Huyết Hận

Chương 109: Mối họa tiềm ẩn









Vấn Thiên ngắm nghía Leviathan chán chê, rồi bỏ nó trở lại vào túi



Chàng quay sang Nina và Jenny, lúc này họ đang nhỏ to thì thầm trò chuyện với nhau. Bắt gặp ánh mắt của Vấn Thiên, 2 thiếu nữ đột nhiên im lặng, khép nép cúi đầu tỏ vẻ e thẹn



Vấn Thiên cười, vỗ vai Nina nói



“Cô phải đi thôi. Để đến sáng mai biết đâu trong số những đặc vụ đó sẽ có người lén lút liên hệ với cảnh sát, thế là cô sẽ gặp rắc rối đấy. Ở nơi này tôi cũng không tiện ra tay cứu cô đâu “



Nina rùng mình, trong lòng lo lắng không yên. Đúng là cô ta đang nghĩ đến điều đó nhưng không ngờ lại bị Vấn Thiên nói ra. Đối với thân phận của Vấn Thiên, Nina không biết một chút gì, cũng không đoán ra nổi, cô ta im lặng dè dặt dùng ánh mắt nhìn Vấn Thiên như muốn dò xét chàng, điệu bộ không giấu nổi vẻ hoài nghi



Vấn Thiên dường như hiểu được tâm trạng của Nina, chàng lấy trong người ra một tấm bản đồ, một xấp USD khá dày, đưa cho cô ta, nói



“Tôi từng được huấn luyện chung với họ, nhưng chỉ một thời gian sau, tôi cảm thấy chán ngán nên đã tự ý bỏ học. Tôi không phải là đặc vụ của một chính phủ nào cả, chỉ là một kẻ thích phiêu lưu mạo hiểm mà thôi. Lúc nãy tôi cũng định sẽ thả cô ở đâu đó trên dãy núi Siera Madre để cô tự trở về căn cứ, nhưng con vật đó bay nhanh quá, nhất thời tôi không thể điều khiển được nó nữa … Tổ chức của cô chắc chắn phải có những chi nhánh hoạt động bí mật ở bên ngoài. Bây giờ cô hãy tranh thủ đi ngay trong đêm nay, cố gắng trở về với tổ chức càng sớm càng tốt. Chắc là cô cũng biết nên xoay sở như thế nào rồi, đúng không ?”



Nina gật đầu, bất chợt hỏi



“Anh … Không phải là đang tìm cách gạt tôi đấy chứ ?”



Vấn Thiên cười khổ



“Gạt cô để làm gì … Tôi chỉ có hứng thú với bảo vật và mĩ nhân mà thôi. Ha ha ha … Còn đối với mấy thứ như chính trị và chiến tranh thì tôi không quan tâm cho lắm “



Đã từng thấy thái độ của Vấn Thiên trên dãy núi Siera Madre, Nina cũng phần nào tin lời chàng, nhưng vẫn e dè hỏi



“Thật ra … Thân phận thật sự của anh là thế nào vậy ? “



Vấn Thiên điềm nhiên nói



“Có lẽ Jenny đã nói cho cô biết rồi đấy, tôi chính là một hấp huyết quỷ. Ha ha ha , so với những hấp huyết quỷ thông thường thì tôi có hơi đặc biệt hơn một chút “



Nina nét mặt lộ vẻ kinh hoàng, toàn thân run rẩy. Vấn Thiên lại thúc giục



“Thôi, nhanh lên nào, tôi sẽ đưa cô rời khỏi khách sạn này “



Vấn Thiên nhanh chóng mở cửa phòng bước ra ngoài, Nina lặng lẽ đi theo chàng, không nói một lời. Vừa xuống đến đại sảnh của khách sạn, Vấn Thiên nhìn thấy Vương Nhất Long cùng Tuyết Ngọc, Bích Vân đang ngồi say mê bàn tán về một vấn đề gì đó, bèn kéo Nina nép sang một bên tránh không để cho họ nhìn thấy cô ta.



