Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 2: Đuổi giết đến cùng



Khi lớp nắng chiều cuối cùng nơi ven trời vừa bị bàn tay thần đêm chộp đi, đèn đã sáng rực bên bờ sông Tần Hoài.

Tất cả các tửu lầu khách điếm trên vùng đất ăn chơi này cơ hồ đều đông nghịt khách. Ban đêm nơi đây luôn ngập không khí hoan lạc.

Thế nhưng, việc đời luôn khó được thập toàn thập mỹ. Có nơi đắm chìm trong hoan lạc thì cũng có nơi đứng trước sự khủng khiếp của tử vong.

Tử thần sắp đến, sự khủng khiếp cũng theo ý niệm nảy sinh. Lúc này, một tòa trang viên nằm ở ngoại thành, lầu các tường đỏ ngói xanh, rộng hằng mấy mẫu đất, một bức tường đá vây quanh nằm khuất sau rặng liễu xanh. Lúc này tuy đã cuối thu nhưng cảnh sắc trông như đang là mùa hạ.

Hồi mười mấy năm trước, tòa trang viện này được dân cư lân cận gọi là Nhạc gia bảo. Nhưng cái tên mọi người kính ngưỡng ấy giờ đây đã bị quên lãng. Thế sự tang thương quả khiến người cảm thán.

Lúc này, hai cánh cửa cổng sơn đỏ đang mở toang. Hai gã tráng hán đang thờ thẫn đứng nhìn mười mấy con tuấn mã trong hai bên chuồng, như có sự kiện khủng khiếp gì đó sắp xảy ra vậy.

Sau bức bình phong trong gian khách sảnh rộng thênh thang lúc này đèn nến sáng choang. Mười sáu người cả già lẫn trẻ đang ngồi quanh hai chiếc bàn Bát Tiên to lớn.

Trên bàn bày đầy thức ăn thịnh soạn, nhưng dường như chưa món ăn nào được động đến.

Thật quái lạ, trong đại sảnh ngập đầy không khí chết lặng, chẳng có tiếng ồn ào của một tiệc rượu. Cũng không có tiếng hàn huyên. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ lo âu khôn tả.

Bỗng, một lão nhân có năm chòm râu dài, hai mắt âm trầm ngồi ở đầu bàn đứng lên nói :

- Các vị huynh đệ, xin hãy ăn uống trước rồi hẵng cùng bàn đại kế.

Nào, nào, lão phu kính các vị một chung!

Đoạn đưa tay cầm lấy chung rượu trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn một hơi, nhưng bàn tay cầm chung thoáng hơi run rẩy.

Những người khác thẫn thờ đứng lên, nâng ly uống cạn rượu, ai nấy đều như kẻ mất hồn.

Lão nhân râu dài hít sâu một luồng chân khí, hắng giọng nói :

- Lão ngũ, tin tức có chính xác không?

Đoạn đưa mắt nhìn về phía một lão nhân tuổi trạc lục tuần, má phải có một vết sẹo ngồi phía bên phải.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn vào mặt lão nhân mặt sẹo, trên mặt mọi người đều lộ ra một chút vẻ hy vọng.

Lão nhân mặt sẹo thẫn thờ gật đầu :

- Hoàn toàn chính xác!

Ba bốn người đồng thanh hỏi :

- Nghe ai nói vậy?

Lão nhân mặt sẹo đứng phắt dậy :

- Các vị sợ chết, chẳng lẽ lão phu không sợ sao? Chính mắt lão phu đã trông thấy...

Lão nhân râu dài rúng động cõi lòng, buột miệng nói :

- Lão ngũ... đã chính mắt trông thấy ư? Như thế nào?

Lão nhân mặt sẹo lúc này dường như tinh thần không còn chịu đựng nổi nữa, bỗng cười vang nói :

- Họ dùng tay tự móc lấy tim gan mình...ha ha...

Mọi người nghe xong thảy đều lộ vẻ kinh hãi, thừ người ra nhìn lão nhân mặt sẹo.

Lão nhân râu dài lẩm bẩm :

- Một đứa bé con mà có được bao công lực, sao hắn lại có thể buộc Trường Giang tam kiệt tự móc tim gan thế nhỉ? Điều này... thật không thể tin được!

