Huyết Hận

Chương 100: Mê hồn vụ









Nghe đến 3 chữ “quân chính phủ” , nét mặt Nina hiện ra vẻ khiếp sợ



Vấn Thiên lại dọa dẫm



“Tôi thì có thể dễ dàng trốn thoát rồi. Còn về phần cô, nếu cô bị bọn quân chính phủ bắt được, đầu tiên họ sẽ đè cô ra luân phiên cưỡng gian rồi đem cô về tra khảo rất tàn nhẫn. Ai chà, thật là thê thảm “



Nina kinh hoàng, lắc đầu liên tục. Sau khi kinh qua việc bị Vấn Thiên cường bạo, cô ta đâm ra sợ hãi đối với 2 từ “cưỡng gian”, không còn vẻ gan lì như ban đầu nữa.



Vấn Thiên vội vã nói



“Tôi có thể giúp cô thoát khỏi số quân chính phủ đó. Nhưng đổi lại cô phải dẫn tôi đến thị trấn Anajiri. Cô chỉ cần đưa tôi đến cách thị trấn đó chừng vài trăm mét là được, không nhất thiết phải theo tôi vào đó”



Nina gật đầu lia lịa, tỏ vẻ chấp thuận đề nghị của Vấn Thiên. Chàng bèn ghé sát vào tai Nina nói



“Chúng ta sẽ làm thế này … rồi lại thế này … Cô phải phối hợp thật ăn ý với tôi đấy, biết chưa ?”



Bên ngoài nhà kho xuất hiện 10 quân nhân mang những balô lớn, trang bị đầy đủ đến tận răng. Họ dừng lại trước cổng nhà kho, nấp sang một bên, thì thầm bàn bạc cùng nhau



Một nam quân nhân nói



“Dường như có người trong nhà kho này “



Một người khác lên tiếng



“Họ đang làm cái gì vậy trời … Tiếng động này … Chẳng lẽ lại là …”



Một người, có vẻ như có cấp bậc cao nhất trong số quân nhân đó ra lệnh



“Chúng ta hãy tiến vào. Tuyệt đối cẩn trọng ở mức độ cao nhất, song đừng nổ súng bậy bạ, làm hại người vô tội”



Toán quân nhân gật đầu, cùng xông vào nhà kho giương súng lên quan sát khắp nơi. Chỉ trong vài giây, sau khi nhận ra không có kẻ nào có thể gây nguy hiểm cho họ, nòng súng hơi hạ xuống một tí. Rồi họ lại trở nên ngây ngốc trước những gì đang diễn ra tại đây.




Một nam nhân có tấm lưng trần cường tráng chính là Vấn Thiên đang nhịp nhàng thực hiện các động tác làm tình với một nữ nhân lõa thể. Nữ nhân dường như đã nguyện ý cùng anh ta thực hiện điều đó, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, thỏa mãn, từ miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kích tình.



“Cái gì thế này …”



“Bó tay toàn tập … Không ngờ ở một nơi như thế này mà hắn cũng làm việc ấy được …”



“Có vẻ như hắn chẳng biết đến sự có mặt của chúng ta”



“Kéo hắn ra tra hỏi đi”



Một nam quân nhân bước đến từ phía sau lưng Vấn Thiên, vỗ lên vai chàng. Khi Vấn Thiên quay lại, toàn bộ số quân nhân đang có mặt tại hiện trường cùng kinh ngạc hô lên



“Vấn Thiên … Là anh sao …”



“Tên mê ngủ …”



Vấn Thiên không lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt, trong lòng thầm kêu khổ. Tưởng đâu đó chỉ là một nhóm quân chính phủ Mexico nhưng không ngờ đây lại là những học viên từng cùng chàng tham gia khóa đào tạo đặc vụ tại học viện quân sự Marshall. Nhóm này có 10 người, bao gồm 5 nam và 5 nữ. Không biết họ đến vùng núi Siera Madre là để làm gì …



Vấn Thiên mặc lại y phục, nở nụ cười hỏi



“Mọi người đến nơi này vì cái gì vậy ?