Vấn Thiên đặt tay lên vai Nina, nói



“Trong nhà vệ sinh ở tầng này, có mấy cái lỗ thông gió dẫn ra ngoài. Cô hãy vào đó rồi tìm cách leo qua lỗ thông gió ra bên ngoài sau đó tìm một chiếc taxi rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng 3 người đó. Chúng ta tạm biệt ở đây nhé, hãy bảo trọng “




Nina đứng lặng yên một lúc, ngập ngừng nói



“Cảm ơn anh …”



Vấn Thiên xua tay



“Không có gì đâu, tôi phải cảm ơn cô đã dẫn tôi đến thị trấn đó mới đúng. Xem như tôi nợ cô, nếu sau này còn có duyên gặp lại, nhất định tôi sẽ tìm cách báo đáp “



Vấn Thiên rời khỏi Nina, đi thẳng đến chỗ 3 đặc vụ đang ngồi, nở nụ cười tà dị trên môi, nói



“Xin chào. Bàn tán vấn đề gì mà hăng say thế ? Cho tôi tham gia với, được không nào ? “



Nhất Long kéo ghế mới Vấn Thiên ngồi, thẳng thắn nói



“Chúng tôi đang bàn tính về việc sau khi trở về sẽ ăn nói thế nào với chỉ huy … Anh có ý kiến gì không ?”



Vấn Thiên nhắm mắt, vò đầu bứt tai làm vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Đúng như dự tính của chàng, cả 3 đặc vụ khi nhìn thấy dáng vẻ đó liền tập trung tất cả sự chú ý của họ lên chàng. Đến khi chắc chắn là Nina đã lẻn vào nhà vệ sinh mà không bị ai trong số 3 đặc vụ nhìn thấy, Vấn Thiên bèn mở mắt ra nói



“Nghĩ ra rồi, tôi có một cách này “



“Sao ? Như thế nào ? “ – 3 đặc vụ nín thở, hồi hộp chờ đợi lời nói của Vấn Thiên



Vấn Thiên cố ý kéo 3 người chụm đầu lại, thì thầm



“Cứ nói với họ là các vị bị phiến quân bắt giữ ở thị trấn Anajiri. Hãy nói với họ thị trấn đó cũng là căn cứ bí mật của phiến quân. Chuyện này cũng gần với sự thật, các vị cũng từng bị khốn ở thị trấn Anajiri chứ còn gì nữa, cho nên các vị sẽ diễn đạt rất tự nhiên, chỉ huy cũng sẽ không nghi ngờ đâu. Sau đó hãy định vị cho họ biết vị trí của thị trấn để họ đem máy bay ném bom oanh tạc vào đó. Cái thị trấn quỷ quái đó cũng nên bị phá hủy đi cho rồi … Nếu như chỉ huy bảo các vị dẫn quân càn quét thị trấn Anajiri thì cũng đừng ngại ngần, cứ thực hiện y lời họ. Trận pháp ma thuật ở đó đã bị tôi phá sạch sẽ rồi, các vị sẽ không gặp phải khó khăn gì đâu. Bọn cương thi và phù thủy hắc ám đương nhiên cũng sẽ không còn ở đó. Tóm lại, nếu như không tìm thấy tử thi hay dấu vết gì của phiến quân các vị có thể nói với chỉ huy là chúng đã rút đi toàn bộ. Nghĩ kĩ lại xem, khá là hợp logic đấy chứ, họ sẽ không nghi ngờ đâu “



Tuyết Ngọc thở dài nói



“Đành vậy thôi. Sự thật này quả thật quá hoang đường, không thể nói ra được … Ai mà tin nổi kia chứ …”



3 đặc vụ nhìn nhau gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút đi gánh nặng. Vấn Thiên thấy thế cũng không khỏi tự phụ về sự thông minh của mình, chiếc mũi của chàng như phổng to lên một tí.