Mặc cho miệng lão cố phủ nhận, nhưng nỗi ám ảnh trong lòng vẫn không tiêu tan bởi những lời phủ nhận ấy.

Nỗi khủng khiếp đã bao phủ cả đại sảnh, mọi người thảy đều có cảm giác tư nguy, không khí ngột ngạt đến tột độ.

Đột nhiên, hai tiếng cười âm trầm vang đến tai hệt như tia chớp từ ngoài bờ tường vọng vào. Liền theo đó bóng đỏ thấp thoáng dừng lại trước cửa đại sảnh.

Những người trước đại sảnh lòng đang khiếp hãi, thảy liền giật bắn người. Mấy mươi ánh mắt hãi hùng đều hướng ra cửa đại sảnh.

Lập tức, mọi người đều giật bắn lên một lần nữa. Thì ra ngoài đại sảnh đã xuất hiện hai lão nhân tóc bạc mặc áo bào đỏ và khăn đỏ che mặt, một cao một thấp, qua ánh mắt sáng quắc cũng đủ rõ nội công của họ đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn hết là hai lão nhân áo đỏ trong tay đều có xách hai chiếc đầu lâu bên bết máu.

Người áo đỏ bịt mặt thấp hơn đứng bên phải cất giọng sắc lạnh nói :

- Tần Hoài ngũ nghĩa, lão phu phụng mệnh đến đây lấy thủ cấp của các ngươi!

Lão nhân râu dài lòng thoáng trầm xuống, lớn tiếng nói :

- Lão phu năm người đã phạm tội gì mà phải chịu hình phạt bị cắt thủ cấp chứ?

Người áo đỏ bịt mặt cao hơn đứng bên trái lạnh lùng nói :

- Các ngươi tội lớn bằng trời, không sao kể xiết. Nạp mạng đi thôi!

Lão Tam trong Tần Hoài ngũ nghĩa lạnh lùng nói :

- Hai người phụng mệnh của ai?

Người áo đỏ thấp cười khảy :

- Các ngươi chưa xứng để hỏi! Sao còn chưa tự động thủ, chả lẽ phải để lão phu ra sức sao?

Lúc này mọi người trong đại sảnh đã biết đối phương không phải là kẻ họ e sợ liền tức cảm thấy nhẹ người, cùng nhau buông tràng cười, hiển nhiên chẳng xem hai người đứng trước mặt ra gì.

Lão nhân râu dài cười to nói :

- E rằng hai ngươi chưa đủ khả năng. Ha ha...!

Người áo đỏ đanh mặt, mắt rực lên vẻ ghê rợn. Tay phải vung lên, một bóng đen bay thẳng vào ngực lão nhân râu dài, nhanh như chớp nhưng không có ám kình.

Lão nhân râu dài buông tiếng cười, đưa tay đón lấy nhìn, kinh hãi la lên :

- Ồ! Đây chính là Huyền Hạc đạo trưởng ư?

Người áo đỏ cao lạnh lùng nói :

- Các ngươi tự xét mình võ công cao hơn Huyền Hạc hay không?

Tần Hoài ngũ nghĩa cùng đưa mắt nhìn nhau. Họ thật không ngờ võ công cao thâm như Huyền Hạc đạo trưởng mà cũng táng mạng trong tay hai người này.

Lão đại trong Tần Hoài ngũ nghĩa cúi xuống xem xét đầu người trong tay một lúc bỗng kinh hoàng nói :

- Tôn giá là Thiên Thủ Nhân Đồ ư?

- Thiên Thủ Nhân Đồ?!....

Tất cả mọi người trong đại sảnh cơ hồ đều buột miệng kêu lên.

Người áo đỏ cao ngửa mặt cười vang :

- Ha ha... đã biết lão phu đến đây các ngươi còn định phản kháng ư? Ha ha...

Tiếng cười đầy vẻ ghê rợn và đinh tai nhức óc.

Lão nhân râu dài thoạt tiên vẻ mặt căng thẳng, song chợt động tâm, vung tay ném đầu người đi và cũng cười vang nói :

- Bọn lão phu tuy võ công kém xa các hạ, nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng lão phu cam đoan hai người không dám động đến một ngọn cây cọng cỏ trong trang viện này!

Hai lão nhân áo đỏ cùng nhau giận dữ gầm lên :

- Ngươi hãy xem lão phu có dám hay không?

