Huyết Án Liên Hoàn

Chương 7: 5 – 3 = ?



36.

Quan Vũ Phi lại gầy đi thêm được nửa cân.

Từ khi tôi tặng cho cô ấy chiếc cân sức khỏe đến giờ, cô ấy đã gầy đi được đúng ba cân.

Nhìn thấy cô ấy lại lấy một quả mướp đắng ra gặm, lòng tôi cảm thấy xót xa. Tôi ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói: “Quan Vũ Phi, hay là… đổi sang phương pháp giảm cân khác đi? Ví dụ như…”

Còn chưa đợi tôi nói hết xong, cô đã ngắt lời tôi: “Sao lại phải đổi chứ?” Khuôn mặt mũm mĩm nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tôi chỉ vào quả mướp đắng trong tay cô, nói vẻ xót thương: “Loại quả này khó ăn quá, mình biết mà…”

Quan Vũ Phi lại một lần nữa ngắt lời tôi: “Gì chứ? Chẳng khó ăn chút nào cả, cậu nhìn này, mình đã gầy được ba cân rồi đấy, cho nên mình quyết tâm kiên trì đến cùng, nhất định giảm đến lúc chỉ còn bốn mươi cân!” Tiếp đến, cô lại nghiêng đầu, nhìn tôi vừa như cười vừa như không cười: “Cậu chắc không phải là nhìn thấy mình giảm cân nhanh chóng như vậy nên đố kỵ với mình đấy chứ?”

Tôi bất lực nhún nhún vai, chẳng có tâm trạng để đùa bỡn.

Cô cứ tưởng tôi giận, vội tươi cười ôm lấy vai tôi: “Mình biết cậu xót mình, nhưng quả thực món mướp đắng này không đến nỗi khó nuốt giống như cậu nghĩ đâu. Mặc dù có hơi đắng một chút, nhưng mà có tác dụng là được mà, chẳng phải có một cậu nói là “có được tất phải có mất” sao?”

Tôi cảm thấy trong lời nói của cô có chất chứa điều gì đó, nên quay đầu lại nhìn cô, trên mặt cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt cô lại tràn đầy nỗi đơn độc thê lương.

Rốt cuộc cô ấy đang giấu giếm điều gì?

Một lát sau, tôi quyết định hẹn cô đi ra ngoài trò chuyện, bởi tôi luôn cảm thấy bí mật trong lòng cô chắc chắn có liên quan đến cô gái tên gọi Trang Nghiên kia, hơn nữa, quyết không phải đơn giản chỉ là ghen tị như tình địch.

Nghĩ vậy, tôi cân nhắc từ lâu, vừa đang có định mở miệng, Lãnh Mộng Phàm đột nhiên hỏi tôi một cậu: “Cố Tiểu Yên, cậu có chú ý thấy, hôm Tống Tịnh Như chết, trong tay cậu ấy có phải là cầm một lá bài tú lơ khơ hay không?”

Tôi ngẩn người: “Bài tú lơ khơ? Mình không biết, hình như… là như vậy, sao thế?”

Lãnh Mộng Phàm nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến cảm thấy kỳ lạ, cậu nói xem, cầm quân bài tú lơ khơ làm gì?”

Diệp Hàn nói chen vào: “Chẳng phải lá bài tú lơ khơ đâu, mình nghe nói, hình như là bài Tarot, lúc Châu Tử Dương chết, trong tay cũng cầm một lá.”

Liên Thành vội hét lên: “Không đúng, không đúng! Chắc là một lá bài nguyền rủa.”

Mấy người kia không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về phía cô: “Lá bài nguyền rủa? Lá bài nguyền rủa là cái gì? Sao chưa nghe thấy bao giờ?”

Liên Thành đứng bật dậy, cố tình làm ra vẻ thần bí đi đến giữa phòng, bộ dạng như chuẩn bị phát biểu một bài dài, hắng giọng, nói vẻ rất nghiêm túc: “Lá bài nguyền rủa chính là… mình cũng không biết nữa!”

Câu nói vừa dứt, Diệp Hàn đã lấy một cuốn sách ném vào cô bạn, Lãnh Mộng Phàm cũng cầm sách ném Liên Thành, cả phòng bỗng chốc trở nên ồn ào nhộn nhạo.

Sau khi nô đùa thỏa thích, Diệp Hàn đi nhặt những cuốn sách bị vứt vung vãi khắp nơi, vừa nhặt vừa nói: “Thực ra chúng ta cũng chỉ ở đây đoán già đoán non, cảnh sát vừa đến đã cầm lá bài đó đi ngay, ai biết được đó là bài gì chứ.” Nói đến đây, cô ngừng lại, ngồi xổm dưới đất, trầm tư nói: “Nhưng mình lại tin lời Liên Thành nói, đó là một lá bài nguyền rủa.”

Lãnh Mộng Phàm hỏi: “Tại sao?”

Diệp Hàn lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là cảm giác!”

Cô vừa nói xong, tôi đã cảm thấy hơi mơ hồ, ngữ khí của cô khi nói câu này sao lại giống cách nói của La Thiên như vậy chứ?