Nam nhân vừa vỗ vai Vấn Thiên chính là Vương Nhất Long, anh ta trả lời



“Chúng tôi nhận được một nhiệm vụ ở đây. Chúng tôi đến Mexico với tư cách đặc vụ của chính phủ Mĩ và phải phối hợp cùng quân chính phủ Mexico tìm ra căn cứ của bọn phiến quân, sau đó dùng tia laser để dẫn đường cho máy bay đến oanh tạc.”



Vấn Thiên nghe thế, thầm nghĩ



“Chính phủ Mĩ thật đa sự … Hình như ở đâu có chiến tranh là họ phải phái người đến cho bằng được thì phải …”



Nhất Long chỉ vào Nina, hỏi



“Cô gái này là ai ? Anh đến nơi này để làm gì ? “



Vấn Thiên vẫn giữ nụ cười, đáp



“Cô ta là dân địa phương, là người dẫn đường của tôi. Tôi đang tranh thủ hưởng thụ một tí. Hi hi hi, xem như một loại dịch vụ ngoài giờ ấy mà. Anh có muốn làm việc đó cùng cô ta không ? Tôi sẽ bảo cô ta tính rẻ một chút “



Sắc mặt những nữ nhân trở nên đỏ hồng tự lúc nào, miệng lầm bầm mắng chửi Vấn Thiên. Nhất Long lại hỏi



“Anh đến nơi đây để làm gì ? Đừng đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của tôi “



Vấn Thiên bình thản nói



“Nghe nói ở trên dãy núi Siera Madre này có ma, tôi định tìm mấy con ma đó mặt mũi chúng trông như thế nào “



Đã từng chứng kiến việc Vấn Thiên đi vào tòa nhà ma ám E1 để ngủ qua đêm, những người có mặt tại hiện trường có vẻ như phần nào tin lời chàng nói. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ khá thân thiết giữa Vấn Thiên và Martin Ba, có lẽ họ cũng không cho rằng Vấn Thiên có mối quan hệ gì đó với phiến quân. Nhưng Nhất Long vẫn lục soát balô hành trang của Vấn Thiên thật kĩ lưỡng, sau khi không tìm thấy gì khả nghi mới ra lệnh cho nhóm người của anh ta hạ súng xuống, tạm thời không xem chàng là kẻ bị tình nghi nữa.



Vấn Thiên lại nhìn quanh, nói



“Có ai muốn cá cược gì với tôi không ?”



Nhất Long vội vã lắc đầu. Anh ta im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi Vấn Thiên



“Người dẫn đường của anh có biết vị trí căn cứ của quân phiến loạn không ?”



Vấn Thiên lục trong balô lấy ra một bộ y phục của mình đưa cho Nina mặc rồi nói



“Để tôi hỏi thử xem sao“



Dĩ nhiên nhóm đặc vụ của Vương Nhất Long không biết ngôn ngữ địa phương và Nina cũng không hiểu được ngôn ngữ của họ, thế là Vấn Thiên nghiễm nhiên trở thành người thông dịch. Ở vai trò này, chàng có thể dễ dàng hơn trong việc khống chế cục diện theo ý mình



Nina bỗng lên tiếng hỏi



“Trông họ không giống quân đội Mexico cho lắm, họ là ai vậy ?”




