Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 42: Răng nanh tà ác



Khu thứ năm nằm ở phía đông, cũng có thể xem là một khu mới, sống tại đây hầu hết đều là người trẻ tuổi, có cuộc sống về đêm rất đặc biệt phong phú và mới mẻ.

Có rất nhiều người lớn tuổi lựa chọn rời khỏi khu vực này, mà những người thích mặc quần áo kiểu lố lăng, thích cuộc sống tự do tự tại đến từ nơi khác đều sẽ tề tựu về đây.


Triển Dực mặc một chiếc áo khoác đen lớn, cổ áo dựng thẳng, che cả cằm lẫn miệng, trên mặt đeo kính đen, hai tay đút vào túi, chậm rãi bước vào khu thứ năm sầm uất, náo nhiệt.

Giữa bối cảnh đêm khuya tăm tối, các loại đèn gắn hai bên đường cứ lập lòe nhấp nháy, khoa học kỹ thuật tiên tiến nên chẳng có loại đèn nào lại không làm được, cả quảng trường trở nên chói lòa, một nửa là do những ngọn đèn đủ màu, một nửa còn lại đương nhiên là do đám thanh niên điên cuồng trên đường.

Triển Dực im lặng cúi đầu bước đi trên con đường.

Quán bar Trường Thanh cách đó không xa, ở khu thứ năm chiếm đa số là nhân loại, đừng nói là huyết tộc, ngay cả hỗn huyết cũng rất ít thấy.

Triển Dực đen một cây từ đầu tới chân, bước đi trong đêm chẳng có ai nhận ra, cả làn da tái nhợt cũng bị ánh đèn lập lòe kia che đi.

Hắn bước tới trước cửa quán bar Trường Thanh liền bắt gặp vài thanh niên đang tranh chấp, có vẻ như bọn họ muốn vào trong nhưng bảo vệ lại không cho, đẩy bọn họ đi, động tác nhìn rất thô lỗ.

“Chỉ có thành viên mới được vào, còn không thì phải là huyết tộc!” Bảo vệ vô cùng hung hãn.

Triển Dực có chút buồn bực, những thanh niên mất tích kia cũng là thành viên trong đây sao?

Triển Dực không hề chùn bước, hắn vẫn bước về phía cánh cửa.

Bảo vệ thấy hắn cúi đầu, định giơ tay chặn lại, nhưng bàn tay còn chưa đụng trúng Triển Dực, Triển Dực đã vòng ra sau, biết mất sau cánh cửa.

Bảo vệ há hốc giống như không dám tin vào mắt mình, thật lâu sau mới bước ra góc, nói vào bộ đàm, “Boss, có… có hắc huyết tộc vào bar.”

“Hắc huyết tộc?”

Tắt bộ đàm, trong căn phòng phong kín, có một người trẻ tuổi ăn mặc giống như bartender, hỏi nam tử áo đen đang chơi đùa cùng con mèo Ba Tư màu trắng, “Hắc huyết tộc mà lại tới chỗ này sao?”

“Chẳng phải rất tốt à.” Nam tử áo đen rất bình tĩnh, trả lời cũng vô cùng bình tĩnh, “Lần trước dùng hồng huyết tộc để thí nghiệm, có điều hồng huyết tộc cũng chỉ là nhân vật nhỏ, chi bằng triệu tập vài vật thí nghiệm, thử trên người hắc huyết tộc một lần xem sao.”

Tên bartender lập tức liên lạc với bộ phận bên kia, tập hợp vật thí nghiệm tại cửa sau.



Sau khi bước vào quán bar, Triển Dực liền nhíu mày.

Ánh sáng trong quán bar rất mờ mịt, đặc biệt là âm nhạc, có vẻ như là slow Rock xa xưa, vừa chậm rãi, vừa ồn ào, cảm giác rất quỷ dị và thối nát.