Một lúc sau, Diệp Hàn đứng lên, nói vẻ u buồn: “Mình cảm thấy họ chết thảm quá, đặc biệt là Châu Tử Dương và Tống Tịnh Như, một người bị chặt đứt hai chân, một người đầu bị đập nát, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy lạnh cả người, các cậu nói xem, sao hung thủ lại tàn nhẫn như vậy chứ?”

Liên Thành nói luôn không suy nghĩ: “Biến thái chứ sao, những tên sát thủ cuồng dại biến thái ở trong phim đều tàn nhẫn như vậy mà.”

Lãnh Mộng Phàm nói: “Đó là diễn trên phim ảnh thôi, trong đời sống thực, tên sát thủ tàn nhẫn như vậy cũng hiếm gặp, cho nên, mình vẫn tin hung thủ là ma quỷ.”

Diệp Hàn xua xua tay: “Mặc kệ hắn là người hay ma quỷ, bây giờ điều mình muốn biết nhất là ba người tiếp theo đây sẽ bị chết như thế nào?”

Tôi không nén được, lên tiếng: “Cậu muốn biết điều này làm gì?”

Diệp Hàn lập tức giơ ngón tay trỏ lên môi, nói thì thầm: “Bởi vì… ba người phải chết tiếp theo rất có khả năng là mấy người chúng ta.”

Câu nói vừa thốt ra, bèn nhận được những cái lườm nguýt của các cô bạn cùng phòng, đặc biệt là Lãnh Mộng Phàm, thậm chí còn lấy dép lê ném vào Diệp Hàn. Diệp Hàn vừa xin tha vừa giải thích: “Không phải đâu, các cậu hãy nghe mình nói đã, lời mình nói không phải là không có căn cứ. Ba người tiếp theo mất mạng là tham ăn, ngạo mạn và đố kỵ. Không cần phải nói, tham ăn là Quan Vũ Phi.”

Quan Vũ Phi thoáng run rẩy, nhưng cũng không nói gì.

Sau đó, Diệp Hàn lại chỉ vào Lãnh Mộng Phàm: “Ngạo mạn là cậu!”

Lãnh Mộng Phàm trừng mắt nhìn cô bạn: “Không phải mình, mình chưa bao giờ ngạo mạn…”

Diệp Hàn hùng hổ ngắt lời Lãnh Mộng Phàm: “Nói cậu thì chính là cậu, không được chối!” Tiếp đó lại quay sang nhìn tôi, “Cuối cùng chỉ còn lại đố kỵ thôi…”

Tôi vội tiếp lời: “Không phải mình!”

Còn chưa đợi Diệp Hàn quay sang mình, Liên Thành đã vội kêu lên: “Cũng không phải mình!”

Diệp Hàn đột nhiên chỉ tay vào chính cô, mặt ủ rũ, nói: “Vậy thì chỉ còn lại mình thôi, thực ra mình đã phạm tội đố kỵ từ lâu rồi, mình đố kỵ với từng người các cậu. Đố kỵ Lãnh Mộng Phàm xinh đẹp, đố kỵ Cố Tiểu Yên có một ông anh họ đẹp trai…” Nói rồi, cô nằm bò ra giường giả vờ gào khóc thảm thiết, “Các cậu nói xem, mình sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa? Thà chết quách cho xong, còn hơn là lọt vào tay tên sát thủ, các cậu đừng có mà ngăn cản mình…” Sau đó, cô lao về phía cửa sổ, làm ra vẻ như chuẩn bị lao xuống.

Chúng tôi chẳng buồn quan tâm, mặc kệ cô đứng run rẩy như kẻ bị thần kinh ở đó.

Một lúc sau, Diệp Hàn mở to mắt, hét gọi như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời: “Này! Các cậu mau lại đây, ông Phạm lại đi cùng với một cô gái đấy!”

Lãnh Mộng Phàm lập tức nhảy từ trên giường xuống, lao đến bên cửa sổ: “Đâu? Đâu?”

Ngay cả Quan Vũ Phi cũng chạy đến xem, đương nhiên là không thể thiếu Liên Thành được.

Thấy bọn họ chen chúc nhau bàn tán xôn xao, trước ô cửa sổ bé tẹo, tôi cũng không kìm lòng được, cũng nhập bọn, nhưng trong lòng cảm thấy hơi băn khoăn, chẳng qua cũng chỉ là ông Phạm đi cùng với một cô gái sao? Có gì mà phải kinh ngạc đến thế chứ?

Tôi nhìn theo hướng chỉ của bọn họ, quả nhiên nhìn thấy ông Phạm. Con người bị mắc bệnh sạch sẽ đó hôm nay thật không ngờ lại mặc một chiếc áo màu đỏ chót, trông rất chói mắt, do khoảng cách quá xa, nên không nhìn ra được cô gái đi bên cạnh ông ta là ai, nhưng trông có vẻ họ đang đi dạo.

Tôi uể oải ngáp một cái vẻ chán chường, đi dạo thì có gì đáng để xem chứ?

Đúng lúc đó, Diệp Hàn than thở, nói vẻ tiếc nuối vô hạn: “Xa quá, nếu mà có cái kính viễn vọng thì hay biết mấy, có thể nhìn xem cô gái đó là ai.”

