Huyết Ám

Chương 13: Triển Lãm





Cả phòng chìm trong im lặng.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Lúc này, một đạo thanh âm vang lên.

"Cấu tạo mặt của con người bình thường, không thể có lực mạnh đến mức cắn đứt mạch máu của con người.

Thứ lợi hại chính là trang bị của hắn." Bạch Tịnh Tuyết nhíu mày, trên tay không biết từ khi nào đã cầm một quyển catalogue.

"Tiểu thư, ý chị là hung thủ không phải ma cà rồng?" Hàn Như híp mắt hỏi một câu.

"Không, chị không khẳng định hắn không phải ma cà rồng, nhưng chị biết một thứ có thể tạo ra vết thương như vậy." Bạch Tịnh Tuyết lắc đầu, khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười tà mị.

"Cái gì?" Bạch Tử Hàn hiếu kỳ, "Trang bị dùng để hút máu?"
"Ừ." Bạch Tịnh Tuyết gật nhẹ, đưa quyển catalogue trong tay đưa tới trước máy chiếu, động tác thuần thục, đem hình ảnh phóng to lên màn hình.

Chỉ thấy đó là một vật làm bằng kim loại, na ná với mặt nạ bảo hộ, nhưng cấu tạo phức tạp hơn rất nhiều, phía trước có bốn cái răng nanh lớn dài nhọn bằng thép, phía sau kết hợp với một số cơ quan cố định, hình như có thể đeo trên mặt.

Tất cả ánh mắt của thành viên Khu 7 chăm chú nhìn vào thứ vừa xuất hiện trên màn hình kia, vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc không thôi.


"Trên đời còn có cái mặt nạ kì quái như vậy?" Bàng Thống hoảng hốt lên tiếng.

"Phải, nhìn sơ cũng thấy thứ này rất sắc!" Bạch Tử Hàn cẩn thận xem xét bức ảnh, sau đó quay đầu nhìn về phía chị mình đang đứng, hỏi.

"Chị, nguyên lý hoạt động của nó là gì?"
"Không biết! Thứ này hiện tại vẫn chưa được đưa ra thị trường!" Bạch Tịnh Tuyết lạnh nhạt nói.

Cố Tư Dạ và Bạch Tử Hàn liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm nếu chưa xuất hiện thì sao chị ấy lại có tài liệu về thứ quái dị này, chắc chắn có vấn đề.

Cả hai ăn ý cùng đưa mắt đặt lên người Bạch Tịnh Tuyết.

Bị hai đứa em trai mình thương yêu nhất nhìn với ánh mắt tìm tòi, Bạch Tịnh Tuyết lắc đầu bất lực: "Chuyện này chỉ là vô tình thôi! Mấy đứa cũng biết, chị và Âu Dương giống nhau đều thích những đồ vật có hình thù quái dị, đặc biệt là những thứ được tìm thấy trong cổ mộ, cho nên bình thường chị hay tham gia các buổi triển lãm để tìm coi có bảo vật nào thú vị hay không, trùng hợp lần này vừa về nước một người bạn đã nhắn tin nói với chị sắp có một buổi đấu giá diễn ra nên chị định bảo Mark sắp xếp thời gian đi xem một chuyến.

Nào ngờ vừa đặt chân tới sân bay đã có án mạng xảy ra, sau đó bận rộn nghiệm thi cả đêm, thế là quên mất.

Hiện giờ nhắc tới hung khí, mới chợt nhớ tới hình như đã thấy đâu đó, suy nghĩ một hồi thì ra là trong cuốn catalogue này."
Bạch Tử Hàn thở dài, lại hỏi: "Triển lãm? Làm sao em không biết ở thành phố S còn có hình thức triển lãm như thế?"
"Đúng vậy, tiểu thư, em cũng chưa từng nghe người nào nói đến triển lãm cổ vật trong cổ mộ!" Hàn Như đồng tình, gật đầu.


Bạch Tịnh Tuyết nhìn Bạch Tử Hàn một chút, cũng nhìn Cố Tư Dạ đang ngây người bên cạnh anh, lại đưa mắt liếc quanh tất cả mọi người trong phòng một cái, người nào người nấy đều một bộ dáng đó là cái gì, chưa từng nghe qua.

Duy nhất một mình Lãnh Hạo là có biểu cảm khác biệt, hai mày nhíu chặt, ngón tay thon dài tùy ý gõ lên mặt bàn, tuy không tạo thành âm thanh nhưng chỉ cần là người tinh ý một chút vừa quan sát sẽ biết nhịp tay của anh theo một quy luật nào đó.

Nhìn một màn trước mắt, Bạch Tịnh Tuyết nghẹn lời, chầm chậm đi về chỗ ngồi, cầm lấy ly cà phê do Mark pha, ôn tồn giải thích.

"Mấy đứa suốt ngày chỉ biết phá án rồi phá án, sinh hoạt bình thường còn bận hơn cả ngôi sao nổi tiếng, làm gì để ý đến những nơi tiêu tiền như triển lãm, đấu giá của giới thượng lưu chứ! Hơn nữa người đứng sau tổ chức loại hình triển lãm này là người hắc đạo, bọn họ làm sao có thể gửi thư mời cho người của Khu 7 được?"
"Hắc đạo? Vậy, vậy người bạn đó của chị cũng..." Bạch Tử Hàn tựa hồ còn chút nghi hoặc.

