Monster đã bị bắt, về phần xử lý hắn thế nào, đó không phải là phạm vi quản lý của Triển Dực, mà hắn cũng chẳng thèm để ý.
Trải qua hai ngày lười nhác, hôm nay là ngày nghỉ của Triển Dực, Bạch Vũ đã dậy từ sáng sớm, vẫn luôn nghĩ Triển Dực còn đang ngủ, ai ngờ lại thấy người kia cầm ly nước từ nhà bếp đi ra, cổ áo mở rộng, thân hình xinh đẹp tỏa sáng, mặc thế này chỉ cần khoác thêm áo khoác là có thể ra ngoài.
Bạch Vũ chạy tới bên cửa sổ, ngẩng mặt nhìn lên trời, “Hình như hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây.”
Triển Dực mở tủ áo, rút ra một chiếc áo khoác mà theo Bạch Vũ thì phần lớn đều y như nhau, chỉ khác một tí xíu xìu xiu, mặc vào, cầm miếng bánh mì trên bàn, bước ra ngoài, nói với Bạch Vũ, “Tôi đi tới tối mới về, tự anh tìm đồ ăn đi.”
Triển Dực hơi nhún vai, “Hôm nay tôi được nghỉ, đi làm chuyện riêng.”
“Riêng tới cỡ nào?” Bạch Vũ vươn tay nhẹ nhàng cầm áo khoác của mình.
“Tang lễ.” Triển Dực không nhanh không chậm phun ra hai từ.
Bạch Vũ ngẩn người, nửa nắm tay lại, nhẹ nhàng che miệng ho khan một tiếng, “Hãy nén bi thương.”
Triển Dực cười như không cười, “Tôi cũng chưa hề nói người chết là bạn tôi.”
Bạch Vũ chớp mắt, “Vậy cậu đi tang lễ của ai?”
Triển Dực thấy Bạch Vũ đã mặc áo khoác vào, nhẹ nhàng ngoắc tay với hắn, ra ngoài, tựa như rất sẵn lòng cho Bạch Vũ đi theo.
“Người kia tên là Taryn • Coster.” Triển Dực khởi động xe, hướng về một phương hướng xa lạ đối với Bạch Vũ bay đi, “Một trong mười tội phạm mạnh nhất bị truy nã của khu thứ bảy, tính tới nay là quỷ đỏ có cấp biến dị cao nhất, tôi bắt giam hắn khoảng nửa năm, hôm nay là ngày hắn chấp hành lệnh tử hình và chôn cất, phỏng chừng cũng chẳng ai tới đưa tiễn, cho nên tôi rất hứng thú đi xem.”
“Nga…” Bạch Vũ đã hiểu được, “Hắn phạm tội gì?”
“Taryn là một trong những hung phạm nổi tiếng nhất bấy giờ, sát thủ liên hoàn, thói quen của hắn là chuyên giết người tốt.” Triển Dực nhìn kính chiếu hậu quan sát tình hình giao thông, nói chuyện phiếm với Bạch Vũ, hôm nay sương mù hơi dày nên hắn cũng không vội.
“Chuyên giết người tốt?” Bạch Vũ tựa hồ cảm thấy thật buồn cười, “Hạng người nào gọi là người xấu thì tôi có thể hiểu, nhưng hạng người nào mới được gọi là người tốt?”
Triển Dực đậu xe ở gần khu nhà máy hẻo lánh, xuống xe đi bộ, “Chưa từng làm chuyện xấu có tính là người tốt không?”
“Tiêu chuẩn thấp như vậy à?” Bạch Vũ đuổi theo, hai tay đút vào túi quần, “Vậy thế giới của cậu chẳng phải toàn là người tốt không sao?”
“Vậy như thế nào mới đúng?” Triển Dực đeo kính mát, bước tới một bên cửa sắt, bấm mật mã, cửa sắt mở ra, hắn và Bạch Vũ bước vào, “Người tốt cũng không nhất định là người được mọi người yêu thích.”
“Chỗ này là chỗ nào?” Bạch Vũ tò mò nhìn xung quanh, cảm thấy đây là một nhà máy bỏ hoang, rất hoang vu cũng có chút âm trầm.
“Pháp trường và khu mai táng.” Triển Dực dẫn Bạch Vũ đi trên một con đường sạch sẽ.
Bạch Vũ phát hiện hai bên đều là cỏ xanh, trên mặt cỏ có không ít những bia mộ màu đen.
“Mấy tấm bia này là những người bị xử quyết?” Bạch Vũ tò mò.