Liên Thành vội nói: “Kính viễn vọng? Mình có đấy, mình đi lấy ngay đây.” Nói xong, bèn lao ra ngoài cửa như một cơn gió. Cô nha đầu này cứ luôn như vậy, làm gì cũng vội vã.

Sau này tôi mới biết tại sao bọn họ lại hứng thú với đời sống riêng tư của ông Phạm đến thế, bởi vì ông Phạm đã 41 tuổi, nhưng vẫn sống độc thân. Còn về nguyên nhân việc ông sống độc thân thì ít nhất cũng có N phiên bản, dù sao cũng đều là không tốt đẹp gì. Nghe nói trước đây ông đã từng theo đuổi một cô giáo ở khoa Trung văn, hai người đã qua lại một thời gian, thậm chí còn lan truyền tin họ sẽ cưới nhau. Sau đó không biết vì sao, họ đột nhiên chia tay, cô giáo đó ngày thứ hai sau khi họ chia tay cũng rời khỏi trường. Cho nên, chỉ cần nhìn thấy ông Phạm lại đi cùng cô giáo nào, sẽ đều khiến mọi người vô cùng hiếu kỳ.

Nếu như vậy, tôi càng cảm thấy ông Phạm rất khả nghi, người đàn ông 41 tuổi đến giờ vẫn độc thân, vấn đề này đúng là rất đáng để tìm hiểu.

Liên Thành đi lấy kính viễn vọng mãi mà chẳng thấy bóng dáng đâu, thế nên chúng tôi lần lượt rời khỏi ô cửa sổ. Diệp Hàn lôi một cuốn nhật ký dưới gối ra, vẽ gì đó trên giấy, rồi ngẩng đầu lên hỏi chúng tôi hôm nay ngày bao nhiêu.

Tôi nói: “Ngày 21, sao thế, viết nhật ký à?”

Cô vừa viết vừa nói: “Không đâu, không tin cậu đến đây mà xem!”

Tôi đi đến, nhìn thấy trên đó ghi chật kín những thứ như là các khoản thu chi:

Tháng X ngày X, TH 68 tệ (một bộ đồ lót)

Tháng X ngày X, BH 76 tệ (Dầu gội, sữa tắm)

Tháng X ngày X, TD 50 tệ (Thẻ điện thoại)



Tôi kinh ngạc hỏi: “Cậu ghi những thứ này là cái gì vậy? Sao mình nhìn chẳng hiểu gì cả?”

“Thế mà cậu cũng không hiểu? Đây chính là viết ngày nào mua đồ ở đâu mà.”

“Nhưng SH, BX, CY có ý nghĩa gì?”

“Ồ, cái này à, chính là tên viết tắt phiên âm chữ cái đầu tiên của tên đường phố, ví dụ như TH là chỉ đường Tang Hoa, BH là phố đi bộ, TD là đường Triều Dương. Mình học theo Lãnh Mộng Phàm đấy.”

Lãnh Mộng Phàm cười: “Đúng rồi, thuận tiện cho việc ghi chép, hơn nữa còn khá thời trang nữa chứ.”

Đang nói, Liên Thành cầm kính viễn vọng hăm hở đi vào, mấy người bọn tôi lại lao ngay đến bên cửa sổ. Diệp Hàn nhanh tay cướp được kính viễn vọng để nhìn, sau đó ủ dột thốt lên: “Đi mất rồi còn đâu, chẳng nhìn thấy gì nữa!”

Tôi cũng nhìn vào kính viễn vọng, ông Phạm đúng là đã đi khỏi đó rồi, nhưng tôi cảm thấy kính viễn vọng rất thú vị, bèn nhìn ngó xung quanh, vừa nhìn vừa hỏi: “Sao cậu lại có kính viễn vọng thế?”

Liên Thành nói: “Không phải của em đâu, là của Tiểu Huệ, cậu ấy lúc rảnh rỗi cũng thích nhìn kính viễn vọng.”

Tôi lập tức hiểu ngay ra vấn đề: “À, mình hiểu rồi, thảo nào mà hôm nọ cậu nói nhìn thấy mình ăn một lúc bốn quả táo! Chắc chắn là cậu lấy kính viễn vọng nhìn trộm mình!”

Liên Thành vội giải thích: “Không phải đâu, đại ca, hôm đó em đang nhìn chơi thôi, phòng ký túc xá của mọi người chính là phía đối diện mà, hơn nữa lại đều là tầng 4, cho nên… là em vô tình nhìn thấy thôi.”

Khi Liên Thành nói đến đây, tôi vừa vặn nhìn đến sân bóng rổ, trên một chiếc ghế dài ở sân bóng, có một người đàn ông trung niên đang ngồi nhàn tản, vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngay, ông ta là Bồ Bằng.

Sau đó, tôi trả kính viễn vọng cho Liên Thành, bước ra khỏi ký túc xá. Liên Thành tưởng tôi giận, vội chạy theo, luôn miệng nói xin lỗi, nói cô ấy không hề cố ý nhìn trộm tôi. Tôi phải an ủi hồi lâu, cô ấy mới chịu nghe lời quay trở lại ký túc xá đợi tôi, tôi không muốn đi gặp Bồ Bằng mà lại có cô ấy lẽo đẽo theo sau.

