Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 50: Chìa khóa



Triển Dực cầm súng tiến vào rừng cây, thiết bị giám sát đã tập trung mục tiêu, hình nổi cũng đã hiện ra trước mặt, có một chỗ lõm xuống giống như lòng chảo, mục tiêu đang đứng chính giữa lòng chảo, nhưng mà…

Triển Dực nhíu mày — Chỉ có một người nhưng sao lại lớn như thế?

Chờ Triển Dực và Bạch Vũ tới gần lòng chảo kia, hai người vừa nhìn thấy liền nhíu mày.

Ở chính giữa lòng chảo là Carson.

Vị thầy giáo rất tốt ban sáng bây giờ đã không còn giữ được hình dáng của người bình thường, hắn lúc này giống như một trái cà sau khi bành trướng cấp tốc tới mức nứt ra.

Triển Dực nhíu mày, hắn ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng.

Bạch Vũ chỉ chỉ thiết bị tạo mùi ở cạnh bên, khó trách tại sao lại nồng đến vậy. Có điều nhìn người này đã biến dị quá mức cho phép, Triển Dực thật may mắn vì hắn đã đặt thiết bị tạo mùi ở bên kia, ít nhất là sẽ không quá hôi.

Nhờ chiếc mắt kính cho nên Triển Dực nhìn thấy cái gì, Phương Húc và Khải đều thấy cái đó.

Hệ thống đã bắt đầu phân tích cấp độ biến dị của quỷ đỏ.

“Đột biến.” Khải nói, “Dực, chi bằng dùng thiết bị giám sát hủy diệt hắn đi.”

Bạch Vũ ở bên cạnh cũng nghe thấy, khó hiểu, “Hủy diệt nghĩa là dùng bom nổ chết hắn?”

“Là bom laser.” Phương Húc nói, “Dù sao thứ này cũng không có giá trị tồn tại.”

Triển Dực nghe xong cười cười, “Là người bên cạnh anh nói câu đó mới đúng đi.”

Trước máy tính, Phương Húc và Khải theo bản năng xoay đầu nhìn Louis đứng phía sau.

Louis bất đắc dĩ, nói vào micro, “Triển Dực, không cần hao tốn sức lực với thứ không có giá trị, đừng mạo hiểm…”

“Hắn rõ ràng rất có giá trị.” Triển Dực bước lên phía trước, nhìn địa hình xung quanh, “Ít nhất là tôi muốn hỏi hắn một chút, phương trình hóa học của huyết tộc là như thế nào, nếu có sách giáo khoa được in ấn thông dụng thì càng tốt.”

Louis hít một hơi, hắn đột nhiên hiểu ra câu nói của Lam Lạc, sau khi gọi điện cho Triển Dực bọn họ, anh sẽ biết cái gì gọi là nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Triển Dực cầm đao, nhảy xuống lòng chảo, trượt theo sườn dốc tới chỗ Carson.

Bạch Vũ ngồi chồm hổm phía trên, hứng thú nhìn xuống dưới.

Triển Dực khi đã xuống dưới thì mới nhìn được rõ, thì ra Carson không phải bành trướng quá mức mà là cao thêm do tăng trưởng.

“Này.” Triển Dực gọi hắn một tiếng, nhưng người kia chưa nói tiếng nào đã vọt tới.

Triển Dực nhảy lên cao, phát hiện con quái vật kia đã ở trong trạng thái không thể khai thông, vì thế liền thu súng.

Bạch Vũ nhìn thấy Triển Dực cất súng đi, có chút khó hiểu.

Triển Dực đáp xuống giữa sườn, kéo khóa áo lên, cổ áo che cả miệng lẫn mũi.

Tới lúc này Bạch Vũ mới hiểu được cổ áo rộng của Triển Dực dùng để làm gì, thì ra kéo khóa lên hết sẽ biến thành khẩu trang a.

Triển Dực lúc này bị che kín từ đầu tới chân, cặp mắt kính cực ngầu cộng thêm cổ áo cao, còn có chiếc áo khoác ôm lấy cơ thể, đôi giày da, Bạch Vũ lại bưng mặt, “Á à! Thú vị nha!”

Triển Dực rút ra thứ gì đó, xoay mấy vòng, sau đó nhảy xuống, quái vật kia vừa lúc xông tới, thân hình rất lớn che lấy cả người Triển Dực.