Bích Vân thè lưỡi tỏ vẻ kinh dị nói



“Trước đây tôi vốn không tin ma quỷ và phù thủy có thật … Không ngờ … Chuyện này thật hoang đường vô cùng … Đến tận bây giờ tôi vẫn còn bị sốc …”



Vấn Thiên cười lớn, vỗ nhẹ lên vai cô ta, nói



“Trên đời vẫn còn nhiều điều bí ẩn lắm, không sao khám phá hết được. Ha ha ha . Tôi lại là kẻ tò mò, thích đi khám phá những điều huyền bí đó. Nếu sau này thấy tôi ở đâu thì phải tránh cho thật xa đấy, nếu không các vị sẽ gặp phải những rắc rối còn lớn hơn thế này nhiều lần đấy “



Nhất Long mặt mày nhăn nhó nói



“Dường như anh rất thích tìm đến những chỗ ma quái, quỷ dị thì phải …”



Vấn Thiên gật đầu



“Phải. Cảm giác đối mặt với sự nguy hiểm đem lại cho tôi sự hưng phấn tột độ. Tôi yêu thích cảm giác đó “



Bằng Huyết nhãn, Vấn Thiên biết được Nina sắp rời khỏi lỗ thông gió. Hành động này sẽ phát sinh ra một tiếng động có thể bị nghe thấy khá dễ dàng. 3 đặc vụ lại là những người đã được huấn luyện kĩ càng, Vấn Thiên sợ rằng họ sẽ phát hiện tiếng động đó và ra ngoài kiểm tra, bèn cố ý cười lớn



“Ha ha ha ha …”



Cùng lúc, ở bên ngoài, Nina cũng vừa tiếp đất, tiếng động do cô ta phát ra bị tiếng cười hô hố của Vấn Thiên lấn át đi, 3 đặc vụ đã hoàn toàn bị đánh lạc hướng



Nhất Long tò mò hỏi



“Anh vừa nghĩ ra thứ gì khoái chí lắm hay sao lại cười lớn tiếng thế ? “



Vấn Thiên đưa ánh mắt gian tà liếc nhìn 2 nữ đặc vụ, miệng nói lớn



“Tôi nhớ rồi. Ở đây hình như có ai đó nợ tôi thứ gì đó thì phải. Ha ha ha …”



Nét mặt Bích Vân và Tuyết Ngọc trở nên tái mét, Nhất Long cũng nhất thời không biết phải xử sự thế nào, đành im lặng. Mãi một lúc sau, Nhất Long mới lên tiếng



“Anh muốn chúng tôi trả ơn cứu mạng phải không ? “



Vấn Thiên vội xua tay, miệng vẫn cười khả ố



“Lẽ ra thì anh nợ tôi một chầu rượu, nhưng hiện tại tâm trạng tôi khá thoải mái nên tôi miễn nợ cho anh. Anh hãy về phòng ngủ một giấc lấy sức đi, đừng làm phiền tôi nữa nhé, tôi phải đòi nợ 2 cô gái này. Ha ha ha …”



Tuyết Ngọc lo âu, kéo Bích Vân lại hỏi khẽ



“Chúng ta phải làm sao bây giờ ? “



Bích Vân thở dài



“Còn làm sao được nữa… Là do chúng ta tự hứa với hắn … Theo quan sát của tôi, tu vi võ học của hắn cao hơn chúng ta nhiều, việc dùng vũ lực để quịt nợ có vẻ không khả thi cho lắm … Những đồng đội của chúng ta ai cũng mang ơn cứu mạng của hắn, chắc chắn là họ cũng sẽ không giúp đỡ chúng ta đâu … Chỉ một chút là xong thôi mà … Cố chịu đựng đi, đừng căng thẳng quá, loại việc này cũng khá thú vị đấy … “



Vấn Thiên bằng đôi tai thính đã nghe trọn tất cả nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ, hỏi



“Các cô thì thầm to nhỏ gì thế ? Nói lớn lên cho tôi nghe với nào “



Bích Vân quay sang Vấn Thiên, cố nở nụ cười, nói




“Được thôi. Chúng ta lên phòng của anh nào “



Vấn Thiên cười lớn, khoác vai 2 thiếu nữ nhanh chóng đi thẳng lên phòng. Cửa phòng vừa mở ra, Jenny đang ngồi đọc sách bỗng thấy Vấn Thiên đi cùng 2 nữ đặc vụ, cử chỉ ôm ấp rất thân mật. Dường như đã đoán ra việc sắp xảy ra, nét mặt Jenny dần ửng hồng, ngồi ngây ngốc một chỗ không biết phải nên làm gì.