Sau khi bước vào đây Triển Dực lập tức cảm thấy khó chịu, bởi vì trong không khí có mùi hôi thối, vệ sinh không được sạch sẽ chăng? Cơ mà cho dù là vệ sinh không tốt thì cùng lắm chỉ là mùi thức ăn thiu hoặc rác rưởi, đằng này rõ ràng là mùi xác chết.

Triển Dực bước về phía quầy bar, tìm một cái ghế ngồi xuống, giương mắt nhìn… Trong quầy chỉ có một người đàn ông thân hình cao to đang đứng pha rượu, cũng chính là người có hình xăm “Phản quân” trong mấy tấm ảnh, có điều hôm nay hắn mặc áo tay dài, nhìn đoán không ra.

“Tôi chưa từng gặp anh trước đây.”

Lúc này, có một cô gái cầm ly nước màu hồng phấn bước tới bên cạnh Triển Dực, cô đặt cái ly lên bàn, ngoại trừ mùi cồn, Triển Dực còn ngửi thấy mùi máu.

Chẳng biết có phải sống chung với Bạch Vũ lâu quá nên bị lây hay không, Triển Dực có vẻ mẫn cảm với mùi máu hơn lúc trước. Loại đồ uống này rất bình thường, nhỏ thêm vài giọt máu nhân tạo vào ly, nó sẽ làm cho màu rượu biến thành màu hồng phấn, màu sắc lãng mạn cộng thêm vị hơi tanh, thật ra chẳng phải thứ tốt lành gì.

Triển Dực cũng chẳng để ý tới cô ta.

“Anh muốn uống gì?”

Lúc này, tên bartender kia bước tới hỏi Triển Dực.

Triển Dực giương mắt nhìn hắn, trong mắt có gắn kính áp tròng được Phương Húc trang bị thiết bị tinh vi, trong đó có chức năng nhận dạng, ngay phút Triển Dực ngẩng đầu nhìn, hệ thống đã bắt được hình ảnh, thiết bị liền bắt đầu tiến hành phân tích dữ liệu.

Kết quả cho thấy — Người này có phản ứng của bệnh BN, xem ra là người mang theo mầm bệnh nhưng ẩn tích, hoặc có biến dị nào đó.

Triển Dực nhìn hắn đại khái ba giây, mở miệng, “Nước lọc.”



“Ha hả!”

Cách đó không xa có một người đàn ông cầm ly nước màu xanh biếc, quay lại nhìn Triển Dực, “Tới quán bar mà uống nước lọc à?”

Triển Dực tháo kính xuống, đôi mắt màu băng lam lập tức khiến cho tên bartender chú ý.

“A?” Cô gái kia cũng kinh ngạc, “Anh không phải hắc huyết tộc sao?”

Triển Dực ngẩng đầu nhưng không hề nhìn cô mà vẫn đáp lời, “Tại sao tôi không nghe thấy tiếng tim cô đập?”

Cô gái hơi sợ hãi, lui ra phía sau vài bước, “Anh là huyết tộc?”

“Quán bar này rất ồn ào.” Triển Dực vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, “Ở đây nhiều người như vậy nhưng lại không hề nghe thấy tiếng tim đập… Vậy các người rốt cuộc là ai?”

Triển Dực vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm, còn có tiếng đẩy bàn, xoay đầu lại nhìn, cửa ra vào đã bị đóng lại, khách khứa trong quán cũng đột nhiên đứng hết lên.

Triển Dực quét mắt một vòng, đeo kính đen vào, sau khi quét xong, hệ thống liền phân tích số liệu rất nhanh, kết quả cho ra cũng giống như suy đoán của hắn — Tất cả mọi người ở đây đều không có sự sống.

Đôi mắt của bọn họ ánh lên màu đỏ, có vẻ giống như quỷ đỏ, hai mắt vô thần, động tác cứng nhắc, chậm rãi tới gần Triển Dực.

Triển Dực khẽ nhíu mày, “Một đám cương thi à?”