“Đúng vậy.”
“Sao người hiện đại so với ngày xưa bất nhân quá vậy?” Bạch Vũ lắc đầu chậc chậc hai tiếng, “Cho dù là người gây chuyện tội ác tày trời, thì khi chết vẫn có quyền chọn nơi mai táng của mình chứ, tại sao lại chôn ở đây?”
Triển Dực hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Vũ một lúc lâu, cười thản nhiên, “Suy nghĩ của anh đúng là rất logic dạng cường giả.”
Bạch Vũ nhướn mày.
“Bọn họ muốn có quyền lợi à, vậy quyền lợi của mấy người bị họ giết thì ai cho đây?” Triển Dực hơi nhún vai, “Giết người phải đền mạng, nhưng cho dù có đền mạng thì những người kia cũng không sống lại được, cho nên đừng hy vọng bản thân có thể vùng lên, trước sau gì cũng trực tiếp rớt xuống địa ngục thôi.”
“Á…” Bạch Vũ nở nụ cười, “Cậu quả nhiên tiến hóa cao hơn con người, lạnh lùng kiểu này, tôi rất thích!”
Cuộc nói chuyện của hai người đột nhiên bị cắt ngang bởi bức tường màu đen phía trước.
Bạch Vũ quan sát bức tường, cao hơn 10m, có cảm giác chạm phải chân trời, trên nền gạch được khắc hình 18 tầng địa ngục, vô cùng đồ sộ lại chấn động.
“Rất khí thế.” Bạch Vũ sợ hãi than.
“Nơi này là cánh cửa địa ngục.” Triển Dực dựng cổ áo lên, nhắc nhở Bạch Vũ, “Ở khu thứ bảy có bốn cánh cửa, đều là hảo địa phương.”
Bạch Vũ suy nghĩ, “Ân, ngoại trừ cánh cửa địa ngục, còn có an lạc chi môn giam giữ trọng phạm, vậy còn hai cửa nữa là gì?”
“Một cái là cánh cửa thiên đường, còn một cái là tĩnh mịch chi môn.” Triển Dực nói, “Tĩnh mịch chi môn giam giữ những bệnh nhân nguy hiểm có tâm thần khác thường, cánh cửa thiên đường thì có chút đặc biệt.”
“Bắt giam cái gì đó sao?” Bạch Vũ cười tủm tỉm.
“Có cơ hội sẽ nói cho anh biết.” Triển Dực mang Bạch Vũ dọc theo cánh cửa màu đen, kéo lưới sắt, vòng người qua… Bên kia là một mảng đất bằng phẳng trống trải.
Sàn nhà bằng kim loại màu đen, rộng như bốn năm sân bóng ghép lại, bằng phẳng bóng loáng. Sương mù đã tan, mặt sàn nhà nổi lên màu xanh của bầu trời xinh đẹp.
Chính giữa sân, ở rất xa hai người, có một cái bệ thi hành hình phạt nằm độc lập, cao đại khái khoảng 10m.
Đứng trên bệ hình vuông là một nam tử, mặc đồ trắng, trên người không có gông xiềng.
Hắn đứng giữa bệ, hai tay đút vào túi, ngẩng mặt nhìn bầu trời, nghe thấy tiếng lưới sắt liền xoay đầu nhìn.
Liếc mắt một cái liền thấy Triển Dực, người nọ đưa tay nhẹ phất một cái, giống như chào hỏi.
Triển Dực cũng khoát tay, hai người giống như hai người bạn cũ gặp lại.
Bạch Vũ vuốt cằm nhìn nam tử kia, có vẻ còn trẻ, dáng người cao gầy, bộ dáng cũng không tồi, rất giống thanh niên có tương lai đầy hứa hẹn.
“Nhìn không giống người xấu a.” Bạch Vũ vươn tay che nắng.
“Ban đầu thì đúng là không phải.” Triển Dực chậm rãi nói, “Sau khi virus BN biến dị thì toàn làm chuyện ác tày trời.”
“Đô đô…”
Lúc này, có tiếng cảnh báo vang lên.
Bạch Vũ nhìn trái nhìn phải, “Tiếng gì vậy?”
“Đã đến giờ.” Triển Dực nhẹ nhàng vẫy tay với người kia, ý bảo — Bye bye!
Theo động tác của Triển Dực, người nọ ngẩng mặt la to, “Triển Dực! Tôi thật sự rất yêu cậu!”
Bạch Vũ bị hắn làm hoảng sợ.
