Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 3: Cánh chim màu trắng



Triển Dực lúc này đã đến trước cửa số 13, cổ áo được kéo lên rất cao, che đi một nửa khuôn mặt của hắn, tháo nón bảo hiểm xuống, Triển Dực bước theo cầu thang xuống dưới đường hầm, thuận tiện tháo bao tay. Mới vào bước vào, hắn lập tức khẽ nhíu mày...

Bởi vì ở đây có một mùi vô cùng quái dị. Cảnh viên phụ trách canh gác đang kiểm tra hiện trường, những cảnh viên khi nhìn thấy một nam tử cao ráo đẹp đẽ đột nhiên bước qua, ai cũng nhịn không được xoay lại nhìn. "Triển Dực?" Phụ trách vụ lần này, là một cảnh tham giống như Triển Dực làm việc ở trung tâm, tên hắn là Lam Lạc. Lam Lạc có mái tóc màu xanh da trời, cao gần 1m9, thoạt nhìn rất giống người mẫu, hắn cũng rất chú ý tới phong cách ăn mặc.

Đôi máy đen sâu không thấy đáy đã tỏ rõ hắn sở hữu dòng máu cao quý của hắc huyết tộc.

Vừa nhìn thấy Triển Dực, hắn lập tức nhíu mày, "Không phải chứ, đây là vụ nổ lớn, đâu có liên quan tới quỷ đỏ?" Triển Dực không để ý tới hắn, xem xét xung quanh. Khóe miệng Lam Lạc khẽ rút, "Cậu lại không nhìn tôi, loại người như cậu..." Vừa mới dứt lời, Khải từ phía trên lập tức chạy xuống dưới. Chiều cao của Khải cũng xấp xỉ gần bằng Lam Lạc, lúc đi ngang người hắn, Lam Lạc tựa hồ cũng muốn chào hỏi, nhưng mà Khải không thèm nhìn, Khải không muốn nói lời dư thừa với hắn. "Đừng vào." Khải bắt lấy cánh tay Triển Dực, thấp giọng nói, "Có kết quả kiểm tra máu rồi, cấp 10, có thể đã xảy ra biến dị." "Biến dị?" Trên mặt Triển Dực ít khi nào xuất hiện biểu tình khác, "Lúc trước chưa từng xảy ra." "Cho nên mới nói con lần này lợi hại!" Nói xong, Khải nhìn xung quanh, "Có một mùi gì đó rất khó ngửi?" "Có mùi sao?" Cảnh viên phụ trách quan sát điều tra không ngửi được gì, hai mặt nhìn nhau. "Đúng là có mùi." Lúc này, Lam Lạc mỉm cười bước tới, nhìn nhìn Khải, "Nhưng mà không phải do cậu ngửi được, mà là cảm giác được, là bản năng mà...

Nhưng mà cảm giác này cậu đã quên lâu lắm rồi." hải hơi sửng sốt, nhăn mày lại, hắn biết đây là cảm giác gì! Đúng như Lam Lạc nói, mùi vị này đã lâu lắm rồi không cảm nhận được, rất nhanh đã quên đi --- Cảm giác sợ hãi! Khải kinh ngạc không thôi, cảm giác sợ hãi của quỷ hút máu là bản năng, bọn họ bình thường sẽ không vì đối phương quá mạnh mà trở nên sợ hãi, ngoại trừ chết, chỉ có cấp bậc của huyết thống tạo thành.

Nhưng hắc huyết tộc bây giờ là cấp cao nhất trong huyết tộc, tại sao lúc này bản năng sợ hãi lại xuất hiện? "Có người." Triển Dực rút súng ra, bên trong là đạn gây tê theo dạng lỏng, đi vào chỗ bị sụp đổ. "Này! Triển Dực!" Khải sốt ruột, nhưng Triển Dực từ trước tới giờ đều không để ý tới ai, thích một mình một cõi, hắn cũng không có cách, đành phải rút súng ra chạy theo. Lam Lạc hơi hơi mỉm cười, cảm thấy rất thú vị, nên cũng đi theo. Mặc dù theo người ngoài nhìn vào, ba người chính là "Sưu" một tiếng, không còn thấy tăm hơi đâu. Triển Dực một đường đi về phía trước, cảm thấy mùi vị càng ngày càng đậm, một mùi máu rất khó ngửi. "Bây giờ không cần sợ hãi a." Lam Lạc đuổi kịp Khải, "Hình như là máu của người chết." "Máu của người chết sẽ không hôi như vậy!" Khải lắc lắc đầu...