Tuyết Ngọc nhìn thấy Jenny, trong lòng xấu hổ vô cùng, khẽ bảo Vấn Thiên



“Cô gái này … “



Vấn Thiên cười gian, ngắt lời



“Mặc kệ cô ta, cứ để cô ta xem cũng chẳng hại gì đâu “



Trước đây Vấn Thiên luôn cho rằng loại việc nam nữ hoan ái vốn mang tính riêng tư, không nên để người khác trông thấy. Từ sau khi bất đắc dĩ phải chung **ng với Dạ Lan trước mặt Sát thần, sau đó lại tác ái cùng Nina trước mắt 10 đặc vụ, chàng bỗng thay đổi quan điểm. Với quan điểm hiện tại của Vấn Thiên, hoan ái trước mắt người khác sẽ phát sinh ra một loại khoái cảm mới mẻ rất đặc biệt, dĩ nhiên là rất nên thử nếu như có cơ hội.



Y phục của Tuyết Ngọc và Bích Vân nhanh chóng được cởi sạch toàn bộ, vứt tung tóe khắp phòng. Vấn Thiên không thể không tự hào rằng trong lĩnh vực thoát y nữ nhân, chàng quả thật là nhất lưu cao thủ. Hiện tại, đôi bàn tay gian ác của chàng đang cùng lúc hưởng thụ sự đàn hồi mê người từ nhũ phong mơn mởn của 2 thiếu nữ.



Bích Vân nằm bất động, không có bất cứ biểu hiện gì, Tuyết Ngọc lại sợ hãi nhắm chặt 2 mắt lại, toàn thân run rẩy không ngớt. Sau khi dạo chơi nơi đồi núi chán chê, đôi tay Vấn Thiên lại chia nhau ra khám phá những địa phương khác trên thân thể 2 thiếu nữ, nụ cười gian tà đang tắt dần trên môi chàng, ánh mắt bỗng nhiên biểu lộ sự chán chường.



10 phút sau, Vấn Thiên mạnh tay vỗ vào mông Tuyết Ngọc, nói



“Xong rồi đó. Cô mau mặc y phục rồi bước ra ngoài, trở về phòng của cô đi “



Tuyết Ngọc mở mắt ra, có vẻ ngạc nhiên



“Anh thật sự không muốn làm việc ấy với tôi sao …”



Vấn Thiên “hừ” một tiếng, nói



“Trông điệu bộ của cô kìa , sợ hãi đến mức run như cầy sấy. Thật đáng ghét quá đi. Làm việc này với cô tôi có cảm giác mình đang đi cưỡng gian một thiếu nữ trinh trắng. Mặc dù cưỡng gian cũng là một điều khá thú vị, nhưng hiện tại tôi muốn cô nguyện ý dâng hiến cho tôi hơn. Nếu không làm được điều đó thì đi ra ngoài đi. Xem như hết nợ “



Tuyết Ngọc luống cuống mặc lại y phục rồi chạy khỏi phòng như bị ma đuổi



Tuyết Ngọc vừa đi khỏi, Vấn Thiên lại quay sang Bích Vân. Sau một hồi vuốt ve sờ soạng, chàng thở dài tỏ vẻ không vui, nói



“Cô cũng đi về luôn đi. Thái độ bất cần đó tôi cũng không thích cho lắm. Nằm im bất động cứ như một xác chết ấy … Không biết là điều gì đã khiến cô trở thành như vậy, hay là ai đó đã dạy cô phải làm như vậy… Nếu đó là cách cô chọn để đối phó với tôi thì cô thắng rồi đó. Cô không còn nợ tôi gì cả, mau rời khỏi căn phòng này đi “



