Huyết Hải Phiêu Hương

Chương 18: Người Chết Sống Lại



Mạc Ly - Phỏng theo bản dịch của Thương Lan, Chỉnh sửa các chi tiết sao cho sát bản gốc nhât.

***

Nàng gọi tên một người được coi là một nhân vật truyền kỳ và lãng mạn nhất trong võ lâm mà vẫn thật bình thản, không hề có một chút bất ngờ hay kinh sợ nào, cứ như trước đây nàng chưa hề nghe thấy cái tên này vậy. "Sở Lưu Hương" cái tên này được người ta gọi, nhất là một nữ nhân nhắc đến một cách lạnh nhạt như thế chắc hẳn cũng là lần đầu tiên.

Nam Cung Linh khom người khẽ nói:" Đệ tử vỗn không dám mang người ngoài đến làm phiền phu nhân, nhưng Sở công tử đây và bổn bang vốn có giao tình sâu xa, hơn nữa hôm nay huynh ấy đến đây có chuyện liên quan đến bổn bang..." "Sự tình trong bang vốn đã không còn quan hệ với ta nữa, các ngươi hà tất phải đến tìm ta?" Nhậm phu nhân thản nhiên cắt lời.

"Nhưng việc này lại có quan hệ rất lớn với phu nhân." Sở Lưu Hương nói. Nhậm phu nhân hỏi lại:"Có quan hệ gì?"

Sở Lưu Hương nhìn Nam Cung Linh trong thoáng chốc rồi chậm rãi nói:"Tây Môn Thiên, Tả Hựu Tranh, Linh Uyên Tử, Trác Mộc Hợp bốn người này chắc hẳn phu nhân có quen biết chứ? Hôm nay tại hạ tới đây cũng vì chuyện của bốn người này." Vừa nói chàng vừa chú ý vào Nhậm phu nhân, tuy chàng không thấy được biến hóa trên khuôn mặt nàng nhưng bờ vai vốn bình tĩnh của nàng khẽ run lên. Một lúc sau nàng bỗng nhiên vươn người đứng dậy, thấy vậy vốn trong lòng Sở Lưu Hương có ý muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của nàng bây giờ lại càng thêm rạo rực.

Nhưng Sở Lưu Hương đã phải thất vọng, khi nàng quay đầu lại chàng chỉ thấy một tầng lụa đen cuốn quanh đầu, cùng với bộ tang phục đen nhánh làm cho nàng càng thêm mờ ảo, có lẽ nàng quá keo kiệt, vốn không muốn cho người trong thiên hạ được nhìn ngắm dung nhan của nàng. Chàng chỉ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén xuyên qua tấm lụa nhìn thẳng vào mặt chàng, thậm chí tâm can chàng dường như cũng bị nhìn thấy. Nhưng chàng tuyệt không cúi đầu, Sở Lưu Hương tuyệt nhiên sẽ không cúi đầu trước ai trong thiên hạ này cả.

Sau một hồi chăm chú nhìn chàng, Nhậm phu nhân thu lại ánh mắt, vẫn là giọng nói bình tĩnh và xa cách ấy, nàng nói:"Không sai, đúng là ta có biết bốn người này, nhưng đó đã là chuyện hơn hai mươi năm trước kia, tại sao hôm nay ngươi lại đem chuyện mà ta đã sớm không còn nhớ nữa đến đây quấy rầy ta?" Sở Lưu Hương đáp lại: "Vậy gần nhất phu nhân không có gửi thư cho bốn người bọn họ sao?" "Thư ư?" Nghe vậy Nhậm phu nhân giật mình hỏi lại.

"Đúng vậy." Sở Lưu Hương khẳng định, "trong thư phu nhân có nói hiện đang gặp khó khăn cần sự giúp đỡ của họ, tại hạ đến đây muốn biết chẳng hay khó khăn mà phu nhân đang gặp phải là gì?" Nhậm phu nhân lặng im một hồi mới đáp.

"Ta không nhớ là đã từng viết qua bức thư nào như thế, chỉ sợ các hạ đã nhìn lầm rồi đi." Sở Lưu Hương như bị người ra nhét cả một trái hồng xanh vào miệng, thâm tâm chàng chỉ thấy vừa đắng lại vừa chua chát, chàng không hiểu vì sao Nhậm phu nhân vẫn không chịu nói ra bí mật của bức thư đó. Nhưng chàng vẫn chưa hết hi vọng, với giọng khẳng định chàng lớn tiếng nói:"Tại hạ tuyệt sẽ không nhìn lầm, rõ ràng phu nhân đã gửi bức thư đó."