Liền thấy Triển Dực phía trước đột nhiên dừng cước bộ, cúi đầu nhìn dưới chân. Khải bước tới bên cạnh hắn, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hố rất lớn, trong cái hố, có hai thi thể đang nằm. Mùi hôi chính là vọng lại từ hai thi thể này, máu chảy ra mang theo màu đỏ tía quái dị, theo hình thái vặn vẹo của thi thể, hai người chết chính là quỷ đỏ.

Thân thể biến dị có điều lợi hại, Khải nhớ rõ, có một người là quỷ đỏ lần trước đào tẩu, còn người còn lại, so sánh quần áo, chính là người vừa đặt bom. "Hai người bọn họ hình như bị vặn cổ." Lam Lạc ngồi xổm xuống, cũng hiểu rất khó tin, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, "Cậu đoán xem có phải trượt chân ngã chết không?" Triển Dực nhíu mày, nhìn chằm chằm hai thi thể. Khải cũng biết quái lạ, bởi vì hoàn toàn không ngửi được mùi của huyết tộc hoặc bất kỳ người nào! Triển Dực bỗng nhiên nhẹ nhàng khoát tay, vươn tay chỉ về phía cái hang bên kia...

Chỉ thấy trên mặt đất đầy tro bụi có một chuỗi dấu chân rõ ràng.

Đó là dấu chân của con người, xem độ lớn có vẻ là nam tử trưởng thành, dựa theo khoảng cách giữa các bước chân, vóc dáng người này còn rất cao! ải cùng Lam Lạc liếc mắt nhìn nhau, hai người không hề ngửi được hơi thở khác thường nào! Là ai để lại dấu chân? Người? Hay là huyết tộc? Triển Dực theo dấu chân bước đi, cuối cùng, đứng ở một chỗ rẽ, bên trong là đường hầm càng thêm u tối. Triển Dực ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy trước mặt có một thân ảnh chợt lóe, hắn lập tức đuổi theo. Khải đuổi theo không kịp, vừa rẽ vào chỗ ngoặt, Triển Dực đã biến mất trong đường hầm. Triển Dực đuổi theo bóng người, rẽ vào mấy chỗ, thân ảnh bỗng biến mất.

Hắn nhíu mày, động tác của người nọ còn nhanh hơn cả huyết tộc, hơn nữa không để lại mùi...

Ngay tại lúc hắn trở nên hoang mang, bên tai lập tức truyền đến một thanh âm trầm thấp, "Cậu muốn ngửi thấy mùi gì?" Triển Dực cả kinh, còn chưa kịp quay đầu lại, đã có một cánh tay trắng như tuyết ôm lấy eo hắn, theo bản năng hắn dùng khuỷu tay đánh ra sau, nhưng người phía sau lại tránh được, mái tóc dài màu trắng thả tự do rơi xuống trước ngực, người kia cười nhẹ, "Xem ra vận khí của tôi hôm nay rất tốt." Lời nói vừa dứt, Triển Dực cảm thấy cổ áo mình bị mở ra, một trận đau đớn từ sau cổ truyền đến, xúc cảm hàm răng bén nhọn xuyên qua làn da, dị thường rõ ràng... Đầu óc bắt đầu choáng váng, Triển Dực cũng cảm nhận được máu đang hướng về cổ, thiếu máu làm hắn không có cách nào tiếp tục tự hỏi. "Nga?" Trước khi mất đi ý thức, Triển Dực nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng xẹt qua má, tựa hồ có người đang liếm vết thương cho hắn. "Xin lỗi, tôi không biết cậu là hắc kiếp." Đại não của Triển Dực lập tức trở nên thanh tỉnh, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mình chưa bao giờ gặp trước đây.

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt cùng màu mắt tím nhạt.

Mái tóc trắng phủ dài xuống mặt đất, giống như màn tuyết ở bên ngoài, trắng tới tinh khiết. "Cậu đã được tôi giúp một việc lớn, cho nên mượn áo chút nhe, lần sau trả, tôi tên là Bạch..." Cảm giác choáng váng ập tới, trước khi Triển Dực mất đi ý thức, hắn chỉ nghe được một nửa, Bạch? Bạch gì nữa mới được chứ? Dực!" Triển Dực cảm thấy thân thể bị lay kịch liệt, hắn vốn đang choáng váng, nhịn không được đá qua một cước. Khải né được, không nói gì, người này té xỉu còn có khuynh hướng bạo lực? Hắn vừa rồi cùng Lam Lạc đuổi theo tới đây, liền thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt, hai người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Triển Dực nằm té xỉu trên mặt đất, áo khoác không còn.

Khải đại khái kiểm tra, phát hiện Triển Dực không bị thương, nhưng mà sắc mặt có chút tái nhợt, đừng nói bệnh thiếu máu lại tái phát nha? Triển Dực đỡ trán ngồi dậy. Hắn nhớ rõ chuyện vừa xảy ra lúc nãy, hắn bị một huyết tộc tập kích, đối phương còn hút máu hắn...