Bích Vân ấp úng, cố gắng giải thích điều gì đó



“Không phải thế … Tôi không cố ý … Chỉ là …”



Vấn Thiên đứng dậy, gom tất cả y phục của Bích Vân lại, đưa cho cô ta, nói



“Lý do thì có nhiều lắm. Nhất thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ làm gì. Mau mặc lại y phục rồi rời khỏi đây, tôi không muốn thấy mặt cô nữa “



Bích Vân nhanh chóng mặc lại y phục. Mặc y phục xong, cô ta lại phát hiện ra một điều, sau một lúc ngần ngừ mới bạo dạn lên tiếng hỏi



“Cô gái phiến quân của anh đi đâu rồi ?”



Vấn Thiên hờ hững nói



“Cô ta có chân, muốn đi đâu thì đi, tôi làm sao quản được. Giao dịch giữa tôi và cô ta đã xong từ lâu, tôi cũng không có lý do gì để xen vào việc riêng của cô ta “



Bích Vân cứng họng, không nói nên lời, nhanh chóng bỏ ra khỏi phòng. Vấn Thiên khép cửa lại, leo lên giường nắm, trong lòng thầm than thở



“Thật tức chết đi được … Đúng là con nợ khó đòi mà … Thôi mặc kệ, xem như mình làm công quả vậy …”



Chợt nhìn thấy Jenny, tà ý trong lòng chàng lại nảy sinh. Sau nụ cười tà dị, thân ảnh Vấn Thiên đột nhiên biến mất khỏi giường, sau đó xuất hiện sau lưng Jenny, ôm chặt người đẹp vào lòng, rồi nhanh chóng bế Jenny vào giường. Jenny thoáng giật mình nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng thân thể tận hưởng sự vuốt ve điêu luyện kích tình mà Vấn Thiên đang thực hiện trên người cô, từ miệng lại phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.



Vấn Thiên bỗng nhớ ra một điều gì đó, nụ cười tà dị trên môi vột tắt đi, nhưng vẫn tiếp tục ôm ấp Jenny một cách ôn nhu, dịu dàng, từ miệng khẽ phát ra một tiếng thở dài. Bàn tay của Vấn Thiên không biết từ lúc nào đã len lỏi qua lớp y phục, mơn trớn vuốt ve bãi cỏ đen mượt mà phía bên ngoài khe động huyền bí của thiếu nữ. Điều này lại càng kích thích Jenny nhiều hơn nữa, hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp, thân thể run rẩy từng cơn theo những đợt tấn công bất ngờ lúc nhanh lúc chậm của Vấn Thiên



Mãi một lúc lâu sau, Jenny đã rơi vào trạng thái mơ hồ, không còn tự chủ được nữa, bàn tay thon dài mềm mại dường như không còn ngại ngùng gì nữa, hết tấn công bộ ngực cường tráng của Vấn Thiên lại chuyển sang thăm hỏi vị tiểu huynh đệ đã sớm không biết an phận của chàng. Y phục trên người Jenny đã gần như được thoát quang hoàn toàn thế nhưng Vấn Thiên mãi vẫn không chịu tiến hành công việc quan trọng nhất. Trong lòng Jenny cảm thấy hụt hẫng vô cùng, một cảm giác buồn tủi, mất mát nhanh chóng xâm chiếm trọn tâm hồn cô, từ đôi mắt đẹp, những giọt lệ long lanh như pha lê chực tuôn trào ra



Jenny nói bằng giọng nghẹn ngào



“Anh thật là đồ xấu xa … Cứ trêu chọc người ta mãi như thế này sao … Chẳng lẽ anh không muốn người ta nữa …”



Vấn Thiên thì thầm vào tai cô ta



“Vừa rồi ta chực nhớ ra trên người cô em có tồn tại một loại kịch độc … Thật đáng tiếc mà … Xem ra hôm nay thật là một ngày đầy xui xẻo đối với ta “