Sau đó, tôi bước nhanh về phía sân bóng, Bồ Bằng vẫn chưa đi, vẫn đang ngồi thảnh thơi ở đó. Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh ông ta, nói một câu mở đầu mà tôi phải suy nghĩ rất lâu: “Chú Bồ, hôm đó cảm ơn chú quá!” Câu nói đó của tôi ám chỉ về việc tôi gặp ông ở đầm hoa sen lúc đêm khuya, mặc dù ông không làm gì cho tôi cả, tôi cũng không cần phải nói lời cảm ơn ông, nhưng hiện giờ tôi đang muốn tạo sự thân thiện với ông. Không ngờ, ông chỉ hờ hững liếc nhìn tôi một cái, chẳng nói gì, hơn nữa nét mặt hơi lạnh, còn mang theo chút ngạo mạn.

Tôi vừa liếc nhìn ông qua khóe mắt, vừa giả vờ tỉnh bơ tiếp tục nói: “Chú ở đây chắc nhiều năm rồi ạ?”

Ông ta vẫn không nói, nhưng lần này nét mặt đã thay đổi, không lạnh lùng như trước nữa, mà nhìn tôi vẻ hào hứng. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ông ta ở cự ly gần như vậy. Tôi lập tức phát hiện ra đây là một người đàn ông có sức hấp dẫn lớn, mặc dù ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại có một đôi mắt rất có sức lôi cuốn. Tôi chỉ có thể hình dung được như vậy, vì tôi không tìm ra được từ nào phù hợp hơn từ “lôi cuốn”. Đôi đồng tử ấy như thể được phủ một lớp sương mù lên trên, tràn đầy sức cuốn hút, dường như chỉ cần nhìn thẳng vào mắt ông ta, chất sợi trên toàn thân bạn đều bị nó cuốn hút.

Khi tôi nhận ra được điều này, tôi vội vàng chuyển dời ánh mắt, hỏi thẳng luôn: “Chú là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như ạ?”

Cuối cùng ông ta cũng mở miệng nói, nhưng lại là một câu nói vô cùng kỳ quặc: “Cô có biết 5 trừ 3 bằng mấy không?”

Tôi ngẩn người giây lát: “Lẽ nào không phải là 2 sao?”

Ông ta cười nhưng không nói gì, sau đó lại từ từ giơ một bàn tay ra, lấy một bàn tay khác gập ba ngón tay cuối của bàn tay đầu tiên, chỉ còn ngón cái và ngón trỏ, cười nói là bằng 8, rồi lại đổi kiểu, thu lại ba ngón tay ở giữa, còn lại ngón cái và ngón út, nói là bằng 6[1]. Tôi nhìn ông vẻ khó hiểu, tôi hỏi ông là thi thể Tống Tịnh Như có phải do ông phát hiện ra không, ông ta biểu diễn cho tôi thứ này làm gì?

[1] Theo ký hiệu tay của Trung Quốc, mỗi chữ số ứng với 1 kiểu tay, hai kiểu tay đó ứng với số 6 và số 8.

Ông ta nhận ra sự băn khoăn của tôi, chậm rãi nói: “Tôi muốn nói cho cô biết, bất cứ sự việc nào cũng đều không phải là tuyệt đối, cũng không phải là cố định mãi mãi, nếu cứ nhất định theo đuổi đến cùng, vậy thì cô sẽ đi vào ngõ cụt, không có lối ra, cũng không có đường lùi. Giống như 5 trừ 3 vậy, phản ứng thông thường của con người là trả lời bằng 2, họ cũng không suy nghĩ xem nó có thể bằng 8, thậm chí bằng 6. Có một số thứ thực ra rất đơn giản, chỉ cần xem cô nhận thức ra như thế nào.”

Tôi nghe mà không tài nào hiểu nổi, ông ta kiểu lấp lửng như thế là có ý gì? Lẽ nào ông đã sớm đoán biết tôi đang nghi ngờ ông ta, cho nên mới nói những câu này để ra hiệu cho tôi, ông ta không phải là hung thủ? Tôi đột nhiên cảm thấy ông ta hơi giống thầy hiệu trưởng Uông, đây chẳng phải là chứng tỏ “dưới đất không giấu hai trăm lượng” sao? Nếu như ông ta không phải là hung thủ, thì cần gì phải vòng vo ám thị cho tôi chứ?

Một lát sau, ông ta đứng dậy, khẽ xoa xoa đầu, nói: “Cô là một cô gái rất thú vị!” Sau đó bèn quay người bước đi.

Tôi nhất thời không kịp định thần lại, chỉ ngẩn người nhìn theo bóng lưng ông càng lúc càng xa dần, tôi là một cô gái rất thú vị? Là ý gì?

38.

Nửa tiếng sau, tôi cùng La Thiên bước vào một quán ăn nhỏ, bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy Bồ Bằng rất khả nghi, cho nên tôi kể cho La Thiên nghe việc tôi mới gặp Bồ Bằng, xem anh nói như thế nào.

