Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 4: Mối quan hệ của chuỗi thức ăn



Thanh âm “Ong ong” vang lên, cắt ngang tình huống của hai người hiện tại.

Bạch Vũ xoay đầu, nhìn thấy một miếng hình chữ nhật ở trên bàn đang rung rung, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm miếng hình chữ nhật, giống như chưa từng thấy qua.

Triển Dực cũng nhìn về phía đó, hỏi, “Chuyện gì?”

Đây là điện thoại, bên kia lập tức truyền đến một giọng nữ, “Khải nói cậu bị bệnh?”

“Không.” Triển Dực trả lời.

“Vậy sao không tới cảnh cục?”

“Chuyện gì?”

“Mở màn hình, tôi đã gửi tin tức tới.”

Triển Dực vòng ra sau bàn, chỉ thấy có một người nào đó bị cảnh sát bắt, đưa về cảnh cục.

Triển Dực nhìn không hiểu, hỏi lại, “Nói trọng điểm.”

“Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.” Ngữ khí của người kia có chút đông cứng, xem ra không thể cầu xin người khác, “Vườn cây Alice, đã từng nghe chưa?”

Triển Dực hơi nhấc mi, “Vụ án người làm vườn biến thái?”

“Đúng vậy, đã bắt được hung thủ.” Đối phương tạm ngừng một chút, “Là hồng huyết.”

“Thì sao?” Triển Dực không nghe ra trọng điểm, khinh nhu mi tâm, sắp hết kiên nhẫn.

“Thi thể của nạn nhân cũng đã tìm được.” Nói tới đây, ngữ khí lại thêm âm trầm, “Người chết đều là người mang mầm bệnh B.N, hơn nữa còn trong phạm vi theo dõi, cho nên tôi nghi ngờ có người tiết lộ thông tin của cảnh cục.”

Triển Dực ngẩng đầu, “Người mang mềm bệnh?”

“Đúng vậy, tôi muốn biết hắn lấy tin tức từ đâu.” Giọng nữ càng thêm lạnh, “Nhưng hắn không chịu nói, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Hắn nói có thể sẽ nói cho cậu biết.”

Triển Dực khó hiểu, “Hắn tên là gì?”

“Cho tới bây giờ, tư liệu của hắn chỉ có thể cho biết, hắn là người làm vườn.”

Triển Dực nghĩ nghĩ, “Năm phút nữa tôi đến.” Nói xong, lập tức cúp máy.

Triển Dực đứng lên, mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo khoác màu đen, xoay người ra ngoài.

Bạch Vũ ngồi trên ghế sô pha phất tay với hắn, “Chừng nào về nhớ nấu cơm nghen.”

Triển Dực đột nhiên rút súng ra, không hề chần chờ nổ súng về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng không né, ngồi trên ghế sô pha, nhìn viên đạn bắn vào bả vai, xuyên qua da nhưng không hề chảy máu.

Triển Dực hơi sửng sốt.

Bạch Vũ vươn tay lấy viên đạn ra, cầm bằng hai ngón, nhìn về phía Triển Dực, “Đạn bạc a, cho nên mới nói, càng xinh đẹp, tâm địa càng ác độc.”

“Anh không phải huyết tộc?” Triển Dực tuy rằng biết đạn bạc không thể lấy mạng của huyết tộc trong tức khắc, nhưng đạn bạc có thể xuyên qua người huyết tộc, tạo thành vết thương, người này rốt cuộc là ai?

Bạch Vũ nằm nghiêng xuống ghế sô pha, ung dung nhìn Triển Dực, “Ba mẹ của cậu, ai trong hai người họ là hắc huyết tộc?”

Triển Dực không nói, đang lo lắng dùng phương pháp gì mới giết được người này.

“Thủ lĩnh của hắc huyết tộc vẫn là gia tộc Lancer à?” Bạch Vũ đột nhiên hỏi.

Triển Dực ngẩn người, kinh ngạc nhìn Bạch Vũ, “Gia tộc Lancer đã bị diệt cách đây mấy trăm năm rồi.”

“Nga.” Bạch Vũ bình thản đáp ứng, “Vậy bây giờ là năm bao nhiêu?”

Triển Dực trầm mặc đại khái 3 giây, “2701.”

Bạch Vũ gật đầu, nhẹ nhàng vẫy tay với Triển Dực, “Đi cẩn thận nha cưng.”

