Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 41: Huyết cung



“Phòng ăn ở dưới lầu.” Ở phía cuối hành lang, có một giọng nữ ôn nhu vang lên, “Nếu cần, tôi có thể đưa mọi người đi.”

Mọi người xoay đầu lại nhìn… Ở phía cuối dãy hành lang đen như mực, có một cô gái mặc đồ thể thao, tóc đuôi gà, lanh lẹ chạy tới, cô là hồng huyết tộc. Triển Dực cảm thấy cô gái này rất quen mắt.

Bạch Vũ suy nghĩ, “Cô chẳng phải là người đi theo Louis Casta đó sao?”

Hồng huyết tộc kia lập tức gật đầu, cám ơn Triển Dực và Bạch Vũ đã cứu cô… Triển Dực lại nghĩ, cô gái này bị quỷ đó bắt cóc, nhưng đã được Louis tới cứu, sao hôm nay lại ở đây?

“Tôi phụ trách chuyện ăn ngủ của Huyết Cung, có việc gì cứ việc phân phó cho tôi, tôi tên là Ace Miranda Khamir Tina.”

Bốn người nhíu mày, “Tên gì cơ?”

Hồng huyết tộc ngượng ngùng, “Gọi tôi là Tina là được rồi.”

“Nga…” Mọi người lúc này mới hiểu ra.

“Chủ nhân đang ở phòng họp chờ mọi người.” Tina nói xong liền đi trước dẫn đường.

“Chủ nhân?” Tiếu buồn bực, “Chủ nhân nào?”

“Là quản gia của Huyết Cung.” Tina đáp.

“Huyết Cung?” Không Thiền nhíu mày, “Tên xấu quá.”

“Ban đầu đã gọi là Huyết Cung rồi.” Bạch Vũ đi đằng sau, vừa ngáp vừa hỏi Tina, “Quản gia mà cô nói chính là Louis?”

“Đúng thế.”

Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ, như là hỏi sao hắn lại biết.

“Louis Casta là người của gia tộc Casta, tổ tiên của gia tộc này là quản gia của Huyết Cung, hắn được di truyền lại kí ức, cho nên hắn nhớ rất rõ cấu tạo của Huyết Cung, làm quản gia sẽ tiện hơn nhiều.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Tiếu nhìn hai bên hành lang được trang trí bằng rất nhiều bức tranh, đều là chân dung, hắn hiếu kỳ hỏi, “Đây là tranh của ai?”

“Tranh vẽ những huyết tộc thời kì đầu.” Bạch Vũ trả lời giúp một câu, “Đều chết hết rồi.”

“Nhiều dữ vậy á hả?” Không Thiền thưởng thức từng bức tranh, “Quả nhiên đều là mỹ nhân, chẳng phải huyết tộc rất mạnh còn có năng lực trường sinh bất tử à, sao lại chết?”

Bạch Vũ ngáp một cái, không thèm đáp, Triển Dực nhìn nhìn hắn, vẫn là bộ dáng không màng sự đời như ngày nào.

Mọi người đi tới cuối dãy hành lang, bước vào một căn phòng lớn, đồ trang trí hoa lệ làm cho người ta liên tưởng đến cung điện, rất khó liên hệ với cái gọi là ‘phòng họp’.

Ở giữa căn phòng là một cái bàn cổ rất lớn, bằng sắt, trên mặt bàn được khắc rất nhiều hình thái của bộ xương khô, cũng mang biểu tình khác nhau.

Tiếu khom người đánh giá mặt bàn, “Khiếu thẩm mỹ có vẻ đặc biệt nhỉ…”

Đằng sau chiếc bàn, Louis đang đứng trước lò sưởi, vẫn là một thân hắc y, nhưng lần này không mặc áo khoác mà là mặc một chiếc áo sơmi trắng và gi-lê đen, trên tay áo có đính một cái kẹp, trông rất giống quản gia.

Tiếu cảm thấy rất buồn cười, “Chơi trò chơi à, còn có đồng phục mới ghê chứ!”

Triển Dực tìm cái ghế ngồi xuống, nói với Tina đang bưng trà tới, “Có cái gì ăn không? Tôi đói bụng.”