Đoạn vừa định tung người lao tới.

Lão nhân râu dài vội thò tay vào lòng lấy ra một chiếc ngọc bài chạm trổ tinh xảo, giơ lên cao nói :

- Hai người hãy nhìn xem đây là gì?

Hai người áo đỏ ngẩng lên nhìn, liền kinh hãi la lên :

- Ồ! Dao Trì lệnh!

Đoạn vội vã quay người, phóng đi nhanh như chớp.

Trong khi ấy, trên một ngọn cây to ngoài sân vang lên một tiếng cười khảy, nhưng không một ai phát giác.

Mọi người trong đại sảnh thấy hai lão ma sát nhân đã sợ hãi bỏ chạy, nỗi lo sợ trước đó bất giác lại dâng lên trong lòng.

Lão nhân râu dài bỗng đưa mắt nhìn lão nhân mặt sẹo nói :

- Lão ngũ, có lẽ kẻ giết Trường Giang tam kiệt chính là Thiên Thủ Nhân Đồ!

Lão nhân mặt sẹo nghe vậy thoáng động tâm, song vẫn hoài nghi nói :

- Nhưng theo lời mấy người cùng đi với Trường Giang tam kiệt thì đó là một thiếu niên áo đen!

Lão tam tiếp lời :

- Người có thể dịch dung mà! Họ cũng là hai người, vừa rồi cũng là hai người. Vậy chẳng phải do họ giả trang là gì?

Lời phân giải của y cũng khá hợp tình hợp lý, mọi người đều bất giác nghe lòng nhẹ nhõm.

Lão nhân mặt sẹo bỗng thở dài nói :

- Cầu mong đây là một sự giả mạo. Ôi, nghĩ khi xưa chúng ta thảy đều bị người ta lợi dụng, mãi đến bây giờ cũng chưa biết người chủ trì là ai, vậy mà lại phải thay hắn chịu tội!

Lão đại vội ngăn lại :

- Lão ngũ không muốn sống nữa sao? Đừng quên là năm xưa chúng ta thảy đều nhúng tay vào...

Lão đại trong Tần Hoài ngũ nghĩa vừa dứt lời, bỗng một tiếng cười sắc lạnh vang lên trong đại sảnh. Một giọng đanh lạnh nói :

- Cho nên các người thảy đều đáng chết!

Mọi người thảy đều hồn phi phách tán, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, trở tay rút lấy binh khí trên lưng xuống, ngưng thần chờ đợi.

Chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn áo đen lạnh lùng đứng nơi cửa đại sảnh, ánh mắt sáng quắc chầm chậm quét qua mặt từng người.

Những người trong đại sảnh tuy không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng kể được là bậc nhất võ lâm. Vậy mà thiếu niên áo đen này đã vào đến tự lúc nào, không một ai hay biết.

Lão nhân râu dài, lão đại trong Tần Hoài ngũ nghĩa tay phải nắm chặt Dao Trì ngọc lệnh, trầm giọng quát hỏi :

- Các hạ là ai?

Tiếng nói đã chút run rẩy.

Thiếu niên áo đen chớp mắt hai cái, mặt bỗng hiện sát cơ, giọng sắc lạnh nói :

- Nhạc Nhạn Linh!

Tuy chỉ có ba tiếng ngắn ngủi, song chẳng khác nào ba mũi tên độc ghim vào lòng mọi người, khiến họ rùng mình nổi gai ốc.

- Nhạc Nhạn Linh ư?

- Nhạc Nhạn Linh đến từ Ngọa Long bảo ư?

- Không sai!

Thiếu niên áo đen này chính là Nhạc Nhạn Linh đến từ Ngọa Long bảo. Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói :

- Hẳn các vị đã rõ ý định đến đây của tại hạ. Hãy tự tuyệt đi!

Lão nhân râu dài nhìn kỹ Nhạc Nhạn Linh, thầm nhủ :

- “Xét theo tuổi tác thì y chẳng thể có được võ công gì kinh người mới phải...”

Lão nghĩ vậy, những người khác cũng nghĩ vậy, nỗi lo sợ trước đó cũng giảm dần bởi tuổi tác của Nhạc Nhạn Linh.

