Tiếng người cười nói ồn ào ngoài phố đánh thức Vân Minh Thiên.
Từ đêm qua tới giờ hắn vẫn ngồi đây chờ Tiêu Thiên Hà nhưng không biết tên tiểu tử đó đi đâu đến giờ vẫn chưa chịu tới, cái gì mà không gặp không về chứ?
Đầu óc Minh Thiên đau như búa bổ, chân tay mệt mỏi rã rời, đúng là uống rượu “không biết say” nhưng say rồi mới biết mệt.
“Công tử tỉnh rồi sao?" Chủ quán tiến lại mang cho hắn một bát canh. “Công tử mau uống đi, cái này sẽ giúp công tử giải rượu.”
“Đa tạ ông chủ!”
“Công tử không cần khách sáo, lúc nãy công tử đang ngủ có một vị công tử tới, cậu ấy dặn khi công tử tỉnh lại thì nấu cho công tử bát canh gừng…”
“Vị huynh đài ấy đi lâu chưa?”
“Cũng được một lúc rồi. Cậu ấy dặn công tử tới Túy Tiên lâu gặp mặt.”
“Túy Tiên lâu?” Vân Minh Thiên có một chút trầm ngâm hỏi chủ quán.
“À phải, Túy Tiên lâu, đó là nơi bán rượu hảo hạng nhất ở trấn này, còn các cô nương ở đó thì đẹp như hoa như ngọc...”
Mắt chủ quán lim dim khi nói đến Túy Tiên lâu.
Minh Thiên khẽ cau mày:
“Sao Tiêu huynh lại mời ta đến những chỗ hạ lưu như vậy?” Vân Minh Thiên càng trầm ngâm đi ra.
“Nhưng công tử thật không có phước hưởng thụ.” Chủ quán nói tiếp. “Mấy ngày trước có mấy đại gia kêu bằng Hắc Long hội gì đó đã đến mua lại Túy Tiên lâu, đuổi hết các cô nương ở đó đi rồi, may mà vẫn còn giữ lại rượu nếu không thì…”
Chủ quán chưa dứt lời thì có hai hán tử vận đồ đen, trước ngực và cả trên khăn đội đầu đều có hình hắc long chứng tỏ họ là người của Hắc Long hội bước vào:
“Xin hỏi ai là Vân Long, Vân thiếu hiệp?”
“Là tại hạ! … Chẳng hay hai vị gặp tại hạ có điều chi chỉ giáo?” Minh Thiên đáp.
“Nhị đường chủ chúng tôi sợ thiếu hiệp không biết đường tới Túy Tiên lâu nên sai chúng tôi tới đón.” Hai hán tử vận đồ đen không dám thất lễ vội ôm quyền đáp.
“Hóa ra Tiêu Thiên Hà là một đường chủ trong Hắc Long Hội.” Minh Thiên thầm nghĩ.
“Làm phiền hai vị rồi.”
“Mời thiếu hiệp theo chúng tôi!”
Minh Thiên theo hai hán tử tới Túy Tiên lâu. Nơi đây nhộn nhịp khác thường. Trước cửa lầu có treo một đôi liễn sơn son thiếp vàng:
“Tiên lâu, cung Quảng khác gì,
Hằng Nga, mỹ tửu lòng người ngất ngây”
Quả không ngoa chút nào khi ví Túy Tiên lâu với cung Quảng Hàn của Hằng Nga, rượu thì chưa uống nên không biết có ngon hay không nhưng mới ngửi mùi đã khiến lòng ngây ngất rồi.
Hai hán tử dẫn Minh Thiên lên lầu, nơi đây có khá nhiều cao thủ võ lâm được Hắc Long hội mời đến, Minh Thiên nhận ra một vài người đã từng đến Vân gia trang hôm tang lễ phụ mẫu hắn.
Hắn chỉ sợ có người nhận ra mình nhưng có vẻ lo sợ hơi thừa, với bộ dạng nhếch nhác của chàng bây giờ đâu có giống Vân thiếu gia oai phong, lẫm liệt ngày nào làm sao họ có thể nhận ra chàng chứ.
“Vân thiếu hiệp mời ngồi, lát nữa nhị đường chủ sẽ ra tiếp thiếu hiệp.”
Minh Thiên gật đầu, ngồi xuống. Mọi người đều ngoái lại nhìn hắn, không khí vô cùng ngột ngạt. Minh Thiên không thèm để ý đến họ, hắn vớ lấy bình rượu rót uống.
“Quả là hảo mỹ tửu! ”
Hắn tấm tắc. Thứ rượu này uống vào thấy ngọt ở môi, vào đến họng thấy đăng đắng, càng vào sâu càng cảm nhận vị chua, chát khiến chàng nhăn mặt.