Vừa bước vào quán ăn, tôi đã nhìn thấy hai người con trai khá điển trai giống nhau y hệt đang ngồi ở một bàn. Tôi có biết bọn họ, họ là anh em sinh đôi, anh trai tên Cố Ngôn, là kỹ sư thiết kế đồ họa, em trai tên Cố Lượng, là một tên ngốc, nhưng cũng lại là thiên tài, rất mẫn cảm với các con số, phép tính khó đến mấy, anh ta cũng có thể tính nhẩm, hơn nữa còn có khả năng nhìn một lần là ghi nhớ, một cuốn sách dày cỡ nào, chỉ cần đưa anh ta đọc một lần, anh ta có thể biết được câu nói nào ở dòng nào trang nào.

Cố Ngôn cũng nhìn thấy chúng tôi lập tức tươi cười chào hỏi, bào chúng tôi đến ngồi cùng. Tôi cười nói, không cần đâu, rồi tôi và La Thiên chọn một bàn ở góc, ngồi xuống.

Sau khi yên vị, anh hỏi tôi: “Em gọi anh ra có việc gì vậy?”

Tôi ghé sát vào anh một chút, nói nhỏ: “Em vừa đi tìm gặp Bồ Bằng rồi.”

Mặt anh bỗng dài hẳn ra, nói vẻ không vui: “Em có biết em đang làm gì không? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng đừng có nóng vội thiếu suy nghĩ, em làm như vậy rất dễ đánh rắn động cỏ.”

Mắt tôi chợt bừng sáng: “Nói vậy, anh cũng nghi ngờ Bồ Bằng phải không?”

“Đương nhiên, trước khi bắt được hung thủ, bất cứ ai cũng đáng để nghi ngờ, nhưng anh không giống em, cái gì cũng thể hiện trên mặt, không cần biết phải trái trắng đen gì đã vội đi tìm Bồ Bằng, may mà em không phải là cảnh sát, chẳng có chút ý thức kỷ luật gì hết! Được rồi, em nói đi, có phát hiện được gì không?”

Tôi chau mày: “Phát hiện? Không có gì cả, chỉ là cảm thấy ông ta rất kỳ quặc, ăn nói hàm hồ.” Sau đó, tôi tường thuật lại một lượt nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Bồ Bằng.

Sau khi nghe xong, La Thiên cũng chau mày: “Lúc đó em hỏi ông ta có phải là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Tống Tịnh Như à?”

Tôi nói: “Đúng vậy!”

La Thiên lườm tôi một cái: “Thế thì thà em hỏi thẳng luôn ông ta có phải là hung thủ hay không cho xong, em có hiểu thế nào là khéo léo không vậy?”

Tôi tức giận không thốt lên lời, tên La Thiên đáng chết này, tôi giúp hắn mà hắn còn giáo huấn tôi.

Đúng lúc tôi đang bực tức, điện thoại di động của tôi vang lên, là Liên Thành gọi tới, cô ấy vẫn còn lo lắng vì việc nhìn trộm tôi ăn bốn quả táo. Đúng là một cô bé con, sao tôi có thể giận hờn vì chút việc cỏn con đó chứ? Rồi lại an ủi tôi một lúc mới chịu tắt máy.

Thấy tôi tắt máy, La Thiên hỏi: “Sao thế? Liên Thành lấy kính viễn vọng nhìn trộm em à?”

Tôi nói: “Không phải đâu, cô ấy chỉ nghịch thôi, phòng ký túc xá của bọn em vừa vặn đối diện nhau, cho nên cô ấy mới vô tình nhìn thấy.”

La Thiên nhướn mày: “Vậy à? Bất luận là vô tình hay cố ý, lấy kính viễn vọng nhìn trộm người khác dù sao vẫn là hành vi không hay.”

Tôi không kìm được vội giải thích giúp cho Liên Thành: “Anh đừng nói cậu ấy như vậy có được không? Cậu ấy rất đơn giản, hơn nữa, kính viễn vọng có phải của cậu ấy đâu, là của Lưu Tiểu Huệ, nếu như hành vi không tốt thì cũng là Lưu Tiểu Huệ, chứ không phải Liên Thành.”

Khi nói đến đây, nhân viên phục vụ đem đồ ăn chúng tôi gọi tới, tôi lấy giấy ăn lau mồ hôi trán, hỏi nhân viên phục vụ sao lại nóng như vậy, có phải là không bật điều hòa? Cô nhân viên nói với tôi vẻ ái ngại rằng điều hòa bị hỏng. Tôi nói vẻ không vui: “Vậy cô giúp tôi đưa một chiếc quạt điện đến, nóng thế này thì ăn sao được?”

Đúng lúc đó, có một tin nhắn của người tên Vương Đào gửi đến, anh ta nói: “Em đang làm gì vậy, Tiểu Yên? Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Đây là ai nhỉ? Sao lại gửi tin nhắn này chứ?”

La Thiên chỉ mải ăn, không buồn ngẩng đầu, lơ đễnh hỏi: “Tin nhắn gì thế?”