Ba người đứng ở hàng đầu nắm chặt binh khí trong tay, mặt lộ vẻ khinh thường, từng bước tiến đến gần Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh vẫn điềm nhiên lạnh lùng nói :

- Các vị còn chờ gì nữa?

Thốt nhiên, liên tiếp tiếng giận dữ quát lên :

- Giết ngươi!

Đồng thời, ba hán tử cùng lúc lao tới, đao quang kiếm ảnh chớp ngời. Ba món binh khí chớp nhoáng công vào ba nơi tử huyệt trên mình Nhạc Nhạn Linh, xuất thủ cực kỳ hiểm độc.

Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cười mũi, người vẫn đứng yên bất động.

Ba người đều toàn lực xuất thủ, tốc độ nhanh đến hoa mắt, trong chớp mắt ba món binh khí đều đã đâm đến cách tử huyệt trên mình Nhạc Nhạn Linh chỉ còn chừng năm phân.

Đột nhiên, Nhạc Nhạn Linh chớp nhoáng tung ra một chưởng.

Chàng xuất thủ nhanh đến mức mọi người chỉ thấy tay phải chàng thoáng cất lên mà thôi.

Không hề có khí lạnh buốt xương, không hề có kình phong gào thét....

Bỗng ba tiếng rú thảm khốc vang lên, ba người đã văng bay đến dưới góc tường cách ngoài hai trượng, hồn lìa khỏi xác.

- Ồ....

Cơ hồ tất cả mọi người hiện diện cùng bật lên một tiếng kinh hoàng, thiếu niên áo đen chỉ một cái cất tay nhẹ nhàng đã kết liễu ba mạng người, thủ đoạn xem ra quá ư tàn bạo. Nhưng nào ai biết cảnh ngộ bi thương của chàng?

Nhạc Nhạn Linh chẳng hề màng đến ba thi thể máu thịt nhầy nhụa kia, lại lạnh lùng nói :

- Hôm nay đừng ai mong sống thoát khỏi tay Nhạc mỗ!

Nỗi khiếp sợ trong lòng mọi người vừa tiêu tan trước đó giờ đây lại trở về và gia tăng gấp bội. Mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên mặt họ từng giọt rơi xuống đất.

Bỗng, lão nhân râu dài giơ cao Dao Trì lệnh trong tay nói :

- Nhạc Nhạn Linh, lão phu có lệnh trong tay, ngươi có giỏi thì hãy hạ thủ thử xem.

Nhạc Nhạn Linh ngửa mặt cười vang :

- Kẻ nào Nhạc mỗ muốn giết, dù có lệnh của Ngọc Hoàng Đại Đế trong tay cũng không thể thoát chết! Ha ha...

Trong tiếng cười đinh tai, từng bước đi vào trong sảnh.

Mọi người không tự chủ được liên tiếp thoái lui, mắt không chớp nhìn chốt vào Nhạc Nhạn Linh. Dần dần khoảng cách rút ngắn...Tiếng bước chân của chàng lúc này nghe còn khủng khiếp hơn là tiếng chuông đòi mạng.

Lão nhân râu dài thấy vậy cả kinh nói :

- Ngươi dám trái lệnh Dao Trì à?

Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh :

- Thành thật cho lão biết, lão muốn sống thoát khỏi tay Nhạc Nhạn Linh này, e còn khó hơn lên trời!

Dứt lời vẫn tiếp tục tiến tới. Lúc này mọi người đã lui đến một góc đại sảnh không còn đường thoái lui nữa, trong khi ấy Nhạc Nhạn Linh vẫn từng bước tiến tới.

Chó đến đường cùng buộc phải quay lại cắn càn. Mọi người thấy đã hết đường thoái lui, lòng liều mạng liền nảy sinh. Mấy mươi con mắt đều rực hung quang, chòng chọc nhìn vào Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh thoáng động lòng, song mặt vẫn đanh lạnh, hai tay từ từ đưa lên, lạnh lùng nói :

- Các ngươi chịu chết đi thôi!

Ngay khi Nhạc Nhạn Linh vừa định xuất thủ, bỗng mọi người giận dữ quát vang :

- Chưa chắc!

Rồi thì ùa nhau xông tới, đao quang kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng ập đến, phủ trùm mọi yếu huyệt toàn thân Nhạc Nhạn Linh, uy thế thật kinh người.