Triển Dực xoay người, “Rầm” một tiếng đóng cửa, rời đi.

Bạch Vũ bước đến bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bên ngoài cũng những tòa nhà có hình dạng khác nhau.

Hắn mở cửa sổ ra, gió lạnh cùng những bông tuyết bay vào, thổi loạn mái tóc của hắn… Cúi đầu nhìn xuống, tầng trệt căn bản đã bị sương mù che một lớp, trôi nổi trong bồn hoa, cây cỏ hoàn toàn không chịu trói buộc của thời tiết.

Bạch Vũ chậm rãi vươn tay, có một bông hoa tám cánh lạnh băng rơi xuống bàn tay hắn, “Mặc kệ qua bao lâu, có vài thứ xem ra sẽ không bao giờ thay đổi.”

Bộ phim trong TV vẫn tiếp tục phát, có người khàn giọng hô, “Ngươi có biết bất tử đáng sợ bao nhiêu không?!”

Bạch Vũ buông bông hoa tuyết vẫn không tan, thả mình hưởng gió đông, mỉm cười, “Người không được bất tử, mới có thể già mồm cãi láo, đồ ngốc.”



Xe mô tô của Triển Dực dừng lại trong ga ra của trung tâm, lúc hắn tháo nón xuống, thấy có vài người bước tới. Người đi đầu có thân hình cao lớn, tóc hơi dài, đôi mắt màu xanh biếc, lơ đãng xẹt qua người hắn, khóe miệng giơ lên một vòng cung nhất định. Bên cạnh hắn có rất nhiều quan viên, theo sát nịnh nọt, đang thao thao bất tuyệt cái gì đó.

Triển Dực giả bộ như không phát hiện, bước xuống xe, xoay người bước về thang máy, không thấy được màu mắt của người phía sau đậm hơn vài phần, đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng, tươi cười sinh động, hai mắt gắt gao nhìn bóng dáng màu đen cao ráo.



Triển Dực trở lại văn phòng, Khải đang xem tư liệu, Phương Húc gãi gãi mái tóc vàng gục lên gục xuống.

“Dực Dực!”

Phía sau Triển Dực, Mục Tát phi tới, một phen ôm cổ hắn, cằm đặt trên bả vai hắn, “Nữ ma đầu kia thật sự tìm cậu à?”

Khải vươn tay nắm cổ áo cái người quá mức nhiệt tình kéo ra, để Triển Dực có thể thoát khỏi.

Triển Dực tới bên cạnh Phương Húc, hỏi, “Tra được gì không?”

“Ý cậu là lịch sử đường hầm đó?” Phương Húc đưa kính mắt chứa toàn bộ thông tin đưa cho hắn, “Tôi đã điều tra lịch sử khoảng ba ngàn năm trước, tư liệu đều ở đây.”

Triển Dực đeo kính lên, nhấn nút, tư liệu trực tiếp thông qua kính hiện ra trước mắt. Triển Dực nhíu mày nhìn…

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm, “30 giây nữa là năm phút.”

Ngoại trừ Triển Dực, ba người còn lại đều nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một mỹ nữ mặc hồng y đang đứng đó. Dáng người rất đẹp còn có mái tóc xoăn đỏ, kính mắt màu đỏ che đi đôi mắt đỏ, đôi môi rực lửa cùng làn da trắng nõn… Đây hoàn toàn không phải cách ăn mặc của một cảnh viên.

Đây là người đã gọi cho Triển Dực lúc nãy, hồng huyết tộc, phụ trách giám thị nhân sự của trung tâm, cô tinh thông tâm lý học, giỏi về phân tích còn có thể mê hoặc lòng người, nhưng mà rất không bình thường, cô mang tiếng là nữ ma đầu của trung tâm, một trong những quản lý ít ỏi trực thuộc của cấp trên, tên của cô là, Tát Lỵ Nhĩ.

Đồng hồ điện tử trên tường qua khỏi giây 30, Triển Dực tháo mắt kính xuống, bước ra ngoài. Khi bước tới trước mặt Tát Lỵ Nhĩ, vừa lúc đúng 5 phút, mở miệng, “Người đang ở đâu?”

Tát Lỵ Nhĩ dở khóc dở cười, “Cậu đâu cần lãnh khốc tới vậy?”

Thần sắc Triển Dực bình tĩnh, “Tôi rất bận, cô xác định phải lãng phí thời gian?”