Vấn Thiên nói



“Là đặc vụ Mĩ, họ đến đây để truy tìm căn cứ của phiến quân, sau đó sẽ dẫn đường để máy bay thả bom oanh tạc căn cứ đó. Hiện giờ họ đang muốn cô dẫn họ đến căn cứ phiến quân đấy “



Nina hốt hoảng



“Không được … Tôi phải tìm cách trở về báo tin cho mọi người “



Vấn Thiên cười, vô tư nói



“Chắc gì họ đã tìm ra được căn cứ đó. Hơn nữa, nếu như đám phiến quân của cô không thể phát hiện đám đặc vụ cù lần đó thì họ cũng đáng bị không kích lắm. Cô đã thỏa thuận với tôi rồi, phải làm theo yêu cầu của tôi trước. Nếu không tôi sẽ giao cô cho họ muốn làm gì thì làm, một mình tôi tự tìm đến thị trấn đó. Có hơi chậm một chút nhưng rồi cũng sẽ đến được đó thôi “



Nina không nói gì, nét mặt trở nên ưu tư. Vấn Thiên quay sang Nhất Long nói



“Cô ta không biết nơi đó “



Nhất Long không nói gì, lại ra hiệu cho nhóm người của anh ta rời khỏi nhà kho.



Vấn Thiên đợi nửa giờ, đến khi yên tâm là nhóm người của Nhất Long đã thật sự đi xa, liền quay sang Nina nói



“Chúng ta lên đường được chưa nào ? Hay là cô muốn làm thêm mấy hiệp nữa với tôi rồi mới lên đường ?”



Nina nghiến răng căm giận nói



“Lên đường “



Trong lòng cô ta thầm nghĩ



“Gã khốn kiếp này, nhất định ta sẽ giết ngươi “



Vấn Thiên mất gần 40 giờ đồng hồ mới đến được thị trấn Anajiri. Có thể nguyên nhân là vì những con đường núi cheo leo, hiểm trở, rất khó đi. Cũng có thể là vì một nguyên nhân khác: sau trận hoan ái phong cuồng với Vấn Thiên, Nina đi đứng rất khó khăn, không thể đi nhanh được. Đêm hôm trước, chàng lại cuồng nhiệt chiến đấu cùng Nina thêm vài hiệp nữa rồi mới chịu đi ngủ, cũng không quên điểm huyệt làm cho cô ta mê man bất tỉnh.



Đến buổi chiều hôm nay, Nina dẫn chàng đến trước một con đường cheo leo một bên là núi, bên kia là vực sâu, nói



“Đi hết con đường này sẽ đến thị trấn Anajiri.”



Vấn Thiên lắc đầu



“Chưa thả cô đi được. Chỉ khi nào tôi có thể nhìn thấy thị trấn đó, tôi mới có thể trả tự do cho cô “



Nina tỏ vẻ bực bội, nhưng đành phải dẫn Vấn Thiên đi gần hết đoạn đường núi cheo leo đó. Cô ta chỉ vào một tấm bảng chỉ đường nằm chơ vơ một bên con đường núi quanh co, nói



“Đã đến rất gần thị trấn Anajiri rồi đó. Tôi không muốn đi thêm nữa. Phần còn lại anh tự đi một mình “



Vấn Thiên có thể trông thấy những nóc nhà lờ mờ đằng xa. Tấm bảng chỉ đường cũng ghi rằng “Thị trấn Anajiri, 1 km”. Chàng có vẻ yên tâm, nói



“Được, tôi trả tự do cho cô “



Vấn Thiên lại lấy trong người ra một xấp USD đưa cho Nina, nói



“Đây xem như là tiền công của cô”



Nhìn thấy xấp USD, Nina có vẻ tức giận, nhưng vẫn nhận lấy xấp tiền, bỏ vào người. Cô ta cố nở nụ cười đẹp mê hồn, động thân bày ra một tư thế đầy dụ hoặc nói



“Tôi muốn hôn tạm biệt anh. Có được không ? “



Vấn Thiên gật đầu. Thế là môi lại liền môi, lưỡi lại quấn lấy lưỡi. Trong lúc ôm hôn Vấn Thiên, Nina thừa cơ đoạt lấy khẩu súng ngắn đang đeo bên hông chàng, bất thần nổ súng bắn Vấn Thiên.