"Ngươi chắc chắn như vậy không lẽ nhận ra bút tích của ta?" Nhậm phu nhân lạnh lùng đáp lời chàng. Lần này Sở Lưu Hương đã không còn lời gì để nói nữa.

Nàng xoay người lại quỳ xuống, không nhìn hai người mà nói: "Nam Cung Linh, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, thứ ta không tiễn." Nam Cung Linh khẽ kéo Sở Lưu Hương vốn đang thất thần đứng im: "Phu nhân đã nói nàng không hề viết những lá thư đó, hẳn là đã có người cố tình lừa gạt, chúng ta cũng nên rời đi thôi." Sở Lưu Hương thì thào: "Giả danh ư... đúng vậy." Ánh mắt chàng đột nhiên nhìn về chiếc bình gốm cũ rồi hỏi: "Di thuế của Nhậm lão bang chủ không lẽ là hỏa táng hay sao?"

Nhậm phu nhân chưa kịp đáp lời đã nghe Nam Cung Linh nói trước: " Đệ tử bản môn sau khi chết phần lớn đều hỏa táng, đây vốn là quy củ do các bậc tiền nhân đời trước để lại." Sở Lưu Hương tiếc nuối: "Tại hạ chỉ hận mình không thể gặp mặt Nhậm lão bang chủ lần cuối, quả thật tiếc nuối." Vẫn lặng thinh từ lâu, Nhậm phu nhân đột nhiên lên tiếng:"Các hạ cũng không cần phải hối tiếc tiên phu bệnh nặng nhiều năm, đột nhiên qua đời thấy mặt người lần cuối cũng không có mấy ai, các hạ vẫn là mau rời đi thôi."

Nghe vậy ánh mắt Sở Lưu Hương bổng nhiên rực sáng đáp lại: "Đa tạ phu nhân." "Không cần cảm ơn, ta cũng không giúp được người chuyện gì" Nàng vẫn không quay đầu ung dung nói. Sở Lưu Hương chắp tay lặng lẽ rời di, trong đầu chàng vẫn suy tư về hai câu vừa rồi của Nhậm phu nhân, rõ ràng chỉ là câu nói bình thường nhưng chàng lại cảm thấy cất giấu điều gì đó thật to lớn.

Trên đường trở về Nam Cung Linh dường như cảm nhận được tâm sự nặng nề của Sở Lưu Hương nên không nói gì, chỉ lặng lặng ở bên cạnh chàng. Trở lại Tế Nam đã là đêm khuya của ngày thứ ba, lúc này Nam Cung Linh mới lên tiếng: "Để Sở huynh không công chạy tới chạy lui một chuyến, tiểu đệ cảm thấy thật là áy náy trong lòng." Sở Lưu Hương cười đáp: "là tự bản thân ta quản nhiều chuyện, hại huynh cũng phải theo ta vất vả lý ra phải mời huynh đây chén rượu bồi tội mới được, như thế mới phải."

"Cùng uống với Sở huynh thì ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm, thôi huynh còn tha cho ta lần này đi" Nam Cung Linh cười cười đáp lại. Lời này cũng đúng với ý của Sở Lưu Hương, chàng cười càng lớn: "Ha ha... Lần này tha cho huynh nhưng nếu không đi mau biết đâu ta lại thay đổi chủ ý ngay." chưa nói hết lời quả nhiên đã thấy Nam Cung Linh chắp tay cười mà rời đi. Bóng người vừa khuất Sở Lưu Hương đã tức tốc đến hồ Đại Minh, lúc này chàng không tốn công sức nào đã gặp được Hắc Trân Châu, trên một chiếc thuyền nhỏ vừa thấy chàng đôi mắt đen tròn hơn trân châu của Hắc Trân Châu như sáng lên, ôn tồn hỏi: "Ngươi gặp được Thu Vân Tố?"

Sở Lưu Hương đáp lại: "Mặc dù có người một lòng muốn ngăn cản nhưng ta vẫn gặp được nàng." "Nàng thậy sự rất mỹ lệ sao?" Hắc Trân Châu hỏi ngay. Sở Lưu Hương chỉ biết cười nói: "Ngươi thế nào lại cũng giống những cô nương như vậy chứ, không hỏi gì khác chỉ quan tâm đến hình dáng của nàng thôi. Chỉ tiếc nàng mang một chiếc khăn lụa đen che mặt, ta cũng không thấy được dung nhan của nàng." "Vậy nàng nói gì?" Hắc Trân Châu thở dài hỏi, giọng điệu không che dấu chút nào sự thất vọng trong đó.