Tát Lỵ Nhĩ nhún vai, “Ok, người ở lầu ba đang được thẩm vấn, còn một người nữa.”

“Cô nói chỉ có một.” Triển Dực bước vào thang máy.

“Hắn là một sĩ quan làm trong bộ an ninh chuyên về thu thập dữ liệu, chúng tôi tra được bản ghi chép trong máy hắn, cho thấy danh sách bị truyền ra ngoài là do hắn làm.” Tát Lỵ Nhị theo sát phía sau, “Tôi nghĩ cậu cũng nên thẩm vấn hắn.”

Triển Dực không nói gì, càng không thể xác định hắn có nghe thấy hay không, thang máy cũng đã tới lầu ba.

“Tôi đi gặp tên cảnh sát kia trước.” Triển Dực rốt cuộc mở miệng.

“Bên trái là tên làm vườn, bên phải là cảnh sát, hắn tên là Lawrence, 35 tuổi.”

Triển Dực hơi sửng sốt, nhìn cô, “Là người?”

Tát Lỵ Nhĩ lập tức gật đầu, nhẹ nhàng đẩy kính mắt, đưa tay làm tư thế mời, ý bảo Triển Dực tùy ý.

Triển Dực đẩy cánh cửa bên phải ra, bước vào trong.

Chỉ thấy có một nam nhân mặc tây trang màu đen đang ngồi cạnh bàn, gác chân hút thuốc, rất có cảm giác ‘Người’.

Triển Dực bước tới ngồi xuống đối diện, hai bên nhìn nhau trông chốc lát.

Lawrence mở miệng trước, “Huyết tộc?”

“Người.”

Lawrence nhịn không được huýt sáo một cái, “Vậy sao, vậy đúng là tiến hóa cực hạn của con người rồi.”

Triển Dực không nói tiếp mà trực tiếp hỏi, “Tại sao lại tiết lộ danh sách.”

“Muốn bọn họ chết.” Lawrence trả lời, “Trước khi bọn họ giết người.”

“Có 20% người mang mầm bệnh cả đời cũng sẽ không phát bệnh.” Triển Dực nhìn đầu thuốc trong gạt tàn.

“Vậy thì sao?” Lawrence hỏi lại, “80% còn lại sẽ giết người.”

Triển Dực ngẩng đầu nhìn về máy camera, hỏi Tát Lỵ Nhĩ đang ở ngoài xem hình ảnh, “Vừa lòng chưa?”

Tát Lỵ Nhĩ không nói gì, hỏi thế này thì hỏi làm gì.

Triển Dực đứng lên, chuẩn bị rời đi.

“Chỉ vậy thôi?” Lawrence có chút kinh ngạc nhìn Triển Dực.

Triển Dực đã bước ra ngoài.

“Này.”

Tát Lỵ Nhĩ ngăn Triển Dực lại, “Tôi bảo cậu đến hỏi giúp, chứ không kêu tới tạo dáng!”

Triển Dực khó hiểu nhìn cô, “Cô muốn hỏi cái gì?”

“Hỏi hắn có đồng lõa không, tại sao lại hận quỷ đó tới như vậy, lý do giết bọn họ…”

“Cô tìm Nghĩa Công hỏi đi.” Triển Dực nói xong, đẩy cửa phòng bên trái ra.

Tát Lỵ Nhĩ đứng tại chỗ tức giận, cảm thấy phế phổi gì cũng trướng to lên.

Phía sau có vài cấp dưới không nhịn được tán thưởng, “Quả nhiên quái gở như lời đồn! Nhưng mà lạnh như băng rất gợi cảm.”

Tát Lỵ Nhĩ trắng mắt liếc bọn họ.

Cấp dưới lập tức im miệng, bước về phòng giám thị tiếp tục quan sát.

Triển Dực bước tới trước mặt chủ nhân “vườn cây Alice” đĩnh đỉnh đại danh, người làm vườn biến thái phạm tội giết người.

Người làm vườn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Triển Dực, không ngừng đánh giá, mỉm cười, “Cậu giết tổng cộng bao nhiêu con rồi?”

Triển Dực dùng chân kéo một chiếc ghế lại, trực tiếp ngồi xuống, nhìn hắn, “Tin tức là ai truyền cho anh?”

“Lawrence đưa.”

Triển Dực ngẩng mặt nhìn camera, “Ok?”

Tát Lỵ Nhĩ tháo kính mắt xuống, đứng thở.