Hắn theo bản năng sờ cổ, nhưng kì lạ chính là, trên cổ không có vết thương! Hay vừa rồi chỉ là ảo giác? Nhưng loại xúc cảm bị cắn rất rõ ràng, trước đây hắn chưa từng đụng phải bất kỳ huyết tộc nào mạnh như vậy. "Cậu có muốn giải thích gì không?" Lam Lạc bỗng nhiên ngồi xổm xuống, chỉ chỉ mặt đất. Triển Dực muốn đứng dậy, liền bất giác cảm thấy hình như mình nắm phải thứ gì đó, mềm mại còn trơn bóng... Cúi đầu vừa thấy, Triển Dực nhất thời ngây dại, chỉ thấy chỗ mình nằm, được phủ kín bởi một mái tóc dài màu trắng.

Tựa hồ gần như cắt cả mái tóc...

Nhìn một chút, mái tóc này phải dài tới hai ba mét, làm sao có ai có được mái tóc dài tới mức này? Bộ dáng của người kia đột nhiên hiện lên trước mặt --- Đôi mắt màu tím, mọi chỗ khác đều trắng bóc... Trắng giống như tuyết vậy, trắng sạch sẽ. "Cậu không sao chứ?" Khải vỗ vỗ vai Triển Dực giúp hắn thanh tỉnh. Triển Dực ngẩng đầu, còn có chút choáng váng, nhưng mà cũng không có gì trở ngại, hắn đứng lên. "Vừa rồi..." Khải muốn hỏi lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. "Mang thi thể của quỷ đỏ về, tóc cũng vậy." Triển Dực không nói nhiều lời, xoay người ra ngoài. Khải bất đắc dĩ ngồi xuống thu dọn mớ tóc. Lam Lạc tiến tới, "Ai, tính tình người kia thật kì cục, cũng chỉ có cậu chịu nổi hắn thôi." Khải thu dọn tóc, "Hắn là thủ trưởng của tôi." Nói xong, đứng lên bước ra ngoài. "Chờ một chút." Lam Lạc bỗng nhiên gọi hắn lại, rút ra một sợi tóc, đưa lên mũi ngửi, chau mày lại, "Kì lạ..." "Kì lạ cái gì?" "Đây không phải tóc của người." Lam Lạc đã thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói, "Tôi không ngửi được gì hết!" Khải cũng cầm lên ngửi, không hiểu sao lại có chút bất an --- Không đúng! Ra khỏi hang tối, sau khi Khải an bài công việc hoàn tất, chỉ thấy Triển Dực bước ra từ cửa hàng tiện lợi ở đối diện, trên tay cầm đồ uống có chứa đường glu-cô.

Tuy rằng loài người và huyết tộc sống hòa bình cùng nhau, nhưng huyết tộc có đôi khi sẽ không khống chế được mà cắn người, đương nhiên sẽ không chết, nhưng con người sẽ có lúc cần bổ sung một ít đường glu-cô, bởi vậy trong cửa hàng tiện lợi đều có bán. "Đầu cậu lại choáng?" Khải chỉ chỉ phía sau, "Mọi thứ đều dọn xong rồi." Triển Dực gật đầu. "Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì về nghỉ ngơi một chút đi?" Khải nhìn đồng hồ, "Giải phẫu với điều tra đều cần thời gian." Triển Dực nghĩ nghĩ, "Anh bảo Phương Húc giúp tôi điều tra một việc, đường hầm này có lịch sử thế nào." "Lịch sử?" "Tra những thứ lúc trước, kiếm được càng nhiều càng tốt." Nói xong, Triển Dực lên xe, trở về nhà. Khải nhìn chai nước còn một nửa trong tay, bất đắc dĩ nhìn trời, chuẩn bị trở về. Ra trước cửa đường hầm, Lam Lạc còn đang ngồi xổm bên bồn hoa, giơ sợi tóc lên nhìn ngẩn người. "Có đầu mối gì không?" Khải hỏi hắn. ông biết, để về hỏi mấy ông già, có lẽ sẽ biết đáp án." Lam Lạc thu hồi sợi tóc, đứng dậy, "Thế nào? Trở về cảnh cục hả? Muốn cùng anh hai đi uống một chén không?" Khải khởi động mô-tô, "Dẹp đi." "Anh nói nè, tại sao thái độ của em đối với Triển Dực khác xa thái độ đối với anh quá vậy, anh mới là anh của em mà, em là em trai theo gia phả nha!" Lam Lạc chọt chọt bả vai Khải. Khải đội mũ lên, "Cho nên, hỏi được cái gì nhớ nói cho tôi biết!" Nói xong, hắn phóng xe đi. Lam Lạc tức giận dậm chân --- Cha mẹ của hắn sao lại sinh ra một thằng con quái gở như vậy chứ! Triển Dực về tới nhà trọ của mình, lúc mở cửa vẫn còn cảm thấy hơi choáng, cho nên nằm xuống ghế sô pha ngủ thiếp đi. Hắn không biết mình ngủ bao lâu, thẳng cho đến khi bị thanh âm của TV đánh thức. TV trong nhà không biết đã bật từ khi nào, còn rất ầm ĩ, hình như đang phát một bộ phim nào đó.