“Muốn ăn cái gì cũng có.” Louis ngồi xuống, mở ra chiếc rương cũ kĩ, bên trong đều là thiết bị tinh vi, sau khi khởi động, xung quanh liền xuất hiện vài màn hình.

“Tina rất thạo việc nhà, nấu ăn cũng ngon lắm, mọi người cứ yêu cầu tự nhiên.”

Mọi người đều cảm thấy đói bụng, sau khi chọn món, Tina liền xuống bếp nấu cơm.

Louis muốn hội ý trước một đoạn ngắn gọn.

“Chẳng phải còn thiếu một người ư?” Không Thiền hỏi, “Đại ma vương vẫn còn chưa tới.”

Louis nhìn về phía Triển Dực, “Cậu là đội trưởng, tự quyết định đi.”

Triển Dực mở miệng, “Nói nghe trước đi.”

“Đây là vụ án đầu tiên mà nhóm chúng ta phải xử lý.” Louis tỏ vẻ bình tĩnh đưa hình ảnh cho mọi người xem.

Trên màn hình xuất hiện một quán bar âm u, máy quay được đặt ở nhiều góc, mục tiêu là tên bartender. Người kia thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, vô cùng tráng kiện, râu ria xồm xàm.

Trong lúc hắn rót rượu cho khách, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy trên chỗ cổ tay áo lộ ra một nửa hình xăm — Tương tự như hình xăm phản quân kia.

“Quán bar?” Không Thiền tò mò, “Có vẻ không có gì đặc biệt.”

“Quán bar này có tên là Trường Thanh.” Louis cho mọi người xem cấu tạo bên ngoài và bên trong quán bar, “Vốn chỉ là một quán bar bình thường, ở chợ đêm khu thứ năm, bởi vì là vị trí tốt cho nên rất đông khách. Có điều gần đây tôi nhận được tin báo, có bảy thanh niên, sau khi vào quán bar này thì mất tích.”

“Bảy người?” Triển Dực nhíu mày, “Danh tính thế nào?”

“Đây là tư liệu của bảy người đó.” Louis mở cho mọi người xem, “Họ không quen nhau, nam nữ đều có, độ tuổi từ 19 tới 25, chỉ có một điểm giống nhau duy nhất chính là đều là hỗn huyết, nhóm máu loại C-6. Sau khi đem tư liệu của họ đi so sánh, kết quả cho thấy bọn họ đều mắc chứng nọa huyết.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu, ở thế kỉ này, ngoại trừ BN, hầu hết các bệnh khác đều có thể chữa khỏi, chứng nọa huyết tuy rằng rất ít gặp, nhưng vẫn có thuốc đặc hiệu để chữa trị. Mấy người này đều là những người vừa mới tra ra bệnh, chuẩn bị được nhận trị liệu. Bệnh trạng của chứng nọa huyết cũng không rõ ràng lắm, chỉ là người bệnh sẽ bị chóng mặt, cảm thấy mệt mỏi, nếu nghiêm trọng thì sẽ bị ngất xỉu.

Tiếu nhíu mày, “Anh nghi ngờ việc bọn họ mất tích có liên quan tới tên bartender đó?”

“Hắn vừa mới tới đó làm cách đây không lâu.” Louis tiếp tục mở tư liệu khác, “Từ sau khi hắn tới đó liền xuất hiện nhiều vụ án mất tích.”

“Bắt những người đó có lợi ích gì?” Không Thiền không rõ, “Để ăn hả?”

“Vùng này không có huyết tộc bất lương lui tới, với lại trước đây đã có nhân viên điều tra dẹp bớt vài người có nguy cơ gây chuyện ngoài ý muốn rồi, hơn nữa huyết tộc chỉ hút máu chứ đâu có ăn thịt người.” Louis đổi sang phần tư liệu khác, “Đây là án mất tích của khu thứ tám và thứ chín.”

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

“Vẫn là hai quán bar bình thường, có hơn mười người mắc chứng nọa huyết mất tích.” Louis nói, “Sau khi thông qua nhiều camera quan sát, chúng tôi đã tìm ra một việc.”

Trong hai quán rượu phát sinh sự kiện mất tích,bên trong đều xuất hiện một bartender, tuy rằng quần áo và kiểu tóc khác nhau… Nhưng sau khi đưa cho máy tính đối chiếu và phân tích ngũ quan — Người này chính là tên bartender xuất hiện ở quán bar kia.