Triển Dực nhướn hai hàng lông mày xinh đẹp, gật đầu, vỗ ngực, ý bảo xin nhận tấm lòng.
“Lần sau…” Người nọ đột nhiên cúi đầu, nhìn thẳng về phía hai người.
Đồng thời, chợt nghe một tiếng “Phù” vang lên, như tiếng gió xé, lại giống như tiếng thổi nến.
Ngọn lửa màu xanh nháy mắt bao lấy hắn.
Bạch Vũ kinh ngạc, “Thiêu sống á?!”
“Ha ha!” Taryn cười to, chỉ Triển Dực, “Lần sau lại chơi tiếp…”
Tiếng nói vừa dứt, một trận gió thổi qua, ngọn lửa tắt lịm, Taryn trong nháy mắt biến thành tro bụi theo gió bay vào không khí, xung quanh chỉ còn ánh mặt trời, không còn bất cứ gì khác.
Triển Dực thấy ngọn lửa đã tắt, vỗ vỗ Bạch Vũ đang ngẩn người, “Đi thôi.”
“Người hiện đại thật tàn nhẫn a.” Bạch Vũ lầm bầm, “Cứ thiêu như thế ư, không giữ lại tro cốt?”
“Có tấm bia là đủ rồi, dù sao cũng xuống địa ngục.” Triển Dực ra ngoài, bước trên con đường nhỏ, đi được mấy bước thì dừng lại.
Bạch Vũ đi theo Triển Dực, không để ý người phía trước đã dừng lại, liền đụng trúng.
Triển Dực không nhúc nhích, Bạch Vũ vươn tay ôm Triển Dực để tránh không làm bản thân bị ngã.
Triển Dực không phản ứng, vẫn nhìn thẳng về phía trước, hay tay gỡ tay Bạch Vũ ra.
Bạch Vũ ngượng ngùng rút tay, không rõ Triển Dực đang nhìn cái gì, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía xa… Chỉ thấy trên mặt cỏ, trước một bia mộ, có một người đang đứng.
Ở đây vô cùng vắng vẻ, thậm chí còn có người tới tảo mộ, nhìn rất mới mẻ.
Xa xa, người đứng trước bia mộ là nam, mặc đồ trắng, cảm giác giống như Taryn vừa mới bị đốt thành tro, nhưng nếu là phạm nhân thì không thể đứng ở đây được.
Người nọ thoạt nhìn còn rất trẻ, tóc ngắn màu đỏ, có thể là hồng huyết? Hắn cúi đầu nhìn bia mộ tới ngẩn người, trên tay cũng không cầm hoa.
Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, xoay người rời khỏi.
Bạch Vũ không rõ, chạy theo phía sau, “Dực Dực, sao vậy?”
Triển Dực mở cửa lớn, “Hắn đứng trước bia mộ của Taryn.”
“Taryn không phải vừa mới chết ư?” Bạch Vũ tò mò, “Hiệu suất cao dễ sợ, bia mộ lập tức có liền.”
Triển Dực nhíu mày, “Họ hàng của Taryn mất hết rồi, sao lại có người tới viếng mộ của hắn chứ?”
“Có lẽ là đi dạo.” Bạch Vũ nhún vai, “Không đúng nha, lúc nãy cậu vào phải bấm mật mã mới được, hắn cũng biết mật mã, là nhân viên cảnh sát?”
Triển Dực không nói gì, nhìn thấy bên ven đường có một chiếc xe màu đen vô cùng xa hoa, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển tới.
“Dực Dực.” Bạch Vũ nói, “Chiếc này so với chiếc của cậu còn ngầu hơn!”
Triển Dực giật giật mí mắt, tựa hồ có chút kích động, “Là hàng mới!”
Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nét hứng thú thản nhiên trong mắt Triển Dực, loại vẻ mặt mang nét hơi trẻ con này, rất ít khi nào thấy được.
Triển Dực đút hai tay vào túi, híp mắt quan sát chiếc xe kia, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn, “Có hàng mới?”
Cũng chẳng biết đầu dây bên kia nói cái gì.
Thần sắc Triển Dực nghiêm túc, “Tôi muốn hai chiếc, một chiếc màu bạc, một chiếc màu đen.”
Bạch Vũ xen vào, “Màu trắng nữa!”
Triển Dực cúp điện thoại, búng tay với Bạch Vũ, “Hàng có sẵn, lập tức có liền.”
Tâm tình Bạch Vũ tốt lên, chơi với người ăn xài hoang phí quả nhiên rất hợp với hắn!