Bạch Vũ bị quái vật khổng lồ che tầm mắt, hắn đang định đổi góc độ, chỉ thấy trên thân thể quái vật xuất hiện một vệt sáng, vệt sáng dần dần mở rộng, tạo thành một góc chếch, quái vật kia bị bổ làm hai, Triển Dực hiện ra sau khe hở, trong tay cầm thanh đao vẫn chưa mở hết.

Bạch Vũ đã từng thấy Triển Dực cầm thanh đao thần kỳ đó, từ vòng tay biến thành gậy sau đó thành thanh đao rồi đến roi, còn có thể biến thành lưỡi liềm, có thể dựa vào từng cấp biến hóa từng thời điểm tập kích, lúc này đang công kích ở khoảng cách gần nên Triển Dực đã chọn đao.

Một nhát kia bổ quái vật ra làm đôi, Triển Dực tránh được phần đầu và bả vai của Carson rơi xuống.

“Oanh” một tiếng, hai nửa thân thể rơi xuống đất, đương nhiên, một nửa là vì đã mất đi sự sống, nửa còn lại là vì mất trọng tâm.

Triển Dực bước lên, động tác lưu loát, nhấc chân đá quái vật lên không trung, sau đó lại bổ thêm một nhát nữa.

“Lần này là chém hình tam giác nha!” Phía sau, Mục Tát đang cầm ly máu đứng xem trận chiến, “Mấy lần trước chẳng phải đều chém thành hình bốn góc à?”

Sức chiến đấu của Carson yếu hơn trong tưởng tượng, sau khi chém thêm vào nhát vào chỗ tăng trưởng thêm, Triển Dực móc súng ra, nả vào người Carson một phát súng.

Carson bị lưới sắt bọc điện trói lấy, té xuống đất liền mất hết sức chiến đấu, hoàn toàn không thể động đậy.

Bạch Vũ bĩu môi, “Không đủ kịch liệt!”

Triển Dực cũng thấy kì lạ, theo lý mà nói, cấp biến dị càng cao thì sức chiến đấu càng mạnh, sao có thể như tên này được?

Bước tới trước mặt Carson, Triển Dực phát hiện hắn bị vây trong một trạng thái vô ý thức, nóng nảy, phẫn nộ, hai mắt đỏ au.

Triển Dực nhíu mày, rút một thứ trong túi ra, có vẻ giống như ống tiêm, đâm xuống vai Carson.

Lát sau Carson liền yên tĩnh trở lại.

Bạch Vũ cũng trượt xuống sườn dốc, tới gần Triển Dực xem náo nhiệt.

Carson dần dần khôi phục lại ý thức, đôi mắt màu đỏ cũng dần phai màu.

Đại khái bởi vì tình trạng tăng trưởng vừa rồi, quần áo đều đã rách, trên người hắn bây giờ chỉ còn mấy miếng vải rách nát. Cho nên… Triển Dực và Bạch Vũ có thể nhìn thấy hình xăm trước ngực hắn — Hình xăm nô lệ.

Triển Dực nhíu mày, hình xăm này so với người lần trước bắt được là cùng một loại — Là đồ bỏ đi!

Triển Dực tháo mắt kính ra.

“Ê!” Trên màn hình bên Louis bọn họ đột nhiên phụt tắt, cả mạng cũng ngắt.

“Chuyển sang thiết bị giám sát đi!” Louis thúc giục.

Phương Húc chuyển màn hình sang thiết bị giám sát.

Nhờ vào thiết bị giám sát mà bọn họ có thể nhìn thấy tình huống bên dưới lòng chảo, có điều không nghe thấy Triển Dực bọn họ nói chuyện.

Louis bất đắc dĩ, “Lúc trước ở BN, khi hành động Triển Dực đều không phối hợp như vậy à?”

Khải đáp, “Hắn là đội trưởng, chúng tôi chỉ cần nghe theo hắn là được.”

“Vậy hắn nghe theo ai?” Louis hỏi.

“Lúc Triển Dực nhậm chức cũng không có ai nói với hắn cấp trên của hắn là ai.” Khải nói, “Lam Lạc là người phụ trách toàn bộ trung tâm nhưng căn bản cũng không quản được Triển Dực.”

Louis có chút lo lắng cho tương lai của mình, “Không có tinh thần hợp tác gì cả.”

“Không phải là không có tinh thần hợp tác.” Mục Tát ở bên cạnh nhắc nhở, “Là kiên quyết không hợp tác với huyết tộc.”

Louis thở dài, “Cũng may tôi chỉ là người chuyển lời, người phụ trách chi nhánh mới không phải tôi.”