Tôi đưa điện thoại di động cho anh, bảo anh tự xem, vừa đưa cho anh xong, tôi liền cảm thấy hối hận, thứ tin nhắn đầy ám muội như vậy sao có thể đưa cho anh xem được? Mặc dù tôi không hiểu tin nhắn này là chuyện gì, nhưng đối phương đã nói cả tên tôi ra, hơn nữa trong di động của tôi cũng hiển thị tên anh ta, La Thiên sẽ nghĩ như thế nào đây?

Tôi ấp úng giải thích: “Em không quen anh ta, La Thiên em vốn không hề biết anh ta là ai, có thể… có thể là người ta gửi nhầm!”

La Thiên ngừng lại, không ăn nữa, trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại đi động, lạnh lùng nói: “Vậy sao?”

Tôi thầm than thở, đúng là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi: “Em thực sự không quen biết anh ta, em vốn không hề nhớ là mình đã lưu cái tên này vào danh bạ khi nào, chắc chắn là đã nhầm lẫn.”

La Thiên không nói gì, ấn mấy nút trên bàn phím, sắc mặt anh càng tệ hơn, trả lại di động lại cho tôi: “Em tự xem đi!”

Tôi bực bội nhận lại di động, bỗng chốc, toàn thân như bị ai giáng cho một cú đòn, bởi vì tôi nhìn thấy trong hộp thư gửi đi thật không ngờ lại có tới mười mấy tin nhắn tôi gửi cho “Vương Đào”, tin nhắn nào cũng vô cùng ám muội, hơn nữa như thể chính tôi đang đối thoại với anh ta.

Chứng cứ chắc như đinh đóng cột thế, chỉ e tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Tôi nhìn La Thiên vẻ ai oán: “Anh hãy tin em, có được không?”

La Thiên không nói, cũng không nhìn tôi. Tôi cảm thấy vô cùng đau buồn, chỉ muốn đập đầu vào tường để chứng minh sự trong sạch của tôi, tôi lập tức gọi số điện thoại của Vương Đào. Nhưng sau khi ấn số xong, tôi mới biết, sự hiểu nhầm này có thể mãi mãi không thể nào hóa giải nổi, bởi vì đối phương cứ một mực nói quen biết tôi, thậm chí còn hùng dũng trách móc tôi có phải là quen biết với anh chàng điển trai khác mà muốn ruồng bỏ anh ta, việc này là thế quái nào chứ?

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đem quạt điện đến, há miệng vốn định nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi và La Thiên, liền vội bật công tắc quạt rồi đi luôn.

Nhân viên phục vụ vừa đi, di động của La Thiên chợt đổ chuông, anh rút chiếc di động từ trong túi quần ra không cẩn thận lôi ra cả một tờ giấy, kết quả là tờ giấy đó bị quạt thổi bay, bay đến tận cửa phòng vệ sinh. Tôi vội vàng chạy đi nhặt, không ngờ trong nhà vệ sinh có một cô lao công đang lau sàn, hất một chậu nước ra cửa.

Tôi kêu lên thất kinh, vội lao đến, tờ giấy đó đã ướt đẫm. Cô lao công tưởng đã hất vào người tôi nên cuống quýt xin lỗi, tôi lắc đầu nói không sao, rồi ghé tờ giấy sát lên miệng thổi, thấp thoáng nhìn thấy bên trong có chứ, cũng không biết có quan trọng hay không.

Tôi cẩn thận mở tờ giấy ra xem, vừa xem tôi đã căng thẳng trợn tròn mắt – đây chính là tờ giấy được lấy ra từ trong túi quần của Tống Tịnh Như. Vốn dĩ nó là một bài thơ được chép lại từ những bài thơ cổ, nhưng lúc này đây, sau khi gặp nước, vết tích chữ viết đều biến mất, chỉ còn lưu lại mấy chữ vô cùng rõ nét: thắng, kinh, trang, 4, 10, 5.

Tôi kêu lên thất thanh: “La Thiên, anh… anh mau lại đây xem!”

La Thiên lập tức lao đến, đôi mắt lập tức mở to: “Thắng kinh trang 4, 10, 5?” Sau đó, chúng tôi lại nhìn nhau, cùng đồng thanh thốt lên: “Là ý gì nhỉ?”

Đúng lúc đó, người em trai Cố Lượng ngồi gần đó chợt nói như một cái máy: “Đoạn 15 trang 4 “Thánh kinh” là nói…”

Anh ta còn chưa nói xong, La Thiên đã lao vào như tên tới, vừa hào hứng vừa căng thẳng: “Nói gì?”

Tôi chợt nhớ ngay ra Cố Lượng có khả năng chỉ nhìn một lần là nhớ, rất có thể anh ta đã đọc “Thánh kinh”, nên biết được đoạn 15 trang 4 viết gì, hơn nữa, chữ “Thắng kinh” viết trên tờ giấy này chắc là từ đồng âm của “Thánh kinh”.

Không ngờ Cố Lượng bị bộ dạng của La Thiên làm cho hoảng hốt, liền chui tọt xuống gầm bàn, Cố Ngôn vội kéo cậu em ra, nhưng anh ta nhất định ôm chặt chân bàn, luôn miệng nói La Thiên là kẻ xấu, có chết cũng không chịu ra.

