Huyết Ám

Chương 14: Thân Phận Không Quan Trọng





"Thấy thế nào?" Bạch Tử Hàn trầm mặc một hồi, hỏi Cố Tư Dạ cũng đồng dạng âm trầm không kém ngồi bên cạnh.

Hai mắt Cố Tư Dạ nhắm chặt, hai mày hơi nhíu lại, đây là động tác hay làm mỗi khi anh suy nghĩ, "Báo cho người nhà nạn nhân, khoanh vùng đối tượng."
Bạch Tử Hàn gật đầu, suy nghĩ một hồi, nói: "Tinh Tinh đi liên hệ với người nhà của nạn nhân, điều tra xem nạn nhân có xích mích với ai không! Mạc Tần, Tạ Tranh, hai người đi tra một chút hành trình ngày hôm qua của nạn nhân, tìm hiểu xem người này xuất hiện ở sân bay là bất chợt hay có sắp xếp trước! Doãn Trạch, Mạnh Hưng thu thập lại tài liệu, xem coi quan hệ, kẻ thù, nghề nghiệp linh tinh giữa tất cả các nạn nhân, coi bọn họ có điểm gì giống nhau.

Phi Phi, tra tất cả các địa điểm phát sinh án mạng, tôi muốn tư liêu tương tận về từng nạn nhân, càng chi tiết càng tốt! Thi Hàm, cô cùng mọi người trong tổ nghiên cứu trước kiểu mặt nạ này, thử coi có thể làm một cái giống y hệt không.

Còn Hàn Như, em cố gắng tìm ra thân phận của người chết đầu tiên.

Bây giờ, tôi, Tư Dạ, cùng chị và Lãnh Duật sẽ đến chỗ tổ chức triển lãm tìm hiểu trang bị kia, sau đó mang về cho Tổ pháp chứng phân tích.

Mọi người tự phân công việc mà làm! Trong quá trình điều tra, chú ý an toàn!"
"Rõ!" Nửa phút đồng hồ sau đã không thấy bóng dáng mọi người đâu, tất cả đều vội vội vàng vàng rời phòng họp.

Trong phút chốc, cả căn phòng lớn chỉ còn lại bóng dáng của bốn người Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ, và Bạch Tịnh Tuyết cùng Lãnh Duật.

Không nói đến hai con người ngồi bên nhau kia, hiện tại Lãnh Duật đang ngồi ở vị trí đối diện với Bạch Tịnh Tuyết, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

Không khí bỗng dưng có chút xấu hổ.


"Khụ khụ..." Cố Tư Dạ ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn Bạch Tịnh Tuyết một cái, lại đảo con ngươi hổ phách nhìn về khuôn mặt âm trầm của Lãnh Duật, sau đó quay sang ra hiệu cho Bạch Tử Hàn - Anh không có gì để nói sao?
Bị bảo bối nhà mình nhìn với ánh mắt "trìu mến" như vậy, động tác trên tay Bạch Tử Hàn dừng lại, nhíu mày, mở miệng: "Chị, buổi triển lãm diễn ra lúc mấy giờ? Chúng ta đi luôn hay sao?"
"Không, những buổi triển lãm kiểu này, không phải ai cũng được vào!" Chưa để Bạch Tịnh Tuyết trả lời, Lãnh Duật đã lắc đầu, lên tiếng.

Bỗng dưng có người khác xen vào cuộc trò chuyện của mình, Bạch Tịnh Tuyết có chút bực mình, nhưng từ trước đến nay tính tình cô luôn lạnh nhạt, vì thế trên mặt không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ thờ ơ nói một câu: "Lãnh tiên sinh quả nhiên hiểu biết sâu rộng!" Khóe miệng cong lên, "Đúng vậy, nói là đấu giá ngầm, bất quá giống như tầng lớp thượng lưu có ba cấp: hạ, trung, thượng.

Bọn người này sẽ phân tất cả người đấu giá ra thành hai loại.

Một là con cháu của gia tộc làm chính trị, mà hai là tiểu thư thiếu gia của nhà tài phiệt, đây mới là loại bọn người đó nhắm tới.

Từ sự phân loại đó, chúng lại phân ra nhà nào nắm quyền lớn nhất, túi tiền người nào rộng nhất, sau đó sẽ sắp xếp phòng bao phù hợp.

Hơn nữa, chúng vô cùng thông minh, dù có mê tiền thế nào, cũng không động vào người của Ngũ đại gia tộc ở thành phố S, bởi bọn chúng biết, những đại gia tộc này sẽ không chịu sự chèn ép của Chính phủ, càng có thể trong một đêm tóm gọn bọn chúng.