“Đoàng”, viên đạn chỉ bắn trúng hư không. Vấn Thiên lại đứng cách Nina khoảng 4, 5 mét, nở nụ cười trêu chọc



“Trò này xưa rồi cô em ạ “



Nina giận dữ, nhắm bắn thêm gần chục phát nữa, nhưng bị Vấn Thiên thi triển thân pháp quỷ dị tránh được toàn bộ. Chỉ trong phút chốc, chàng đã di chuyển ra xa cách Nina vài chục mét, lớn giọng nói với lại



“Trong băng đạn chỉ còn 3 viên nữa thôi. Đừng nên hoang phí, hãy tiết kiệm để tự bảo vệ mình. Tạm biệt nhé “




Nói dứt lời, bóng dáng Vấn Thiên đã gần như biến mất, chỉ còn lại một chấm nhỏ lờ mờ đằng xa. Nina giương súng lên định ngắm bắn tiếp, nhưng lại thôi. Cô thẫn thờ hạ súng xuống, giậm chân mấy cái tỏ vẻ rất tức giận



Chỉ đi thêm chưa đến một cây số mà cảnh vật đã thay đổi đến không ngờ. Không khí trở nên se lạnh, bầu trời đầy mây đen u ám không thấy mặt trời, những làn sương mù mờ nhạt như bao trùm toàn bộ mọi vật trong thị trấn.



Trong quyển sổ của Dạ Lan cũng có ghi nhận về điều này



“Thị trấn Anajiri sẽ được che phủ bởi một loại sương mù, thật ra đó là một trận đồ pháp thuật có tên gọi là Mê hồn vụ. Mê hồn vụ sẽ sản sinh ra những ảo giác làm tâm thần con người rối loạn, nhẹ thì phát điên, nặng thì tẩu hỏa nhập ma mà chết. Chỉ có những người có ý chí kiên định, mạnh mẽ mới không bị Mê hồn vụ chi phối. Muốn vô hiệu hóa Mê hồn vụ phải tìm đến quảng tường trung tâm thị trấn, phá hủy bằng được quyển sách trên tay bức tượng được đặt ở đó. “



Vấn Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài tự nhắc mình



“Phải thật cẩn trọng, tuyệt đối không được lung lạc bởi bất cứ thứ gì “



Nghĩ đoạn, chàng tiếp tục đi vào thị trấn.



Dường như thị trấn đã bị bỏ hoang từ lâu, những khối nhà u ám, ảm đạm xây dựng theo phong cách kiến trúc của thập niên 70, Vấn Thiên đi loanh quanh mãi vẫn không gặp được người nào cả, ngay cả một sinh vật sống cũng không. Tầm nhìn bị hạn chế bởi sương mù, sự giống nhau đến kì lạ của những dãy nhà làm cho chàng như lạc vào ma trận, không thể xác định được phương hướng nữa. La bàn và những thiết bị định vị nhảy loạn xạ, xem ra chỉ có thể dựa vào trực giác của chính mình mà thôi



Miệng Vấn Thiên trở nên khô khốc và đắng nghét, cơ thể dần thấm mệt. Chàng bất chợt nhìn thấy một hình dáng quen thuộc xa xa trong làn sương mù. Dáng người của Huyền Vũ … Dường như cô ta đang bị ai đó lôi đi, tiếng thét thất thanh vẫn còn vang vọng lại



“Vấn Thiên … cứu thiếp … “



Vấn Thiên không suy nghĩ gì, liền thi triển thân pháp đuổi theo bóng dáng ấy. Chàng chạy xuyên qua nhiều dãy phố, đi vào một con hẻm nhỏ quanh co, vượt qua nhiều chướng ngại vật rồi cuối cùng dừng lại ở điểm tận cùng của con hẻm. Một thi thể đẫm máu đang được treo lên bức tường gần đó, cổ họng bị cắt đứt ngang, một vết chém sâu như tách đôi ***g ngực, khuôn mặt đầy đau khổ của Huyền Vũ …



Vấn Thiên đau xót đưa tay vuốt lên khuôn mặt đẫm máu của Huyền Vũ. Đôi môi ấm áp, nồng nàn giờ đã giá lạnh. Tim chàng như quặn đau