Khải, Mục Tát còn có Phương Húc đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Louis, “Chi nhánh mới?”

Louis nhìn ba người, “Ba người chưa biết chuyện sửa lại trung tâm à?”

Phương Húc khẽ nhíu mày, mở bản đồ vệ tinh của khu thứ bảy. Chỉ thấy trung tâm an toàn ban đầu có hình dạng gió xoáy, lúc này có một cây cầu dựng ở phía trên, giống như xây dựng chỗ đáp của máy bay.

“Đây là cái gì?” Ba người hỏi.

“Cảng hàng không a.” Louis chỉ chỉ xuống sàn nhà, “Là nơi đáp cuối cùng của Huyết Cung.”

Mọi người há to miệng, Mục Tát thì lại rất vui, “Nghĩa là chúng tôi có thể quay lại khu thứ bảy?”

Louis gật đầu, “Trung tâm an toàn ở bên kia, Huyết Cung giống như thuyền bay, dừng ở đó sẽ tiện hơn. Sau này những khu khác có gì cần điều tra, Huyết Cung trực tiếp bay đi là được.”

“Huyết Cung bay làm sao?” Phương Húc há miệng, “Đây là thuyền ư?”

Vẻ mặt Louis trở nên phức tạp, thở dài, “Ba người đúng là chẳng biết gì cả.”

Khải không rõ.

Louis có chút tiếc nuối, “Bọn họ là hồng huyết và hỗn huyết, không biết chuyện còn có thể chấp nhận, còn cậu dù sao cũng là hắc huyết, nhưng sao cũng không biết gì hết vậy?”

Khải không thể nói rõ.

“Nga…” Louis như nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên cậu là hàng hiếm hoi trong hắc huyết tộc.”

Khải thấy vẻ mặt của Louis cười như không cười, rõ ràng là cố tình nói vậy.

Hắc huyết quý tộc cơ bản đều rất lớn tuổi, hơn nữa huyết tộc, nhất là hắc huyết đều trưởng thành rất chậm, Khải trong mắt Louis bọn họ, so với mới ra đời chẳng khác là bao. Cũng bởi vì điều này, Lam Lạc cứ như cái đuôi đi theo Khải, có điều… Hắn đúng là không biết nhiều về Huyết Cung.

“Huyết Cung có sự sống.” Louis nói, “Năm đó khi Bạch Vũ chìm vào giấc ngủ say, Huyết Cung đã rơi xuống đất sụp đi hơn phân nửa. Bây giờ tuy rằng đã trùng tu lại kiến trúc nhưng vẫn được xem là một phần của viện bảo tàng. Nhưng mà cách đây không lâu, khi Bạch Vũ thức tỉnh, Huyết Cũng cũng tỉnh lại theo, một lần nữa bay lên không trung.”

Mọi người há to miệng, “Đây là nguyên lý gì chứ?”

Louis nói, “Trong trí nhớ mà tổ tiên giữ lại và truyền cho tôi về khoảng thời gian bọn họ đi theo Bạch Vũ, hắn khi đó hoàn toàn không giống hắn bây giờ.”

“Ngày xưa hắn là người thế nào?” Mục Tát tò mò hỏi.

Louis bất đắc dĩ, “Tôi chỉ có ký ức về ánh mắt của tổ tiên khi nhìn hắn, có điều lá gan của tổ tiên tôi không lớn, lần nào nhìn thấy đều sợ tới mức nhắm tịt mắt lại.”

Mọi người không hiểu nhưng cũng muốn đoán thử xúc động của hắn.

“Nhưng mà Huyết Cung này có chung một nhịp đập với Bạch Vũ, Bạch Vũ thức tỉnh, nó lại có thể bay lơ lửng trên không, chúng tôi chỉ trang bị thêm thiết bị kéo nó đi và chỗ đáp, tới lúc kéo nó về trung tâm, cũng không cần cung cấp năng lượng cho nó.” Louis trả lời. Bạn đang �

“Cái này không phải không hề hợp lý hay sao?” Phương Húc là một nhà khoa học cho nên không thể hiểu được, “Không có năng lượng thì sao có thể bay? Nếu nó là vật sống thì nó dựa vào cái gì để duy trì sinh mạng?”

Trên mặt Louis thoáng lộ ra biểu tình quái dị, lắc đầu nói, “Quên đi, các người không biết có lẽ tốt hơn.”

Ba người vẫn tò mò, nhưng tầm mắt của Louis đã bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn.