Cho nên, có một số người thuộc Ngũ đại gia tộc, nằm trong danh sách đen, tuyệt đối không bao giờ giao thiệp.

Tất nhiên trong đó, có tên Bạch tam thiếu, Cố đại thiếu, và Lãnh tiên sinh - Tam đại quỷ tài quản lý Khu 7."
"Sao lại không có tên chị?" Cố Tư Dạ nghe một hồi, trọng điểm liền rơi vào chỗ khác.

Việc tên bọn họ ở trong danh sách đen cũng là điều dễ hiện, dù gì người ta là hắc đạo, làm sao có thể gửi thiệp mời cho cả đám người Khu 7 được, không lẽ mời bọn họ tới diệt sạch ổ buôn lậu? Nhưng tại sao lại không có tên chị Tuyết, quả thật chị ấy không thường ở trong nước, nhưng tầng lớp thượng lưu đều biết, Nhị tiểu thư Bạch gia là người của Khu 7.


Bạch Tử Hàn có chút căng thẳng, tự nhiên anh cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là người trước mắt là chị gái anh, là người con gái mà anh để tâm nhất, anh không biết nên mở lời như thế nào.

Hai tay nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tịnh Tuyết, dường như sợ chị gái sẽ nói ra kết quả khó nghe nhất...!
Từ trước đến nay, con cháu Bạch gia luôn được giáo huấn vô cùng nghiêm ngặt.

Ngoại trừ Bạch Tịnh Tuyết, anh cũng không biết là do ba mẹ cảm thấy có lỗi vì để chị ấy lưu lạc nhiều năm bên ngoài, hay là do ba đời Bạch gia chỉ có mình chị ấy là cháu gái, nên cả nhà đều rất cưng chiều chị ấy, muốn làm gì thì làm, mọi người đều ủng hộ.

Đặc biệt là anh cả, dù chị ấy có gây chuyện thế nào, anh ấy cũng luôn đứng về phía chị, đúng hơn là siêu bao che.

Mấy năm nay, hành tung của chị ấy đều được bảo mật nghiêm ngặt, ngay cả anh là em trai cũng chẳng biết chị ấy ở đâu, đang làm gì, vì thế rơi vào trường hợp này làm anh không thể không nghĩ...!
Lãnh Duật càng trực tiếp hơn, ánh mắt nóng rực dán chặt vào người Bạch Tịnh Tuyết, tuy miệng không nói bất cứ lời nào nhưng nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh cũng biết anh đứng về phe của Bạch Tịnh Tuyết, cho dù cô ấy có nói ra kết quả nào, anh vẫn luôn là chỗ dựa cho cô.

Bất quá, cô gái kia lại không cần anh che chở cho cô ấy.

Bạc Tịnh Tuyết ngược lại có chút cao hứng, bởi cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Bạch Tử Hàn chứ không phải hoài nghi hay khó chịu.

Đứa em trai này thật giống ba Bạch, trong ngoài bất nhất, miệng thì hay đùa giỡn người khác nhưng lại là một người vô cùng tình cảm, luôn tin tưởng mọi người trong nhà.


"Được rồi, chị đúng là thành viên của Khu 7 nhưng chị và anh cả đều là cái tên được ưu ái trong danh sách khách mời." Bạch Tịnh Tuyệt xoay xoay cây bút trong tay, thờ ơ nói, trong ý tứ còn lộ ra chút trêu đùa.

Quả nhiên, nét mặt của Bạch Tử Hàn càng lo lắng hơn, Cố Tư Dạ ngồi bên cạnh nhìn hết mọi biểu tình của người yêu mình, không nhịn được lên tiếng: "Chị, đừng vòng vo nữa, nhìn Hàn đi, anh ấy sắp bị chị làm lo lắng không yên rồi!"
Bạch Tịnh Tuyết lắc đầu.

Thật không biết kiếp trước có phải hai anh em Bạch gia đã cứu vớt thế giới không mà hiện giờ có người yêu tốt như vậy.

Nếu nói lý tưởng của Bạch Tử Hàn là biểu dương chính nghĩa, quét sạch mọi tội ác, thì mục đích Cố Tư Dạ tham gia vào Khu 7 chỉ đơn giản là muốn ở bên Bạch Tử Hàn và giới hạn của anh cũng chính là Bạch Tử Hàn, những thứ có thể dễ dàng làm cảm xúc của Bạch Tử Hàn dao động đều sẽ bị Cố Tư Dạ loại trừ trước tiên.

