danh xuống gặp Diêm Vương rồi. “
Xí, nói thế thôi chứ "Mộ Dung Như Ly" đã sớm ngoẻo rồi còn đâu! Trước mặt các ngươi bây giờ lão nương là sát thủ lãnh huyết từ thế kỉ 21 xuyên đến, đừng hòng khi dễ lão nương ta!
Mộ Dung Thiên Hạo chung quy cũng chỉ là một nam hài 11 tuổi, hơn nữa do được nuông chiều thái quá nên khi nghe nàng mở miệng hắn liền chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà quát lớn:
“Ai cho phép ngươi lên tiếng?! Chưa bị đánh chết thì chưa biết sợ sao? Người đâu, lên vả nàng cho ta! “
Hai tên nô tài đứng phía sau hắn do dự nhìn nhau:
“Thiếu gia, việc này... “
“Các ngươi dám làm trái lệnh ta sao?! Có tin hay không ta bảo mẫu thân đuổi hết các ngươi ra khỏi Mộ Dung gia? “
Nghe vậy một kẻ trong số đó cắn răng, vội vàng bước đến chỗ Mộ Dung Như Ly. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt áy náy, nói nhỏ:
“Thất lễ rồi, tam tiểu thư... “
Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Từ khi gia chủ rời đi mọi việc trong Mộ Dung gia đều do một tay Nghi di nương quản lí, nếu bị đuổi việc hắn sẽ không còn chốn nương thân, phải đi tha hương cầu thực.
Nghĩ rồi người nọ vug cánh tay về phía nàng. Mộ Dung Như Ly trong lòng cười nhạt, không nghĩ trong Mộ Dung gia vẫn còn những người như vậy, vẫn còn nhân tính.
Đến khi bàn tay chỉ còn cách mặt nàng chừng vài cm nữa Mộ Dung Như Ly liền cúi người tránh thoát rồi không nhanh không chậm phi thân về phía Mộ Dung Thiên Hạo, bố thí cho hắn một cái bạt tai vang ròn.
Chát—
Tiếng kêu thanh thúy, trên mặt hắn đã hoa hoa lệ lệ xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ ửng. Rên lên một tiếng đau đớn, Mộ Dung Thiên Hạo chỉ tay về phía nàng, tức giận gầm lớn:
“Ngươi... Ngươi...như thế mà dám đánh ta?! “
Không ngờ có một ngày hắn lại bị đánh đau như vậy, hơn nữa lại bởi một phế vật xấu xí, thử hỏi xem hắn làm sao chấp nhận được?!
Không thèm liếc hắn lấy một cái, Mộ Dung Như Ly phủi phủi tay làm như vừa chạm vào một thứ gì đó dơ bẩn. Làm bộ thế thôi chứ thật ra là nàng đang xoa xoa bàn tay bỏng rát.
Cái khối thân thể này cũng quá yếu đi! Này là do ăn uống không đầy đủ, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, còn không bằng một phần thân thể trước đây của nàng. Xem ra cần phải hảo hảo rèn luyện một phen rồi.
Lười biếng dựa người vào cột, Mộ Dung Như Ly cười lạnh:
“Có gì mà không dám? Các ngươi nghĩ ta sợ sao? Đúng là nằm mơ! “
Lời này vừa lọt vào tai Mộ Dung Nhược Lan, nàng ta liền nhíu mày. Hôm nay tiểu tiện nhân này tựa hồ có chút khác lạ. Nếu là bình thường bị mắng như vậy nàng ta chắc chắn sẽ co rúm sợ hãi không dám lên tiếng phản bác. Bất quá hiện tại...ánh mắt lạnh băng, giọng nói sắc bén không có nửa điểm sợ hãi, nàng ta như vậy thực sự rất lạ, lại có chút đáng sợ.
Khoan! Đáng sợ? Nực cười! Nàng ta chỉ là một phế vật thì có chỗ nào đáng sợ cơ chứ? Gạt phắt ý nghĩ ấy sang một bên, Mộ Dung Nhược Lan cười dữ tợn:
“Hình như lần trước đối với ngươi như vậy vẫn là quá nhẹ khiến ngươi đến cả tỷ tỷ và ca ca cũng không coi ra gì. Lần này ta nhất định phải dạy dỗ ngươi để ngươi nhớ rõ thân phận của mình mới được! “
Dứt lời dưới chân nàng ta xuất hiện một vòng tròn cấp bậc bạch sắc, bên trong là 9 ngôi sao nhỏ.
Mạc Hàn Phong vốn đang đứng một bên xem kịch vui nhìn thấy cấp bậc của nàng ta thì thầm hô không ổn. Mộ Dung Như Ly chỉ vừa mới đột phá Huyền Sĩ nhất cấp, thực lực chưa đủ để đối phó với nàng ta.
Nghĩ rồi hắn nhanh chóng vọt đến chắn trước mặt nàng. Sự xuất hiện của Mạc Hàn Phong khiến Mộ Dung Nhược Lan không khỏi giật mình. Đang yên đang lành không biết từ đâu nhảy ra một tên Trình Giảo Kim cản trở, thật tức chết nàng ta!
Nếu không phải Mạc Hàn Phong đang đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt thì dung mạo của hắn chắc chắn sẽ khiến nàng ta mê muội.