Trong căn phòng tối đen, thông qua màn hình camera, đôi mắt màu lam hiện lên rất rõ ràng.

Nam tử kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, “Tới sớm thế?”

“Có tiếp tục thực nghiệm không?” Tên hóa trang thành bartender còn lại hỏi.

“Ngưng hẳn toàn bộ thực nghiệm, bảo mọi người rút quân.” Nam tử trầm mặc một lát, mở miệng, “Hình như có chút vấn đề.”

Tên bartender gọi cho mọi người, nhưng không ai bắt máy, hắn khẽ nhíu mày, “Người đâu hết rồi?”

“Khụ khụ…”

Hắn vừa dứt lời, ở đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới tiếng ho khan đứt đoạn, nó không giống như bị bệnh mà có vẻ như đang ho ra máu.

Sau đó lại là một mảng im lặng, không một tiếng động.

Thật lâu sau lại có tiếng cười phát ra, tiếng cười mang vẻ âm trầm, giữa căn phòng tối tăm làm cho nó trở nên khủng bố, vừa khàn lại vừa có vẻ không mang theo ý tốt.

“Chỉnh camera đi.” Nam tử áo đen cuối cùng cũng rút bàn tay lại, không vuốt ve con mèo nữa.

Tên bartender lập tức chỉnh camera, tắt màn hình chỗ Triển Dực, đổi sang cửa sau quán bar, trong ngõ hẻm ban đầu là đứng đầy người, bây giờ thì chất đầy xác chết, hoặc có thể nói là phần còn lại của thân thể, tay chân gì đều bị cắt sạch.

“Vật thí nghiệm đều chết hết!” Bartender sợ hãi kêu lên.

Nam tử áo đen chỉ vào màn hình, chỗ phía xa xa ngõ hẻm, “Cái gì vậy?”

Tên bartender nhíu mày nhìn, dưới cột đèn đường xa xa, có cái gì đó đang lắc qua lắc lại, quy luật như đồng hồ quả lắc, bề ngoài thì có vẻ như một kén tằm màu đen…

Tên bartender lắc đầu, “Cái gì đây?”

“Chặt đứt mọi liên hệ với các quán bar có dính líu, không được để lại bất cứ manh mối hay tin tức nào hết!” Nam tử áo đen ngồi thẳng dậy, hình ảnh quay lại chỗ Triển Dực, “Xem ra chúng ta đã bị người ta theo dõi… Không thể nào, chúng ta đã cẩn thận lắm rồi, sơ hở ở đâu chứ?”

Tên bartender đang định tắt màn hình, đột nhiên… Triển Dực ngẩng đầu, nhìn thẳng vào camera.



Tên bartender sửng sốt, Triển Dực đeo kính mắt đã bắt đầu tập trung nhìn thẳng vào đó.

“Mau tắt camera!” Nam tử áo đen đứng phắt dậy.

“Không tắt được!” Tên bartender luống cuống.

“Rút dây điện đi!”

Tên bartender hoảng hốt rút phích cắm.

Giữa không gian âm u, hai hàng lông mi nam tử áo đen nhíu chặt lại, “Bị phát hiện rồi, thu thập đồ đạc quan trọng rồi mau rời khỏi đây!”



Triển Dực gọi cho Phương Húc, “Có tra ra không?”

“Tìm được rồi!” Máy tính của Phương Húc nhanh chóng truy tìm tung tích, cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn nấp.

Tiếu và Không Thiền đang ngồi trong xe, sau khi nhận được địa chỉ do Phương Húc gửi tới, hai người liền nhanh chóng rời đi.

Trước cổng Huyết Cung, Mục Tát lưng đeo ba lô bước xuống xe cùng Khải, Khải bưng thiết bị xuống, nhìn chiếc xe vừa phóng đi phía xa, “Mới tới mà đã có nhiệm vụ rồi sao?”