Vài tiểu cảnh viên tụ tập lại trước phòng giám thị, nói nhỏ, “Trắc nhan vô địch (*)!”

(*) Câu này ta không biết giải thích thế nào, ai biết rõ hơn thì cm phía dưới nhưng đại khái trắc nhan nghĩa là profile, người bạn Macau của ta bảo vậy.

“Tôi có lời muốn nói với cậu.” Lúc này, người làm vườn tiến tới. Khóa điện tử làm hắn phải ngồi cố định trên ghế, không thể nhúc nhích nhiều, hắn chỉ có thể rướn cổ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Triển Dực.

“Nói.” Triển Dực nhìn đồng hồ.

“Virus B.N, sẽ biến dị, có biết không?” Người làm vườn nói xong, cười quỷ dị, “Còn có vài con, chẳng biết tại sao lại mang bệnh máu, máu sềnh sệch biến sắc, có mùi… Trong một tuần phát bệnh sẽ nhanh chóng biến dị, gần như không thể duy trì hình dạng người.”

Hai hàng lông mày của Triển Dực hơi giật, nghĩ tới hai con chết trong đường hầm sáng nay, mùi máu đúng là có chút quái dị.

Triển Dực nhìn hắn, “Tiếp đi.”

Người làm vườn mỉm cười, “Sáng nay, trong đường hầm có phải đã xảy ra vụ nổ lớn?”

Đôi mắt màu băng lam của Triển Dực rốt cuộc cũng nhìn người làm vườn, “Anh biết nguyên nhân bọn họ đặt bom?”

“Biết.”

“Nói.”

“Tôi có một điều kiện.”

Triển Dực ngẩng đầu nhìn camera, muốn hỏi Tát Lỵ Nhĩ có đồng ý trao đổi không.

“Không phải trao đổi với bọn họ.” Người làm vườn cắt ngang Triển Dực, cười nói, “Tôi ra điều kiện với cậu.”

Triển Dực nhìn hắn, “Điều kiện gì?”

“Cho tôi một ly máu của cậu, thế nào?” Người làm vườn nở nụ cười, lộ ra răng nanh.

Triển Dực không nhúc nhích.

“Nói giỡn thôi.” Người làm vườn nhấc mi, càng ra vẻ nghiêm trọng thêm vài phần, “Cho tôi ngửi tóc của cậu cũng được.”

Vài tiểu cảnh viên nói với Tát Lỵ Nhĩ, “Boss, cái này có tính là quấy rối tình dục không?”

Tát Lỵ Nhĩ thở dài nhíu mày.

Trong phòng thẩm vấn, Triển Dực chậm rãi đứng lên, bước về phía cánh cửa.

Tát Lỵ Nhĩ tưởng là hắn ra ngoài, cảm thấy nếu hỏi tiếp cũng làm khó Triển Dực quá rồi.

Nhưng Triển Dực khi bước tới cánh cửa, cũng không hề mở ra, mà là ‘Cạch’ một tiếng, khóa cửa lại.

Tát Lỵ Nhĩ sửng sốt, lập tức mở mic, “Triển Dực, cậu muốn làm gì!”

Sau đó trên màn hình trong phòng giám sát, đột nhiên xuất hiện một bàn tay, “Rắc” một tiếng, camera trong phòng thẩm vấn bị bóp nát, hình ảnh một mảng trắng bóc.

Tát Lỵ Nhĩ sốt ruột, gõ cửa, “Triển Dực, mở cửa ra!”

Nhưng mà phòng thẩm vấn bây giờ được xây bằng tường cách âm, cửa cũng được trang bị đặc biệt, căn bản không thể đá bay.

Tát Lỵ Nhĩ bọn họ cạy cửa nửa ngày, đổi lấy một tiếng “Cạch”, cửa mở ra. Triển Dực bước ra ngoài, thuận tiện tháo bao tay.

“Cậu…” Tát Lỵ Nhĩ nhìn vào bên trong phòng thẩm vấn, há to miệng. Người làm vườn lúc nãy còn ra hình người, bây giờ thì như cái gối bị đập bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất chưa biết sống chết, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Tát Lỵ Nhĩ không thể nói rõ.

Triển Dực xoay người bước đi.

“Cậu hỏi cái gì vậy?” Tát Lỵ Nhĩ truy vấn.

Triển Dực không dừng cước bộ, nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, “Rất hữu dụng, cám ơn.”