Tôi cũng chạy đến, cùng Cố Ngôn dỗ dành nịnh nọt hồi lâu, mới dụ được Cố Lượng chui ra khỏi gầm bàn. Cuối cùng, La Thiên phải chạy sang cửa hàng bên cạnh mua cho Cố Lượng một que kem, Cố Lượng mới nói ra đoạn 15 trang 4 trong “Kinh thánh” nói là: Giê-hô-va nói với anh ta: “Phàm kẻ nào giết Cain, tất sẽ bị báo thù bảy lần.” Giê-hô-va đã đánh dấu ký hiệu lên mình Cain, hầu cho ai gặp Cain thì đừng giết.

La Thiên chép đoạn thoại này lại, nhìn đi nhìn lại mấy lần, hỏi Cố Lượng: “Chỉ có vậy thôi sao? Còn nữa không?”

Cố Lượng vừa ăn kem vừa hằn học nói: “Không còn nữa, đồ xấu xa!” Bộ mặt cố tình tỏ ra như vậy. Cậu chàng này, miệng ăn kem La Thiên mua cho mà còn hung dữ với La Thiên như vậy.

La Thiên chăm chú nhìn đoạn thoại đó, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt, lẩm nhẩm: “Phàm kẻ nào giết Cain, tất cả sẽ bị báo thù bảy lần. Là ý gì nhỉ?” Sau đó, anh lại ngẩng đầu hỏi Cố Lượng, “Câu chuyện của Cain, trong “Thánh kinh” ghi chép như thế nào?”

Cố Lượng đúng là một thiên tài khiến người ta phải bái phục, anh ta không cần nghĩ đã nói ngay, nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh ta không ổn chút nào, giống như học thuộc lòng bài khóa vậy: “Adam ăn ở với Eve, là vợ mình; người thọ thai sanh Cain (có nghĩa là “được”) và nói rằng: Nhờ Đức Giê-hô-va giúp đỡ, tôi mới sanh được một người. Eve lại sanh em Cain, là Abel; Abel làm nghề chăn chiên, còn Cain thì nghề làm ruộng. Vả, cách ít lâu, Cain dùng thổ sản làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va. Abel cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Đức Giê-hô-va đoán xem Abel và nhận lễ vật của người; nhưng chẳng đoái đến Cain và cũng chẳng nhận lễ của người; cho nên Cain giận lắm mà gằm nét mặt, Cain thuật lại cùng Abel là em mình. Vả, khi hai người đang ở ngoài đồng, thì Cain xông đến Abel là em mình, và giết đi.”

La Thiên cũng chép đoạn này từng chữ một, nhưng nét mặt anh càng lúc càng mơ hồ: “Lẽ nào… hắn tự coi mình là…? Phàm những người đắc tội với hắn đều phải chịu trừng phạt?”

Tôi không kìm được, tiếp lời: “Không thể nào, nếu như nói bốn người hiện nay gặp nạn đều là bởi vì đắc tội với hắn, vậy thì những người mười năm, hai mươi năm trước thì sao? Hơn nữa, những người gặp nạn đều không cùng một khoa, họ thậm chí không quen biết nhau, sao có thể đồng thời đắc tội với cùng một người được?”

La Thiên không thèm để ý đến tôi, vội vàng nhét mấy tờ giấy đó vào túi, nói lời cảm ơn với hai anh em Cố Ngôn, rồi đi thẳng ra khỏi quán.

Tôi ngồi ngẩn người, tôi biết anh vẫn đang tức giận vì tin nhắn, nhưng tôi… Tên Vương Đào đáng chết đó rốt cuộc là ai?

Cố Ngôn khẽ chạm nhẹ vào tôi: “Sao vậy, anh ta bắt nạt cô à?”

Tôi lắc đầu, mắt ầng ậc nước. Cố Lượng cũng tiến đến an ủi tôi: “Chị đừng khóc, chúng ta cứ mặc kệ anh ta, anh ta là kẻ xấu xa. Em cho chị kem này.”

Tôi vội cắn chặt môi, nói với bản thân, nhất định không được khóc, không được làm mất mặt, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nào kiềm chế được, òa một tiếng, nhoài người ra bàn khóc lớn tiếng, vừa khóc vừa hét: “Phục vụ, đem rượu đến đây! Tôi muốn uống rượu…”

39.

Tôi uống say rồi, say đến độ tôi đã về được đến ký túc xá bằng cách nào cũng không nhớ được nữa. Nhưng có một việc tôi vẫn nhớ, đó là việc tôi gào khóc ở quán ăn, thậm chí còn ca hát nhảy múa linh tinh, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Đều là tại La Thiên cả, sao anh ta có thể không tin tưởng tôi chứ? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như đổi thành tôi, tôi cũng sẽ không tin, phải trách thì trách tên Vương Đào đó… Vừa nghĩ đến những tin nhắn kỳ lạ đó, tôi lại không nén nổi bi thương, lại gục đầu vào gối khóc thổn thức, rồi ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ mãi đến tận khi tan học buổi chiều, bọn họ quay về phòng mới gọi tôi dậy. Quan Vũ Phi cầm một chiếc khăn mặt ướt đưa tôi lau mặt, kinh ngạc hỏi tôi sao lại chạy ra ngoài uống rượu? Tôi không biết nên nói với cô ấy như thế nào, bởi vì bọn họ đều không biết mối quan hệ giữa tôi và La Thiên. Nếu như chỉ đơn thuần là cãi nhau với “anh họ” mà chạy ra ngoài uống rượu giải sầu, lý do này quá nực cười, cho nên tôi không nói gì cả, ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, chất còn vẫn chưa tan hết, bụng hơi cồn cào.