“Oa… Đây là cung điện trong truyền thuyết a.” Mục Tát vui vẻ khiêng thùng, nhờ Tina giúp đem vào trong.

Khải vừa vào cửa liền ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà có một cái bóng trắng.

Bạch Vũ ngồi trên đầu pho tượng, nâng cằm ấn di động, “Dực Dực, đói bụng quá à.”

Triển Dực rời khỏi vị trí, vừa đi vừa đeo bao tay, lơ đãng nói, “Muốn ăn cái gì?”

Bạch Vũ nắm mắt cá chân, “Trên đường về mua cho tôi fast food nha!”

Triển Dực đeo bao tay xong, nhấn nút bật con dao giấu trong tay áo, mở miệng, “Năm phút nữa nói tiếp.”



Khóe miệng Bạch Vũ mang theo nét cười, nhẹ nhàng vuốt đầu pho tượng, cảm giác như cả cung điện đều sống lại, tiếng thú gầm ẩn dưới lòng đất đang theo từng mạch đất truyền lên, địa ngục trần gian dường như đã trở lại.

“Sau khi anh quay lại, anh đã chẳng còn là mình của ngày xưa.” Louis đứng phía sau Bạch Vũ, “Huyết Cung đã tỉnh rồi, chừng nào anh mới tỉnh lại đây?”

Bạch Vũ ngáp một cái, đứng lên, nhảy xuống khỏi đầu pho tượng, sau khi đáp đất, hắn bắt đầu đi dạo, bước về phía vườn hoa nhuộm đỏ, đằng sau có một cái hồ phun nước.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn dòng nước, một giây chuyển mắt đi… Làn nước màu đen lập tức biến thành màu đỏ, sẫm như máu — Suối bắt đầu phun trào, những hình điêu khắc dưới đáy hồ dần dần lộ ra dưới màu nước đỏ loãng.

Louis kinh ngạc, lầm bầm, “Huyết trì?”

Bạch Vũ đút hai tay vào túi, tiếp tục bước đi… Hắn bước tới đâu, cây cỏ xung quanh đều xảy ra hiện tượng biến đổi quỷ dị, thảm thực vật mang màu u ám ban đầu dần dần biến thành màu xanh lá, rồi lại dần đổi sang màu xanh biển, dây leo rậm rạp, còn có cả màu tím nữa, tràn đầy sức sống.

Sau một vòng tuần tra, Bạch Vũ ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng.

Hắn mở rộng cánh tay, nhắm mắt lại, nói một câu, “I’m back.”

Khi mở mắt ra, tròng mắt màu tím đã chuyển thành màu đỏ, đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy, màu đỏ kia như sóng cuộn ào ạt giữa biển khơi.

Đột nhiên ở phía chân trời có một thanh âm chấn động vang lên.

Louis nhíu mày nhìn về phương xa, hắn chỉ thấy từng mảng từng mảng màu trắng mãnh liệt ùa tới, giống như mây cuộn vậy.

“Cái này là…” Louis há to mồm.

Từng mảng trắng đó giống như một tấm lưới, tiếng kêu thê lương bao phủ cả màn đêm. Đó là hàng trăm con chim trắng, nói chính xác là quạ trắng, sở hữu đôi mắt đỏ, chính là loài chim mang tới chết chóc trong truyền thuyết.

Đàn quạ này bay vòng vòng trên đỉnh đầu Huyết Cung, sau khi đánh vài vòng, chúng nhẹ nhàng đậu lên những cành cây mang màu sắc quỷ dị, cả khu vườn như được tuyết trắng bao phủ, chúng nó lẳng lặng đứng đó, dùng đôi mắt óng ánh quan sát Huyết Cung. Đôi mắt đỏ của quạ trắng có những vệt sáng do ánh đèn đường trong thành phố tạo thành, đây chính là đôi mắt tử thần, lãnh khốc lại lặng im.