Ngay khi ấy, một thiếu nữ áo lục đẹp như tranh im lìm đáp xuống ngoài sân. Tiếp theo đó là bốn thiếu nữ trang phục thị tỳ, song họ đã đến muộn một bước.

Ngay khi thiếu nữ áo lục chân vừa chạm đất, Nhạc Nhạn Linh đã xuất thủ phản kích. Chỉ thấy thân hình chàng thấp thoáng, hệt như bóng u linh xông vào làn kiếm quang dày đặc.

Tiếp theo, tiếng rú thảm khốc vang lên liên hồi. Trong mười bốn người đã có mười người gục ngã. Mỗi người đều trúng một chưởng vào ngực, thất khiếu lưu huyết chết ngay tức khắc.

Còn lại bốn người vừa thấy đồng bọn táng mạng liền nảy ý đào tẩu, bèn gom hết sức bình sinh tung mình về phía cửa.

Nhạc Nhạn Linh lúc này lòng đã ngập sát cơ, đâu để họ đào thoát.

Thấy vậy liền quay người vung chưởng. Chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, bốn người vừa đào tẩu đến cửa liền cùng rú lên thảm khốc, ngã xuống đất chết ngay.

Trong đại sảnh đèn đóm vẫn sáng choang, song giờ cảnh tượng đã trở thành địa ngục. Tử thi ngổn ngang, máu chảy lênh láng.

Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài trĩu nặng, thờ thẫn đứng tại chỗ. Chẳng rõ là do tâm sự nặng nề khiến chàng như vậy hay là thương tiếc cho những người vừa nằm xuống.

Một hồi thật lâu, Nhạc Nhạn Linh mới cất bước đi ra cửa, chỉ nghe chàng xót xa lẩm bẩm :

- Nơi đây vốn là cố cư của gia đình họ Nhạc mình, nhưng nay chỉ còn lại mỗi mình Nhạc Nhạn Linh này thôi!

Nhạc Nhạn Linh cắm cúi đi đến cửa, chợt trông thấy chiếc Dao Trì lệnh chạm trổ tinh xảo, bất giác cúi người đưa tay nhặt lấy.

Thiếu nữ áo lục kinh khiếp đến đứng thừ ra ngoài sân tự nãy giờ, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh cúi xuống nhặt Dao Trì lệnh, bất giác giật nẩy mình, bèn cũng chẳng màng đến lên tiếng báo trước, tay phải vung lên, một vệt sáng lam bay vút về phía Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh lúc này lòng đang ngổn ngang tâm sự, đâu ngờ đến có kẻ ám toán. Ngay khi bàn tay sắp chạm vào Dao Trì lệnh, “phập” một tiếng, một mũi lam châm đã cắm vào lưng bàn tay.

Cơn đau khiến Nhạc Nhạn Linh tay phải bất giác chững lại, nhưng không rụt tay về, vẫn vươn tới chộp lấy ngọc lệnh.

Thiếu nữ áo lục thấy vậy hốt hoảng quát :

- Bỏ Dao Trì lệnh xuống ngay!

Dứt lời người đã lao đến gần. Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng đã biết kẻ đả thương mình là một thiếu nữ, tức giận đứng phắt dậy hỏi :

- Cô nương là ai?

Đồng thời đôi mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt thiếu nữ. Chỉ thấy đối phương toàn thân y phục một màu, mày như thanh sơn, mắt như thu thủy, mũi thẳng môi hồng, xinh đẹp tuyệt trần hệt như Quan Âm trong tranh, lòng bất giác thoáng xao động.

Lúc này thiếu nữ áo lục cũng đã nhìn rõ diện mạo Nhạc Nhạn Linh, bất giác mặt ửng đỏ, vội quay nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :

- Các hạ thật to gan, lại dám giết người đoạt lệnh ngay trong vùng quản hạt của Lệnh chủ. Hôm nay gặp bổn Quận chúa, e rằng các hạ khó thoát khỏi công đạo!

Nhạc Nhạn Linh tính vốn cao ngạo, nghe vậy tức giận cười khảy :

- Dao Trì lệnh tuy khiến võ lâm thiên hạ khiếp sợ, nhưng đối với Nhạc mỗ chẳng là gì cả. Cớ sao cô nương lại xuất thủ đả thương người?