Một ông lão mặt mày xấu xí, ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, chân tay đầy ghét bẩn nhìn Minh Thiên cất giọng the thé:
“Loại rượu này có tên là Tiên Cô Đoạn Tục Tửu, thiếu hiệp có biết tại sao lại có tên như thế không?
Minh Thiên lắc đầu, lão nhân nói tiếp:
“Ngày trước có một vị tiên nữ trót yêu người phàm nên trốn xuống hạ giới cùng tình lang kết tóc se duyên. Hai người mở một tửu quán, sống những ngày vui vẻ. Nhưng rồi Ngọc Đế phát hiện giáng tội xuống, trước khi về thiên đình chịu tội tiên nữ đã cất một mẻ rượu cùng tình lang uống ba chén đoạn tuyệt. Chén đầu hai người nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau nên uống vào cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chén thứ hai nghĩ đến giây phút chia xa mà thấy chua xót còn chén thứ ba nghĩ đến cảnh nàng phải chịu nhiều đày ải đau khổ mà thấy đắng chát. Đến ngày nay, người uống loại rượu này tùy vào tâm trạng mà cảm nhận mùi vị của rượu, người vui vẻ hạnh phúc thì thấy có vị ngọt, người buồn bã trong lòng thì sẽ thấy vị đắng, kẻ thất bại trong tình trường thì sẽ thấy vị chua… Nhưng ta chưa thấy ai uống loại rượu này phải chau mặt nhăn mày như thiếu hiệp, chắc hẳn trong lòng thiếu hiệp đang chất chứa nhiều chuyện đau thương a.”
Minh Thiên giật mình nghĩ “Thật không ngờ lại có loại rượu lợi hại như vậy, đoán được cả tâm sự của người uống. Trước khi ra đi Chu thúc thúc đã dặn ta là ra giang hồ phải hết sức cẩn thận, dù vui hay buồn nhất thiết không được lộ ra nét mặt. Vậy mà hôm qua thì Tiêu Thiên Hà, hôm nay thì lão ăn mày này đoán biết được tâm ý của ta”. Hắn giả lã cười:
“Đúng là vãn bối đang vô cùng buồn khổ. Vãn bối đang muốn quên đi một người nhưng không quên được. Lúc ăn cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ, muốn mượn rượu để tìm quên lãng nào ngờ càng uống càng nhớ nên thấy chua xót trong lòng. Nói điều này là hắn muốn ám chỉ Phong Di Lăng và ma nữ nhưng người ngoài nghe lại tưởng hắn đang nhớ tới tình nhân.”
Lão ăn mày cười ha hả nói:
“Tiểu tử, ngươi quả là kẻ đa tình. Nếu vậy thì ngươi đừng uống thứ rượu đó nữa, qua đây lão nhân gia sẽ mời ngươi một vò Mai quế lộ.”
“Đa tạ tiền bối! Vãn bối Vân Long, xin được thỉnh cao danh của tiền bối.”
“Danh tiếng của Cao lão thất cái mà ngươi cũng không biết sao? Thật là hiểu biết hạn hẹp.” Một đại hán râu ria xồm xoàm, tướng tá dữ tợn nói xen vào vẻ giễu cợt. “Muốn ra giang hồ thì lo về bảo nương ngươi dạy lại để mà xưng hô cho đúng chứ nếu không có ngày ngươi lại gọi Lão thất quái đây hay là Ngộ Năng đại sư thành gia gia thì khổ.”
Nói rồi y cười hô hố. Là vì y đến đây đã hai ngày rồi mà Nhị đường chủ Hắc Long hội vẫn chưa chịu bồi tiếp, dù gì y cũng là nhân vật có tiếng trong giới võ lâm Trại chủ của các trại chủ Cựu Lộc Đà, vậy mà tên nhãi ranh Tiêu Thiên Hà vắt mũi chưa sạch đó dám khinh thường hắn.
“Đường chủ cái con mẹ nó, chẳng qua cũng nhờ bám váy đàn bà nên mới leo lên được vị trí đó thôi chứ giỏi giang gì. Khi Cựu Lộc Đà ta làm trại chủ e là mi còn chưa ra đời đó, hôm nay ta không dạy cho mi một bài học thì ta không còn là Cựu Lộc Đà nữa”.
Hơn nữa y thấy Minh Thiên mặt mày bẩn thỉu, thuộc hàng con cháu hắn lại vừa mới đến mà Tiêu Thiên Hà lại có vẻ coi trọng nên cảm thấy bất mãn đâm ra hắn ghét lây Minh Thiên.
“Vãn bối lâu nay theo sư phụ học võ trên núi chưa từng ra giang hồ nên không được biết đến uy danh của các vị tiền bối, thật thất lễ quá.”