"Nàng nói nàng không nhớ là mình đã từng viết những lá thư đó" Sở Lưu Hương nhăn mày đáp. Hắc Trân Châu giật mình lại hỏi: "Chẳng lẽ những bức thư đó thực sự không phải do nàng viết?" Lại một tiếng thở dài, lần này là của Sở Lưu Hương: "Nếu như chính nàng ấy viết những bức thư đó nhất định nàng phải biết được đám người Tây Môn Thiên đã chết vì nàng, không lẽ nàng ấy không muôn ta giúp đỡ vạch trần bí mật này ư?"

Hắc Trân Châu trầm ngâm hồi lâu mới chậm dãi nói: "Đúng là nàng không có lý do gì để gạt ngươi nhưng..." Tay hắn đột nhiên nắm lấy Sở Lưu Hương thất thanh nói: "Ngươi nói trên mặt nàng có tấm lụa đen che đi dung mạo?" "Chính vậy" Sở Lưu Hương khẳng định. Hắc Trân Châu nghi ngờ: "Chẳng lẽ người ngươi gặp là giả, nàng vốn không phải là Thu Vân Tố mà là người khác hóa trang thành?"

"Chắc chắn nàng không phải là người khác hóa trang." Sở Lưu Hương khẳng định đầy tự tin. Hắc Trân Châu gét bỏ hỏi: "Ngươi liền dung mạo nàng còn chưa thấy được, lại biết được nàng không phải là do người khác giả thành hay sao?" Sở Lưu Hương thở một hơi dài đáp: "Dù chưa thấy dung mạo nàng, nhưng từ tiếng nói và tư thái đó trên đời này không ai có thể làm giả được, hơn nữa nếu nàng là giả thì cũng không có người sống chết muốn cản đường, không cho ta đến gặp nàng ấy."

Hắc Trân Châu thất vọng thở dài: "Nói như vậy chẳng lẽ bí mật này mãi mãi không có khả năng bóc trần được sao?" Sở Lưu Hương mỉm cười: "Trong mắt của Sở Lưu Hương hoàn toàn không có bốn chữ "không có khả năng" này" Nghe vậy Hắc Trân Châu cười lạnh đáp: "Trong mắt ngươi có chữ ư, đó phải chăng là hai chữ "kiêu ngạo."" Sở Lưu Hương không muốn đôi co thêm với hắn, ánh mắt chàng liếc nhìn bốn phía bèn hỏi: "Người ta nhờ ngươi chờ ở đây chẳng lẽ còn chưa đến sao?" "Đã đến" Hắc Trân Châu đáp cụt lủn.

Sở Lưu Hương đầy vui mừng hỏi lại: "Ngươi thấy nàng rồi à, nàng bây giờ đang ở đâu?" Hắc Trân Châu đáp ngay: "Đã chết." hai chữ "đã chết" này hắn nói thật dễ dàng nhưng trong tai chàng như nghe được tiếng sấm giữa trời quang. Sở Lưu Hương cả người chết lặng, vội vàng nắm lấy đôi vai của Hắc Trân Châu lay mạnh hỏi dồn:

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói nàng đã bị người khác giết chết rồi." Hắc Trân Châu vẫn lạnh lùng đáp lại.

Con ngươi chàng như muốn nứt ra, cổ họng chàng như tắc nghẹn, bằng chất giọng khản đặc chàng thều thào: "Ngươi... nhìn thấy ư?" "Chính mắt ta nhìn rõ." Hắc Trân Châu trả lời. "Ngươi nhìn thấy, vậy mà ngươi chỉ đứng nhìn nàng bị người ta sát hại thôi ư, chẳng lẽ ngươi vô tình vô cảm như thế, là người không có trái tim sao?" Tiếng chàng như lạc đi.