Bên cạnh còn truyền đến tiếng cười, cùng với thanh âm răng rắc. Tầm mắt dời sang bên cạnh, ngay tại trên ghế sô pha, có một người đang ngồi, vừa cười vừa xem TV, trong tay còn cầm một bịch khoai tây chiên. Người nọ có vẻ rất trẻ, nhưng mà chắc cũng hơn 20 rồi đi, cao gầy, mặc một chiếc áo sơmi trắng với chiếc quần bình thường, dép lê mang dưới chân lúc ẩn lúc hiện.

Mái tóc ngắn màu trắng có vẻ rất tùy ý, ngũ quan như được điêu khắc, tròng mắt màu tím nhạt... "Anh?" Triển Dực ngồi dậy, nhìn người nọ. Đối phương thấy hắn tỉnh, cho hắn một nụ cười, vỗ vỗ tay dính bột khoai chiên, "Tỉnh rồi hen, nấu cơm cho tôi ăn đi, bếp ga trong nhà bếp tôi không biết xài." "Anh là ai?" Triển Dực cảnh giác đứng dậy, "Anh vào đây bằng cách nào?" "Tôi bảo là sẽ tới trả áo cho cậu mà." Người nọ nói xong, vươn tay chỉ đầu, "Đầu còn choáng không?" Triển Dực lúc này mới nhận ra --- Không hôn mê! Bất hợp lý nha, lần này thiếu máu nhiều, ít nhất phải tới nửa tháng mới bình thường lại được. "Đi nấu cơm đi." Người nọ thúc giục, "Tôi đói bụng, nếu cậu không nấu tôi sẽ ăn cậu!" riển Dực nhíu mày, "Anh không phải người?" Đối phương nâng cằm đánh giá Triển Dực, "Đoán thử xem?" Triển Dực đưa tay rút súng, bắn về phía hắn. Nhưng mà viên đạn xuyên thủng sô pha chẳng thấy người đâu.

Cảm thấy có hơi thở phía sau, Triển Dực nhanh chóng dời ra chỗ khác, chỉa súng vào trán người kia. "Phản ứng rất nhanh, không hổ là hắc kiếp." Người nọ không hề gì sờ cằm, "Lại nói, lúc trước tôi chưa từng gặp hắc kiếp, không thể tượng tưởng được thật sự có hắc kiếp tồn tại, quả nhiên xinh đẹp như sách đã ghi." "Anh rốt cuộc là ai?" "Lúc nãy cậu đã bảo tôi không phải người, bây giờ còn hỏi tôi là ai?" Triển Dực không có tính nhẫn nại tiếp tục tranh cãi với hắn, thu súng lại, "Vậy anh làm ơn cút đi, tôi không rảnh nói chuyện xàm xí với anh." Người kia cười cười ngồi xuống, thấp giọng nói, "Tôi tên là Bạch Vũ, tôi lại cao hơn cậu, cho nên cậu phải cho tôi ở nhờ." "Dựa vào cái gì?" Triển Dực cảm thấy rất buồn cười, thì ra người này tên là Bạch Vũ. Bạch Vũ một tay nâng cằm, Triển Dực lúc này mới để ý tới trên ngón tay hắn có đeo một chiếc nhẫn ruby cũ kĩ, tuy rằng rất cũ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó rất quý.

Bảo thạch màu đỏ sáng bóng làm nổi lên màu da tái nhợt, có vẻ tà ác cùng yêu mị... Triển Dực một lần nữa xác định, đây tuyệt đối không phải người, nhưng hắn thuộc chủng tộc nào? "Tôi có thể giúp cậu làm một chuyện." Thanh âm của Bạch Vũ đè thấp hơn bình thường vài phần, mang theo một lực hấp dẫn không hiểu phát ra từ đâu, "Bất cứ chuyện gì đó nha!" Triển Dực trầm mặc một lát, tiến tới, cũng nâng cằm, đối mặt với Bạch Vũ. Bạch Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Triển Dực, chỉ thấy miệng hắn khẽ mở, nói ra hai từ, "Cút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.