Jenny đã hiểu ra, nở nụ cười đầy dụ hoặc đẩy Vấn Thiên ngã nằm trên giường rồi đè lên người chàng, cuồng nhiệt hôn lên gương mặt và khuôn ngực cường tráng, rắn rỏi của chàng, miệng khẽ thì thầm



“Ngốc ạ, loại thuốc đó chỉ có tác dụng trong thời gian vài giờ mà thôi. Hiện giờ dược lực đã tiêu tan hoàn toàn từ lâu rồi, người ta cũng không có uống thêm nữa …”



Vấn Thiên lấp lửng



“Thật vậy sao … Theo nhận xét của ta, cô em không phải là xử nữ, đúng không vậy ? “



Jenny kinh ngạc, nhưng sau đó lại làm vẻ giận dỗi, bỏ Vấn Thiên ra, nằm sang một bên. Một lúc sau cô ta mới ủy khuất lên tiếng



“Phải … Nguyên âm của xử nữ là một chất liệu rất tốt để tăng cường tu vi, mấy tên trưởng lão đó đời nào lại chịu bỏ qua chứ … Nói xem nào, thấy người ta không còn là xử nữ nên anh đã chán ghét người ta rồi, phải không ?”



Vấn Thiên nở nụ cười gian tà




“Hắc hắc … Cô em không còn là xử nữ cũng là một việc hay đấy chứ, ta có thể nhiệt tình hơn một chút nữa. Ta cũng không quan tâm đến vấn đề trinh tiết cho lắm, miễn là nữ nhân động lòng với ta, nguyện ý cùng ta làm việc tốt là ta đã mãn nguyện rồi. He he he …”



Jenny nhào vào lòng Vấn Thiên, đấm thùm thụp vào ngực chàng



“Đồ dâm tặc xấu xa … Cứ vờ vịt mãi … Thật đáng ghét … “



Bất chợt Jenny cảm thấy một dị vật to lớn, cứng rắn khác thường đã xâm nhập vào nơi riêng tư của mình, vội hốt hoảng la lên



“Đồ xấu xa … Người ta còn chưa chuẩn bị mà … Chơi xấu …”



Vấn Thiên nâng đồn bộ xinh đẹp của nữ nhân, chậm rãi di chuyển lên xuống để tiểu huynh đệ có thể xâm nhập trọn vẹn, giọng nói đầy tà ý



“Đã trèo lên người ta rồi mà còn nói chưa chuẩn bị, nghe có vô lý không chứ. Thôi nào, hãy chuẩn bị tận hưởng những khoái cảm tuyệt vời nhất đi. Ha ha ha …”



Tiếng thở gấp của nam nhân, tiếng rên rỉ thống khổ nhưng cũng không kém phần khoái lạc của nữ nhân, tiếng nhục thể va chạm vào nhau cùng hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng phơi phới xuân tình. Những âm thanh đó phát ra liên miên, không theo một quy luật nào cả suốt hàng giờ liền. Chiếc giường lớn như rung chuyển theo từng đợt thủy triều tình ái của 2 người đang nằm trên đó.



Jenny sau hàng giờ liền triền miên tác ái đã mệt lả, thở không ra hơn, đành để mất thế chủ động. Đôi tay cô nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng trần của Vấn Thiên, để mặc cho Vấn Thiên cuồng loạn chinh phạt trên thân thể của mình. Dường như hiểu được tâm ý của người đẹp, sau khi đưa Jenny lên một đợt cao trào mới, Vấn Thiên liền dừng lại, đôi tay ma mãnh lại loạn động không ngừng vuốt ve thưởng thức thân thể kiều diễm đã ướt đẫm mồ hôi của cô ta.



Vài phút sau, Jenny đã hồi phục được đôi chút khí lực, yêu kiều lên tiếng hỏi



“Anh đã phát tiết rồi phải không ? Đã cảm thấy thỏa mãn chưa vậy ?”



