Khi ấy, từ phía xa, có hai bóng người lao nhanh tới.
Bóng người nữ cất tiếng thanh tao:
- Lục huynh, quái khách bịt mặt thình lình xuất hiện, làm gã chưởng môn Hàn Cộng Lực thoát chạy, thật đáng tiếc.
Người trai đang phi hành bên cạnh chính là Lục Siêu Quang, vỗ vào vai cô gái:
- Mã Giáng Kiều. Muội nghĩ đến những tên cỏ rác ấy làm gì. Điều quan
trọng là huynh đưa muội về với thân phụ, sau đó sẽ tìm cho ra kẻ nào ám
hại quần hùng đổ tội cho huynh với dấu tích của ngón võ công Huyết Chỉ
Đoạt Hồn giả mạo.
Mã Giáng Kiều trỏ tay về phía trước:
- Kim Phụng Ảo kia rồi.
Nhìn những mỏm đá nhọn hoắt dưới ánh trăng vàng úa. Lục Siêu Quang gật gù:
- Muội trở về giữa lúc đêm tàn, chắc phụ thân ngạc nhiên lắm nhỉ?
Cô gái mỉm nụ cười duyên:
- Phụ thân chẳng ngạc nhiên đâu, chắc người chỉ mừng vì được gặp lại huynh thôi.
Hai bóng người lao vút xuống cửa động có cây phong cao sừng sững.
Bỗng Lục Siêu Quang nghe Mã Giáng Kiều thét lên một tiếng đau đớn như xé ruột gan:
- Trời ơi, thân phụ ...
Chàng trai cũng vừa kịp nhìn lên cành cây phong và thấy có một xác người treo lủng lẳng, đong đưa theo đợt gió khuya!
Mã Giáng Kiều gục xuống dưới gốc cây phong, còn Lục Siêu Quang bàng hoàng đảo mắt nhìn bốn phía.
Vừa lúc ấy, một tiếng quát vang lên, cùng câu hỏi gay gắt:
- Lũ chuột bọ nào chán sống hay sao dám lẻn vào tổng đàn Bát Kỳ Bang?
"Vèo Vèo ...".
Tám tên thuộc hạ của Độc Xuyên Lão Quỷ phóng vụt ra, dàn hàng ngang trước mặt Lục Siêu Quang.
Chỉ nhìn qua bọn này, Lục Siêu Quang đã biết kẻ nào vừa ám hại Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa.
Chàng liền gằn giọng:
- Ta là Hắc Diêm Vương, đến hỏi tội Độc Xuyên Lão Quỷ đây.
- Trời, đại đệ tử của Hồng huyết Linh Quân?
Tám gã nọ lập tức tháo lui mấy bước, mắt lơ láo nhìn người trai trẻ tuổi có hỗn danh tanh máu kia.
Lục Siêu Quang quét tia mắt lạnh lùng qua tám gương mặt đã tái xanh. Chàng
không chút thương xót bọn ma giáo tàn ác này nên buông từng tiếng lạnh
lùng:
- Trong tám thằng tụi bay, ta chỉ sinh phúc tha chết cho một thằng để làm nhiệm vụ thông báo.
Bọn nọ kinh hồn hoảng vía, chưa kịp nhúc nhích thì Lục Siêu Quang đã tung mình lên ...
Bình Bình Bình ...
Mười ngọn chỉ phong xẹt xuống, phủ chụp lên bọn thuộc hạ của lão quỷ như chiếc lưới tử thần.
Trong chớp mắt, bảy thi thể nằm la liệt, trên trán mỗi tên đều có một lỗ sâu hoắm, máu phụt có vòi ...
Chỉ còn lại một tên, song hắn đã thất thần đứng chôn chân cứng ngắc, mặt trắng bệch tựa tờ giấy.
Phẩy ống tay áo, Lục Siêu Quang thét:
- Vào kêu Độc Xuyên Lão Quỷ ra đây, còn đứng đó chờ chết à?
Gã nọ giật nẩy mình, vội phóng chạy vào động như ma đuổi.
Lục Siêu Quang đến bên gốc cây phong, Mã Giáng Kiều đã ngất đi vì quá đau đớn.
Chàng vội điểm nhẹ vào huyệt thiên âm giúp nàng tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn chàng, Mã Giáng Kiều lại rú lên thê thảm.
Trầm giọng dịu dàng, Lục Siêu Quang nói bên tai cô gái:
- Hiền muội, ta không thể giành lại mạng sống của phụ thân. Bây giờ ta phải làm hài lòng người đã khuất.
Mã Giáng Kiều ngước lên. Nàng lau nhanh dòng lệ, nhưng lời nói chất chứa đầy hờn căm, uất hận:
- Tiểu muội quyết phải phanh thây lão quỷ, để thanh toán món nợ máu này ...
Lục Siêu Quang liền nhấc bổng nàng lên. Cả hai bay vụt vào trong Kim Phụng Ảo.