Hai người mới vừa bước tới cạnh chiếc xe, chợt nghe tiếng mở cửa từ phía sau truyền tới.
Xoay đầu lại, là nam tử lúc nãy đi tảo mộ bước ra, động tác rất thong thả, giống như các đốt xương không tiện cử động, hay là do quá yếu?
Triển Dực đã lên xe, xuyên qua lớp kính nhìn về phía người nọ, cẩn thận đánh giá.
Làm cho Triển Dực chú ý chính là tư thế đi của người nọ.
Tư thế của hắn làm người ta cảm thấy không thuận tiện là bởi vì thói quen kéo chân, giống như hai đầu gối không thể nhấc lên. Loại tư thế này làm người ta cảm thấy các đốt xương có vấn đề, nhưng ở Triển Dực xem ra thì rất quen thuộc.
Phạm nhân bình thường đều sẽ đeo gông xiềng, đặc biệt là trọng phạm, hai chân sẽ trói chặt với đầu gối, làm bọn họ phải vận động xương hông thay vì xương đùi, do đó mọi cử động đều rất bất tiện. Nếu đeo xiềng xích dạng này hằng năm, các đốt xương sẽ sinh ra biến hóa, dây chằng của đầu gối sẽ bị thối rữa, do đó tạo thành hiện tượng này… Chẳng lẽ là phạm nhân mãn hạn vừa được thả?
Người nọ bước tới bên chiếc xe cực ngầu, dừng lại, không hề lên xe, mà là xoay đầu nhìn về phía xe của Triển Dực.
Nói chính xác là hắn đang nhìn Bạch Vũ.
Hai người nhìn nhau, mái tóc của đối phương dưới ánh mặt trời làm nó giống như một dòng suối lửa, màu đỏ đậm hơn bình thường, có vẻ không thật, màu đỏ này, hồng huyết bình thường sẽ không có được.
Nhìn sắc mặt tái nhợt và ngũ quan của hắn, tỏ rõ thân phận không phải con người, mắt màu rám nắng, không còn gì đặc biệt khác.
Bạch Vũ và người kia nhìn nhau một lát, không khí có chút quỷ dị.
Lúc này, trong xe có một người bước xuống, hình như là tài xế, mở cửa cho hắn, có vẻ vô cùng cung kính.
Người nọ cúi đầu, xoay người vào xe… Đi đứng tiện hơn lúc nãy.
Trong lòng Triển Dực hơi động — Cũng đúng, nếu hắn không tiện đi lại thì chẳng thể nhanh như thế đã từ nghĩa trang đi ra… Nhìn động tác lên xe nhẹ nhàng, lúc vào xe, khóe miệng còn hiện ra một ý cười không rõ nghĩa.
Triển Dực nhíu mày — Là cố ý!
Chiếc xe khởi động, hướng về khu trung tâm phóng đi, rất nhanh liền biến mất.
Bạch Vũ cũng vào xe.
“Anh quen hắn?” Triển Dực hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu.
“Có cái gì muốn nói không?”
Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, nói một câu, “Bộ dáng thấy ghét.”
Triển Dực nở nụ cười, lái xe về một hướng khác.
“Cậu không đi theo?” Bạch Vũ kinh ngạc, “Hắn khiêu khích cậu đó!”
“Người hắn khiêu khích hình như là anh mới đúng.” Triển Dực trả lời, “Tôi muốn đi đổi xe hơn.”
Bạch Vũ bật người, “Quả nhiên bắt được trọng điểm! Tôi thích nhất chính là tính ăn xài hoang phí này của cậu! Go go go!”
Triển Dực không nói gì, hắn nhận ra Bạch Vũ đang che giấu vài chuyện.
Bạch Vũ cũng không nói nữa, hắn phát hiện Triển Dực đang che giấu vài thứ.
Lúc hai người ngầm né tránh, cũng là lúc hai người phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Thứ Triển Dực chú ý chính là người tài xế xuống mở xe cho người kia, trong lúc mở cửa, cổ tay áo hơi kéo lên, để lộ một hình xăm rõ ràng. Hình vẽ trên đó hắn vừa thấy cách đây không lâu, chính là hình xăm nô lệ trên bả vai Monster, hiển nhiên hai người có liên quan, nhớ rõ biển số xe, trở về từ từ điều tra, không nên bứt dây động rừng.
Mà điều Bạch Vũ giấu diếm, chính là người có mái tóc đỏ, đôi mắt màu rám nắng kia — Xem ra cấp cao của huyết tộc, vẫn còn che giấu rất nhiều bí mật.