Bờ vai của Hắc Trân Châu tưởng như đã vỡ vụn, khóe mi đã có giọt nước đảo quanh nhưng hắn vẫn lạnh lùng: "Ta chỉ đứng nhìn thì sao chứ, ngươi có nhờ ta bảo vệ nàng sao, huống chi ta và nàng vốn dĩ không hề quen biết, chuyện sống chết của nàng nào có liên quan gì đến ta." Bàn tay của Sở Lưu Hương ruốt cuộc cũng buông lỏng ra, chàng lảo đảo ngồi bệt xuống, Tô Dung Dung đã chết rồi, một người con gái thông minh vô cùng, ôn nhu vô hạn bên cạnh chàng đã chết. Chàng không thể tin được trên đời này lại có người nhẫn tâm như thế, ra tay sát hại một cô gái như nàng.

Hắc Trân Châu chăm chú nhìn chàng, cắn chặt môi hỏi: " Đối với ngươi nàng thật sự quan trọng đến vậy ư?"

"Ngươi vĩnh viễn không biết được rằng đối với ta nàng quan trọng đến dường nào, ta thà để bản thân bị loạn đao phân thây cũng không muốn nàng nhận phải tổn thương, dù là một chút." Sở Lưu Hương khàn khàn đáp lại. Không gian như tĩnh lặng lại, một hồi lâu sau như bị kích động Hắc Trân Châu dậm chân nói lớn: "Ngươi có thể vì nàng mà thương tâm, nhưng ta đâu cần vì nàng mà rơi lệ, ngươi cũng đâu có quyền ép ta vì nàng, một người không quen biết mà đau khổ chứ?" Sở Lưu Hương một lần nữa bật dậy nắm lấy đôi vai hắn mà nói: " Không sai, ngươi không cần vì nàng mà thương tâm, nhưng bây giờ ngươi phải cho ta biết, là ai đã giết nàng?"

Hắc Trân Châu im lặng hồi lâu nhớ lại: "Chạng vạng tối qua nàng đã tới rồi, ở trong ngôi đình đằng kia hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy vậy ta biết là người ngươi đã nói, ta đang muốn đi tới..." "Nhưng ngươi đã không đến, nếu không làm sao nàng lại bị người giết chết?" Sở Lưu Hương lạnh lùng cắt lời.

"Ta còn chưa kịp đi qua thì đã thấy bốn người bước tới, dường như năm người họ quen biết, nàng còn mỉm cười chào hỏi chúng" Hắc Trân Châu đáp ngay. Sở Lưu Hương lại hỏi: "Bộ dạng của bốn người ấy thế nào?" Hắc Trân Châu trả lời: "Ta cách bọn họ rất xa, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy bọn họ đều mặc áo màu xanh lục, xem rất chói mắt."

Sở Lưu Hương lành lạnh lênh tiếng: "Muốn hại người còn ăn mặc trang phục bắt mắt như vậy tất có gian trá." Hắc Trân Châu đáp ngay: "Không sai, bọn bốn người chúng nó cố ý mặc như vậy để làm loạn tầm mắt người khác, khiến người ta chỉ chú ý đến trang phục mà quên đi khuôn mặt chúng, quần áo thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."

"Ngươi đã biết như vậy sao lại không để tâm hơn một chút..." Sở Lưu Hương càu nhàu. Hắc Trân Châu ngắt lời chàng ngay: "Đấy là sau đó ta mới thông suốt, hơn nữa ta cũng đâu phải là thần tiên, làm sao biết được bốn kẻ đó muốn giết người, ta thấy nàng và bốn người nọ như biết nhau lại càng thêm không lưu ý rồi." Chàng chán nản hỏi: "Bọn họ ra tay như thế nào?" Hắc Trân Châu nói:"Nhìn bọn họ nói chuyện như là rất thân thiết, ta càng không muốn đi qua, bốn người này dường như muốn nàng đi theo họ nhưng bị nàng từ chối, bọn họ thuyết phục một hồi lâu nhưng chỉ nhận được cái mỉm cười nhã nhặn của nàng nên đành chắp tay muốn rời đi."

Sở Lưu Hương nhịn không được hỏi dồn: "Sau đó thế nào?" "Sau đó thế nào?, đã không có sau đó, lúc bốn người nọ chắp tay liền lập tức bắn ra ám khí giấu trong tay áo, ám khí rất nhanh, khoảng cách lại rất gần, nàng ấy tuy rằng nhảy lên nhưng đã không còn kịp rồi, ta chỉ nghe thấy nàng hô lên một tiếng liền ngã xuống hồ."

Sở Lưu Hương run run hỏi tiếp: "Những mũi ám khí đó thật...thật sự đánh trúng vào người nào sao?"