Cho nên mới nói bên ngoài nhìn vào có thể mọi người sẽ ngưỡng mộ Cố Tư Dạ vì anh có một bạn trai cao, phú, soái nhưng thật chất chỉ có Cố Tư Dạ mới biết Bạch Tử Hàn là ánh sáng duy nhất dẫn đường cho cậu, nếu mất đi ánh sáng này Cố Tư Dạ sẽ không còn là Cố Tư Dạ nữa.

Sắc mặt Cố Tư Dạ thay đổi, không nhẹ nhàng bình tĩnh giống thường ngày không phải do Bạch Tịnh Tuyết trêu ghẹo mọi người, mà chính là sợ cô có thể khiến Bạch Tử Hàn đau lòng.

"Mấy đứa không phải suy đoán phức tạp vậy! Hắc đạo hỗn loạn, làm việc không phân biệt phải trái, đúng sai, không có phúc lợi cũng chẳng có lương hưu,...Người muốn hoành hành trong thế giới loạn lạc này phải luôn trèo lên, đạp lên máu tanh mà sống...!Thứ hắc đạo để ý không phải quyền lực mà là tiền tài, chỉ cần có lợi dù muốn bọn chúng giết người, dâng hiến linh hồn bọn chúng cũng không chần chừ..

Mà chị và anh cả lại là đối tượng vừa dễ kiếm tiền vừa không làm bọn chúng bại lộ thân phận.

Mọi người đều biết, anh cả không hề quan tâm đến giới chính trị, thứ anh cả nắm trong tay là một nửa thương giới của thành phố S.

Hơn nữa, ai ai cũng biết anh cả cưng chiều Âu Dương thế nào, dù Âu Dương có muốn hái sao anh hai cũng chẳng dám dâng trăng, huống chi đó chỉ là một vài món cổ vật.

Còn chị, thân phận Bạch nhị tiểu thư chỉ là danh tiếng bên ngoài, chị cũng không có lý tưởng cao cả muốn quét sạch tội ác như mấy đứa, chỉ chị làm theo suy nghĩ của mình.


Quan trọng là thứ chị có thể cho bọn chúng là nguồn lợi nhuận khổng lồ và mạng lưới quan hệ rộng lớn của cả thương giới, chính trị và hắc đạo..."
Ba người Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ và Lãnh Duật nghẹn lời, quả thực độ cưng chiều của Bạch Thiếu Hàn với Âu Dương đã đạt tới mức độ nghịch thiên, thậm chí còn dám thuê lính đánh thuê đi đào mộ...thì việc gì anh ấy không dám làm...!Thảo nào, đám người kia đều truyền tai nhau anh ấy là mafia.

"Được rồi, đừng có đứng ngây ra đó nữa! Buổi triển lãm 12 giờ mới diễn ra.

Hiện tại là 9 giờ, Mark và Rich sẽ dẫn mấy đứa tới nơi cần tới trước." Bạch Tịnh Tuyết cắt ngang tuyến suy nghĩ của ba người kia.

Dừng một chút mới nói tiếp: "Sau đó, đi theo tụi nó đến chỗ chị."
Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ nhìn nhau rất tò mò hỏi: "Chị thì sao?"
"Chị đã một ngày không ngủ rồi!" Vẻ mặt Bạch Tịnh Tuyết nhợt nhạt, hơi mỉm cười.

Bình thường nếu bảo cô thức đêm nghiệm thi, sắc mặt cô cũng không mệt mỏi như vậy, nhưng cách đây không lâu, trong lúc làm nhiệm vụ vì không để ý mà vô tình bị nội thương, sau đó phải nhanh chóng kết thúc công việc, lên máy bay cho kịp thời gian, nên sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn.

Vốn định về nước sẽ an an ổn ổn nghỉ ngơi, nào ngờ cô vừa đặt chân đến sân bay đã gặp phải xác chết, xui xẻo đến mức làm cô nhớ tới câu nói của một người bạn: "Cậu thật sự bị ám rồi! Đi đến đâu xác chết đến đó!".

Không cần Bạch Tịnh Tuyết nói rõ, ba người kia đã hiểu ý của cô, mà nhìn sắc mặt không được tốt lắm kiacũng nhanh chóng gật đầu.

Ngay cả Lãnh Duật nãy giờ bị cô xem như không khí, định mở miệng nói chuyện cũng cố gắng kìm nén tâm tình để cô rời đi trước.

Dù sao hiện tại đã tìm thấy cô, lại còn được làm chung một chỗ, thời gian của anh và cô vẫn còn dài.

Việc quan trọng nhất là giải quyết vụ án rắc rối này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.