Quan Vũ Phi cẩn thận rửa một quả táo đưa cho tôi, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm ơn cô, cười nói không sao, chỉ là muốn uống rượu, không có lý do gì khác.

Một lát sau, bọn họ nói muốn đi mua sắm, xăng đan của Lãnh Mộng Phàm hỏng rồi, muốn đi mua một đôi mới, rồi nhất định cứ kéo tôi đi. Tôi vốn không muốn đi, bị mấy tin nhắn đó giày vò, chẳng có chút tâm trạng mua sắm gì cả, nhưng không thể nào từ chối được bọn họ, đành phải đi cùng.

Tôi lơ đễnh đi theo bọn họ đi hết nơi này đến nơi khác. Ban đầu Lãnh Mộng Phàm mỗi lần thử giày đều hỏi ý kiến tôi, tôi đều gật đầu nói đẹp, nhưng sau đó cô cầm một đôi bốt dài, hỏi tôi: “Đôi xăng đan này đẹp không?” tôi vẫn nói đẹp giống như một con rối gỗ, cô bèn không thèm hỏi tôi nữa.

Tôi thực sự không có chút tâm trạng nào, trong đầu toàn những tin nhắn đó, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao trong di động của tôi lại có cái tên “Vương Đào” chứ? Rồi tại sao trong hòm thư gửi đi của tôi lại gửi cho anh ta bao nhiêu tin nhắn như vậy? Điều kỳ lạ nhất là, khi tôi gọi điện thoại cho anh ta, thật không ngờ anh ta có chất giọng cùng vùng quê với tôi. Nhưng trong trí não của tôi, chưa bao giờ có một người bạn như vậy, hơn nữa, tôi đã xem số điện thoại của anh ta, hoàn toàn xa lạ đối với tôi, tại sao lại như vậy được chứ?

Khi đi qua một cửa hàng bán thuốc, Diệp Hàn muốn đi vào mua “bản lam canh”, nói dạo này bị nhiệt. Sau khi thanh toán tiền, lúc đang định rời khỏi đó, Diệp Hàn chợt nhìn thấy chiếc cân sức khỏe để ở cửa ra vào hiệu thuốc, bèn đứng lên cân, rồi lại bảo Quan Vũ Phi cũng cân. Tôi đang ở trong trạng thái mơ màng, đến lúc định ngăn cản thì Quan Vũ Phi đã tươi cười bước lên cân sức khỏe.

Tôi biết, trước khi đứng lên cân, Quan Vũ Phi chắc chắn là vô cùng vui sướng, bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng mình đã gầy đi được ba cân, nhưng, chỉ một giây sau… Cùng lúc cô đứng lên cân, tôi thầm kêu lên một tiếng: “Gay rồi!” Tôi ngẩn người đứng yên tại chỗ, chờ đợi cơn phong ba bão tố ập đến.

Quả nhiên, sắc mặt Quan Vũ Phi lập tức sa sầm lại, cô quay sang nhìn tôi, ánh mắt như mũi tên cắm phập vào tôi. Tôi muốn giải thích với cô ấy, tôi chỉ là không nỡ nhìn thấy cô lo lắng vì việc béo phì, cho nên mới chỉnh sửa chiếc cân sức khỏe tôi tặng cho cô, mỗi đêm bò dậy để điều chỉnh cân giảm đi nửa cân… Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cô, tôi không nói được gì, chỉ có thể bất lực nhìn cô.

Diệp Hàn không hiểu chuyện gì, tiến lại nhìn vào cân sức khỏe, lấy tay che miệng, kêu lên thất thanh: “Sao lại vẫn là 59 cân? Cố Tiểu Yên, cậu…”

Quan Vũ Phi vẫn nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, sự phẫn nộ và thất vọng trong ánh mắt đan xen nhau tạo thành một đốm lửa, chuẩn bị đốt cháy tôi.

Quan Vũ Phi, mình xin lỗi, mình không hề cố ý…

Trong lòng tôi chợt trào dâng nỗi xót xa, chỉ muốn khóc.

Hồi lâu sau, Quan Vũ Phi bước xuống khỏi cân sức khỏe, lao thẳng ra ngoài, cố tình va mạnh vào tôi, khiến tôi loạng choạng suýt ngã.

Diệp Hàn đuổi theo: “Quan Vũ Phi!” Nhưng Quan Vũ Phi đã chạy mất tăm từ lâu rồi.

Cuối cùng nước mắt không tài nào kiềm chế nổi đã lăn dài xuống, tôi khẽ tự hỏi mình: Mình đã làm sai rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.