"Ngốc!" Bạch Tịnh Tuyết cười khổ, mắng một tiếng, "Nói là triển lãm nhưng thật ra bọn họ lợi dụng cơ hội này tập trung tất cả những thiếu gia tiểu thư ăn chơi trác táng của các đại gia tộc ở thành phố S, tổ chức một cuộc đấu giá ngầm, phân tán những món cổ vật bất chính.

Không những thế, bọn họ còn cài người vào đóng giả là người tham gia để nâng giá thành của mọi đồ vật được đưa lên sàn."
"Đây là buôn bán cổ vật bất hợp pháp? Không ai quản lý bọn họ sao?" Cố Tư Dạ trầm ngâm, đặt vấn đề.

Nếu bọn họ thật sự trộm mộ để kiếm lợi, chắc chắn cần phải có thị trường tiêu thụ, mối quan hệ, và rất nhiều thứ phức tạp, nhưng dù có cẩn thận thế nào, bên trên cũng không thể không phát hiện.

Bất quá, nếu đã phát hiện thì sao không có vụ án nào liên quan đến trộm mộ?
"Bảo mấy đứa ngốc thì mấy đứa không chịu.


Đúng là chính phủ biết đấy? Nhưng em nghĩ họ sẽ phái người điều tra?" Thanh âm Bạch Tịnh Tuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, nói tới đây, hơi ngừng lại, nhìn biểu cảm suy nghĩ của Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ cùng với vẻ mặt mơ hồ của đám người được mọi người gọi là thiên chi kiêu tử ở trong phòng.

Cảm giác bất lực lại dâng lên.

Mấy người này tuy mỗi người đều có sở trường riêng, là nhân tài trong nhân tài, tư duy không những tốt mà năng lực cũng thuộc hàng cực phẩm, nhưng lại rất cách biệt với thế giới.

Nói như thế nào nhỉ, hiện tại nếu bảo họ đi điều tra vụ đấu súng của bang phái nào đó, tất nhiên họ sẽ có cách để tìm ra manh mối, giải quyết hung thủ, còn nếu bảo họ giống mấy tên phá gia chi tử trong một tiếng tiêu hết 3 triệu nhân dân tệ, bọn họ nhất định sẽ ngây người đứng một chỗ.

Dừng một lúc Bạch Tịnh Tuyết mới nói tiếp: "Nhìn chung, quốc gia là bên tổn thất nhiều nhất, nhưng thực chất, bọn họ mới là người được lợi cuối cùng.

Sau khi đấu giá thành công, món cổ vật đó liền trở thành hợp pháp.

Lúc này chính phủ mới ra tay, tiến hành trao đổi với các gia tộc.

Như vậy, bọn họ không cần bỏ ra một số tiền khổng lồ, mà vẫn có được thứ mình muốn."
Cố Tư Dạ minh bạch, âm trầm nói:" Cũng giống như chuỗi thức ăn, nhìn bề ngoài thì Chính phủ là kẻ đứng cuối nhưng bọn họ và đám người trộm mộ đều là kẻ tám lạng người nửa cân.

Còn các gia tộc kia chỉ là con mồi mặc họ đùa giỡn! Thảo nào, lực lượng cảnh sát lại ít khi đả động đến những vụ án buôn lậu cổ vật."
"Ví dụ này của cậu chỉ đúng phân nửa.

Các gia tộc kia sẽ không ngu ngốc đến mức bị người ta tính kế.

Lợi ích mà bọn họ đạt được từ trong tay Chính phủ lớn hơn những gì chúng ta tưởng.


Hơn nữa, làm thế còn tạo mối quan hệ với những người bên trên." Lãnh Duật vẫn luôn yên lặng lên tiếng, tiếp lời của Cố Tư Dạ.

"Đúng vậy, tựa như một tên thợ săn chờ đợi con mồi, Chính phủ đã tính toán ổn thỏa chỉ cần có người lọt hố liền thu lưới.

Cho dù các gia tộc kia có nguyện ý hay không bọn họ vẫn phải dâng lên thứ trong tay mình.

Bất quá, trong chuyện này còn có người thông minh hơn.

Cái tên đứng sau mấy người trộm mộ kia vô cùng giảo hoạt.

Hắn tính được bước đi của Chính phủ, liệt kê hết tất cả những khả năng xảy ra.

Giống hình thức rửa tiền, hắn có đường dây chuyên thay đổi nguồn gốc, có thể biến một món đồ bất hợp pháp thành hợp pháp, nhưng hắn lại lựa chọn đợi, đợi đến khi đấu giá thành công.

Một là vì như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mấy tên ăn chơi có tiếng ở thành phố S.

Hai là khiến Chính phủ từ bỏ ý định đen ăn đen." Bạch Tịnh Tuyết không nhanh không chậm phân tích từng chút từng chút.

Dứt lời liền uống một ngụm cà phê, sau đó cả người dựa hết vào ghế, hai chân vắt chéo, một tay xoay bút, tay còn lại thì lật từng tờ trong cuốn catalogue, xem xét cẩn thận.

Mà đám người Bạch Tử Hàn được cô cung cấp thông tin lúc này mới vỡ lẽ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.