“Tiểu tử ngươi đừng để ý đến con lừa đá đó, người ta sống trên đời đâu phải vì danh tiếng chứ.” Cao lão thất cái xua tay, kéo Minh Thiên ngồi xuống. “Này con lừa đá, ngươi bắt nạt con nít mà không thấy hổ thẹn sao?”
“Lão thất cái, Cựu Lộc Đà ta không thèm chấp nhất với hạng tiểu tử thúi này. Còn lão, nếu hôm nay ra không nể mặt các vị anh hùng ở đây, không sợ mang tiếng bất kính với người già cả thì ta đã cho lão nếm mùi thế nào là con lừa đá rồi.”
Cựu Lộc Đà tức giận, y đấm mạnh xuống làm chiếc bàn nát vụn rượu đổ tung tóe, ai nấy đều phải khâm phục nội lực của gã cao thâm, gã sử dụng thủ kình đấm nát bàn mà mặt tuyệt nhiên không đổi sắc.
Một thiếu niên tay phe phẩy chiếc quạt tiến đến gần Cựu Lộc Đà nói:
“Cựu trại chủ, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi. Nhưng trại chủ đánh vỡ chiếc bàn làm từ gỗ đinh hương quý của tại hạ, lại làm đổ rượu ngon như thế là xúc phạm đến rượu đấy. Tại hạ tuy không phải là người bủn xỉn nhưng thiết nghĩ trại chủ xem thường Hắc Long hội chúng ta quá đấy. Trước mặt bao nhiêu vị khách quý của chúng ta trại chủ hiển lộ thần oai khiến mọi người phải một phen hoảng hốt, trại chủ nghĩ sao về việc này? Thống ẩm cuồng ca không độ nhật, phi dương bạt lộ vị anh hùng?” (Uống mạnh hát ngông không vượt qua ngày, Ngông nghêng càn dỡ vì ai mà tranh hùng).”
Rõ ràng y đọc thơ của Đỗ Phủ mà khác nào như đang mắng vào mặt Cựu Lộc Đà là kẻ thất phu vô học, ngông nghênh càn rỡ sao dám tranh hùng trước mặt biết bao vị anh hùng chứ?
Cựu Lộc Đà mắt long sòng sọc, râu vểnh lên tới tận mang tai, quát:
“Cẩu thí nào đang sủa đó? Mẹ kiếp, Cựu Lộc Đà ta đánh vỡ bàn, đập nát hũ rượu thì đã sao? Ta mà có phá tan cái tửu lâu này thì ai làm gì được ta?”
Thiếu niên hỏi:
“Ai nói là chó sủa đấy?”
“Là ta, trại chủ của các trại chủ Cựu Lộc Đà, Cựu gia gia của ngươi đây.”
“Thì ra là Cựu trại chủ, tại hạ chỉ trách có mấy câu sao trại chủ lại phải tự chửi mình là chó chứ?”
Mọi người hiểu ra thâm ý của thiếu niên liền ôm bụng cười ha hả. Lão thất cái ghẹo:
“Cựu Lộc Đà, phen này thật mất mặt quá.”
Cựu Lộc Đà gầm lên:
“Ranh con! Ngươi dám chọc giận ông sao? Xem ra không cho ngươi nếm mùi La thủ tán quyền thì ngươi không biết thế nào là lợi hại.”
Nói rồi y vận hết kình lực lên tay trái đấm thẳng vào mặt thiếu niên, hắn liền khẽ phất quạt điểm tới, tuy thế đánh đơn giản nhưng nơi mà quạt điểm tới lại là tử huyệt Thiên Đột, bắt buộc Cựu Lộc Đà phải lui về thủ nhưng thật không ngờ chiêu mà Cựu Lộc Đà đánh ra chỉ là hư chiêu.
Ngay trong tên mà hắn đặt cho loại võ công này đã thấy: La thủ tán quyền, công thủ đầy đủ nên thiếu niên đánh tới y đã sẵn thế thủ rồi. Y khẽ rùng người né chiếc quạt đồng thời thoi quyền từ mặt đã đánh tới ngực rồi bộ hạ, hai chiêu nhanh như chớp dù có thân thủ nhanh tới đâu cũng khó tránh được.
Thế nhưng mặt của Cựu Lộc Đà bỗng nhiên trắng bệch, môi mấp máy run run, hai chiêu của y rõ ràng đánh trúng thiếu niên mà như không trúng. Người ngoài nhìn cứ ngỡ thiếu niên trúng quyền của Cựu Lộ Đà chỉ có y là biết mình chưa hề đánh trúng “Trên đời lại có thứ công phu kì quái đó ư?”, y lẩm bẩm.
Cựu Lộc Đà còn đang bàng hoàng thì thiếu niên dùng quạt vỗ nhẹ lên vai y, y thấy như có luồng nội lực truyền qua cơ thể khiến y khó chịu vô cùng, hai chân y run lẩy bẩy rồi khụy xuống.