“Kẻ phản bội phải chết” – Một thanh âm the thé lạnh lẽo cất lên



Một bóng người chạy vụt qua Vấn Thiên, chàng nhận ra dường như đó là U Linh tư tế, liền gào lớn



“Tên khốn kiếp, có giỏi thì đứng lại. Chúng ta quyết đấu một trận xem nào “



Vấn Thiên thi triển tốc độ nhanh nhất. Cuộc rượt đuổi kéo dài hàng giờ liền, nhưng cuối cùng Vấn Thiên cũng để mất dấu U Linh tư tế. Chàng dừng lại thở hổn hển rồi đảo mắt nhìn quanh.



Vấn Thiên đang đứng trên một thảm cỏ xanh mượt mà. Trước mặt chàng là một ngôi biệt thự thân thuộc, nơi chàng từng sống cùng cha mẹ nuôi. Vấn Thiên vội vã mở cửa bước vào, trong lòng lo lắng không yên.



Bước vào phòng khách, chàng nhìn thấy một thiếu phụ đang lau chùi bàn ghế



“Mẹ” – Vấn Thiên bất chợt thốt lên



“Vấn Thiên, con đã về rồi đấy à. Có mệt không ? “ – Nguyệt Ảnh đến gần, ôm lấy Vấn Thiên vào lòng



“Mệt lắm mẹ ạ, con chỉ muốn ngủ” – Vấn Thiên nói một cách vô thức



“Vậy con hãy ngủ đi, hãy ngủ trong vòng tay của mẹ, con nhé” – Nguyệt Ảnh nói bằng giọng dịu dàng, hiền hậu



Vấn Thiên nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Chàng đâu biết rằng xung quanh mình làn sương mù như tan bớt đi, tất cả những hình ảnh lại biến đổi. Người đang ôm Vấn Thiên nào phải Nguyệt Ảnh mà chính là một người bí ẩn mang một chiếc tạp dề dài màu trắng đẫm máu, khuôn mặt được che kín bằng một chiếc mặt nạ. Trông giống hệt như một tên đồ tể. Một tên đeo mặt nạ khác đang lê bước tiến lại, vũ khí của hắn là một thanh cự kiếm dài hơn 150 centimet được cầm bằng 2 tay. Hắn lặng lẽ đến gần Vấn Thiên, vung kiếm nhằm vào cổ chàng chém xuống.



Trong sát na sinh tử, từ thân thể Vấn Thiên lại hiện lên một đạo quang ảnh đỏ rực bắn thẳng vào tên đồ tể. Hắn lập tức ngã nhào về phía sau. Tên đồ tể đang ôm Vấn Thiên vội rút ra một con dao găm nhằm thẳng vào tim chàng đâm tới, nhưng cánh tay rắn chắc của Vấn Thiên đã vung lên, chỉ trong chớp mắt đoạt lấy con dao đó



Vấn Thiên nhanh như chớp ngồi dậy, tung quyền hạ gục tên đồ tể đang ở gần chàng. Tên đồ tể kia vừa định đứng dậy thì Vấn Thiên đã xuất hiện trước mặt, trên tay chàng là con dao găm sắc nhọn. Chàng không nhân nhượng, đâm xuyên qua ngực tên này, kết thúc sinh mệnh của hắn ngay lập tức.



Vấn Thiên đến gần tên đồ tể còn sống sót, mạnh tay giật chiếc mặt nạ ra khỏi mặt hắn. Chàng giật mình thốt lên



“Cái quái gì thế này …“



Đó không còn là khuôn mặt của 1 người nữa. Mũi bị cắt, mắt và miệng bị may lại bằng một loại chỉ to bản, dĩ nhiên là hắn không thể nói được điều gì. Vấn Thiên biết khó mà khai thác được gì từ tên đồ tể đó, nhanh chóng kết liễu hắn rồi bước ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.