Ngay lúc này đây còn có cả tiếng sói tru vang vọng.

Louis nghe thấy tiếng công nhân kêu la sợ hãi ở dưới lầu… Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở phía cánh rừng có vài con sói trắng. Loài sói này so với những con bình thường thì lớn hơn rất nhiều, cũng sở hữu đôi mắt đỏ rực.

Bầy sói lẳng lặng ngồi bên cánh rừng, tựa như đang thưởng thức ánh trăng đêm nay.

Có một con sói rất lớn bước tới chỗ Bạch Vũ, chẳng có bất kì cử chỉ thân thiết nào, nó chỉ ngồi xuống bên cạnh, ngẩng mặt lên ngắm trăng.

Bạch Vũ nói vào ống nghe, “Hết năm phút rồi kìa ~”

Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Triển Dực, “Anh muốn ăn cái gì?”

“Oa…”

Không Thiền lưng vác bao bố bước vào quán bar, nhìn thấy thi thể la liệt trên mặt đất và Triển Dực đang đứng giữa phòng gọi điện thoại, “Máu me dữ thần nha.”

Tiếu bế một con mèo trắng bước tới, “Người với tư liệu đều mang về rồi, nhiệm vụ có phải đã xong rồi không? Úi trời ơi…” Hắn nhìn thấy tình trạng trong quán bar, “Nhìn nhã nhặn vậy mà sao ra tay ác độc thế?”

Không Thiền nhìn xung quanh, “Chú em có hình xăm phản quân đâu?”

Triển Dực liếc mắt nhìn tên bartender cao to ngơ ngác ngồi sau quầy bar, Không Thiền bước tới chỗ hắn, kéo tay áo lên nhìn — Quả nhiên có hình xăm nô lệ.

“Tiểu quỷ, đi thôi.” Không Thiền nắm cổ áo tên bartender kéo đi, tên kia nhìn to lớn nhưng lại rất dễ dàng bị Không Thiền khống chế.

Triển Dực mở cửa sau của quán bar, nhíu mày.

Tiếu bước tới xem, chỉ thấy trong con hẻm, xác chết có thể nói là chất đầy đồng.

“Nhiệm vụ kiểu gì mà sao khẩu vị nặng dữ vậy?” Tiếu bĩu môi, thuận tiện bịt mũi, “Đây là quỷ đỏ hay người biến dị? Mùi gì mà khó ngửi quá!”

“Là cương thi.” Triển Dực nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cột đèn đường xa xa có kén tằm màu đen treo ngược.

Tiếu cũng nhìn thấy, bĩu môi, “Thì ra là vậy.”

Triển Dực vung tay, con dao lập tức biến thành chiếc vòng, trở về vị trí cũ, hắn xoay người đi, dặn dò Tiếu và Không Thiền, “Dọn dẹp xong nhớ mang người về Huyết Cung.”

“Tụi tôi dọn dẹp á?” Không Thiền chỉ vào mình, “Người quét đường đâu?”

“Tất cả thiết bị này nọ ngày mai mới tới.” Triển Dực bước ra cửa chính.

“Vậy còn cậu?” Tiếu bất mãn, “Chúng tôi dọn dẹp, còn cậu làm cái gì?”

Triển Dực đẩy cửa ra, một cước đá bay tên bảo vệ đang muốn xông tới, đáp, “Đi mua fast food.”

Bước ra khỏi quán bar, Triển Dực cúi đầu bước đi trong bóng đêm.

Tiếu ôm con mèo trắng, nhìn Không Thiền nhét tên bartender vào bao bố, sau đó đi tìm chổi khắp nơi, “Không phải chứ, tìm chổi thì có ích lợi gì?”

“Chứ làm sao bây giờ?” Không Thiền vừa nói vừa mở cửa sổ, ngoắc ngoắc cái kén tằm đang lắc lư dưới cột đèn, “Hú hú, Clary, tới phụ một tay đi!” Nguồn :

Tiếu cũng ló đầu ra, lúc này đột nhiên có một mùi gì đó bay tới, “Có ngửi thấy mùi gì không?”