“Vậy thì vụ mất tích rõ ràng là liên quan tới hắn.” Tiếu nâng cằm, “Bây giờ trực tiếp đi bắt hắn luôn hay làm sao?”

“Hắn chỉ là tay sai, đằng sau hắn chắc chắn còn có kẻ khác nắm cán cờ.” Triển Dực nói, “Chúng ta phải biết rõ tại sao hắn lại bắt cóc những người mắc chứng nọa huyết thì có vẻ hữu dụng hơn.”

“Chính xác!” Louis gật đầu.

“Chứng nọa huyết tuy rằng không phải bệnh hiếm có, nhưng tại sao lại phải là những người đến quán bar chơi?” Triển Dực không rõ.

“Điều này vẫn còn đang điều tra.” Louis nhún vai, tỏ vẻ vẫn chưa tra được manh mối gì, “Có vài thanh niên trẻ tuổi lần đầu tiên đi bar chơi đã mất tích, bởi vì gia đình họ tới báo cảnh sát cho nên tôi nghĩ bên kia ra tay rất nhanh, nếu không thì sao tên bartender đó lại có thể chơi trò này lặp đi lặp lại tới mấy lần, cứ chạy trốn rồi tới chỗ khác chơi lại chiêu cũ.”

“Tôi đã thuật lại xong.” Louis đứng dậy, “Nhiệm vụ của tôi chỉ có thế, còn lại đều do đội trưởng chỉ huy.” Nói xong, Louis nhìn đồng hồ, “Có thể đi ăn cơm được rồi đó.”

Triển Dực đứng dậy, xuống lầu ăn cơm.

Bạch Vũ vuốt cằm, để mọi người đi trước, hắn quay đầu về dãy hành lang, Tiếu thấy Bạch Vũ đi về phía kia, có chút tò mò, Không Thiền thoạt nhìn có vẻ ngu đần, bất đắc dĩ vỗ vai Tiếu, “Tiếu đầu vàng, chúng ta đi xem thử chỗ này có món gì, không biết có cá cho Elena không nhỉ?”

Tiếu nhíu mày liếc Không Thiền, xoay đầu lại lần nữa… Bạch Vũ đã biến mất sau dãy hành lang tối tăm.

Hắn không tự chủ “Sách” một tiếng, ở nơi này chỗ nào cũng tối thui thù lùi, không đèn không cửa sổ, chẳng thể nhận ra được phương hướng.

Tới phòng ăn dưới lầu, Tina đã nấu xong, nhìn bàn ăn rất phong phú.

Mọi người vừa mới ngồi xuống đã thấy Tina cầm một giỏ trái cây với mấy con cá, cô nói là đem lên cho Elena.

Không Thiền bưng tô bưng chén đi theo Tina, trong phòng ăn chỉ còn lại Triển Dực và Tiếu.

Tiếu nhìn thoáng qua Triển Dực đang ăn cơm rất thong thả, hơn nữa còn giữ một khoảng cách nhất định với mình, Tiếu hơi mỉm cười, cầm dĩa thức ăn, hứng thú hỏi, “Nghe nói Bạch Vũ là do cậu nhặt được?”

Triển Dực không trả lời, chỉ nhìn đối phương một cái, ý bảo muốn hỏi gì thì hỏi lẹ đi.

“Tại sao hắn lại nghe lời cậu quá vậy?” Tiếu nâng cằm, “Cậu biết rất nhiều về bạch huyết tộc à?”

Triển Dực vẫn không nói gì, cầm ly nước lên uống một hơi, đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.

Vừa tới cửa cũng vừa lúc gặp Tina quay lại, thấy Triển Dực chỉ ăn vài miếng, cô không nhịn được, hỏi, “Đồ ăn không ngon sao?”

Triển Dực bước ngang qua người cô, nói một câu, “Thịt chưa chín, khẩu vị của tôi không giống đám cầm thú kia, lần sau làm ơn nấu đồ cho người ăn giùm.”

Nói xong liền rời khỏi.

Tina bước tới bàn ăn, quả nhiên Triển Dực không hề đụng vào thịt bò.