Trong màn hình là hình ảnh Triển Dực đang ngồi xổm xuống, nhặt lên thứ gì đó trong bụi cỏ.

Đang lúc định cẩn thận xem thứ đó là gì, Bạch Vũ đột nhiên xuất hiện ngay trước ống kính, che đi tầm nhìn của bọn họ.

Mọi người giật giật khóe miệng — Cố tình! Chắc chắn là cố tình!

Louis lại thở dài, một lần nữa cảm thán, “Cũng may tôi chỉ là người chuyển lời, người phụ trách không phải tôi.”

Khải hỏi, “Vậy người phụ trách là ai?”

“Lam Lạc không nói cho cậu biết à?” Louis rất bất ngờ.

Tất cả đều nhìn hắn, “Là ai a?”

“Lam Lạc đó.” Louis trả lời.

Mọi người há to miệng, “Không phải chớ?”

Louis bất đắc dĩ nhún vai, “Trong trung tâm, những hắc huyết tộc có quyền cao chức trọng, có thể nói chuyện với Triển Dực trên mười câu mà không bị chém, chỉ có một mình Lam Lạc thôi, không tìm hắn thì tìm ai bây giờ?”

Mọi người lại thêm một lần câm lặng.

Khải cũng rất bất đắc dĩ, vất vả lắm mới có được hai ngày thanh tịnh, không cần nghe Lam Lạc lải nhải, bây giờ thì thảm quá rồi… Làm lãnh đạo trực tiếp luôn.



Triển Dực nhìn thứ trong tay, là một ống tiêm, bên trong vẫn còn lại một chút thuốc màu xanh lá.

“Màu quá xấu.” Bạch Vũ vốn rất ghét màu xanh lá, quả thật là đã đạt tới mức không thể nhịn được.

“Đây là thứ gì?” Triển Dực bỏ ống tiêm vào túi vật chứng, hỏi Carson đã thanh tỉnh lại, “Ông là quái vật đi đêm, ban ngày không có lý do để đột biến, cho nên thứ thuốc này chính là tác động? Khó trách sức chiến đấu lại yếu như vậy.”

Carson nhìn nhìn Triển Dực, nở nụ cười, “Chẳng phải mi ghét huyết tộc lắm sao? Tại sao vẫn đi làm tay sai cho bọn họ?”

Triển Dực mất hứng nhìn xung quanh, “Tại sao lần nào cũng chỉ gặp câu hỏi này, không hề có tí sáng tạo nào.”

Carson nhìn chằm chằm Triển Dực, “Chủ nhân sẽ giết sạch toàn bộ huyết tộc!”

Triển Dực và Bạch Vũ liếc nhìn nhau, câu này quen quen nha, tên Monster bắt được lần trước cũng nói giống y chang.

“Sao ông lại biết phương trình hóa học của huyết tộc?” Triển Dực hỏi.

Carson đột nhiên nở nụ cười, miệng lẩm bẩm, “Vinh quang sẽ luôn tồn tại cùng với con người! Con người mới là giống loài ưu tú nhất của trái đất này! Huyết tộc nhất định sẽ tiêu vong!”

Triển Dực nghe xong, liền vỗ tay cho hắn, “Nói rất hay.”

Bạch Vũ đột nhiên bịt mũi lại, túm lấy Triển Dực kéo ra sau.

Triển Dực khó hiểu.

“Hôi muốn chết!” Bạch Vũ oán giận.

Cùng lúc đó, Triển Dực nhìn thấy Carson giãy dụa, sau đó thân thể bắt đầu nứt ra, biến dạng.

Triển Dực nhíu mày, “Quen quen nha…”

Bạch Vũ kinh ngạc, “Dực Dực, khẩu vị của cậu càng ngày càng nặng phải không vậy? Cậutừng có bạn là đống thịt vụn hả?”

Triển Dực nhíu mày liếc hắn, “Rất giống lần của Nolan.”

“Nolan là thằng nào?” Bạch Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, hình như là một tên sinh viên bị đông lạnh.

Triển Dực nhìn Carson đang biến hóa, nhíu mày — Đột biến lần thứ hai, lần này là hết thuốc chữa rồi. Hắn lại nhìn ống tiêm trong tay, không phải chất tác động cho đột biến, mà là hắn tự nổi điên a.

Thấy tình trạng đã không thể cứu vãn, Triển Dực cũng không muốn ở lại, kéo Bạch Vũ xoay người chạy đi, đeo kính vào nói, “Không thể cứu, hủy diệt nhân đạo đi.”