Lúc đó Độc Xuyên Lão Quỷ còn la đà bên bầu rượu.
Tên thuộc hạ chạy vụt vào, thở hồng hộc:
- Bang chủ ôi, nguy rồi, Hắc Diêm Vương xuất hiện.
Trước mặt lão, chàng trai và cô gái chiếu nhãn quang nẩy lửa vào lão, ánh nhìn hết sức dữ dội.
Nhận ra chàng trai trẻ ngày nào tiếp tay với Mã Chu Sa ở Bãi Sinh Tử, lão quỷ đã sợ.
Song lão vẫn thét giọng rè rè như cái chuông bể, chất chứa nội lực thâm hậu:
- Hắc Diêm Vương. Ngươi dám đến đây à? Chắc ngươi chưa biết võ lâm quần hùng đang truy tầm ngươi để hỏi tội?
Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Ta sẽ gặp quần hùng để đổi chất về kẻ mạo danh ta. Nhưng trước mắt ta hỏi tội ngươi đã.
Độc Xuyên Lão Quỷ hừ một tiếng bằng giọng mũi:
- Tiểu tử, ngươi chọn cái chết thảm khốc nên mới chui vào rọ. Bộ ngươi không biết chốn này là tổng đàn Bát Kỳ Bang sao?
Lục Siêu Quang cười lạt:
- Con quỷ mỏ dơi. Ngươi đã phản lại chủ trương võ đạo của tiền bang chủ
Phiêu Bồng Khách, còn dám tru sát Mã kiếm khách là sư huynh của ngươi,
để chiếm đoạt Bát Kỳ Bang.
Nhưng hôm nay ngươi đã tận số rồi.
Nghe nhắc tới cha mình, Mã Giáng Kiều phóng vụt tới trước, điểm ngón tay vào mặt Độc Xuyên:
- Lão quỷ, ta bắt ngươi phải trả nợ máu.
Xúc động bởi ý chí căm thù của cô gái, nhưng Lục Siêu Quang làm sao tạo
được một phép lạ cho Mã Giáng Kiều có thể thắng lão quỷ võ công thượng
thừa kia?
Chàng lập tức chuyển hữu chưởng, ấn nhẹ một ngón tay
vào sau lưng cô gái mà đối thủ không hề hay biết, mặc dù Độc Xuyên Lão
Quỷ đang trố mắt ngó lom lom.
Cùng lúc với hành động của Lục Siêu Quang, Mã Giáng Kiều cảm thấy chói lòa đôi mắt, một luồng nhiệt khí từ
đan điền xông lên, tỏa khắp cơ thể. Thời gian chỉ khoảng năm cái chớp
mắt, cô gái cảm nhận nội lực trong mình kết tụ rần rật, sức mạnh chuyển
ra song chưởng. Nàng đã có một công lực chưa từng thấy. Mã Giáng Kiều
ngầm biết chàng đang truyền cho nàng nội khí sung mãn để xuất được những tuyệt chiêu.
Lục Siêu Quang ngó thẳng vào mặt Độc Xuyên:
- Lão quỷ nghe đây. Mối thù này là của Mã tiểu thư. Sẽ chính tay nàng đưa ngươi về địa phủ. Nếu ngươi thắng được nàng, ta lập tức bỏ qua mọi
chuyện ...
Độc Xuyên Lão Quỷ đưa mắt nhìn cô gái, rồi quay lại chàng trai:
- Ta thắng được con bé này thì ngươi sẽ rời khỏi nơi đây?
Lục Siêu Quang mỉm cười:
- Tất nhiên, tất nhiên.
Lời xác nhận của chàng trai khiến Độc Xuyên Lão Quỷ và bầy thuộc hạ đều ngạc nhiên.
Lẽ nào thiếu nữ mỏng manh kia có thể so tài đọ sức với lão ác ma tanh máu, đã từng làm võ lâm khiếp mặt. Chính tiền bang chủ Bát Kỳ Bang là Phiêu
Bồng Khách lúc thu nạp tên này cũng chỉ vì ông muốn cải tạo một tên ma
đầu trở về nẻo chính. Nào ngờ ...
Lão quỷ rú lên một tràng cười:
- Tốt lắm, hãy sẵn sàng đi, cô bé.
Vút Vút ...
Làn thanh quang từ kiếm thép đã như màn lưới đan chéo những tử chiêu mang
theo mối thù kẻ giết cha mình, Mã Giáng Kiều quyết áp đảo ngay lão quỷ.
Độc Xuyên tung mình né tránh làn kiếm quang, và song chưởng của lão đẩy ra hai đạo kình khí cuồn cuộn quật vào cô gái.
"Ầm ...".
Kình khí của Độc Xuyên bị dội ngược bởi kiếm phong lạnh như băng tuyết, tàng ẩn nội lực sung mãn lạ lùng.