Vấn Thiên cười đáp



“Ta vẫn chưa phát tiết đâu cô em ạ. Ta vẫn còn có thể tiếp tục gấp đôi … à không … gấp ba lần thời gian lúc nãy đấy chứ. Nghỉ ngơi xong chưa vậy, chúng ta lại tiếp tục nào “



Jenny vừa nghe xong lập tức la hoảng



“Đồ quái vật … Anh muốn giết chết người ta à … Người ta đã mệt đến toàn thân rã rời, không thể tiếp tục cùng anh được đâu … “



Vấn Thiên nghĩ thầm



“Có lẽ đã lâu rồi cô ta chưa hoan ái với ai nên sức chịu đựng mới kém như vậy “



Nghĩ đoạn, chàng làm bộ thở dài nói



“Người ta nói, khi tình dục của nam nhân đã được dẫn động, nếu không được phát tiết sẽ rất có hại cho sức khỏe … Không chừng sau này lại có thể bị bất lực nữa …”



Jenny lo lắng hỏi



“Vậy phải làm thế nào đây ?”



Vấn Thiên ghé sát vào tai Jenny thì thầm một hồi. Jenny xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, không ngừng vung tay đấm vào ngực chàng. Một lúc sau, Jenny dường như đã dịu lại, ấp úng hỏi



“Không còn cách khác sao ? Phương pháp này …”



Vấn Thiên lại giả vờ thở dài



“Có thể dùng tay … Nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ thấp hơn rất nhiều …”



Jenny e thẹn giấu mặt vào cổ Vấn Thiên, một lúc lâu sau mới bẽn lẽn lên tiếng



“Thôi được … Là vì người ta thích anh … Người ta sẽ cố gắng thử một lần vậy …”



Vấn Thiên gật đầu, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Vài phút sau, chàng cảm thấy tiểu huynh đệ của mình như bị vây kín trong một không gian nóng ấm, ẩm ướt. Rồi một vật mềm mại, thô nhám lại vụng về mơn man xung quanh tên tiểu huynh đệ cứng đầu đó làm Vấn Thiên cảm thấy sảng khoái vô cùng. Kiên trì được gần nửa giờ cuối cùng Vấn Thiên cũng phải rùng mình thét lên một tiếng đầy khoái cảm, đem tất cả dục vọng của nam nhân đang rực cháy trong lòng chàng phát tiết toàn bộ. Dịch thể trắng nhờn dính trên mặt Jenny tạo nên một vẻ dâm mị mê hoặc lòng người vô cùng.



Bên ngoài căn phòng của Vấn Thiên, Nhất Long đang lom khom lén lút quan sát tất cả mọi diễn biến qua lỗ khóa. 2 nữ đặc vụ Bích Vân và Tuyết Ngọc đang đứng cách anh ta không xa, cẩn thận canh chừng mọi động tĩnh để Nhất Long thực hiện công việc không mấy quang minh chính đại của anh ta. 2 thiếu nữ tỏ ra thẹn thùng, không muốn tận mắt chứng kiến những việc Vấn Thiên đang làm nên đã nhường Nhất Long quan sát qua lỗ khóa, về phần họ chỉ dỏng tai lắng nghe lời tường thuật của anh ta. Cảnh tượng dâm uế đó làm Nhất Long cảm thấy trong người nóng bừng, trong lòng bứt rứt khó chịu không thể tả, thế nhưng vẫn cố gắng nán lại theo dõi Vấn Thiên một cách chăm chú.



Cuối cùng, Nhất Long đành rời khỏi lỗ khóa, thở dài nói



“Về phòng thôi … Có vẻ như anh ta sẽ không ngủ đâu, mà sẽ làm cái việc đó cho đến sáng … À không … Không chừng là cho đến tận trưa mai kia …”



Bích Vân khẽ hỏi



“Con quái vật hình cầu và thanh kiếm tà ác, quái dị đó được hắn để ở đâu vậy ? “



Nhất Long lắc đầu



“Tôi không nhìn thấy … Chắc là ở đâu đó trong phòng …Tôi có linh cảm rằng những vật đó sẽ mang lại một tai họa không nhỏ cho thế giới … Nhưng xem ra chúng ta không thể lấy trộm chúng từ tay anh ta được rồi … Về thôi … “



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.