Vừa dứt lời, đèn huỳnh quang trên thiết bị giám sát chiếu xuống, sau một lúc im lặng, trên mặt đất hiện lên nửa hình cầu, bao lấy Carson, sau một cái chớp mắt, ánh sáng liền biến mất.

Bạch Vũ xoay đầu lại nhìn, Carson đã biến mất, nơi hắn nằm cũng trụi lũi, không một cọng cỏ.

Triển Dực không hề xoay đầu, thu đao, cởi khóa kéo xuống, đi lên đường dốc.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xe giám sát cũng bay đi.

Bạch Vũ chạy tới bên cạnh Triển Dực, tò mò hỏi, “Lúc nãy cậu lấy cái gì trên người Carson vậy?”

Triển Dực giơ tay ra cho hắn xem, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa.

Bạch Vũ đã cho là mình hoa mắt, sau khi bước vào thời đại này, hắn chưa từng nhìn thấy chiếc chìa khóa nào.

“Chẳng phải bây giờ đều dùng vân tay ánh mắt gì đó để mở khóa sao?” Bạch Vũ cầm chìa khóa lên nghiên cứu.

“Cho nên dùng chìa khóa an toàn hơn.”

Bạch Vũ trả chìa khóa cho Triển Dực, Triển Dực lại nói, “Anh cất đi.”

Bạch Vũ mở to mắt, “Tôi cất á?”

Triển Dực gật đầu, “Chìa khóa này có vẻ như khóa vật cổ gì đó, anh nhiều tuổi như vậy có khi có thể tìm ra…”

Triển Dực đột nhiên im bặt, xoay đầu ra sau.

Cách đó không xa, mấy bụi cây đang nhẹ nhàng đong đưa.

Bạch Vũ vẫn đứng im tại chỗ, cầm chìa khóa nhìn chăm chăm, tựa như đang kiếm chỗ cất.

Triển Dực hỏi, “Vừa rồi có ai không?”

“Có, nhưng mà không phải người.” Bạch Vũ cười tủm tỉm.

“Huyết tộc?” Triển Dực nhíu mày, “Ở đâu?”

“Đi rồi.” Bạch Vũ bỏ chìa khóa vào túi quần, vỗ vỗ, cảm thấy bỏ vào đây có vẻ an toàn, sau đó vươn tay khoác vai Triển Dực, “Chúng ta đi ăn cơm nha?”

Triển Dực tuy rằng còn nghi ngờ nhưng vẫn đi cùng Bạch Vũ, vừa đi vừa hỏi, “Hắc huyết đó đến đây từ khi nào?”

“Chỉ mới xuất hiện vừa rồi thôi, lúc cậu quay đầu lại đã chạy mất tiêu rồi.” Bạch Vũ nói xong, thấy Triển Dực nhíu mày liền lên tiếng, “Là người chúng ta đã từng gặp.”

Triển Dực sửng sốt, “Chẳng phải anh không nhìn thấy sao?”

Bạch Vũ chỉ mũi mình, “Tôi ngửi ra mùi mà!”

“Là ai?” Triển Dực hỏi.

Bạch Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, áp sát mặt vào tai Triển Dực, nhỏ giọng nói, “Cậu muốn biết à?”

Triển Dực liếc hắn, “Nói nhảm!”

“Vậy xin tôi đi!” Bạch Vũ cười hì hì đi trước.

“Ê!” Triển Dực đuổi theo, “Nói.”

Bạch Vũ nhướn mày nhìn Triển Dực — Quà cơ! Cậu có thứ gì tốt không?

Triển Dực nghĩ nghĩ, “Anh muốn cái gì?”

“Cậu cho tôi…” Bạch Vũ nhẹ nhàng chạm vào eo Triển Dực, thổi hơi vào tai hắn.

Triển Dực nhíu mày nắm chặt cánh tay Bạch Vũ, rất dùng sức.

“Cho tôi ngủ chung phòng với cậu đi!” Bạch Vũ nói lớn, “Lúc nằm trên giường phải cho tôi ngủ chung, không được đuổi tôi đi!”

Triển Dực đấu tranh một hồi, rốt cuộc cũng thở dài, “Được rồi.”

“Cậu nói rồi đó nha!”

Triển Dực gật đầu, “Huyết tộc kia là ai?”

Bạch Vũ tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Triển Dực.

Triển Dực nghe xong, sắc mặt liền chuyển xấu, “Lén lút làm cái con khỉ gì!”‘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.