Nàng uống ly trà xang kia, hương thơm thoang thoảng vào cổ họng, dư vị kéo dài, là trà thượng phẩm.
Đáng tiếc, giấu bên trong là thuốc lấy đi mạng người.
Rất lâu sau dược liệu không phát tác, có người dần không kiềm chế được, nàng vẫn ung dung nhìn nam nhân cầm sách đọc kia, “lại đây, châm thêm trà cho ta.”
Hắn chầm chậm bước lại, cầm bình trà lên, rót vào trong ly trà, mỗi hành động đều thuần thục, nàng nhìn giống như thưởng thức một tác phẩm xuất sắc, ly trà càng gần mình, hắn cũng cách nàng gần hơn, dao lại càng gần.
Một tay nàng nhận ly trà uống cạn, một tay cầm chặt dao độc, khoé miệng tươi cười chợt nhếch rồi biến mất, nàng lại gần bên tai người đang run rẩy, “ngươi biết ai là võ lâm đệ nhất chứ?”
Hắn run rẩy đáp: “tôn chủ điện hạ đệ nhất, cử thế vô song!”
Nàng lắc đầu, “sai rồi, ta hỏi trước đây cơ.”
Hắn lại đáp, không ngừng run rẩy, “Quân… các chủ Thiên… Thiên Lan các…”, những lời còn lại đã chẳng dám nói hết, không có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt nàng.
“Vậy ngươi biết vì sao hắn không phải là đệ nhất võ lâm nữa không?”
“Năm… năm năm trước, trận chiến của Thương Nguyệt, tôn chủ… tiêu diệt Thiên Lan, các chủ Thiên Lan không địch lại… không địch lại nổi tôn chủ, bỏ mạng tại đỉnh núi Thương Nguyệt…”
Nàng lại cười, “đúng thế, ngay cả thiên hạ đệ nhất các chủ Thiên Lan cũng không địch lại ta, bọn họ… sao lại dám phái ngươi tới lấy mạng ta chứ?”
“Ngay cả Quân Liệt của Thiên Lan cũng không phải đối thủ của ta, thiên hạ này ai có thể sánh ngang với ta đây? Thiên hạ này lại có ai dám phụ ta chứ?”
Không có ai nữa rồi, thiên hạ này chẳng còn ai có thể sánh ngang với nàng, chẳng còn ai có thể mặc kệ nàng không quan tâm nữa.
Nàng lại mơ ác mộng, dù thị nữ châm bao nhiêu hương cũng không thể khiến nàng ngủ yên được, nàng sai người gọi hắn tới, nàng bảo hắn đọc cuốn Vấn kiếm cho nàng nghe.
Hắn đã mấy tháng rồi chưa thấy nàng.
Nàng nói, chỉ có ngươi giống hắn nhất, vẻ ngoài, âm thanh đều giống với hắn nhất…
Chỉ là nàng vẫn không có cách nào ngủ được, dù cho hắn giống chàng như vậy.