“Mùi máu.” Không Thiền ngửi ngửi bốn phía, sờ sờ mũi, “Sao còn có mùi chất đốt là thế nào…”

Nói còn chưa dứt lời, hai người liền nhìn thấy kén tằm đột nhiên mở ra, bên trong có một người đột nhiên vươn tay, lấy ra chiếc bật lửa, đốt lên…

“Oa!” Không Thiền nhấc lấy bao bố, kéo tay Tiếu chạy ra ngoài, nhảy lên nóc tòa nhà đối diện.

Sau đó là một tiếng “Oanh” chấn động vang lên, cả quán bar đều bị thiêu đốt, màu lửa xanh nhạt không có xúc cảm nóng lại có lực sát thương mạnh hơn gấp bội lần, quán bar này tính luôn cả đống cương thi đều biến thành than, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, bay theo làn gió biến mất trong màn đêm.

“Cậu đoán thử xem lúc nãy Triển Dực có ngửi thấy mùi chất đốt không?” Không Thiền đột nhiên hỏi Tiếu.

Tiếu giật giật khóe miệng, “Cái nhóm này quả nhiên toàn ba cái thứ có khẩu vị quá nặng…”

Đang nói chuyện, trên đỉnh đầu có cái gì đó xẹt qua, kén tằm vừa rồi đã biến mất, giống như một con dơi khổng lồ, bay về phía Huyết Cung.

“Oa, qua bao nhiêu năm rồi Clary vẫn bất bình thường như thế.” Không Thiền cảm khái, hắn đột nhiên chú ý về phía Huyết Cung, khẽ nhíu mày, “Kì lạ.”

Tiếu cũng ngẩng đầu nhìn, Huyết Cung đang trôi nổi giữa không trung, nằm ở rất xa, cơ hồ nhìn không thấy rõ. Nhưng người ta lại có cảm giác, so với ban đầu thì hoàn toàn khác biệt, lúc này nó như có trái tim, từng nhịp đập mạnh mẽ, dưới ánh trăng càng làm cho nó mang sắc thái quỷ dị và âm u.

Không Thiền nhếch miệng, “Bạch Vũ quả là đáng sợ.”

Tiếu nhìn hắn một cái, không nói gì, mang ‘chiến lợi phẩm’ quay về Huyết Cung.

Triển Dực cầm túi thức ăn, bước đi trên con đường trở về căn cứ, dòng người ồ ạt ngược xuôi, cơ mà tiếng tim đập rõ mồn một cộng thêm huyết mạch đập đều đều kia là cái gì thế?

Triển Dực đứng ở đầu đường, thử tịnh tâm, thế nhưng hắn lại có thể nghe thấy tiếng người ta nói chuyện trong những tòa nhà cao tầng phía xa.

Khẽ nhíu mày… Triển Dực vươn tay sờ cổ, ở vị trí bên trái, hắn có cảm giác làn da đang nóng lên.

Triển Dực suy nghĩ — Chỗ này, là nơi Bạch Vũ cắn lần trước, nhưng miệng vết thương cũng đã khép lại rồi.

Bạch Vũ mím môi nằm trên mặt cỏ màu lam, cây cỏ như có sinh mệnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Bạch Vũ, hai con sói trắng ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ đợi.

Bạch Vũ nhìn mặt trăng mỉm cười, răng nanh nhô ra, có máu chảy quanh — Sau một ngàn năm say ngủ, hắn thức dậy và được uống ngụm máu đầu tiên, nó đã giúp hắn sớm tỉnh lại, tà ác là thứ ăn sâu vào trong xương trong máu huyết tộc, tác dụng của răng nanh chính là giữ lại mỹ vị cực hạn, chiếm hữu cho riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.