Hắc Trân Châu gắt lên: "Những thứ đó không đánh trúng nàng không lẽ là đánh trúng ta hay sao?" Sở Lưu Hương cắn răng nói: "Ngươi tận mắt nhìn thấy nàng bị ám toán, chẳng lẽ... chẳng lẽ..." Dường như chàng không biết nói gì nữa, Hắc Trân Châu cũng không để cho chàng nói thêm, hắn hét lên: "Ngươi coi ta là gì, không lẽ ta là người gỗ sao? Ta thấy nàng bị ám sát cũng giật mình kinh hãi, nhưng đợi khi ta đuổi tới thì người đã biến mất, mặt hồ dù cho không ngừng có máu loãng bốc lên nhưng thi thể cũng không còn nữa." Chưa để cho nàng nói hết Sở Lưu Hương đã lao vụt ra ngoài.

Hắc Trân Châu nhìn theo bóng người tráng kiện lựng lưỡng ấy đi xa bỗng nhiên thở dài, âm u nói nhỏ: "Không thể tưởng tượng được một con người kiên cường rắn rỏi như hắn cũng có lúc thương tâm kích động đến vậy, người nào có thể làm hắn trở nên mềm yêu đến vậy thì dù có chết cũng coi như là có phúc rồi."

Chiếc lan can của Phong Vân đình đã được tu bổ cẩn thận, mặt hồ cũng mười phần bình tĩnh, gió đêm khe khẽ mạng theo hương thơm nhàn nhạt như mùi của thiếu nữ mới tắm xong, ánh sao phản chiếu mặt nước long lanh như đôi mắt của cặp tình nhân đang nhìn nhau đắm say, hoàn toàn không hề có dấu vết của một vụ giết người ở đây. Sở Lưu Hương quả thật không thể tưởng được ở một nơi nên thơ thế này lại có người có thể ra tay sát hại một cô nương xinh đẹp và dịu dàng như thế. Vốn chàng muốn từ lan can tìm dấu vết để lại, từ đó có thể biết được bọn chúng dùng loại ám khí nào như vậy việc biết được chúng là ai không còn xa nữa.

Nhưng mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả lan can cũng đã được thay mới, đám người này làm việc cẩn thận hệt như cô nương trang điểm vậy, không hề lưu lại một chút khả năng bị phát hiện nào, để đối phó với hạng người như thế không những cần phải có trí tuệ vô song, lòng dũng cảm mà còn cần cả thêm một chút may mắn nữa mới được. Bất kể ai lúc này đều thấy rằng Sở Lưu Hương thiếu nhất nhất chính là chút may mắn này, hiển nhiên bây giờ chàng thiếu nhiều, nhiều lắm.

Chàng ngồi dựa vào lan can nhìn xa xăm, bóng trăng, ánh sao lấp lánh với chàng giờ này dường như đều là ảo ảnh hư vô. Giữa lúc này bỗng nhiên có một chiếc thuyền nan từ giữa hồ chầm chậm đi tới. Trên đầu thuyên có một lão ngư đang một mình uống rượu, lão liếc nhìn Sở Lưu Hương trong đình vài lần rồi cất giọng: "Người trẻ tuổi nếu muốn mượn rượu giải sầu thì không ngại lên thuyền uống cùng với lão mấy chén."

Rõ ràng lão ngư ông này không hề tầm thường, khẽ vuôt vuốt chiếc mũi của mình Sở Lưu Hương tung người đáp xuống thuyền, cũng không hề tỏ ra khách khí chàng cầm lấy bầu rượu tự rót một bát uống một hơi hết sạch rồi khẽ ngâm: " Chỉ sợ nước suối chảy siết không cuốn được đi nỗi sầu..." Chàng đưa bầu rượu cho lão ngư ông rồi lại hỏi: "Rượu của lão trượng có đủ cho tại hạ tan đi sầu muộn nơi lồng ngực này chăng?"

Lão ngư ông dường như cũng đã quen với sự ngông cuồng phóng túng của tuổi trẻ, lão không hề tỏ ra giận dữ mà mĩm cười ót cho Sở Lưu Hương một bát rượu đầy rồi hỏi: "Nơi đây cảnh đẹp như vậy cớ sao lại rơi lệ?" Sở Lưu Hương cười điên cuồng nói: "Nói chi rơi lệ, cuộc đời này cũng không biết rằng càng rời lệ nỗi sầu lại càng lớn sao?" Tiếng cười dần tắt, Sở Lưu Hương đem bát rượu vứt sõng soài trên thuyền, với chàng lúc này dù rượu là món mà chàng thích nhất cũng không nuốt nổi được.