“Ái chà, tính cách và bề ngoài hoàn toàn trái ngược, thấy mắc ghét!” Tiếu kéo dĩa của Triển Dực tới trước mặt, khoát tay với Tina, “Tôi ăn cho!”

Nói xong, đưa dao cắt miếng thịt… máu chảy ra.

Tiếu giật giật khóe miệng, nhìn Tina, “Tôi cũng là con người…”

Tina đành phải thu dọn chén dĩa, không ai nghĩ, trên gương mặt của một huyết tộc dũng mãnh như cô lại xuất hiện vẻ mờ mịt.

Tiếu uống một ngụm rượu, mắt thấy Louis bước tới, khóe miệng liền bật ra nụ cười.

Louis vừa vào phòng, chỉ thấy có mình Tiếu, đã vậy còn cười với mình, Louis bước tới bên cạnh, ngồi xuống hỏi, “Muốn hỏi cái gì?”

Tiếu cười cười, trả lời gọn gàng dứt khoát, “Bạch Vũ có vẻ không giống miêu tả của sư phụ tôi.”

“Rồi sao?” Louis cũng cười, “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Sau khi tính cách của hắn thay đổi, có phải sức mạnh cũng sẽ giảm đi không?” Tiếu thăm dò, “Nghe nói huyết tộc, đặc biệt là huyết tộc thời kì đầu, đợt diệt vong năm đó có liên quan đến sự kiện chủng tộc bị suy nhược tập thể, hắn ngủ hơn ngàn năm, có phải cũng vì nguyên nhân đó không?”

Louis nghe xong, mỉm cười giơ tay cầm lấy ly máu nhân tạo Tina đưa tới, uống một hơi, đôi môi dính máu đỏ đỏ, hạ giọng nói, “Nếu cậu hiếu kỳ như thế, sao không tự mình đi thử đi?”

“Thử?” Tiếu hơi nhướn mày, tựa hồ rất ngạc nhiên, “Thử thế nào?”

Louis đứng lên, tay cầm ly máu, “Tôi chưa hề nói gì cả, cậu tự đưa ra quyết định đi.” Nói xong, cầm ly đi mất.



Triển Dực rồi khỏi tòa lầu đài, hắn muốn đi tìm Bạch Vũ đi ăn cơm.

Nhưng khi vừa ra ngoài, Triển Dực liền hiểu tại sao nơi này lại có tên là “Huyết Cung”.

Không biết có phải do tác dụng của ánh sáng hay không, vách tường bám bụi kia, tựa hồ có mạnh máu đang chảy, còn tạo cho người ta cảm giác huyết mạch phun ra rộng mở, lúc nãy tới đây lại không hề đề ý, nhưng bây giờ xem ra…

Tầm mắt của Triển Dực theo vách tường hướng lên trên, tới nóc nhà thì ngừng lại, ở trên đó có một pho tượng hình đầu thú. Chẳng biết con thú kia là con gì, dù sao cũng chẳng phải động vật có vú bình thường, có vẻ giống sự kết hợp giữa rồng và sói. Trên đỉnh đầu con thú, có một thân ảnh màu trắng đang đứng, tóc dài theo gió bay bay.

Triển Dực khẽ nhíu mày — Bạch Vũ đứng trên đầu thú, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, không thể nhìn ra hắn đang nhớ lại chuyện cũ hay đang ngẩn người.

Chẳng biết đây có phải là ảo giác hay không, Triển Dực đột nhiên cảm thấy pho tượng kia trước đây chỉ là một tảng đá thô kệch không sức sống, nhưng sau khi Bạch Vũ xuất hiện, nó lại trở nên hung hãn, ngay cả đôi mắt trống rỗng cũng hiện lên một tầng huyết sắc, có ánh sáng mờ nhạt.

Là ảo giác ư? Triển Dực nhìn xung quanh, những đóa hoa lúc nãy trông rất điêu tàn, lúc này lại như có sức sống không biết từ đâu tới, hơn nữa màu sắc cũng không khô bụi mà đã là một tầng nhuộm đỏ, cả tòa lâu đài như sống lại, vừa yêu dị lại tràn đầy tinh lực, nghênh đón đức vua trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.