Nói xong, vào thang máy, tâm trạng tựa hồ không tồi.

Tát Lỵ Nhĩ thở dài, nhìn nhân viên y tế đang cấp máu nhân tạo cho người làm vườn, thuận tiện nắn lại xương. Vài tiểu cảnh viên đang đỡ ngực, bởi vì tim đang đập vô cùng lợi hại.

Chỉ có Tát Lỵ Nhĩ biết, tim đập không phải vì ái mộ, mà là theo bản năng… Máu của hắc kiếp, đối với huyết tộc mà nói, nó mang lực hấp dẫn chết người giống như dương chi cam lộ, đương nhiên,Triển Dực là hắc kiếp, bí mật này chỉ có rất ít người biết.

Triển Dực về tới văn phòng BN, bên tai vẫn là những lời khai của người làm vườn lúc nãy, virus B.N sẽ phát sinh biến dị, không phải người mang mầm bệnh nào cũng chịu bị khống chế hoặc bị tiêu diệt, tiến hóa thêm một bước mới là con đường sống.

Nói cách khác, có một số người mang mầm bệnh B.N đang tự làm thí nghiệm chữa bệnh, trong máu xuất hiện tình trạng bị phá hư, đó chính là tác dụng phụ của thí nghiệm.

Triển Dực nằm xuống ghế sô pha, tiếp tục xem tư liệu trong mắt kính… Cuối cùng, phát hiện ra một con, so với lời của người làm vườn vô cùng ăn khớp. Vị trí bị nổ trong đường hầm, theo kinh độ và vĩ độ, vào một ngàn năm trước, nơi đó cũng từng xảy ra động đất giống như mấy hôm trước. Hơn nữa nơi đó… theo lịch sử của loài người ghi chép, là nơi mà bạch huyết tộc cuối cùng thường xuyên lui tới.

Khải cùng Phương Húc nhìn thấy Triển Dực đột nhiên ngồi bật dậy, tháo mắt kính ra chạy đi.

Hai người nhìn nhau — Có chuyện gì vậy?

Triển Dực chạy về nhà, mở cửa ra không thấy tung tích của Bạch Vũ đâu, chỉ có cửa sổ đang mở, cùng tuyết rơi dính đầy trên cửa.

Triển Dực bước tới nhìn, chỉ thấy trên cửa sổ có hai người tuyết làm bằng bông tuyết, nhìn có vẻ trẻ con, nhưng mà rất mập mạp đáng yêu. Nhìn ra bầu trời trắng toát bên ngoài, Triển Dực nhíu mày — Cuối cùng hắn chính là một con quỷ hút máu màu trắng à?

Đang lúc xuất thần, bên cạnh truyền đến hơi thở lạnh như băng, “Cậu đang nhớ tôi?”

Triển Dực xoay đầu lại.

Bạch Vũ đứng đằng sau, hơi hơi mỉm cười, “Vừa rồi có người vào nên tôi tạm lánh.”

“Ai vào?” Triển Dực bực bội, nhà hắn còn có ai dám vào?

Bạch Vũ ngẩng đầu lên còn thật sự suy nghĩ, cúi đầu, “Chắc là biến thái đi?”

Triển Dực không biết hắn nói thật hay nói dối, chỉ nhìn vào đôi mắt màu tím của hắn, hỏi, “Anh là bạch huyết tộc?”

Bạch Vũ nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên cổ Triển Dực, “Có muốn bất tử không?”

Triển Dực đẩy tay hắn ra, “Khỏi.”

“Cậu không muốn trường sinh bất lão?” Bạch Vũ nghiêng đầu.

Triển Dực bước tới bên sô pha, “Thế giới này không có gì làm tôi lưu luyến đến mức đó.”

Bạch Vũ nhếch khóe miệng, nhìn Triển Dực cởi áo khoác, bước vào phòng bếp, nấu một tô mì, đặt lên bàn, “Ăn đi.”

Bạch Vũ kinh ngạc nhìn hắn.

Triển Dực vươn tay túm áo hắn kéo tới, “Anh đã nói, tôi lo ăn ở cho anh, anh làm mọi chuyện cho tôi.”

Bạch Vũ cúi đầu, chiếc cằm lơ đãng tiến sát tới bên tai Triển Dực, cười hỏi, “Vậy giờ sao? Có phải tôi muốn ăn cái gì đều được?”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.