Lão ngư ông ngơ ngác nhìn chàng hồi lâu bỗng nhiên thở dài nói khẽ: "Thấy chàng vì ta mà thương tâm đến vậy thì dù có chết thật thì ta cũng đâu ngại gì." Sở Lưu Hương giật thót, nhảy dựng lên nắm lấy bờ vai lão ngư nghẹn ngào: "Là Dung Dung muội, là muội thật sao?"

Chàng mặc kệ chiếc thuyền đang chao đảo, cũng không quan tâm nó có bỗng nhiên lật úp xuống hồ hay không mà đem cả người nàng đều bế lên cười lớn: "Ta biết ngay muội sẽ không chết, rằng trên đời này làm sao có người có thể nhẫn tâm mà ra tay giết muội được." Tô Dung Dung chăm chú ôm lấy cổ chàng, ghé đầu vào vai chàng khẽ cười nói: "Buông ta xuống, cũng không sợ người ta trông thấy hay sao?" Chàng cười lớn hơn: "Ta chẳng qua là đang ôm một lão đầu họm hẹm, người ta nhìn thấy thì có làm sao ha...ha."

Sở Lưu Hương đưa tay nhéo nhéo mũi nàng trách móc: "Một cái Tống Điềm Nhi một Lý Hồng Tụ đã khiến ta đau đầu không thôi, muội lại còn nghịch ngợm hơn cả các nàng cố ý hại ta lo lắng như vậy." Tô Dung Dung ôn nhu đáp lại: "Muội vốn không muối hại huynh lo lắng, chỉ là nếu không làm vậy thì bọn họ sẽ không tin là ta đã chết thật, sẽ buông lỏng đề phòng, hơn nữa huynh nghĩ rằng ta nhẫn tâm khiên huynh phải thương tâm sao?"

Sở Lưu Hương nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhìn nàng thật kỹ rồi hỏi: "Bọn hắn không làm muội bị thương chứ?" Tô Dung Dung thở hắt ra: "Bốn người kia thật sự quá gian sảo và tàn nhẫn, cũng may muội đã sớm thấy không đúng mà đề phòng nếu không - nếu không có lẽ thật sự muội cũng không còn được gặp huynh nữa." Sở Lưu Hương nghiến răng nghiến lợi nói: " Đối với một người như muội mà bọn chúng cũng nhẫn tâm hạ thủ được thì lũ người này phải bị bêu đầu mới đúng, mau nói xem muội có biết chúng là ai chăng."

Tô Dung Dung lắc đầu: "Ta làm sao nhận ra bọn họ được." Sở Lưu Hương ngạc nhiên nói: "không phải nàng có nói chuyện với chúng sao?" Tô Dung Dung chầm chậm nói: "Hôm qua muội đang ở trong đình đợi huynh thì đám người này đến, bốn người hỏi muội có phải là Tô Dung Dung không, bốn người tự xưng là người của Thi Sa bang còn nói rằng huynh nhờ chúng đến đón ta nữa."

Nàng vẫn cười cười điềm đạm nói tiếp: "Nhưng muội biết rõ nếu huynh biết muội đang ở đây đợi huynh thì chắc chắn huynh sẽ không để người khác đến đón muội, huynh biết muội ghét nhất là gặp mặt người đàn ông lạ mặt, vì thế ta liền nghi ngờ lại thấy bốn người lặng lẽ nháy mắt ra hiệu lẫn nhau nên đã sớm đề phòng." Sở Lưu Hương khẽ thở phào nhẹ nhõm: "May mắn muộn biết rõ ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến muội phiền lòng cả... Nhưng vì sao lúc đó muội không dứt khoát khống chế đám người đó ép chúng nói ra lai lịch?"

Dung Dung đáp lại: "Những người này thủ đoạn tàn nhẫn, mưu kế thâm sâu, ví như muội chế trụ bốn người này chắc chắn sẽ có người khác tới giúp đỡ, muội lại không biết có thể cản được người nọ nên..." Sở Lưu Hương cười ngắt lời nàng: "Cho nên muội mới giả vờ trúng ám khí mà chết, để tránh gặp thêm rắc rối." Tô Dung Dung cười tươi đáp lại:

"Huynh biết rõ là ta vốn không thích cùng người khác giao đấu mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.