Thiếu nữ tự xưng là Quận chúa nói :

- Đó là độc châm cảnh cáo của Lệnh chủ!

- Độc châm ư?

Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng rực sát cơ, sắc lạnh nói :

- Chúng ta không thù không oán, vậy mà cô nương lại hạ thủ tàn độc như vậy, tưởng Nhạc mỗ không dám giết cô nương sao?

Dứt lời, hai tay liền đưa lên trước ngực.

Tiếng nói lạnh tanh của Nhạc Nhạn Linh khiến thiếu nữ áo lục kinh hãi biến sắc mặt, bất giác lùi sau hai bước, ngước mắt lạnh lùng nói :

- Dám thì động thủ đi!

Nhạc Nhạn Linh không rõ cá tính nàng nên chẳng cảm thấy gì về sự quyết định kỳ lạ ấy. Song bốn nữ tỳ nghe vậy đều giật mình kinh hãi, cùng thầm nhủ :

- “Quận chúa sao hôm nay lạ thường thế này?”

Nhạc Nhạn Linh song chưởng đưa lên mấy lượt, nhưng sau cùng vẫn không sao xuất thủ. Bởi hai người đâu có thâm thù đại hận gì.

Chàng thầm buông tiếng thở dài, cao giọng nói :

- Tại hạ dùng lệnh đổi lấy thuốc giải được không?

Thiếu nữ áo lúc không đáp mà lại hỏi :

- Các hạ chẳng phải đòi giết bổn Quận chúa đó ư? Vì sao không giết nữa?

Nhạc Nhạn Linh cười nhạt :

- Giữa hai chúng ta không có thâm thù đại hận!

- Trên mình bổn Quận chúa không có thuốc giải. Chỉ cần các hạ trong hai năm biết ăn năn hối cải, không giết người nữa, Lệnh chủ tự sẽ phái người mang thuốc giải đến cho các hạ!

Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên hỏi lại :

- Hai năm ư?

Người lớn tuổi hơn hết trong số bốn nữ tỳ tiếp lời :

- Đó là lòng nhân từ của Lệnh chủ! Nếu là người khác, e rằng các hạ đã mất mạng rồi!

Nhạc Nhạn Linh thơ thẩn ngước mắt nhìn trời thầm nhủ :

- “Vị Lệnh chủ mình chưa từng gặp này quả là một người nhân từ! Vậy là giới giang hồ thật có phúc!”

Nghĩ đoạn, đưa Dao Trì lệnh ra trao cho thiếu nữ áo lục nói :

- Trả lại ngọc lệnh cho cô nương, thời gian hai năm đối với Nhạc Nhạn Linh này đã thừa hơn tháng rồi!

Thiếu nữ áo lục sửng sốt hỏi :

- Các hạ chính là Nhạc Nhạn Linh ư?

Nhạc Nhạn Linh gật đầu :

- Chính là tại hạ!

- Lệnh chủ cần gặp các hạ! Hãy theo bổn Quận chúa đi ngay, rất có thể Lệnh chủ sẽ trao thuốc giải cho các hạ!

Trong giọng nói thiếu nữ áo lục dường như có vẻ vui mừng.

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu cười :

- Không cần, lần sau chúng ta gặp lại chẳng rõ sẽ là ở chốn hung hiểm nào!

Đoạn trao Dao Trì lệnh cho một nữ tỳ đứng gần, sải bước đi ra sân.

Thiếu nữ áo lục nghe lòng se thắt. Bỗng quay người đuổi theo nói :

- Các hạ còn phải giết người nữa ư?

Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, thờ ơ nói :

- Trong hai năm sống giới hạn, giết người là sứ mạng chủ yếu của Nhạc Nhạn Linh này!

Đoạn tung mình vượt qua bờ tường biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Thiếu nữ áo lục ngây ngẩn nhìn theo lẩm bẩm :

- Hai năm sống trong giới hạn, hai năm sống giới hạn....

Bỗng biến sắc mặt, kinh hoàng nói :

- Hay là y đã....

Quay sang bốn nữ tỳ nói :

- Đi, chúng ta về tổng đàn mau!

Bốn nữ tỳ ngơ ngác nhìn Quận chúa. Bỗng họ dường như hiểu ra điều gì đó, quay người theo sau Quận chúa bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.